Ngày hôm sau đó, Lâu Chiêu Dương sáng sớm nói ra tế điện đem vật phẩm đi qua sơn, chủ yếu là lo lắng Hình Vũ một mình trên chân núi. Chẳng biết tại sao, hắn không lo lắng Hình Vũ tìm chết, cảm giác đã đánh trúng chủ ý của tiểu gia khỏa kia.
Hoặc là nghĩ thay phụ thân hắn báo thù, bất quá tiểu tử kia nhìn ngang nhìn dọc cũng không phải kẻ manh động, chỉ hy vọng thời gian trôi qua, cừu hận phai nhạt, hắn có thể theo nguyện vọng của Hình Bất Quy, bình thản sống sót.
Đi đến chỗ giữa sườn núi, ngửa đầu nhìn mấy tầng sương vây quần bên mấy đại thụ bạc phơ, mây mù tràn ngập, ở tại một đạo khe nước nhìn thấy bên cạnh có một người tóc bạc óng ánh cúi người rửa mặt bên dòng duối, hắn tưởng người trong sơn thôn, không thèm để ý, chỉ cảm thấy người nọ quần áo rách nát có chút quen thuộc, tựa hồ giống như đúc Hình Vũ đã mặc hôm qua.
Điều này làm cho hắn lưu ý trong lòng, tiểu tử kia thể nhược, nên sẽ không phải là bị lão nhân kia đoạt đi quần áo a?
Đi đến phía sau lưng người tóc bạc, chú ý hỏi: "Lão nhân gia......"
(Đông Huyền: saxxxx ngân phát đẹp như tiên mà gọi Lão nhân gia.........)
Người nọ quay đầu lại, cũng không phải là lão giả, ngược lại rất tuổi trẻ, tuy nhiên thần thái có chút tiều tụy, cũng không giảm bớt vẻ đẹp của hắn, là một nam nhân tuấn tú, như là bị mê muội từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí giống như sẽ bị nhầm với sơn yêu.
Lâu Chiêu Dương đột nhiên cảm thấy người này quen thuộc cực kỳ, hẳn là thường thường trông thấy, trong khoảng ngắn lại nhớ không ra danh tự của y.
Ngây người một hồi lâu, mới nhớ tới hắn đang gọi người này, miệng a a vài tiếng sau đó hỏi: "Thỉnh, xin hỏi....."
Người tóc bạc khẽ cười, ánh mắt chói sáng như ngôi sao, bên trong phảng phất thiên ngôn vạn ngữ chờ nói ra. Lâu Chiêu Dương bởi vậy mê muội, không để ý đến người này đột nhiên tới gần, một cổ mùi hương ngọt ngào bao vây mặt hắn như một tấm sa mạn, hắn chỉ hấp vài ngụm hương khí, toàn thân lập tức yếu ớt bất tỉnh nhân sự.
Mấy tháng sau Lâu Chiêu Dương tại trong quảng thông tiêu cục kể ra đoạn chuyện cũ này, hắn tức giận không chịu nổi, vỗ bàn: "Chờ ta khi...tỉnh lại, áo ngoài đều bị lột sạch, trong ngực ngân phiếu năm trăm lượng cũng không cánh mà bay, tên kia không phải sơn yêu, mà là sơn tặc!"
Ngồi đối diện hắn là hai gian hồ hán tử, sau khi nghe xong hắn kể sốt ruột hỏi ".... hắn thì sao?"
"Ngươi hỏi Vũ nhi? Không thấy, về sau ta cùng mấy huynh đệ xuất động đi tìm, tìm bảy ngày bảy đêm, đều không tìm được người.... Ai, về việc này ta thật có lỗi" Lâu Chiêu Dương cúi đầu như hối hận.
"Không, không trách ngươi." hán tử nói: "Nói hắn nhảy xuống vực theo, ta nhất định biết rõ, chỉ sợ hắn tính tình bướng bỉnh, không biết tự lượng sức mình nghĩ đòi công đạo......"
Hán tử nhớ tới ngày nào đó, nghe được tiếng kêu chưa từng bao giờ nghe qua, hắn cũng không biết một tiếng "cha" ấy, chứa đựng bên trong bao nhiêu chua xót thê lương.
(Đông Huyền: "hán tử" nào đó sống dai ghê gớm =.=)
( Tàn: Công nhận vậy)
Tiểu tử kia phát ra âm thanh, thật đáng buồn chính là, rõ ràng tiếng kêu ấy lại lôi kéo người khác cũng thấy thê lương theo.
"Một thanh âm khó nghe a......" hắn hồi tưởng, nói một câu như vậy.
"Quá lâu không nói được, luôn cần chút thời gian để có lại tiếng nói." Lâu Chiêu Dương an ủi: "Có thể nói chuyện, mặc kệ hắn đang ở đâu, đều so với trước kia có cuộc sống khá giả hơn."
