Hạ Lâm kiếm tiền, Hạ Nhã tựa hồ càng thêm yên tâm Hạ Lâm, hoàn toàn không coi Hạ Lâm là trẻ con, cho nên Hạ Lâm rốt cục cũng có quyền có thể mở cửa ở trong nhà, Hạ Nhã rốt cục không mỗi lần ra ngoài đều khóa Hạ Lâm ở trong phòng.
Kỳ thật Liêu Thần rất nghĩ không ra một việc, dù là Hạ Nhã chỉ số thông minh thấp, thì cũng có thể biết Hạ Lâm khác với trẻ con khác, là thiên tài trời sinh, mà hiện tại phàm là phụ huynh tốt với con cái, đa số là hai tuổi liền đưa con đến nhà trẻ, bằng không cũng mời giáo viên đến dạy… Nhưng Hạ Lâm lại hoàn toàn không được giáo viên dạy, một mình dựa vào mấy thứ trên internet mà tự học thành tài.
Mấy thứ này cực kì không đáng tin, trong suy nghĩ của Liêu Thần, dù là một người có thông minh, nếu căn bản không có người truyền thụ tri thức cho nó, thì nó sẽ thông minh như thế nào? Đến nay đã ba tuổi Hạ Lâm hoàn toàn không đi học qua, Hạ Nhã cũng không lén mời giáo viên cho nó, nhưng Hạ Lâm lại biết rất nhiều chữ Hán, hơn nữa chơi game cũng chơi rất lợi hại, ngay cả code tiếng Anh nhìn cũng biết…
Nếu như Hạ Lâm như vậy, còn không phải là bàn tay vàng mở cho Hạ Nhã, thì Liêu Thần cũng không biết nên nói gì nữa…
Hạ Lâm cả ngày ngồi trong nhà, cũng rất thích người bạn Dạ Quy Nhân trên internet, đặc biệt là nó chỉ cần nói một câu, Dạ Quy Nhân liền rất coi trọng, thậm chí còn mua rất nhiều đồ ăn ngon cho nó, chuyển phát nhanh trực tiếp đưa đến cửa nhà, khi Hạ Lâm lấy được đồ ăn vặt thì vô cùng vui vẻ.
Nó tuy rằng thông minh, nhưng chung quy cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, trẻ con nhìn thấy đồ ăn vặt tự nhiên là vui vẻ, Liêu Thần hỏi thư ký đồ ăn vặt mà trẻ con thích, thư ký có một đứa cháu nhỏ, cho nên mua đồ ăn vặt đều là trẻ con thích, vừa dễ nhìn vừa ăn ngon, còn có chút đồ ăn vặt là đặc biệt từ nước ngoài mang về, vô cùng thích hợp cho trẻ em dưới năm tuổi ăn.
Đối với mặt nguy hiểm của internet, Hạ Lâm còn chưa cảnh giác như là sau khi năm tuổi, cho nên sau khi Liêu Thần hỏi địa chỉ, liền cho, mà chuyện về nó tuổi rất nhỏ, cũng được tiết lộ cho Liêu Thần.
Mở ra mấy túi ăn ngon, Hạ Lâm ăn rất vui vẻ, tuy rằng nói nó kiếm tiền, nhưng nó vẫn không bỏ được mà mua đồ chơi cùng đồ ăn vặt cho mình, kiếm được tiền liền cho ma ma, nhìn thấy bộ dáng ma ma vui vẻ, Hạ Lâm cũng rất vui vẻ.
Ăn chốc lát, Hạ Lâm mở máy tính, lên chim cánh cụt ( là QQ bên Trung đó), sau khi tìm được chim cánh cụt của Dạ Quy Nhân, lập tức gửi tin nhắn cho Dạ Quy Nhân.
Hạ Vũ Lâm: Nhận được đồ ăn vặt chú đưa rồi, rất ngon miệng
Liêu Thần mỗi thời mỗi khắc đều cầm di động hoặc là máy tính, chờ Hạ Lâm liên hệ hắn, cho nên sau khi nhìn thấy tin tức, Liêu Thần lộ ra một nụ cười ôn nhu, nhưng thật ra làm cho mọi người đang mở cuộc họp hoảng sợ, vô cùng hoài nghi tổng tài nhà mình có phải đang yêu đương hay không, bằng không sao lại lộ ra tươi cười quái dị như vậy.
