Mấy ngày kế tiếp, Hình Bất Quy bận vô cùng, Cao Xuân Minh cho sáu đệ tử còn lại thay nhau cùng hắn thử đao, khảo sát Đại đệ tử võ công có hay không bởi vì bôn ba bên ngoài mà mai một, kết quả khiến hắn tương đối thoả mãn.
Võ công của Hình Bất Quy không có giảm sút, còn có khả năng vì ở bên ngoài làm bảo tiêu mà bôn tẩu, càng có nhiều kinh nghiệm giao thủ, thông hiểu được đạo lí, đao pháp cứng rắn tàn nhẫn lại sắc bén, tung chiêu như lưu vân hành thủy, mấy đệ tử đang xem đều trố mắt líu lưỡi, coi như một phen mở rộng tầm mắt.
Đang lúc cùng Lam Mẫn đối chiến, Hình Bất Quy vốn là muốn lơi tay, chính là biết rõ ánh mắt sư phụ nhạy bén, giả vờ tuyệt đối không thể gạt được, đành phải giữ vững tinh thần ứng chiến, giao thủ mới có hai mươi chiêu, đao của Lam Mẫn đã bị đánh bay, rơi xuống sàn kêu leng keng ~
Phụ thân thật là lợi hại! Tránh ở sau lưng chúng đệ tử, nhìn lén Hình Bất Quy luận võ, Hình Vũ trong nội tâm mãnh liệt hoan hô, hắn xem thôi chứ cũng chẳng hiểu đao pháp, chỉ biết Hình Bất Quy vũ đao dáng như kinh long, phiêu như mây bay, đẹp mắt cực kỳ, cộng thêm tất cả mấy kẻ kia bị hắn đánh bại, như vậy phụ thân đúng là giỏi của giỏi...!!
Chỉ tiếc, sau này, phụ thân đã không còn là phụ thân của riêng hắn.
Nghĩ như vậy, là vì Hình Bất Quy hiện này là thân đại đệ tử, cùng các đệ tử khác hợp ở trong mảng sân rộng, Hình Vũ hắn lại được an bài ở một khách phòng rất xa, cuộc sống hằng ngày cùng với các đệ tử phục thị thấp kém, tuy vậy vẫn là không có việc gì, còn rất bình thường.
Tuy nhiên hắn mỗi ngày sáng sớm sau khi rời gường, chạy tới vấn an Hình Bất Quy, bất quá đối phương luôn mang mang bình thường, nhiều lắm là sờ sờ đầu của hắn, hỏi hắn ngủ ngon không tốt không rồi cũng rời đi, không rảnh bận tâm nhiều chuyện khác.
Hình Vũ chỉ có thể thông cảm, ban ngày không cách nào đi tìm Hình Bất Quy, chỉ có thể tại Lâm viên Huyền Đao môn ít người qua lại ngồi một mình giết thời gian, tất cả Huyền Đao môn lớn nhỏ đều biết hắn câm a (Đông Huyền: thông tin nhanh thật:-ss), nên cũng không có người tìm hắn nói chuyện, thời gian nhàm chán cực kì. Hôm nay nghe được sàn vật có huyên náo, lại nghe mấy đệ tử chạy qua nói đi xem Đại sư huynh sử đao, thì vụng trộm đi tới.
Sau đó, hắn trông thấy Lam Mẫn xoay người nhặt đao đưa lưng về phía Cao Xuân Minh ngược hướng Hình Bất Quy hé ra khuôn mặt tuấn tú mà âm tàn.
Là oán. Hình Vũ hiểu.
Sau khi cuộc tỷ thí kết thúc, Cao Xuân Minh muốn Hình Bất Quy tiếp quản vị trí tổng giáo đầu Huyền Đao môn, phụ trách giáo luyện võ nghệ, Hình Bất Quy nghĩa lý nhân tình không cách nào cự lại, huống chi là yêu cầu của ân sư, mặc dù khó xử, cũng coi như là đáp ứng rồi.
Hắn nghĩ, chờ sau khi hôn lễ của Lam Mẫn cùng Cao Như Nhân kết thúc sẽ rời đi, cũng chính là chấm dứt tâm sự trong lòng mình nhiều năm qua.
"Hình Lộ, ngươi theo ta đến phòng chính, ta có chút chuyện khác nói với ngươi." Cao Xuân Minh rời giáo trường, gọi Hình Bất Quy theo.
"Dạ." Hình Bất Quy đáp ứng, rời đi sau Cao Xuân Minh.
Hình Vũ không làm gì được, vẫn là còn cách một khoảng thực xa, hắn nghĩ đơn thuần, chỉ cần có thể nhìn thấy Hình Bất Quy là tốt rồi, nếu phụ thân ngẫu nhiên quay đầu lại, nói không chừng có thể chào hỏi, như vậy cũng đủ làm hắn mừng thầm cả buổi.
( Tàn: thực tình ta không chịu nổi, tội em quá....)
