DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Qua Hoang Dã
Chương 18: Liên Hoan a Liên Hoan

***cẩu kỷ là 1 vị thuốc đông y

*****

Mở to mắt, trời đã sáng tỏ. Một gương mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhưng khoảng thời gian này Minh Phong đã quen lúc mình thức giấc sẽ nhìn thấy gương mặt này. Thực hiển nhiên đối phương cũng quen với sự tồn tại của cậu, vốn là một người có tính cảnh giác rất cao cư nhiên không bị đánh thức.

Tay nghề mát xa của Phong Hổ rất tốt, dược của Bội La cũng rất có hiệu quả, lần này tỉnh lại Minh Phong chỉ còn hơi đau nhức một chút, đại khái cũng vì giác quan của cậu khá nhạy cảm. Chính là, đã rất lâu không ăn gì vào bụng làm cậu suýt chút nữa gặm cắn bả vai gần trong gang tấc—— cơ thể săn chắc, bả vai thoạt nhìn cắn rất đã.

Cũng may, Minh Phong đói tới mức ánh mắt toát ra lục quang liều mạng nói trong lòng—— mình không ăn thịt người, mình không ăn thịt người. Nói ra thì, nam nhân này thực sự là nhân loại sao? Quả nhiên thực muốn cắn một ngụm a.

Cho dù trong lòng thực khát vọng nhưng Minh Phong vẫn có lí trí, buông tha tảng thịt trước mắt, duỗi chân—— sự thực chứng minh, nội lực tiến nhập thiên tiên, cho dù đã đói muốn chết, muốn đá lăn một nam nhân to con như Phong Hổ vẫn là chuyện khá dễ dàng. Ân, quả nhiên học tập nội lực là chuyện rất tốt.

“Minh Phong?” Thân là một chiến sĩ, bị đá một cước như vậy đương nhiên hoàn toàn thanh tỉnh, chính là Phong Hổ có chút khó hiểu, vì sao Minh Phong lại đá mình? Giương mắt nhìn về phía vợ yêu.

“Ta đói bụng.”

“Nga.” Vừa nghe ba chữ này Phong Hổ lập tức hóa thân thành người chồng chăm chỉ hiền lành, ngoan ngoãn chạy đi đốt lửa nấu cơm. Được rồi, chẳng qua chỉ là hâm nóng thịt nướng hôm qua mà thôi, căn bản không thể nói là nấu cơm.

Ngươi nói vì sao không bỏ vào túi không gian? Này, đương nhiên là có nguyên nhân. Vốn số thịt nướng này được làm sau khi Minh Phong hôn mê, Phong Hổ sợ lúc cậu tỉnh lại đói bụng nên nướng sẵn, kết quả lúc Minh Phong tỉnh lại hai người liền bỏ mặt nó, sau đó Minh Phong lại ngủ tiếp, vì thế nó liền bị bỏ quên tới tận bi giờ.

“Chúng ta trở về đi.” Ăn thịt lang được Phong Hổ cẩn thận nướng, Minh Phong thản nhiên mở miệng.

“Nhanh như vậy? Không biết người trong bộ lạc hết hưng phấn chưa nữa?”

“Chắc cũng ổn rồi, nếu còn không về thực sự sẽ bị mấy tên kia ghi hận.”

Đúng vậy, nguyên nhân bọn họ chạy trốn vì Minh Phong Không muốn bị nhóm tộc nhân nhiệt tình kia truy hỏi—— phần lớn chủ ý do cậu đề ra, mấy tên kia tuyệt đối sẽ tránh qua một bên mà xem kịch vui. Đã quen sống thanh đạm gần nửa cuộc đời, Minh Phong vẫn chưa thích ứng người khác nhiệt tình với mình như vậy, vì thế cậu trực tiếp bỏ trốn, quăng cục diện rối rắm lại cho đám người kia, dù sao dọc đường đi cậu đã giúp bọn họ không ít, giờ bọn họ cũng nên hồi báo một chút a. Một nguyên nhân phụ nữa là Phong Hổ đã không kìm nỗi nữa. (Này, này thực sự chỉ là nguyên nhân phụ sao?)

“Hảo, ngươi đã nói vậy thì ăn thịt nướng xong chúng ta trở về.”

“Minh Phong——” Vừa mới tiến vào bộ lạc, một bóng dáng nhỏ xinh liền vọt tới, quen thuộc bám lấy cậu.

“Sao vậy?” Minh Phong thân thiết xoa xoa mái tóc rám nắng của Ngải Kỳ. Bởi vì biết là hắn nên vừa nãy cũng không tránh né.

“Các ngươi đi đâu a, chúng ta bị mọi người truy hỏi thật thảm. Tộc nhân cứ hỏi chúng ta rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nói hết chuyện này tới chuyện kia, mỏi miệng muốn chết a.” Âm thanh yếu ớt nghe như đang làm nũng. Minh Phong lần thứ n+1 hoài nghi Ngải Kỳ thật sự hai mươi ba tuổi sao? Gạt người đi.

Nghe nói sáu người bọn họ gặp thảm cảnh, Phong Hổ thực vui vẻ, lúc ấy chạy trốn đúng là quyết định sáng suốt. Hiện giờ thôn dân đã nghe bọn họ giải thích, hai đứa chỉ cần ứng phó phụ thân cùng ba ba là có thể qua cửa, những chuyện còn lại chắc chắn ba ba cùng phụ thân sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Phong Hổ vừa cười mỉm thì trùng hợp Ngải Kỳ ngẩng đầu bắt gặp, hắn liền chỉ vào Phong Hổ kêu to: “A, Phong Hổ cười trộm! Ta biết mà! Lúc ấy nhất định là ngươi bắt cóc Minh Phong đi, giờ còn vui sướng nghe người ta gặp họa hả, thực quá đáng!” Nói xong lại cọ cọ Minh Phong nũng nịu nói: “Chỉ có Minh Phong tốt nhất.”