Bốn năm này, chuyện Liêu Thần thủ thân như ngọc mọi người đều biết, so với tổng tài hoa tâm phong lưu năm đó, hiện tại Liêu Thần có thể nói là đàn ông độc thân hoàng kim trong lòng của rất nhiều nhân viên công ty cùng tiểu thư thế gia.
Mà trong lúc mở cuộc họp, Liêu Thần sau khi nhìn nội dung trên di động lại lộ ra tươi cười quỷ dị như vậy, sao lại không khiến người ta hoài nghi chứ?
Trước tiên trả lời Hạ Lâm là đang họp, sau đó tiếp tục nghe mọi người nói chuyện, nửa giờ sau, cuộc họp mới chấm dứt, Liêu Thần vừa đi vào văn phòng, vừa nói với thư ký bên cạnh.
“Đồ ăn vặt cô mua lần trước rất không tệ, nó nói rất ngon miệng.”
Hạ Lâm là một người vô cùng biết khắc chế bản thân, chẳng sợ nó hiện tại chỉ là một đứa trẻ, nhưng đứa bé hồn nhiên và không biết sợ đã bị hắn biến thành thật cẩn thận lấy lòng Hạ Nhã, dù là nó kiếm tiền chỉ sợ cũng sẽ cho Hạ Nhã, mà Hạ Nhã thì sẽ xảy ra đủ loại chuyện mà ‘chi’ hết số tiền này, căn bản không nghĩ tới vấn đề cơm ăn và quần áo mặc của con.
Thư ký nghe Liêu Thần nói thì được sủng ái mà lo sợ, cũng nghĩ tới đứa cháu nhỏ đáng yêu, lập tức cười nói.
“Cháu nhỏ của tôi cũng rất thích.”
Nhanh chóng đi tới văn phòng thuộc về Liêu Thần, Liêu Thần nhìn về phía máy tính mở ra, chim cánh cụt phía trên đã đăng ký, nhấn mở khung tán gẫu, quả nhiên thấy được lời Hạ Lâm.
Hạ Vũ Lâm: Vậy chú bận trước đi
Hạ Vũ Lâm: Con vừa mới ăn một miếng Chocolate, vốn đắng lắm, nhưng rất ngon miệng
Hai tin này thời gian cách nhau gần hai mươi phút, làm Liêu Thần lại mềm lòng một trận, thậm chí không muốn kế hoạch, muốn trực tiếp đưa người đến bên mình…
Dạ Quy Nhân: Chocolate chính là loại vị này, nhưng Chocolate màu trắng là vị sữa bò, con nếu thích, lần sau chú có thể mua cho con ăn
Cũng không biết có phải phụ tử thiên tính đang tác quái hay không, khi Hạ Lâm ở trên internet kỳ thật rất cảnh giác, nhưng đối với Dạ Quy Nhân không biết sao lại có một loại cảm giác thân cận, dù cho Dạ Quy Nhân đánh phần thưởng cho nó hay là cho nó đánh thay linh tinh, nó đều rất nghiêm túc, hơn nữa mấy khách hàng của nó, chỉ có Dạ Quy Nhân không ngừng dò hỏi nó, nói chuyện với nó, quan tâm nó có ăn cơm chưa, có đói không có khát không.
Điều này đối với Hạ Lâm mà nói, là một loại trải qua vô cùng kỳ lạ, nó cho tới nay người thân cận nhất chính là Hạ Nhã, Hạ Nhã tuy rằng không biết nấu cơm, thậm chí còn luôn làm sai chuyện, nhưng Hạ Lâm biết Hạ Nhã là người thân duy nhất của nó, cho nên vẫn rất bao dung Hạ Nhã, mỗi ngày nhìn thấy bộ dáng Hạ Nhã mệt mỏi sau khi tan tầm, Hạ Lâm dù cho đói bụng, cũng sẽ không nói ra, ngược lại chờ Hạ Nhã nghỉ ngơi tốt.
Ban đầu ở một mình đã quen, lại đột nhiên xuất hiện một người, hắn ân cần hỏi han bạn, hắn vô cùng sủng ái bạn, chỉ cần bạn muốn gì, hắn lập tức sẽ mua cho bạn, dù bạn muốn ngôi sao trên trời người này cũng sẽ hái xuống cho bạn.