(Đông Huyền: ờm ~~~~~ công nhận không chịu nổi thằng bé nhu nhược này *cắn hạt dưa*)
Đám đệ tử xung quanh bàn tán, còn nghe được bọn họ khen không dứt miệng võ nghệ Hình Bất Quy, chứng kiến buổi luận võ vừa rồi, xem ra đã tuyệt đối phục tùng, điểm ấy đối Hình Vũ cũng tốt, trong lòng hắn, Hình Bất Quy vốn là người lợi hại nhất trên đời.
Thấy Hình Bất Quy đi theo Cao Xuân Minh vào phòng chính, hắn đi tới cạnh một hòn non bộ giả thủy trong lâm viên thưởng cảnh, hy vọng phụ thân chút nữa đi ra, hắn có thể giả cùng đối phương không hẹn mà gặp, có lẽ, phụ thân cũng sẽ cùng hắn nói mấy câu.
Hình Bất Quy đi theo Cao Xuân Minh tiến vào chính giữa phòng, chờ sư phụ ngồi vào bàn bát tiên, còn mình cung kính đứng phía sau. Cao Xuân Minh phất tay cho người làm đi ra, xem ra có tư mật muốn nói.
"Sư phụ." Hình Bất Quy mở miệng trước: "Ngài có nói trong thư, đề cập thân thể có việc gì, đến tột cùng....."
"Bệnh cũ. Hình Lộ, ta biết ngươi cũng không có ý ở lâu, bất quá ta đã già, phải nhanh chóng quyết định người nối nghiệp Huyền Đao môn...... Ngươi trong lòng biết rõ ràng, trong bảy đồ đệ ta thu, duy tư chất ngươi tốt nhất, muốn truyền thừa võ nghệ trong môn, không phải ngươi không thể."
"Sư phụ, các sư đệ đều khen Lão Nhị quản lý sự vụ trong môn vô cùng tốt, hắn lại sắp cùng Như Nhi muội lập gia thất, môn chủ vị không truyền cho hắn cũng khó, xin người nghĩ lại."
"Đã là võ lâm môn phái, tự dùng công phu của mình để chọn người kế thừa là đúng đắn nhất. Lam Mẫn giỏi sự vụ bên ngoài, có thể trở thành phụ trợ của ngươi, các ngươi sư huynh sư đệ đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể là ánh sáng Huyền Đao môn ta, không chỉ trở thành đệ nhất Thục trung, mà còn có thể là đệ nhất Trung Nguyên môn....."
(Đông Huyền: ôi tham vọng ~~~~)
"Sư phụ." Hình Bất Quy cúi đầu, lo lắng lựa từ cho cẩn thận "Chuyện của đệ tử nhiều năm trước...... Nhân ngôn khả úy (lời gièm pha của thiên hạ thật đáng sợ), đệ tử nếu trở thành môn chủ sẽ khiến danh tiếng Huyền Đao môn không tốt."
"Việc đã nhiều năm, tất cả mọi người cũng đã quên. Năm đó ta nổi cơn thịnh nộ, không có truy ra rõ ràng, hôm nay nghĩ đến ngược lại đã khiến ngươi ủy khuất, làm ngươi không có cách nào mình oan......"
Hôm nay mới nói chẳng phải đã quá muộn? Hình Bất Quy nghĩ thầm, nhưng cũng không nói ra để trách móc sư phụ.
Cao Xuân Minh dò xét Hình Bất Quy cúi đầu không nói, cho là hắn vẫn hàm oán buồn bực như trước, thì đối với việc tiếp quản chưởng môn chủ vị sẽ không nguyện ý, bèn bồi thêm: "Hay là ngươi oán thán sư phụ đem Như Nhi giao cho Lam Mẫn? Nếu ngươi muốn, ta có thể làm chủ cắt đứt hôn sự này, đem Như Nhi giao cho ngươi."
(Đông Huyền: *cắn hạt dưa* tội chưa, tự dưng biến thành vật trao đổi, phận nữ nhi khổ thật =)))
"Không! Tuyệt đối không thể!" Hình Bất Quy vội vã cự tuyệt.
Tuyệt đối không thể! Sư phụ như thế thật cố chấp, mặc dù không biết Như Nhi nghĩ như thế nào, nhưng Lão Nhị nhất định sẽ hận hắn, các đệ tử lại được một phen ô a bất an, còn có, còn có Vũ nhi của hắn............
Lúc vừa mới đến, hắn đã chú ý tới thân ảnh nho nhỏ gầy teo trộm đi theo phía sau, bất quá trong môn nhiều người, thị phi cũng nhiều, hắn không dám đối với những người đang ở xung quanh ý tứ với Hình Vũ, luôn cố khắc chế, cũng biết Hình Vũ hiểu được hắn khó xử.
Mấy ngày nay hắn vừa trở về, rất nhiều chuyện phải xử lý, vô pháp có thời gian gặp gỡ Hình Vũ, ôm hắn một cái, nói với hắn ít lời, xem con ngươi trầm mặc lập lòe, thay hắn nói ra thiên ngôn vạn ngữ.