Hán tử trầm mặc sau nửa ngày, lại hỏi: "Hắn một mực không có trở về?"
"Ta đã thỉnh Tiết đại nương chú ý, quả là không có, hắn một mực không có trở về. Mỗi lần xe tiêu cục ra đi, ta đều nhờ người đi ngang qua các thành trấn nghe ngóng, đều không có tung tích của hắn, cũng không biết hắn tột cùng đi đến nơi nào."
"Ta sẽ tìm được hắn." hán tử nói, khẩu khí vô cùng kiên định.
"Thiên nhai bao la biển người mênh mông, ngươi muốn lên đến nơi đâu tìm?" Lâu Chiêu Dương không tin tưởng hỏi.
"Tử La sơn. Hắn từng là người của Hoàn Đan môn trên Tử La sơn, nói không chừng sẽ trở về nơi quen thuộc đó. Nếu như không có, ta sẽ tìm cơ hội đến Huyền Đao môn thám thính, sợ tiểu tử kia nghĩ quẩn, một lòng muốn đòi lại công đạo."
"Ngươi trở về bị nhận ra, chuyện xưa chẳng phải lại tái diễn?"
"Ta không mang theo đao, và có thêm mội đạo râu lớn, ai nhận được ta? " hán tử nói.
Lâu Chiêu Dương tinh tế kiểm tra bên ngoài hán tử trước mắt, cơ thể cường tráng trong quá khứ, mấy tháng qua ăn sương nằm gió, có vẻ sa sút rất nhiều, còn có bộ râu mỏng trên mặt, xem ra cũng có chút ít là không giống.
"Ân, nếu như học tiểu tử kia không nói lời nào, cũng không có khả năng có người nhận được ngươi, như ta hôm qua, ngươi nói ra ngươi là ai, ta còn tưởng rằng gặp quỷ." Lâu Chiêu Dương cười nói.
Hán tử than thở, nhớ tới mình trong tử lộ lại tìm ra đường sống trong thoáng chốc.
Vốn hắn đã quyết tâm chết đi mới nhảu vào nhai đạo dựng đứng của Hùng Ưng sơn, nhanh chóng rơi xuống, thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Hình Vũ, ruột gan rối bời, ý chí muốn sống lại khơi dậy.
Đại đao trong tay, là bảo đao dùng Bách Luyện Tinh Cương mài ra, tuy phía dưới đau quặn như ngàn dây xiền xích lấy tay chân, nhưng thân thể nhiều năm tôi luyện lúc đó thực có ích, hắn mạnh mẽ động đao hướng vách núi đâm tới, lưỡi đao cùng nham thạch co vào nhau phát xa hỏa hoa, làm hắn rơi chậm lại.
Cả thân người đã ở giữa vách núi, vẫn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, rồi đột nhiên trong lúc đó phát hiện ra có mấy dây leo đang lủng lẳng, hắn lập tức muốn dùng đao với tới thì ba một tiếng đao gãy làm đôi, làm hắn chới với rơi xuống, may mắn nắm bắt được một cành khô. Lực đạo ngưng trọng quá lớn làm bụng hắn thắt lại, bả vai cổ tay bên phải cũng kịch liệt truyền tới đau nhức, cố nén nhịn, hắn dùng tay trái bắt thêm mấy dây leo nữa, lại động tới vết thương đau nhức cả người tê dại, sau mấy lần như thế, hắn cũng chạm chân được vào khu rừng rậm dưới nhai đạo, một đại thụ có cành tán xòe tròn đỡ được hắn.
Hắn kinh hồn không định, chỉ là càng không ngừng thở dốc. Nghỉ ngơi một hồi sau, thân thể hắn cảm nhận được đau đớn, biết mình toàn thân đều đã bị tróc vẩy trầy da, miệng vết thương lớn nhỏ nhiều vô kể, vai phải bị trật khớp, cần đợi tay trái khôi phục tri giác mới có thể nắn trở về, lưng cũng bị va vào đến tê dại, nửa người dưới không xuất được lực, chỉ hy vong đó chỉ là ảnh hưởng tạm thời.
Đại nạn không chết, quạ diều đậu trên cành cây, hắn hôm nay hy vọng chỉ mãnh liệt tồn đọng chính là muốn sống, phải còn sống, nhìn thấy Vũ nhi của hắn, nghe một lần nữa hắn gọi chính mình, cho dù thanh âm kia có khó nghe tới cỡ nào.