Dạ Quy Nhân đối với Hạ Lâm mà nói, chính là một người làm nó tin tưởng hơn nữa tín nhiệm, nhưng dù cho thế, còn chưa đủ, chưa đủ để Hạ Lâm thổ lộ tiếng lòng với Dạ Quy Nhân.
Hạ Vũ Lâm: Cám ơn chú, Dạ Quy Nhân
Hai người liền cách internet như vậy, cảm tình từ từ sâu sắc hơn, có một thổ hào như Dạ Quy Nhân, phòng Live broadcast của Hạ Vũ Lâm cũng càng ngày càng náo nhiệt, từ ban đầu một tháng mới kiếm chưa được một ngàn đồng, biến thành một tháng đều có một vạn đồng, đương nhiên, trong một vạn đồng này phần lớn đều là thổ hào Dạ Quy Nhân kính dâng, mà Liêu Thần cũng trong lúc vô thanh vô tức sáng tỏ ảnh chụp của mình cho Hạ Lâm xem.
Cơ thể này của Liêu Thần là một nam nhân vô cùng tuấn mỹ, chỉ cần khi hắn dừng ở một người, liền có một loại cảm giác thâm tình, mà Hạ Lâm sau khi thấy được ảnh chụp của Liêu Thần, liền cảm thấy người trước mắt không biết sao lại có chút quen thuộc, cũng làm trong lòng nó càng thêm thân cận Liêu Thần.
Một tháng đã có thể kiếm được một vạn đồng, Hạ Lâm hẳn nên vui vẻ mới đúng, nhưng lòng Hạ Lâm lại càng ngày càng khó qua.
Nó mỗi tháng đều đưa cho ma ma một vạn đồng, nhưng ma ma vẫn như trước muốn kiên trì đi làm, thậm chí bởi vì đi làm mà luôn xảy ra đủ loại trục trặc, nó mỗi tháng kiếm tiền thế nhưng còn chưa đủ cho ma ma trả lại tiền nợ cho người ta, điều này làm cho Hạ Lâm trong lòng vô cùng ủy khuất.
Nó bây giờ đang được Dạ Quy Nhân dạy, biết hiện trạng bây giờ của nó không đúng, trẻ con nên vào nhà trẻ đến trường học, hơn nữa Dạ Quy Nhân nói cho nó biết nó là thiên tài, thiên tài cần bồi dưỡng đặc biệt, thậm chí chuyện nó mỗi ngày đều đứng trước máy tính, Dạ Quy Nhân cũng nói, đây là không đúng, hơn nữa tỏ vẻ nguyện ý giúp đỡ nó.
Nó biết giúp đỡ là có ý gì, nhưng nó không biết sao lại không nói cho ma ma, mỗi lần khi nói với ma ma muốn ra ngoài, ma ma luôn sẽ giận dữ, cứ như vậy, hai người liền luôn chiến tranh lạnh.
Hạ Lâm lại cãi nhau với Hạ Nhã, nguyên nhân là bởi vì hôm qua nó mới cho Hạ Nhã một vạn đồng, nhưng Hạ Nhã khi ra ngoài thì ngồi xe đụng phải một chiếc xe khác, vì gánh vác trách nhiệm, Hạ Nhã liền đưa một vạn đồng của nó cho chủ xe, điều này làm cho Hạ Lâm không thể chấp nhận được, bởi vì trước kia nó cũng đã nói, nó cần đổi máy tính, hiện tại chơi game đã có chút chậm chạp, mà Hạ Nhã thế nhưng vẫn như trước đưa một vạn đồng này cho người khác, điều này làm cho Hạ Lâm thật sự không tiếp nhận được.
Hạ Vũ Lâm: Ma ma con lại làm cho một vạn đồng con đưa cho ma ma không còn nữa
Liêu Thần vốn đang xem điện ảnh, sau khi phát hiện tin nhắn của Hạ Vũ Lâm thì lập tức nhấn xem, nhìn thấy kết quả làm cho Liêu Thần nhanh chóng nhăn mày, mới trả lời.