Bất chợt Hình Bất Quỷ ngẩng đầu quát hỏi: "Ai?"
Cao Xuân Minh cũng đồng thanh hướng một bên thiên môn hô: "Là ai? Ra đây!"
Cao Như Nhi tay nâng khay trà nhẹ nhàng theo hướng thiên môn hiện thân, dịu dàng nói: "Con mang trà đến cho hai người "
"Đặt xuống." Cao Xuân Minh nói: "Ta với Đại sư huynh ngươi có chuyện đàm, không cho người khác nghe được."
"Dạ, nữ nhi xin đi ngay...." Cao Như Nhi không hỏi gì nhiều, buông nước trà, cúi đầu rời đi, thoáng quay đầu lại liếc nhìn Hình Bất Quy.
Một cái nhìn oán trách, chính là Hình Bất Quy thừa nhận, hồi lâu trước kia, cũng là thật lâu hắn đã ái mộ nữ tử này, hắn vẫn như trước đoán không ra nội tâm nàng đang nghĩ gì, ý tứ trong lòng quá sâu, cũng không phải là thứ Hình Bất Quy có thể hiểu được.
So với Hình vũ thì dễ dàng hiểu rõ hơn, cho nên hắn và Hình Vũ cùng một chỗ ngược lại thanh thản rất nhiều, không quá tốn sự thông minh sắc sảo nào đó đổi lại một điểm thông hiểu, tại trước mặt nghĩa tử, hắn chưa bao giờ có cảm giác bị câu thúc.
Phá lệ tưởng nhớ Hình Vũ a, nghĩ hắn đang dựa vào ngoài cửa, tâm Hình Bất Quy nhịn không được rục rịch nâng nâng, nghĩ không thể chờ đợi được khi đụng đụng hắn, phủ phủ mái tóc vàng mềm mại.
Cao Xuân Minh lúc này hữu cảm nói: "Như Nhi tuy là ái nữ của cố nhân ta, mẫu thân lại là người Hoa Sơn môn, năm đó Hoa Sơn môn cùng Đường Môn hỗn chiến đến chết, cố nhân lúc lâm chung thì uỷ thác cho ta, hiện tại ta hy vọng có thể cho nàng chỗ dựa tốt, cũng không phụ lòng phụ mẫu nàng linh thiêng trên trời......"
Hình Bất Quy lần đầu nghe sư phụ đề cập thân thế Cao Như Nhi, nghĩ nàng nguyên lai cũng là người đáng thương.
"Đã như vầy, càng phải tôn trọng quyết định của Như Nhi muội. Sư phụ, ta mặc dù từng chung tình với nàng, nhưng ly khai bảy năm, thương hải tang điền người không phải là đồ vật vô tri, cũng không dám lại đối với nàng có vọng tưởng không an phận."
"Hình lộ, ta biết rõ ngươi đối Như Nhi dư tình chưa dứt, làm sao biết nàng đối với ngươi không phải? Ta là nghĩa phụ của nó, cũng là Huyền Đao môn môn chủ, bất cứ chuyện gì ta nói, ngươi không cần lo lắng."
Hình Bất Quy biết rõ Cao Xuân Minh tính tình bảo thủ, nhất thời hồi lâu rất khó thay đổi hắn quyết định, nghĩ sau này còn có cơ hội, thì tạm không nói rõ lí lẽ. Thấy sư phụ không có chuyện khác, cáo lui đi ra đến bên ngoài, tại hòn non bộ bên cạnh nhìn thấy thân ảnh đáng yêu.
"Ra đi, ta thấy ngươi rồi." hắn nói.
Hình Vũ chui ra cười cười, rồi lại không dám tới gần quá mức, hắn biết rõ sư phụ hung dữ của phụ thân còn đang bên trong, cho nên không dám không có quy củ.
"Ngươi gầy quá, đến ta phòng đi, lúc sáng trù phòng có làm một chút điểm tâm ngọt, ta giữ lại cho ngươi." Hình Bất Quy nói.
Hình Vũ mặt đỏ gật gật đầu, đoán thử Hình Bất Quy có phải là kiếm cớ mang mình trở về phòng thân mật, hảo thẹn thùng, rồi lại chờ mong, hắn cũng rất muốn ôm phụ thân, nghe mùi trên người hắn. Cúi đầu đi theo Hình Bất Quy đang quay về phía bảy đệ tử của Cao Xuân Minh, vào phòng.
(Đông Huyền: tâm hồn đen tối quá đi...)
Phòng phụ thân rất lớn. Hình Vũ ngửa đầu nhìn chung quanh.
Hình Bất Quy cũng không không giấu diếm, hắn nhĩ lực tốt, có người tới gần lập tức biết rõ, trong phòng một phen đã nắm Hình Vũ đến cắn cắn nhẹ môi hắn, ôm thân thể ôn hòa của Hình Vũ an ủi.