Hắn ở trên đại thụ kia cũng có đến ba ngày, cái này trong lúc hắn dựa vào động tác miễn cưỡng của tay trái, làm mấy mũi tên bắn dã điểu uống máu ăn thịt, về sau hắn nắn lại khớp tay phải, thân thể dần khôi phục, trèo xuống đại thụ, không dám động mạnh, biết rõ không bảo dưỡng gân cốt tốt, võ công của hắn cũng như thế sẽ bị phế đi. (Đông Huyền: ôi xả thịt lột da nuốt gan uống máu động vật kìa ~~~~ man quá anh ơi)
Dù cho trong lòng như có lửa đốt, hắn nhịn nhục tĩnh dưỡng, trong núi tìm kiếm thức ăn, cộng thêm dưới đáy vực, trước sau biết không rõ phương hướng, chỉ có thể chậm rãi tìm đường ra, cứ như vậy hao tổn hết mấy tháng, rốt cục cũng đi ra khỏi Hùng Ưng sơn, hắn cũng biến thành dã nhân, dọc đường đi đều bị lãng tránh.
Vạn hạnh chính là võ công không mất, hắn trước quỷ môn quan lại quay trở về, rất nhiều việc không câu nệ tiểu tiết, thiếu tiền, hắn nửa đêm chui vào nhân gia giàu có không báo trước mà lấy, mua quần áo thức ăn để về nhà. (túng làm liều.... =_________=)
Về nhà lại không thấy được thân ảnh Hình Vũ, hắn nóng nảy, trực tiếp tìm tới quảng thông tiêu cục Lâu Chiêu Dương, đem đối phương dọa thành ý nghĩ quỷ hiện thân.
"Đúng rồi, nói đến Hoàn Đan môn thật đúng là kì, năm trước không phải truyền thuyết Mỵ Cổ xuất thế, võ lâm minh triệu tập một số đông người ngựa đi bắt, kết quả nhận lấy thiệt hại trở về?" Uống chén rượu, Lâu Chiêu Dương nhuận nhuận yết hầu lại nói: "Năm nay càng kì, một Chậm Độc cũng xuất thế....."
"Chậm Độc?" Hình Bất Quy nghe thấy danh tự, đều cho rằng đây là kẻ tâm địa lấy ra che giấu tội ác.
"Đúng, cùng Mỵ Cổ đều là dư nghiệt của Hoàn Đan môn, nên sau trận sóng gió Hoàn Đan môn tuyệt diệt, vài năm trước đều tiêu âm biệt tích, thẳng đến mấy tháng sau này..." Lâu Chiêu Dương lắc đầu: "Võ lâm minh vẫn như năm xưa bất lợi a......"
Lời tuy nói như vậy, tiếu dung lại lộ ra một chút ít hả hê, Lâu Chiêu Dương đối võ lâm minh gần đây không có hảo cảm.
"Phát sinh chuyện gì? " Hình Bất Quy hỏi.
Lâu Chiêu Dương đem chuyện gian hồ mấy ngày gần đây nói đến say sưa, như thể nói cho Hình Bất Quy nhắm rượu.
"Sau khi ngươi rơi xuống nhai đạo một tháng, Vũ Đương chưởng môn Thanh Hư tử trúng kịch độc, nằm trên núi Võ Đang hư hư thực thực ngày đêm kêu rên, minh chủ võ lâm khẩn cấp phái thành thủ y môn ngàn người gấp rút cứu chữa, rõ ràng thúc thủ vô sách, nói rõ độc trúng phải không có thuốc nào chữa được, một tháng sau, hắn chịu không được khổ sở, tự vẫn."
"Độc trong thiên hạ ngàn loại vạn chủng, cùng Chậm Độc có quan hệ gì? " Hình Bất Quy nghe xong, phần có cảm giác kinh hồn táng đảm, hỏi.
"Nghe nói Thanh Hư tử mang theo vài tên đệ tử lúc xuống núi, gặp phải một vị sắc mạo tuyệt thế thiên tiên, thiên tiên tiến đến hỏi đường, nói muốn tìm người, chỉ là trên núi võ trải dài tám trăm dặm, núi non hiểm trở không cách nào tìm được, Thanh Hư Tử vốn vội vàng xuống núi, lại bị yêu quỷ mê hoặc nói muốn dẫn tiên nhân kia đi tìm, ngay tại lúc tới gần thiên tiên thì ngã xuống đất miệng sùi bọt mép, các đệ tử muốn tiến lên bắt người, thì cơ hồ đều hôn mê, có người trong đó còn nghe thiên tiên kia nói......"
"Nói cái gì?"
"Chậm Độc của Hoàn Đan môn xuất thế, đại khai sát giới an ủi vong linh thân nhân." Lâu Chiêu Dương nói vậy, sau lưng lại cảm thấy lành lạnh, cơ hồChậm Độc vô thường như đứng phía sau nhìn hắn chằm chằm.
"Cũng có thể có thể là cừu nhân cố bố của Thanh Hư Tử." Hình Bất Quy dự đoán, trong giang hồ thì cũng đã có nghe chuyện này.
"Đúng vậy. Phái Vũ Đương cùng võ lâm minh phát động đuổi bắt, muốn tìm kẻ tựa như thiên tiên kia, chính là Thanh Hư Tử đã chết, đồng dạng đệ tử trúng độc cũng còn nằm ở trên giường không thể động đậy, chỉ nhớ rõ ngày đó vì gặp phải tiên nhân tâm thần mê muội, dung mạo miêu tả đều không rõ ràng, cái này, như thế nào tìm người?"
