Hôm sau, Minh Phong lặng lẽ ngồi dậy, không kinh động tới Phong Hổ còn đang ngủ say. Cậu bảo Lam Việt giúp mình kiểm tra cơ thể thì phát hiện trong bụng cậu đã có một tiểu sinh mệnh đang bắt đầu sinh trưởng.
Có được kết quả khẳng định, Minh Phong có chút sợ sệt vuốt ve bụng mình—— nơi này cư nhiên có một tiểu sinh mệnh sao?
“Minh Phong, ngươi làm sao vậy?” Phong Hổ chạy tới tìm Minh Phong, thấy cậu hiếm có dịp sững sờ thì tiến lên ôm thắt lưng cậu, quan tâm hỏi.
Vừa thấy y, Minh Phong liền nhớ tới tối qua, lại thất thắt minh lại bắt đầu bủn rủn, cơ thể cũng mỏi nhừ. Yếu ớt tới gần dựa vào lòng ngực Phong Hổ, âm thanh êm ái nói: “Phong Hổ, xương sống thắt lưng ta đau.”
Âm thanh mềm mại làm trong lòng Phong Hổ rung động, lập tức ôm cậu trở về phòng. Đặt Minh Phong nằm xuống giường, y bắt đầu ân cần xoa bóp ấn ấn, Minh Phong thoải mái nhắm mắt lại, thành thành thật thật dựa vào giường. Chờ lúc tay Phong Hổ bắt đầu không thành thật, cậu đột nhiên nói một câu: “Phong Hổ, ta có.”
Phong Hổ đang nghĩ Minh Phong khó có dịp thành thực như vậy, nhất thời miệng có chút lúng túng. Kết quả nhất thời không kịp phản ứng.
“Nga, có là tốt rồi.”
“Cái gì?! Có?!” Qua vài giây, bàn tay không thành thật trở nên cứng đờ vội vã lật người Minh Phong lại, Phong Hổ áp mặt tới: “Vừa rồi ngươi nói là ngươi có đúng không?”
Minh Phong đẩy đầu y ra, không để ý tới thần sắc lo lắng của y: “Thắt lưng của ta vẫn còn đau.”
Chờ Phong Hổ lại ngoan ngoãn bắt đầu mát xa, cậu mới thoải mái mở miệng: “Ân, ta có.”
“Minh Phong——” Phong Hổ đã sớm chờ những lời này, lúc có được câu trả lời khẳng định từ Minh Phong thì lập tức cao hứng ôm lấy cậu, muốn điên cuồng xoay quanh, chỉ là sợ Minh Phong không thoải mái. Vì thế đành phải ôm cậu đi tới đi lui trong phòng.
Minh Phong vỗ vỗ cánh tay Phong Hổ, ý bảo y buông mình ra.
Đi tới đầu giường, nơi đặt cái hộp đêm qua.
Minh Phong nhẹ nhàng nhấc hộp lên, gọi người mác thu thập rác tới, quay đầu, mỉm cười nói với Phong Hổ: “Ngươi không ngại chứ?”
Phong Hổ đương nhiên minh bạch ý tứ của Minh Phong, y lưu luyến nhìn cái hộp, cảm giác tối hôm qua làm y cảm thấy vẫn chưa đã, nhiệt huyết sôi trào, chính là, nếu Minh Phong——
“Không ngại.” Bi bi thiết thiết nói, giống như thứ bị vứt bỏ là bảo bối ấy.
Minh Phong mỉm cười bỏ hộp vào trong người máy, chọn lệnh tiêu hủy. Sau đó hài lòng vỗ vỗ tay, chuyện này cứ vậy cho qua, bất quá đối với Bội La, cậu không tính toán cứ vậy buông tha, chờ quay về bộ lạc rồi nói sau.
Phong Hổ đáng thương tuy không nhận trừng phạt gì lớn, chính là phạt nhẹ vẫn không thể tránh—— vừa nãy Minh Phong nói với y, bởi vì suy nghĩ cho cơ thể đang mang thai, tương lai hai bọn họ chỉ đành phải cấm dục, về phần cấm dục bao lâu thì phải xem tâm tình cùng trạng huống cơ thể Minh Phong mà định.
Vì thế Phong Hổ thầm thề, y đem những hình ảnh đêm qua trở thành trân quý cất giữ trong lòng, tuyệt đối không mong chờ lần tiếp theo—— cái giá quá lớn!