Hình Vũ mặt ửng hồng, nhắm mắt mặc cho Hình Bất Quy hôn cắn vuốt ve, mấy ngày hư không tịch mịch, lúc này căn bản cái gì cũng không tính, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, đều tốt.
Hai người sau một hồi động tình, bất quá dù sao cũng là trong Huyền Đao môn, mấy đệ tử khác cũng trở về, Hình Bất Quy không dám quá lỗ mãng, chỉ có thể tại lông mày khóe mắt Hình Vũ mà hôn, liền lời nói cũng không còn thời gian nói.
(Đông Huyền: nhát chưa kìa =)) chả bù mấy lão ma đầu, động tình mọi lúc mọi nơi)
Không nói ra được, phải không? Hình Vũ không dám nghĩ đến tương lai nhiều, tại lúc này có thể được yêu mến cùng đau sủng bởi người này, cái gì đều đủ nha.
Không bao lâu có vài người tiến vào sân, vài vị sư đệ của Hình Bất Quy, hai người đành phải vội vàng tách ra, Hình Bất Quy thật đúng là không nỡ, nhưng thực sự không có biện pháp, đành phải đứng dậy, mở cái tủ nhỏ, định đem xuất ra điểm tâm cho Hình Vũ.
"A!" Hình Bất Quy kêu lên một tiếng đau đớn, cái tay đang với vào tủ dường như bị một vật gì châm phải, chỉ thấy hắn thống khổ chau mày lại, nhanh chóng rút ra xem, trên đầu ngón tay có một con nhện ngũ sắc bò lên cổ tay hắn mà cắn, phần da nhiễm độc đã thâm lại.
Hình Bất Quy gặp nguy không loạn, điểm lên đại huyệt ở cạnh tay trược, trên ngực đã mãnh liệt đau nhức, biết rõ đã không kịp, độc tố đã xâm nhập tâm mạch.
"Vũ nhi, mau gọi thúc bá bên ngoài đến! " Hắn hô lớn, đau nhức kịch liệt làm thanh âm hắn yếu ớt, hô hấp cũng trở nên gấp rút, trước mắt cũng biến thành màu đen, chân mềm nhũn, cả người ngã xuống đất.
Hình Vũ trơ mắt nhìn, kinh hãi không hiểu igf, lần này lại không nghe theo lời của nghĩa phụ, bước một bước dài chạy tiến lên, thân thủ giật giật lấy con nhện.
"Đừng đụng...... nhện này có kịch độc......" Hình Bất Quy nghĩ ngăn cản, lại không giơ tay lên nổi.
Hình Vũ cơ bản không quan tâm, bắt nhện độc bỏ xuống đất giết chết, đón lấy chỗ cổ tay Hình Bất Quy bị nhện cắn, dùng miệng hút vào nọc độc.
"...... Không được......" Hình Bất Quy sợ Hình Vũ cũng sẽ trúng độc, nghĩ muốn ngăn cản nhưng làm nổi, hắn lúc này so với hài nhi mới sinh còn yếu hơn,căn bản là hắn không có cách ngăn Hình Vũ lại.
Hình Vũ dùng sức hút một miệng lớn máu đen, rồi lại liếm liếm, thể chất hắn đặc dị, độc tố sẽ không thể thương tổn hắn, thậm chí có thể dùng độc trị độc cũng rất công hiệu, như vậy liền hít một hơi, độc tố của Hình Bất Quy hắn hút được, một ngụm nuốt xuống, không chút nào kiêng kị.
Hình Bất Quy chỉ cảm thấy đau đớn trong thân thể dần dần biến mất, hắn là người luyện võ, đối với khí mạch vận hành trong cơ thể tương đối mẫn cảm, cũng phát giác được cái này khác thường, hắn biết rõ Hình Vũ tuyệt đối không hại hắn, chỉ lo lắng đối phương có thể hay không bởi vậy bị thương tổn.
Bên ngoài mấy đệ tử phát hiện đến khác thường trong phòng Hình Bất Quy, chạy tới hô Đại sư huynh, Thư Minh như trước thấy Hình Vũ động tác quái dị, xông lại kéo hắn ra, quát hỏi: "Ngươi làm cái gì!"
Hình Vũ bị hắn mạnh mẽ kéo ra, tay đau nhức, cũng bất chấp giải thích, trong mắt chỉ tồn tại lo lắng xem miệng vết thương, thấy miệng vết thương liên tục vẫn duy trì chảy ra dòng máu màu đen, hắn yên tâm (sao lại yên tâm ==), đối sư đệ đồng môn Hình Bất Quy lắc đầu, chỉ vào dưới mặt đất con nhện độc bị giẫm bẹp.
Bọn họ hai mặt đối nhau nhìn, vài người hợp lực đem Đại sư huynh đặt lên giường, có người khác muốn chạy ra đi tìm đại phu, còn có người khác nữa thì nói muốn đi báo cáo sư phụ, Hình Bất Quy lại ngăn bọn họ lại.