"Ngươi nói về sau võ lâm minh thì sao bất lợi...?" Hình Bất Quy truy vấn.
"Về sau a......" Lâu Chiêu Dương nói: "Hai tháng trước, trong võ lâm minh cử hành hội ngắm hoa như thông lệ, mời tất cả các môn phái trong liên minh đến họp mặt, hơn nữa còn dựa vào việc Thanh Hư Tử bị độc chết bàn bạc sách lược đuổi bắt Chậm Độc. Chưởng môn Thiên Lam phái còn dẫn theo tiểu thiếp của hắn, nghe nói là dị quốc nữ tử, màu tóc cùng người khác cũng bất đồng......"
Chẳng biết tại sao, Hình Bất Quy vừa nhớ lúc này Lâu Chiêu Dương nói qua, tại trên hùng ưng sơn gặp được người tóc bạc.
Lâu Chiêu Dương nói tiếp: "Võ lâm minh phụ cận tổng đà có phiến ao hoa sen, vừa đúng lúc hoa đang chập chờn nở, liền vây xung quanh liên trì ngắm hoa thưởng rượu, dị quốc mỹ nhân trên con đường nhỏ bên cạnh ao đi một vòng, có người nghe nói so với sen, người ấy còn đẹp hơn......"
Kẻ kể chuyện nhịn không được nghĩ, rốt cuộc là mỹ nhân quốc sắc thiên hương như thế nào đây? Hình Bất Quy thấy vậy ho nhẹ hai tiếng, đem đối phương đang chăm chú suy nghĩ kéo trở về.
(Đông Huyền: ôi, Chậm Độc đã vậy, không biết Mỵ Cổ còn xinh đẹp nhường nào *mơ màng*)
( Tàn: có thể nàng sẽ thất vọng =)), chỉ là có thể thôi)
Lâu Chiêu Dương hoàn hồn, gượng cười: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, ta đây nói tiếp. Tiểu thiếp đặc biệt đi cùng võ lâm minh trưởng lão mời rượu mấy kẻ ngươi đã ở trên Hùng Ưng sơn gặp qua..... Sau nàng nói say rượu, muốn về tổng hội nghỉ ngơi, không bao lâu a, những kẻ bị nàng mời rượu đều ngã xuống đất co quắp thống khổ kêu rống, bệnh trạng giống như Thanh Hư Tử, toàn bộ đều trúng phải loại kịch độc không có thuốc giải."
"Âm mưu của Thiên Lam phái?" Hình Bất Quy đoán như thế.
"Chưởng môn Thiên Lam môn bị bắt, khi kéo dậy mới biết, nguyên lại hắn cũng trúng độc, mỗi đêm đều đau đớn thống khổ ở ngực đến chịu không nổi, đành nghe lời nữ nhân kia, mang nàng tham gia đại hội thưởng hoa. Nàng đối hắn nói mình chính là Chậm Độc, thay thân nhân đã chết báo thù, cần trà trộn vào võ lâm minh...."
"Kẻ bị võ lâm minh giết chết? Thân nhân của nàng là ai, hắn là nhiều người muốn biết a."
"Đúng vậy, tất cả mọi người cho rằng nàng hẳn là vì Hoàn Đan môn môn chủ báo thù, vì sao phải đợi cho bốn năm sau mới xuất hiện? Nếu như không phải, mấy năm này người bị võ lâm truy kích tiêu diệt cũng không nhiều lắm, trong đó ngươi là người gần nhất."
Hình Bất Quy nghiêm nghị, bất quá, hắn cũng không nhận ra vị nữ tử kia, thân nhân duy nhất cũng chỉ có một mình Hình Vũ mà thôi, bởi vậy có chút không cho là đúng hỏi: "Cùng tồn tại trong giang hồ hồi lâu, bọn họ đối những kẻ bàng môn tả đạo kia đều không chút ít cảnh giác?"
"Minh thương dễ tránh, ám kiếm khó phòng, nhớ ngươi đường đường một người hán tử, cũng không qua khỏi gian kế của nữ tử, bị đuổi giết đến nhảy xuống nhai đạo?" Lâu Chiêu Dương uống rượu, nói chuyện không cố kỵ, có chút nâng lên giễu cợt.
Hình Bất Quy không nói. Đích xác, Chậm Độc mặc dù độc, bất quá độc chỉ hại đến những kẻ đã hại đến nàng.
"Hôm nay trên giang hồ lòng người bàng hoàng, không cùng người xa lạ thân cận, nhất là nữ tử dung mạo xinh đẹp, không có người biết mình có thể hay không là con mồi kế tiếp của Chậm Độc."