Dạ Quy Nhân: Cô ta lại làm chuyện gì nữa? Tháng trước rồi tháng trước nữa cô ta đều làm cho tiền của con không còn, lần này lại là lý do gì?
Quả thực hoài nghi Hạ Nhã đầu óc có lỗ, mặc dù trong cốt truyện, Liêu Thần biết Hạ Nhã là người ngốc bạch ngọt, luôn làm ra một ít chuyện làm người ta không thể lý giải, nhưng lần đầu tiên nghe Hạ Lâm nói Hạ Nhã bởi vì làm hỏng máy móc của công ty mà bồi thường tiền, trong lòng hắn đều mắng muốn chết được không!!! Còn có bị tên trộm trộm đi, cùng với gặp cướp bóc… Lý do kỳ ba như vậy, cũng chỉ có thể xuất hiện trên người Hạ Nhã đi?
Hạ Lâm cùng Liêu Thần đã quen biết gần một năm, cơ hồ đã coi Liêu Thần trở thành một đối tượng không chỗ nào không nói, dù là chuyện trong nhà hay là chuyện trên internet, đều có thể nói cho Dạ Quy Nhân, bởi vì Dạ Quy Nhân luôn bao dung nó, an ủi nó.
Hạ Vũ Lâm: Ma ma ngồi xe taxi đụng xe của người khác, cho nên liền bồi thường một vạn
Vừa đánh chữ, Hạ Lâm ủy khuất nước mắt đều rơi xuống, kỳ thật Hạ Lâm là một đứa bé không thích khóc, từ lúc còn nhỏ, nó liền không khóc, biết ma ma một mình mang mình không dễ dàng, cho nên luôn một mình yên lặng, cho dù là chịu ủy khuất, Hạ Lâm cũng chưa bao giờ nói, sau khi được Dạ Quy Nhân sủng ái một năm, Hạ Lâm cũng biến thành đứa bé có thể tùy hứng có thể khóc.
Không biết Hạ Lâm đã ủy khuất khóc, Liêu Thần chỉ cảm thấy trán đau, thật sự không nghĩ tới Hạ Nhã thế nhưng vì lý do kỳ ba như vậy mà đưa một vạn đồng Hạ Lâm thật vất vả kiếm được cho người khác, ngồi xe taxi có chuyện không phải nên là xe taxi chịu trách nhiệm sao, cô ngồi xe không chết là tốt rồi được không? Liêu Thần thừa nhận, đây là lần đầu tiên hắn có chút muốn đánh người!!!
Trải qua gần một năm ở chung, Liêu Thần biết Hạ Lâm là một đứa trẻ nhu thuận cỡ nào, rất nhiều chuyện đều thích đặt ở trong lòng, hiện tại nói như vậy nhất định là đau thấu lòng, ngẫm lại Hạ Lâm một năm qua, Liêu Thần liền quyết định, hắn không tính chờ thêm một năm nữa.
Dạ Quy Nhân: Ngoan, không khóc, có muốn mở video với chú không? Chú hát cho con nghe
Lúc trước Dạ Quy Nhân mua cho Hạ Lâm một cái di động, có mấy lúc sẽ hát cho Hạ Lâm chơi với nó, hiện tại vừa nghe thấy con trai mình ủy khuất, đã muốn lập tức trông thấy con trai, hắn còn không mở video với Hạ Lâm qua đâu.
Hạ Lâm nước mắt một giọt một giọt dừng trên bàn phím, nó cũng không biết mình vì sao khóc không thể dừng, nhưng chỉ là trong lòng cảm thấy ủy khuất, muốn tố cáo với Dạ Quy Nhân, muốn có người cảm thấy nó đúng.
Sau khi thấy Dạ Quy Nhân phát tin video, Hạ Lâm còn chưa phản ứng lại, không cẩn thận nhấn kết nối, kết quả liền thấy được nam nhân diện mạo tuấn mỹ ở bên kia video.
Mà Liêu Thần, cũng thấy được nước mắt không kịp che dấu của Hạ Lâm dưới webcam, cậu bé nho nhỏ, trên mặt rất ủy khuất, làm Liêu Thần vừa nhìn liền đau lòng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạn Trai Cũ Đều Đang Nằm Thương
Quyển 4 - Chương 3
Quyển 4 - Chương 3