"Không cần, ta không sao...... Đừng khiến mọi người náo động, cũng đừng để sư phụ quan tâm việc này, bất quá là một con độc trùng mà thôi " Hắn nói, thanh âm mặc dù còn có chút suy yếu, ít nhất tay đã giơ lên được
Bắc Sơn nhìn con nhện dưới đất, buồn bực: "Chưa từng thấy qua loại nhện này, nó là từ đâu tới? Ngũ sắc sặc sỡ, nhất định trong người mang kịch độc......"
"Có thể ở đâu chui tới, ta trước hết để cho đệ tử môn quét sạch sân rải Hùng Hoàng để tránh độc trùng tới gần." Lam Mẫn phụ trách sự vụ ở Huyền Đao môn, đương nhiên nói vậy, còn cẩn thận lôi ra khăn tay nhỏ, đem xác nhện độc cho bao vây lại, muốn đem đi hỏi này là độc gì, sau đó rồi cũng rời đi.
(Tàn: hùng hoàng là cái gì cà...??)
"Vũ nhi, ngươi tới đây." Hình Bất Quy gọi nghĩa tử: "Ngươi......có thấy gì bất ổn hay không? "
Hình Vũ hốc mắt rưng rưng, bắt lấy tay của hắn lắc đầu. Không có, không có cái gì không ổn, phụ thân ngươi khá hơn chút nào không?
"Ta khá hơn rồi, cũng nhờ có ngươi......" hắn nói.
Bắc Sơn Thư Minh bọn họ đáng lẽ đều chán ghét Hình Vũ, hiện tại thấy hắn rõ ràng vì cứu Hình Bất Quy, quên cả bản thân mà hút lấy kịch độc, đối với hắn đều có cái nhìn khác, nói tiểu tử này đúng là nặng tình nặng nghĩa, Đại sư huynh thu dưỡng hắn, quả nhiên thật tinh mắt.
Không không không, phụ thân mới là đối với ta ân trọng như núi. Đôi mắt Hình Vũ đáp như vậy.
....
Không bao lâu, chuyện Hình Bất Quy bị nhện độc cắn lan truyền khắp cả Huyền Đao môn, Cao Xuân Minh cùng Cao Như Nhi chạy vội đến, bất quá độc của Hình Bất Quy tựa hồ bị thanh trừ cực kỳ sạch sẽ, lúc hai người đến hắn đã khôi phục được tinh thần, bệnh trạng một chút cũng không gặp thấy.
"Đại sư huynh bị độc chu cắn......" Cao Như Nhi hỏi: ""Thoạt nhìn không có việc gì...... Thật sự là bị cắn sao?"
"Nọc độc đã bị Vũ nhi hút ra." Hình Bất Quy hời hợt trả lời.
Cao Như Nhi lần đầu tiên để ý tới Hình Vũ, đối với hắn vén áo thi lễ, giọng nói êm ái: "Đa tạ đã cứu Đại sư huynh."
Hình Vũ lui một bước. Không cần ngươi tạ ơn, cứu phụ thân là ta cam tâm tình nguyện.
"Độc chu đâu?" Cao Xuân Minh hỏi.
"Nhị sư huynh mang đi, nói muốn đi hỏi một chút là loại nhện gì." Thư Minh cướp lời: "Ta nhìn thấy, con nhện ngũ sắc, lớn bằng một đầu ngón tay người, trước kia chưa từng gặp qua."
"Ngũ Hoa độc chu......" Cao Xuân Minh trầm ngâm: ""Loại nhện này rất khó nuôi, Thục Sơn môn có thể thấy, tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Ngũ Hoa độc chu độc tính rất mạnh, nọc độc xông vào người lập tức tấn công tâm mạch, người bị thương thường sống không quá nửa khắc, chỉ dựa vào việc hút nọc độc là không thể nào cứu trở về một mạng......"
"Cho nên không phải Ngũ Hoa độc chu." Cao Như Nhi gật đầu nói.
"Mọi người đừng lo, là ta sơ ý chủ quan mới để bị cắn." Hình Bất Quy nói: "Như Nhi muội, ngươi ngày thường thích chăm sóc cây cỏ, nên đặc biệt coi chừng những trùng vật kia"
"Ân, ta biết rõ." Cao Như Nhi khẽ gật đầu.
Mấy ngày kế tiếp, Huyền Đao môn mọi sự vẫn như thường, Hình Bất Quy lại phát hiện ngoại trừ mỗi sáng sớm Hình Vũ sẽ cùng hắn thoáng cái thỉnh an, giữa ban ngày sẽ cũng không tìm thấy bóng người, bình thường cũng có thể biết có người đang vụng trộm nhìn hắn, nhưng sau khi ánh mắt biến mất, sau lưng trong lúc đó trống trải ra, hư hư, rồi lại không có ý hỏi hắn ban đêm cùng ai đi chơi ở đâu, cảm giác chính mình dường như rất nhỏ nhen.