Hình Bất Quy thở dài một hơi, đứng dậy cáo từ, nói muốn lên Tử La sơn đi tìm người, trước khi đi trong lúc đó nghĩ tới, lại hỏi: "Hiện tại,các trưởng lão võ lâm minh ra sao vậy?"
"Nghe nói bọn họ lúc trước áp chế Mỵ cổ thì cũng đã trúng kì độc, hôm nay độc càng thêm độc, cho nên toàn thân thối rữa không chịu nổi, từ lúc một tháng trước cắt cổ." Lâu Chiêu Dương đáp.
Hình Bất Quy phong trần mệt mỏi hướng Tử La sơn đi, Hoàn Đan môn có vài vị đồng phó thủ vệ, thái độ khách khí đều nói không có gặp người như Hình Vũ.
Hắn thất vọng cáo từ xuống núi, đi qua cái động nhỏ cùng Hình Vũ lần đầu gặp nhau, cảm xúc ngổn ngang trong lòng, hạ quyết tâm, cho dù phải tìm cả đời, hắn nguyện không từ bỏ, chỉ cần tìm được tri kỉ kia là đủ.
Trở lại con đường quen thuộc, xuyên qua Thục quốc người quen nhiều, hắn cố ý cúi đầu, gia thành nông dân đi vào phụ cận Huyền Đao môn, đã thấy đệ tử Huyền Đao môn xuất động quét dọn tu sửa phía trước cổng, giống như lễ mừng năm mới bình thường.
"Này có phải là hỷ sự?" hắn hỏi người qua đường đi qua, suy đoán chính là Lam Mẫn cùng Cao Như Nhi bái đường thành hôn.
"Lam môn chủ cùng Cao gia tiểu thư đã sớm lập thành gia thất. Là Án sát đế đô phái tới tuần sát, Lam môn chủ muốn mời quan viên triều đình về môn làm khách...." Người qua đường lúc này lộ ra kinh thường, nói: "Đã cùng triều đình từ trước đến nay phân biệt rõ ràng, võ lâm nhân sĩ khi nào trở thành dùng tiền để có được quyền quý?".
Điểm ấy Hình Bất Quy cũng không phải đến để đưa ra bình luận, hắn chỉ cầu có thể tìm thấy nghĩa tử, Lam Mẫn cho dù cùng Ngọc Hoàng đại đế kết thân cũng không liên quan chuyện của hắn.
Tại phụ cận Huyền Đao môn lại đi một vòng, khắp nơi hỏi tìm, cũng không có xuất hiện qua người có tướng mạo như Hình Vũ, tương đối thất vọng, chẳng lẽ hắn nhất định một chuyến tay không mà về? Đi qua trước mấy đệ tử hạ cấp đang trở vào bên trong thì, chợt nghe keng một tiếng, dừng lại cước bộ của hắn.
Giống như ba thước băng thạch mùa xuân đột nhiên vỡ toang, không trung phản phất ngũ âm, như những giọt mưa tinh tế rơi vào trong ao lớn, trong tâm co lại chuyển động, giống như tha hương gặp cố nhân, nghe tiếng đàn quen thuộc chính là lý do Hình Bất Quy ngừng chân.
Hai đệ tử từ cửa chống hông đi ra, Hình Bất Quy vội vã ngồi xổm xuống, làm bộ cột quấn bố trên đùi.
Hai người kia đối với hắn coi như không thấy, thấp giọng nói chuyện: "Môn chủ nhặt được một nghệ nhân đàn tì bà, đáng tiếc a, xinh đẹp như vậy, lại là nam nhân."
(Đông Huyền: ôi, cái thằng Lam Mẫn này thật sự là não phẳng mà *ngán* có bnh người chết thế mà còn không biết rút kinh nghiệm, nhặt người linh tinh về =3=)
"Là nam nhân mới tốt, nếu không phu nhân sớm đuổi hắn ra khỏi cửa, ngươi nhìn xem, môn chủ sớm tối gì đều tới xem hắn, so với phu nhân còn chăm lo hơn."
"Ta thấy phu nhân cũng không cao hứng, ngày hôm qua còn hỏi môn chủ rằng, người nọ không rõ lai lịch, khi nào đem người lạ vào môn? Là môn chủ trấn an xuống, nói người nọ trên người có bệnh, trước hết để cho hắn điều dưỡng mấy ngày, hết sẽ cho hắn đi, phu nhân mới không nói lời nào."
"Tuổi còn trẻ lại là một đầu tóc bạc, quả nhiên là sinh bệnh a, bất quá, cho dù bị đuổi đi, cũng không sợ tìm không thấy nơi trú chân, rất nhiều phú gia giàu có sẽ rước loại nhạc cơ này về dưỡng."
"Đúng vậy, đúng vậy. Nếu phu nhân không quản được nghiêm, đánh vào tâm tư của môn chủ...."