Sau khi xác định mang thai, bọn họ quyết định trở về bộ lạc.
Tộc nhân đều mỉm cười nhiệt liệt hoan nghênh bọn họ đã trở về.
Sau khi về, bọn họ tới nhà Phong Báo cùng Lạc Âu.
“Ba ba, phụ thân, chúng ta đã trở lại.” Phong Hổ đắc ý dào dạt tiêu sái tiến vào nhà song thân.
Phong Báo cùng Lạc Âu kinh hỉ nhìn cánh tay mới của đứa con, Lạc Âu đưa tay sờ sờ: “Cánh tay của ngươi tốt không?”
Phong Hổ lúc này mới nhớ mục đích chủ yếu bọn họ đi lần này là chữa trị cánh tay, xoay xoay cánh tay, khẳng định gật gật đầu: “Ân, hoàn toàn tốt lắm.”
Phong Báo cùng Lạc Âu thở phào một hơi, nhìn nhau, giống như trút được gánh nặng mà mỉm cười.
“Còn một tin tức tốt muốn báo cho các ngươi.”
Phong Hổ ra vẻ thần bí.
Lạc Âu mỉm cười, khôi phục thần sắc thường ngày: “Lại có chuyện tốt a, nói nghe một chút.”
Phong Báo cũng gật gù.
Phong Hổ kiêu ngạo đẩy Minh Phong tới trước mặt mình: “Ta phải làm phụ thân rồi!” Giọng nói ẩn chứa kiêu ngạo tự đắc, phụ thân trẻ tuổi như y trong bộ lạc cũng không nhiều.
Phong Báo cùng Lạc Âu không dám tin nhìn đối phương, kinh hỉ mở to mắt.
Lạc Âu kéo Minh Phong tới trước mặt, mong chờ hỏi: “Là thật sao?”
Minh Phong gật gật đầu.
“Thật tốt quá!” Lạc Âu vui vẻ ôm lấy Minh Phong, nhưng lập tức bị hai nam nhân bá đạo tách ra.
Phong Hổ làm biểu tình đừng có giành bầu bạn ta.
Lạc Âu không thèm để ý, không ôm được Minh Phong, hắn liền ôm Phong Báo, ôm bầu bạn của mình hung hăng hôn tới.
Phong Hổ khụ hai tiếng, kéo Minh Phong rời khỏi phòng song thân.
Minh Phong nói với hắn: “Vừa rồi đã quên hỏi Bội La ở đâu, ngươi đi hỏi xem.”
Phong Hổ vô ngữ, hiện giờ chạy vào? Có thể nào bị phụ thân tiêu diệt không a?
“Đi a.” Minh Phong đẩy đẩy y, lâu như vậy không gặp Bội La, cậu làm sao yên tâm được.
Phong Hổ bất đắc dĩ chạy vào phòng phụ thân, Minh Phong mỉm cười nghe trong phòng truyền tới tiếng gầm gừ cùng âm thanh Phong Hổ chật vật chạy trốn.
Chỉ chốc lát sau, Phong Hổ ôm đầu đầy bánh bao chạy ra, ai oán nhìn Minh Phong, thấy cậu căn bản không có phản ứng gì mới bó tay mở miệng: “Bội La ở chỗ Văn Trạm, người này là hảo bằng hữu của ba ba, mấy hôm trước vì bận rộn nhiều việc nên ba ba nhờ Văn Trạm trông giúp Bội La hai ngày, nhưng sau đó không biết lại thế này, Bội La không chịu về, cả ngày cứ dính ở chỗ Văn Trạm.”
Nói tới đây, Phong Hổ hơi nhếch miệng: “Việc này không thích hợp a.”
Y nhìn khóe miệng Minh Phong cũng lộ ra một nụ cười: “Đúng vậy, phải hảo hảo xử lý một chút. Bất quá hiện giờ việc quan trọng nhất là phải mang ‘đứa con’ của chúng ta từ chỗ Văn Trạm về.”
Nói xong, dưới sự dẫn dắt của Phong Hổ, bọn họ đi tới trước phòng Văn Trạm.
Lúc này Văn Trạm đang uy Bội Ân ăn cơm.
Bội La lại quấy không chịu ăn.
“Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu ăn?” Văn Trạm nhẫn nại hỏi.
Bội La chu chu cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất nói: “Hôm nay Trạm còn chưa chịu hôn ta.”
Gương mặt trắng nõn của Văn Trạm đỏ ửng, đứa nhỏ này không biết vì cái gì, luôn thích thân cận hắn, còn luôn bảo hắn phải hôn một cái, chính là tuy vẫn còn nhỏ nhưng hành vi này cũng không tốt, vì thế hắn luôn tìm cách trốn tránh hành vi thân mật, nhưng không biết vì cái gì cuối cùng cũng bị đánh bại. Hắn là người lớn, cư nhiên ngay cả đứa nhỏ cũng không dỗ được, hay là đứa nhỏ này quá thông minh?
“Trạm——” Đôi mắt to ngập nước của Bội La nhìn chằm chằm văn trạm, cái miệng chu chu: “Hôn một cái——”
Văn Trạm bất đắc dĩ đành phải hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của đứa nhỏ một cái, ngay lúc này Bội La đột nhiên vươn đầu lưỡi, liếm lên môi hắn.
Văn Trạm cả kinh, vội vàng thối lui.
Bội La liếm liếm môi mình, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mỉm cười hệt như một đóa hoa: “Trạm thực ngọt a, người ta còn muốn!”
Văn Trạm nhìn biểu tình ngây thơ hồn nhiên của Bội La, nghĩ tới hành động của đứa nhỏ khi nãy, mặt soạt một tiếng đỏ bừng. Xấu hổ không biết nên làm thế nào cho phải, Bội La còn cố tình vòi thêm lần nữa.
Ngay lúc này, Phong Hổ gõ cửa.
Lúc Văn Trạm không chú ý, Bội La khẽ thở dài một hơi, biết những ngày gian khổ của mình đã sắp ập tới. Lam Việt sớm nói cho nó biết Minh Phong cùng Phong Hổ đã trở lại, cũng nói hết những chuyện đã phát sinh trong căn cứ.
Dụng cụ cùng phim ảnh, nó từ sớm đã dặn dò Lam Việt đưa cho Phong Hổ, chính là sau đó xảy ra rất nhiều chuyện nên tận lúc này mới có dịp chuyển giao.
Vốn, Phong Hổ nếm được ngon ngọt còn có thể giúp nó một chút, chính là hiện giờ Minh Phong lại có thai, Phong Hổ hận không nâng Minh Phong trong tay, đặt lên đầu, không giúp Minh Phong bỏ đá xuống giếng là tốt lắm rồi, trông cậy Phong Hổ hỗ trợ là tuyệt đối không có khả năng.
Văn Trạm lấy lại bình tĩnh, đi mở cửa.
Thấy Minh Phong cùng Phong Hổ nhìn mình cười thật vui vẻ thì sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Bội La. Bội La đang mỉm cười khờ dại.
“Văn Trạm phải không?” Minh Phong bước tới trước mặt Văn Trạm, mỉm cười hỏi. Tuy là nói chuyện với Văn Trạm nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Bội La.
Văn Trạm gật gật đầu, tuy trước mặt là Minh Phong cùng Phong Hổ nhưng hắn vẫn theo bản năng mà xấu hổ, có chút sợ người lạ.
“Ngươi cũng biết chúng ta là ai đi?” Minh Phong không để ý thái độ của hắn, nói tiếp.
Văn Trạm lại gật gật đầu, có chút lắp bắp mở miệng: “Ân, đúng, đúng vậy.”
“Không mời chúng ta vào sao?” Minh Phong tiếp tục mỉm cười, nụ cười của cậu luôn dễ dàng chiếm được sự tín nhiệm của người khác.
Văn Trạm đỏ mặt, hơi tránh qua một bên, làm tư thế mời: “Mời vào.”
Minh Phong cùng Phong Hổ lúc này mới tiến vào phòng, Phong Hổ còn nhìn Bội La cười xấu xa. Bội La lập tức đáp trả một cái liếc mắt xem thường, thực hiển nhiên rất khinh bỉ hành vi lấy oán trả ơn của y.
Minh Phong đi vào, ngồi trên giường, ôm lấy Bội La: “Ở trong này vui vẻ không?”
Bội La gật gật đầu: “Vui vẻ!”
“Vậy là tốt rồi.”