Hắn lo lắng, cố ý đông đi dạo tây đi dạo, giả là nhìn xem mấy năm này Huyền Đao môn kiến trúc cùng bài trí có gì biến đổi, nhưng thật ra là tìm thân ảnh nho nhỏ.
Như thế nào lại muốn cùng hắn ở đây chơi trốn tìm?
Đi khắp cả Huyền Đao môn, đều không tìm được người. Cuối cùng, hắn đi vào bên ngoài khách phòng, nghe thấy bên trong có âm thanh hơi thở nặng nề, nhẹ mở ra cửa phòng, lại phát hiện Hình Vũ đang im lìm ngủ.
Nghe hơi thở ổn định, không giống như là sinh bệnh, nhưng bây giờ là giữa ban ngày, gần đây nghĩa tử như thế nào lại dưỡng thành thói quen ngủ ngày? Hắn đang muốn lay tỉnh Hình Vũ hỏi, vừa vặn đệ tử phụ trách chiếu cố Hình Vũ cũng bước ra, Hình Bất Quy vội vàng tiếng đến hỏi hắn một vài câu.
"Vũ thiếu gia mấy ngày nay đều như vậy, hình như là buổi tối ngủ không được, ăn đồ ăn sáng xong ngả lưng đi ngủ, muốn ta đừng đánh thức hắn." (Đông Huyền: ngủ ngày thức đếm)"Buổi tối ngủ không được? Hắn làm gì?" Hình Bất Quy nghi hoặc hỏi.
"Không rõ, đều là chờ hừng đông mới vừa về." Đệ tử đó hỏi: "Đại sư huynh, có muốn đánh thức Vũ thiếu gia không?"
"Không cần, đừng nói với hắn ta đã tới." Hình Bất Quy giao phó.
Đêm đó Hình Bất Quy cũng không ngủ, hắn lặng lẽ đi đến bên ngoài phòng Hình Vũ chờ, thật sự rất muốn biết nghĩa tử buổi tối đi tới nơi nào. Không phải hoài nghi Hình Vũ làm chuyện xấu, chỉ là Hình Vũ mặc kệ lúc trước làm chuyện gì đều báo hắn một tiếng, lúc này lại không có, không khỏi hắn làm hắn buồn bực.
(Đông Huyền: sợ em hồng hạnh xuất tường hả =)))
Đến canh hai, đa số mọi người ở Huyền Đao môn đã yên giấc, khoảnh sân lớn im ắng, chỉ có đệ tử phụ trách hộ viện tuần tra trong ngoài. Hình Bất Quy cố gắng đứng chờ, rốt cục trong phòng Hình Vũ lại có động tĩnh.
Hình Bất Quy nấp sau một chậu cây cảnh, gặp Hình Vũ khoác trường bào đẩy cửa đi ra, nhìn bốn phía xem có người không, rồi cước bộ chậm rãi về phía trước, căn bản không biết Hình Bất Quy lặng lẽ theo sau, chỉ là rón ra rón rén, rón ra rón rén......
Bịch! Ngã một cái, nhiều năm như vậy, tật xấu Hình Vũ đi đường thường té nhào chính là chỉ biết bó tay.
Hình Bất Quy cố nén xúc động trong quá khứ, kiên nhẫn chờ hắn chậm rãi đứng lên, xoa xoa đầu gối bị ngã đến đau nhức, mặt mày lúc này khá tốt không có hốc hác, không đau, tiếp tục hướng phía kia mà đi, chính là hướng sân Hình Bất Quy đang trụ.
Hắn muốn đến tìm mình? Hình Bất Quy đoán như vậy, chính là Hình Vũ lại đổi hướng, chuyển trới cái sân trong tiểu viện bên kia, trên tòa giả sơn có cái cầu nhỏ, hắn liền lên đứng đó, ánh mắt ngây ngốc nhìn về hướng đó, chính là phòng của Hình Bất Quy.
Hình Bất Quy ra đến đây rất sớm, trong phòng không có đốt đèn, Hình Vũ chỉ là xem, mỉm cười nhìn, thật giống như người bên trong cũng đang nhìn hắn, trong mắt hầu hết không cần nói cũng biết tình cảm tư.
Tim Hình Bất Quy có gì đó rất chua xót.
Đúng rồi, tại sao phải nguyện tâm nguyện ý, bức bách mình lưu lại? Hắn lưu lạc bên ngoài, tim đã không còn, sau đó lại có một cái gia cho chính mình, lựa chọn tại đó yên ổn, nơi này chỉ là nơi lúc trước hắn qua lại, hắn không hề thuộc về nơi này.
Trên đời này có người như thế chỉ là đơn thuần luyến mộ hắn, đối với hắn không có yêu cầu dư thừa, sẽ không áp đặt hi vọng cao vời trên người hắn, chỉ là luyến mộ, thật sự luyến mộ, mái tóc vàng óng, thuần túy mà xinh đẹp.