Hai người đi cũng đã xa, thanh âm nói chuyện cũng không còn nghe thấy, Hình Bất Quy mới đứng dậy, lưu vào lòng nam tử tóc trắng họ đã nói kia.Mặc dù cảm thấy không có khả năng trùng hợp như vậy, người tóc bạc chính là người đã cướp của Lâu Chiêu Dương, chính là vừa rồi nâng lên tiếng tì bà làm lòng hắn hỗn loạn, vốn đang ôm hy vọng, suy đoán người đàn tì bà kia chính là Hình Vũ, nhưng rồi lại biết rằng không có khả năng, Hình Vũ tóc không bạc.
Lòng hiếu kỳ câu dẫn hắn ra đến đây, lắng nghe thanh âm thấy không có người, thấp người liền phóng qua tường, nơi này là nơi hắn từ nhỏ lớn lên, bức tường đó gần hòn non bộ giả thủy hay là tùng mộc hắn đều biết, vừa chạm chân xuống liền tránh ở sau phiến tùng, nhìn kẻ đang ngồi trong viện đàn tì bà kia.
Tóc trắng như tơ bạc tựa thác nước mềm mại chảy xuống phía sau, nam nhân kia làn da cũng trắng nõn, một điểm môi mỏng nhàn nhạt mà đỏ bừng, chất chứa thứ gì đó mê người, làm cho dung mạo biến hóa thành kẻ muốn mê muội nhân gian, xem ra cũng khoảng hai mươi tuổi đầu, khí thế ôn nhu, nhưng mềm mại vừa phải, tồn tại khí chất kiên cường, so với nữ tử hơn vài phần.
Khó trách vừa rồi hai đệ tử nói như vậy, khó trách Lam Mẫn cưới thê tử xinh đẹp rồi cũng động tâm, nam nhân này trời sinh có mị lực cám dỗ, rất có thể khiến cho nhiều người động tâm. (ôi Mỵ Cổ *rên xiết* ngươi còn đẹp chừng nào)
Cảm giác, cảm thấy người này giống như đã từng quen biết, Hình Bất Quy nhưng lại nghĩ như thế nào thậm chí nghĩ không ra nổi cái gì, cho dù tư thế đối phương đàn tỳ bà cùng Hình Vũ giống như đúc, bất quá, tiếng tì bà từng vang lên không phải như thế này?
Nam tử tóc bạc ngồi ở trên ngọc thạch, cổ tay ngọc vuốt khẽ dây cung, đôi mi rũ xuống, che đi tâm sự vô tận, âm thanh thê thương cùng gió ào ào hòa quyện, đưa tâm sự từ tận đáy lòng hắn cất giấu đi.
Cách đó không xa có người nhẹ đi bộ đến, là tân nhậm môn chủ Huyền Đao môn Lam Mẫn, nam tử tóc bạc cũng không phát giác, cũng không mở miệng, chỉ gẩy đàn, âm thanh mượt mà tú đãng như nước tung tóe.
"Hướng phía hoàng hôn tóc xanh nay đã bạc, qua tận phương xuân nhân sự không cùng.
Lạc hồn một chốn dung nhân, người bên kia sông xin đừng lạc vào quên lãng..."
( Tàn: chém.....=.=!!!)
(Đồng Huyền: Lần sau, nay để Hán Việt)
( Tàn: Có nguyên câu đâu, nó bị QT dịch ra nửa này nửa nọ rồi, đành zậy =.=!!!)
Người đàn hát biểu tình đạm mạc như một con búp bê gỗ, ý nghĩa bên trong ca từ lại tâm thúy, mà ngay cả Hình Bất Quy cũng phải lắng nghe không động đậy, biết rõ người này tựa hồ đang tưởng niệm một ai đó bên kia sông Hoàng Tuyền, chỉ có chết đi mới có thể một lần nữa tương kiến.
"Ngươi luôn tưởng niệm ai, thân nhân của ngươi? " Lam Mẫn đi vào đình nghỉ mát, hỏi.
Người nọ thu tay, khúc cuối cùng ngân lên, đứng dậy khom người xuống hành lễ: "Lam tiên sinh, quấy rầy ngươi?"
"Không sao, không sao. Nhật Vân, ngươi ngồi." Lam Mẫn chờ hắn ngồi xuống cũng ngồi xuống bên cạnh, truy vấn: "Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
Nhật Vân thấp giọng đáp: "Là chí thân, cũng là chí tình, ta nghĩ cuộc đời này không tiếp tục thấy hắn, nhịn không được...... tâm tình này quấy nhiễu Lam tiên sinh, thứ lỗi."
"Chuyện cũ đã qua, chớ nên quá mức thương tâm. Nếu ngươi thích, ta mang ngươi đi ra ngoài giải sầu a." Lam Mẫn nói xong, hướng bên cạnh dịch gần vào một chút, nâng lên một bàn tay của Nhật Vân. Rồi lại vuốt nhẹ như triu mến đùa giỡn.