Văn Trạm nhìn bọn họ, cư cảm thấy giữa bọn họ có chút kỳ quái, chính là không nói rõ là chuyện gì.
Phong Hổ ở phía sau lôi kéo Văn Trạm nói đông nói tây, còn bóng gió hỏi cái nhìn của hắn về Bội La. Sau khi hỏi xong mới phát hiện, bằng hữu tốt của ba ba rất có hảo cảm với tiểu gia hỏa, nhưng hảo cảm này có phải là thứ Bội La muốn hay không, y không rõ.
Ngồi một hồi, Văn Trạm thấy Minh Phong cùng Bội La không trao đổi nhiều, nhưng kì thực bọn họ bí mật dùng thiết bị liên lạc nói rất nhiều.
Minh Phong đứng lên, nói với Văn Trạm: “Văn Trạm, có thể nhờ ngươi chăm sóc Bội La một thời gian nữa không. Ta hiện giờ đang mang thai, có thể không có nhiều tinh lực chiếu cố Bội La.” Gương mặt cậu bày ra biểu tình thật có lỗi.
Văn Trạm sửng sốt—— lại có thai, hiệu suất hảo, hảo cao a!
Hắn khó xử nhìn Bội La, hiện giờ song thân đứa nhỏ đã trở lại, nếu còn để Bội La ở lại đây, đứa nhỏ này liệu có cảm thấy thương tâm không a?
Lúc này Bội La mân mê cái miệng nhỏ nhắn, vươn cánh tay béo béo tròn tròn của mình về phía Văn Trạm: “Trạm, ôm——”
Văn Trạm bị huấn luyện liền theo bản năng đi qua ôm Bội La lên, sau đó mới phản ứng lại, mình ôm đứa nhỏ của người ta từ lòng người ta ra. Hắn bối rối đỏ mặt, chính là nếu trả về lại sợ tiểu tổ tông này mất hứng. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Minh Phong thấy bộ dáng quẫn bách của Văn Trạm, liền nói: “Xem ra đứa nhỏ này thực thích ngươi, ta cũng an tâm, Bội La từ nhỏ đã rất thông minh, lại sớm trưởng thành, vì thế chúng ta bình thường cũng ít quan tâm tới nó, hiện giờ có ngươi giúp chúng ta quan tâm nó thì ta rất an tâm.”
Văn Trạm vẫn có chút do dự.
Đôi mắt to tròn của Bội La bắt đầu ngập nước: “Trạm, không thích ta sao?”
Văn Trạm vội vàng chạy tới: “Không có a, ta thực thích ngươi a.”
Minh Phong lập tức bắt lấy cơ hội, đứng lên nói với Văn Trạm: “Vậy là tốt rồi, Bội La liền giao cho ngươi. Chúng ta còn việc đi trước, sau này có thời gian sẽ đến xem Bội La.”
Nói xong, cậu kéo Phong Hổ chạy đi trước khi Văn Trạm kịp phản ứng.
Chờ đến khi Văn Trạm phản ứng được thì hai người đã không còn bóng dáng.
Phong Hổ cùng Minh Phong cùng trở về nhà.
“Ta nghĩ ngươi sẽ mang Bội La về.” Rõ ràng trước đó đã thề son sắt nói phải trả thù Bội La.
Gương mặt Minh Phong mang theo biểu tình hài lòng.
“Trả thù thì lúc nào không được, không cần canh ngay thời điểm mấu chốt, nó đã bắt đầu ra tay, chờ nó túm được người tới tay thì tính cũng không muộn. Nếu thật sự làm chậm trễ chuyện của nó thì tiểu tử này xuống tay sẽ rất ngoan độc. Hơn nữa, ánh mắt nó không tồi, Văn Trạm thực sự rất hợp với nó.”
“Vậy vừa rồi các ngươi nói gì đó?” Phong Hổ biết bọn họ nhất định đã dùng thiết bị liên lạc để trao đổi.
Gương mặt Minh Phong lộ ra biểu tình thâm sâu khó dò, mỉm cười thần bí với Phong Hổ đang đầy khó hiểu, cái gì cũng không nói, chỉ nện bước nhanh hơn, đi về phía nhà mình.
Hoàn chương 43.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Qua Hoang Dã
Chương 43: Trở về bộ lạc
Chương 43: Trở về bộ lạc