Hắn đi qua từ sau lưng vỗ nhẹ vai Hình Vũ, làm đối phương sợ tới mức nhảy dựng lên, mặt tái trắng quay đầu lại, thấy là Hình Bất Quy, cho rằng nhìn lầm rồi, xoa xoa con mắt, lại bắt trảo y phục của của Hình Bất Quy, rốt cục xác định là người thật.
Phụ thân tại sao lại ở chỗ này?
"Ngươi thì tại sao lại ở chỗ này?" Hình Bất Quy hỏi lại.
Gò má tái nhợt chuyển đỏ, Hình Vũ cúi đầu xuống.
Nghĩa tử vừa đáng thương vừa đáng yêu, Hình Bất Quy nghĩ, nhịn không được muốn ôm hắn, muốn cùng hắn dây dưa chút đỉnh, tay vừa đưa tới muốn ôm, Hình Vũ lại đột nhiên đối với hắn lắc đầu, biểu lộ ái ngại.
"Ngươi sợ có người thấy sao?" Hình Bất Quy bật cười.
Không phải, cha, những kia lại nữa rồi.
Hình Bất Quy kinh ngạc nhìn theo hướng ngón tay Hình Vũ, âm thanh nhỏ bé sàn sạt tiến vào tai, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi vị ẩm ướt ghê tởm, bản năng cảnh giới của hắn đứng dậy, lông tơ toàn thân dựng đứng, tư thế sẵn sàng ngênh chiến.
"Là cái gì?" hắn thì thào, đoán không ra Huyền Đao môn ban đêm như thế nào sẽ xuất hiện chuyện kì quái, nhìn kỹ, một mảnh màu đen trải như thảm nhung mà đến, chính là hàng trăm thứ lắm chân gọi là rết.
Hắn kinh hãi, nắm cả Hình Vũ muốn thối lui, Hình Vũ lại khoát tay.
Chỉ là chút ít sâu bọ, đừng lo, cha, có ta ở đây, chúng nó sẽ không lại hại tới ngươi.
Hắn lướt qua Hình Bất Quy, đứng ở chính giữa cầu nhỏ, nhìn về phía đang tụ tập hơn mấy trăm con sâu nhỏ, thúc bức lực lượng thần bí, chính là bọn nó muốn đến đây, cách duy nhất là qua cầu, nhưng lại sợ cái gì, đều cả đám không dám tới, từng con một xếp lại tại đầu cầu, tạo thành cảnh quan đáng sợ.
Hình Vũ đứng ở bên trong, nét mặt giống như là ghét bỏ, những kia con rết chính là quỷ vật. Đã bị khắc chế, đến một cử động cũng không dám, chính là có một lực lượng thần bí cường thúc bọn chúng xông tới, làm cho chúng tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể tại chỗ đảo quanh, con trên bò chồng lên con dưới. (thành một bức tường lông???)
Hình Bất Quy ngay từ đầu còn có chút ngây ngốc, không nghĩ tới công lực đuổi ruồi muỗi của Hình Vũ lại cư nhiên cao như thế, có thể thu phục hơn hàng trăm độc trùng, không lâu sau mới bừng tỉnh, nhìn con đường kia trược tiếp thông với sân lớn của phòng mình, nếu là không có Hình Vũ chống đỡ bên cạnh, chắn chắn sẽ xông vào phòng của hắn cùng các sư đệ.
Không, nếu như việc này cũng là cùng với nhện độc mấy ngày trước, như vậy, người kia cũng nhất định có biện pháp làm cho con rết trực tiếp vào trong phòng của hắn, đến lúc đó hắn toàn thân đều bị độc trùng gặm nhấm, khi được phát hiện sớm đã thành một đống bạch cốt.
(Đông Huyền: thành bạch cốt rồi mà còn phát hiện đc sao =.=)
Nghĩ tới đây lông mao dựng ngược, nhịn không được ôm chặt Hình Vũ, cảm thấy cảm động.
Cứ như vậy cùng một đám con rết tại trước cầu giằng co, sau nửa canh giờ, mấy con rết tựa như nhận được mật hiệu, quay đầu lại, nhanh chóng chui vào trong mấy bụi cỏ hoa xung quanh, Hình Vũ lúc này mới thả lỏng trong lòng, nới lỏng bả vai.
Cha, có thể chúng nó đêm nay sau khi trở về sẽ không đến nữa. Đối Hình Bất Quy nháy mắt mấy cái, Hình Vũ nói.
"...... Vũ nhi...... Ta nghĩ, chúng ta trong lúc này nên rời đi a." Hình Bất Quy ôm chặt hắn, thấp giọng nói.
Hình Vũ chấn động. Thật sự?
"Thật sự. Nguyện ý đi theo ta đi đến chân trời góc biển không?"
Nguyện ý. Cha, ngươi ở đâu ta ở đó.