Nhật Vân cũng không cự lại, mặc hắn vuốt ve tay của mình, bán cúi đầu, chưa nói có đáp ứng hay không, rồi lại cố ý cho hắn một cái liếc nhìn gơn nước lăn tăn, khuông mặt trắng hiện lên hai áng mây hồng, khiến tâm Lam Mẫn lay động đến thần trí không còn là của chính mình, nếu không phải ban ngày ban mặt, có thể có đệ tử đi ngang qua, hắn đã tận tình giở trò.
"Trên người của người có mùi rất thơm." Cố ý hướng phía trước ngửi, kì thực đang nghĩ muốn ở bên trên đôi môi kia hôn một cái.
Nhật Vân nghiêng đầu tránh được, nói: "Lam tiên sinh là chê ta trên người ta có vị son phấn nữ nhân?"
"Đây không phải vị son phấn, mà là......" Lam Mẫn không thể nói là gì, mùi trên người Nhật Vân không là hương hoa cũng không phải vị phấn, chính là có thể nghe thấy thoải mái.
Nửa tháng trước, có đệ tử phát hiện nam tử gọi Nhật Vân này té xỉu tại gần môn, trên người ngoại trừ chút ít tiền bên ngoài, cũng chỉ mang theo tỳ bà. Ngay từ đầu, Lam Mẫn thầm nghĩ làm việc thiện, về sau phát hiện nam tử tóc bạc này có tư chất như tiên nhân, nổi lên lòng ái mộ, biết rõ thê tử đố kị, nhưng vẫn cố gắng dùng hết biện pháp đem người giữ lại.
Nhìn thấy thái độ Nhật Vân, tựa hồ đối với hắn cũng có chút tình ý, hiện tại Lam Mẫn lo lắng muốn đem người này hảo hảo an bài bên mình.
"...... Lam tiên sinh." Nhật Vân hỏi: "Ta thấy đệ tử trong môn mỗi người bận rộn, buổi tối có khách quý?"
"Đế đô phái xuống Án sát tiến đến đất Thục tuần sát, ta đã liên lạc, đêm nay tại môn thiết yến nghênh đón." Lam Mẫn dương dương đắc ý nói.
"Mấy ngày nay đã bắt tiên sinh chiếu cố, chỉ mong có thể báo đáp ân tình. Ta chỉ có chút tài lẻ đàn tì bà học từ tì bà nghệ sư ở đế đô, mong có thể tối nay hiến chút tiếng đàn, thay tiên sinh lấy lòng giai khách " Nhật Vân khẽ mĩm cười nói.
"Cái này......" Lam Mẫn chần chờ, cái này dung mạo như tiên nhân, còn không khí đêm nay chính là yến hội, chính là có thể biểu hiện thành ý tột cùng, nhưng Án sát có thể nhìn trúng Nhật Vân, yêu cầu hầu hạ, cái này chính là nguy rồi.
"Lam tiên sinh......" Hơi ngiêng đầu, Nhật Vân đôi mắt long lanh như thủy tổng làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
"Việc giải trí đêm nay cũng đã sắp xếp xong xuôi. Nhật Vân, ta biết tâm tình của người, bất quá, ngươi thân thể chưa tu dưỡng hoàn toàn, đêm nay hay là sớm an giấc."
Nhật Vân gục đầu xuống, phi thường thất vọng, Lam Mẫn muốn nói vài câu chê cười trêu chọc hắn, lại nghe thấy lúc này có có người đến, nghe tiếng bước chân của nữ nhân, hắn lập tức vội vã buông tay Nhật Vân ra, chỉnh chu đứng đắn ngồi.
Không bao lâu, phụ nhân trang phục chính là Cao Như Nhi xuất hiện, nàng gặp trượng phu lại chạy đến tìm cái vị nam tử thanh xuân tóc bạc này, hừ một tiếng, vẻ không vui cũng không hề che giấu trên mặt.
"Ta vội vàng chuẩn bị tiệc tối, ngươi trong lúc này cùng nhạc cơ vui vẻ, Lam Mẫn, nguyện vọng của ngươi thực hiện được, tựa hồ muốn vứt bỏ ta như giày cũ, có phải không?"
Nghe đến đây, Lam Mẫn kỳ thật thực sợ hãi Cao Như Nhi, vội vàng đứng lên nói: "Không có chuyện đó, ta là nghĩ Nhật Vân đàn tì bà cũng hảo, muốn mời hắn yến hội đêm nay mua vui cho Án sát đại nhân."
Cao Như Nhi nhìn Nhật Vân một hồi lâu, cuối cùng đối Lam Mẫn nói: "Ngươi theo ta."
Lam Mẫn tranh thủ thời gian đi theo Cao Như Nhi đi đến trước một tán cây tùng, không có động tĩnh, Hình Bất Quy tránh ở sau táng tùng, tranh thủ thời gian ngưng trọng hô hấp, không cho Lam Mẫn nghe ra có kẻ thứ ba ở đây.
"Nhị sư huynh, ngươi phải nên biết ta đối ngươi một mảng chân tình, ngươi nói muốn chức vị môn chủ, ta thay ngươi hãm hại Đại sư huynh, giúp đỡ ngươi giết dưỡng phụ, thật vất vả tiến ngươi thành môn chủ, hai ta cũng đã liên kết một lòng, ngươi hiện tại rõ ràng vì cái nhạc cơ kia bỏ bê ta, ngươi cứ như vậy muốn đạp đổ tình cảm phu thê?"
Cao Như Nhi nói nói mắt đều đỏ, nàng tự còn trẻ ái mộ Nhị sư huynh tuấn tú, biết rõ dưỡng phụ cố ý đem nàng gả cho vị Đại sư huynh mà nàng không hề có tình ý, nóng nảy, bởi vậy an bài việc Đại sư huynh say rượu sau cường bạo người. Bảy năm sau dưỡng phụ tìm được người trở về để truyền ngôi, nàng dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, cùng Lam Mẫn giết dưỡng phụ, đem Hình Lộ bức cho đến phát sinh chuyện kia.
Cho rằng có thể trải qua cuộc sống hồ điệp tình thâm, không nghĩ tới, Lam Mẫn rõ ràng đối với nam tử tóc bạc kia sinh tình cảm, nàng nhịn không được mới chỉ trích như vậy.
Lam Mẫn đổ mồ hôi lạnh, biết địa vị mình hôm nay đều là Cao Như Nhi trao cho, chưa kể Cao Như Nhi khi còn bé từng tại Hoa Sơn môn tập dụng độc, hắn không dám cho đối phương xấu mặt, để tránh tự chuốc độc cho bản thân.
"Như Nhi ngươi đừng nghĩ lung tung, ngươi đối với ta thật là tốt, ta há không hề biết? Ngươi chính là thê tử duy nhất của Lam Mẫn ta." Lam Mẫn dừng một chút, còn nói: "Ta bất quá là thấy người này đáng thương, nghĩ muốn giúp mà thôi."
"Hy vọng lời của ngươi đều là thật." Cao Như Nhi nói, biểu hiện trên mặt âm lãnh như băng.
"Là thật là thật." Lam Mẫn chột dạ trơ mặt ra nói, sợ Cao Như Nhi lấy cái này làm chủ đề gây sự.
Cao Như Nhi sắc mặt hòa hoãn chút ít, thấp giọng nói: " nhanh lên chuẩn bị chuyện tối nay, thật vất vả mới mời được Án sát đến dự tiệc, vừa vặn lợi dùng gần đây ta đã luyện ra một loại quỷ trùng. Ấu trùng này mắt thường khó nhận ra, ngươi mời rượu hãy đem trứng trúng bỏ vào chén, hắn một khi uống xong, ấu trùng sẽ chui thẳng vào não, từ này về sau cần hắn cái gì ta đều có thể lấy."
"Trùng trứng nhập não, hắn không phải nhanh như vậy sẽ chết đi?" Lam Mẫn lo lắng hỏi.
"Trừ phi ta khởi động trùng thuật, trùng trứng hội một mực chỉ biểu hiện trạng thái chết giả, hắn nếu không tin, ta sẽ làm hắn xem hắn tự động tự sát. Nhị sư huynh, ngươi như có thật lòng muốn khống chế hai đạo thế lực hắc bạch của Thục trung, đây là cơ hôi tốt duy nhất, có Án sát làm hậu thuẫn, bất cứ kẻ nào cũng không thể kéo ngươi xuống."
"Đúng rồi, Như Nhi quả nhiên là hiền thê của ta." Lam Mẫn sau khi nói xong bối rối, nhanh như chớp khuất dạng.
(Đông Huyền: là "Xà hạt thê tử" thì có ~~~)
Cao Như Nhi nhìn Lam Mẫn đi xa, hướng Nhật Vân mất đi ý vị thâm trường liếc, mà góc độ Hình Bất Quy ẩn núp có thể đem cái nhìn kia nhìn rõ ràng.
Đó là ác tâm âm lệ, giống như mắt của rắng, Hình Bất Quy thật sự không nghĩ tới, vị nữ tử xinh đẹp cùng nhau lớn lên từ nhỏ kia, rõ ràng lại có loại biểu tình đáng sợ kia, quả nhiên bất ngờ, hôm nay hắn có thể xác định, việc của chình mình từ trước, cùng cái chết thảm khốc của sư phụ, đều là do nữ nhân này tính kế mà ra.
Không phải là tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt không biết lòng)? Có người tâm địa ngoan độc như rắn rết, cũng có người tâm lại ôn hòa như nắng ban mai.
Ôn hòa như nắng ban mai đến tột cùng người ở nơi nào?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Tuyệt Chi Chậm Độc
Chương 10: Người ở bên cạnh, sông núi có hề chi
Chương 10: Người ở bên cạnh, sông núi có hề chi