"Trước theo ta đến phòng đi thu thập hành lý, cầm cây đao kia ta có thể đi." Hình Bất Quy nói xong, kéo Hình Vũ trở về phòng, thắp lên ánh đèn yếu ớt, muốn Hình Vũ sửa sang lại quần áo hắn, còn hắn thì đi tìm cây đao.
"Đâu rồi?" Hình Bất Quy hỏi, nơi hắn đặt cây đao lên bây giờ trống không
Hình Vũ nghe được thanh âm trong lời nói của nghĩa phụ khác thường, ngẩng đầu, đúng lúc này Hình Bất Quy nghe được có tiếng bước chân nho nhỏ hướng phía này mà đến, bối rồi đối Hình Vũ ra hiệu, Hình Vũ gật đầu, trốn vào một góc tối.
Hình Bất Quy nhờ tiếng bước chân phân biệt người đến là nữ tử: " Như Nhi?"
Hắn thấp giọng hô lên danh tự, cũng không phải đã nửa đêm, Cao Như Nhi tới đây làm cái gì? Là tìm Lam Mẫn? Tuy nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, chính là hai người kia còn chưa chính thức lập thành gia thất, cái này nếu truyền đi, chỉ sợ có người lại buôn chuyện tạo tiếng xấu.
Thầm nghĩ không ổn, bởi vì tiếng bước chân tại bên cạnh bọn họ dừng lại, tiếng đập cửa rất nhỏ lập tức vang lên, trong phòng đốt đèn, không cách nào che giấu chuyện mình chưa ngủ, hắn suy tính một hồi, Cao Như Nhi lựa chọn lúc này để đến, nhất định là có chuyện quan trọng, nếu Lam Mẫn biết, hắn có Hình Vũ trong phòng có thể làm chứng hai người cũng không có quan hệ gì mập mờ.
Hắn mở cửa, lại tinh tường ngăn lại tại cạnh cửa, cố ý không cho Cao Như Nhi tiến vào.
"Đã trễ thế như vậy, Như Nhi muội ngươi tới là......"
Cao Như Nhân nhìn nhìn gì đó, xác định không có người sau, nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, bất luận đừng cùng kẻ nào nói, cha muốn ta nói ngươi tới, có chuyện rất trọng yếu giao cho."
"Hiện tại? Không thể chờ ban ngày sao?" Hình Bất Quy chột dạ, chẳng lẽ sư phụ biết rằng hắn thừa dịp đêm nay rời đi?
"Hiện tại, không thể kéo dài, cha nói chuyện này quan hệ ngươi cùng Huyền Đao môn, cùng với mấy năm trước chuyện vui vẻ với bình phường kia đích thực có cùng......" Cao Như Nhi nói.
"Vui vẻ bình phường lúc trước đích thực cùng chuyện này là gì?" Hình Bất Quy động tâm, vấn đề này làm hắn khổ sở đã lâu, nghe Cao Như Nhi nói như vậy, sư phụ đã biết rõ sự tình chân tướng, vì bản thân, hắn nhất định tiến đến chỗ sư phụ.
"Hảo, Như Nhi muội, ngươi trước tiên tới chỗ sư phụ báo cho người rằng ta lập tức tới ngay."
"Phụ thân tại trong phòng. Đại sư huynh, cần phải cẩn thận, đừng để ai biết phụ thân bí mật gọi ngươi đàm luận."
Hình Bất Quy gật đầu, Cao Như Nhi lập tức rời đi, chờ nàng rời đi xa hơn một chút ít, Hình Bất Quy hướng Hình Vũ giao phó, muốn hắn ở lại trong phòng chờ chốc lát, chờ hắn nghe xong lời của sư phụ, hai người đêm nay sẽ xuất phát, tuyệt không trì hoãn.
Ân, cha. Hình Vũ gật đầu, đáy lòng đã có một tia ảm đạm thổi qua.
Ai biết sư phụ hung hăng của phụ thân tìm phụ thân làm gì? Nếu như hắn nói mấy lời mà làm cho phụ thân quyết định lưu lại, chỉ sợ phụ thân cũng không rời đi nữa.
Càng lo lắng chính là, nếu sư phụ hung dữ kia quyết định đem nữ nhân gả cho phụ thân, phụ thân chẳng phải cũng sẽ không thể cự tuyệt sao? Phụ thân từng yêu mến nàng ta như vậy, nhất định so với việc yêu mến mình còn hơn.......
Vô luận như thế nào, ta tại chỗ này chờ phụ thân, mặc kệ phụ thân sau khi trở về, sẽ nói những chuyện gì, ta đều có thể tiếp nhận.
Đã sớm quen thế sự biến hóa thay đổi khôn lường, không quan hệ, người khác bất kể như thế nào biến ảo, chính mình sẽ không thay đổi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Hạ Tuyệt Chi Chậm Độc
Chương 8: Cô ngủ độc túc tương tư mộ
Chương 8: Cô ngủ độc túc tương tư mộ