Thái độ chênh lệch hệt như mực nước sông và biển làm nụ cười của Phong Hổ vụt tắt, khóe miệng co rút.

Nói ra thì người ra chủ ý này là Minh Phong a! Còn nữa, Minh Phong không cười trộm không phải là không vui sướng khi gặp họa mà là mặt Minh Phong vốn là mặt than a a a!!!

Phong Hổ gặp tai bay vạ gió khóc không ra nước mắt, suy nghĩ xem có nên theo vợ mình học chút mặt than không a. Minh Phong đứng bên cạnh ôm tiểu động vật đang làm nũng, vừa âm thầm may mắn gương mặt than của mình, giúp đại ân a.

“A! Hai người các ngươi!” Người thứ hai xuất hiện chính là Liên Phỉ, nhìn thấy hai người đứng ngoài cổng bộ lạc, nghĩ tới hai tên vô sỉ chạy mất dạng hại mình phải giải thích với tộc nhân tới khô cả cổ lập tức tức giận chạy tới rống to: “Còn dám trở về, chúng ta bị các ngươi hại thảm a!”

Liên Phỉ thực sự là hệ thủy sao? Minh Phong cũng hoài nghi vấn đề này lần thứ n+1.

“Chúng ta rời đi là có nguyên nhân a. Lúc ấy không phải nói sẽ mời các ngươi ăn món ngon sao? Chúng ta chính là trở lại nơi bế quan lấy ít công cụ, bằng không muốn làm cũng không được a.”

Minh Phong nhìn vào mắt Liên Phỉ, thành khẩn nói.

Liên Phỉ có chút nghi ngờ nhìn bọn họ: “Thật không?”

“Đương nhiên, trưa mai tới nhà ta dùng cơm đi. Giờ ta về trước chuẩn bị.”

“Ân, tốt.” Nghe tới đó, Liên Phỉ nghĩ tới tay nghề của Minh Phong, nước bọt lập tức trào ra, lực chú ý thành công bị dời đi.

Nói tới thì, Liên Phỉ mặc dù tính tình nóng nảy nhưng kì thực cũng là một đứa nhỏ đơn thuần đi.

Liên Phỉ nhìn Đạt Hàn vừa chạy tới, vui sướng nói gì đó.

Với nhĩ lực của Minh Phong cùng Phong Hổ rất dễ dàng nghe được Liên Phỉ nói với Đạt Hàn ngày mai sẽ được ăn ngon, bộ dáng cao hứng thực hồn nhiên. Nói xong liền kéo Đạt Hàn chạy đi.

“Ta cảm thấy—— ”

“Ân, ta cũng thấy vậy, hai bọn họ—— ”

“Kia có cần—— ”

“Cứ xem tình hình thế nào đã, tính tình Liên Phỉ thực sự làm người ta không dám lĩnh giáo.”

“Được rồi.” Nghĩ tới tính tình Liên Phỉ, Minh Phong đành phải tiếc nuối buông tha ý tưởng giúp vui, cũng lần thứ n+2 hoài nghi tên kia thực sự hệ thủy sao???

“Ngải Kỳ, ngươi giúp ta thông tri bọn Khải Nhĩ, trưa mai tới nhà ta dùng cơm được không?”

“Tốt.” Bé con thực vui sướng vì có thể giúp đỡ Minh Phong, cao hứng chạy đi.

“Chúng ta về nhà đi.” Cảm nhận được ngày càng có nhiều ánh mắt quỷ dị tập trung về phía này, Minh Phong vội vàng lôi kéo Phong Hổ về nhà.

Tuy nói là về nhà, chính là cuối cùng chưa về tới nơi, nửa đường đã bị Lạc Âu kéo đi.

“Nói đi.” Lạc Âu đứng trước mặt hai người, nghiêm túc nói. Phía sau là Phong Báo vẻ mặt cũng đồng dạng nghiêm túc.

Hai người nhìn nhau, Phong Hổ ôm thắt lưng Minh Phong, mỉm cười cổ vũ cậu.

Minh Phong chậm rãi mở miệng, đem những chuyện đã nói với Phong Hổ kể lại một lần.

“Như vậy a, không sao cả. Chuyện này giao cho hai chúng ta, các ngươi về trước đi.” Hiểu ý không hề hỏi tới chuyện vị bằng hữu kia của Minh Phong, Lạc Âu thực rõ ràng có ý thả người, còn đem mọi chuyện gánh lên vai.

“Cám ơn.”

“Đứa ngốc, cám ơn cái gì, ta chính là ba ba ngươi a.”

Hai người nắm tay nhau nhàn nhã trở về nhà, Phong Hổ đắc ý nói với Minh Phong: “Thấy chưa, ta đã nói không sao mà. Phản ứng của ba ba giống hệt ta nói đúng không?”

“Đúng vậy đúng vậy, ngươi lợi hại nhất! Được rồi đi.”

“Như vậy, vụ xử phạt kia có thể bỏ——” Thật cẩn thận mở miệng.

“Không được!” Minh Phong dứt khoát cự tuyệt, người này cứ được một tấc lại muốn tiến một thước, lần này tuyệt đối không thể dễ dàng cho qua!

Trở về nhà gỗ của Phong Hổ, Minh Phong lấy mấy thứ chén bát linh tinh trong túi không gian, cùng một ít tài liệu mình thu thập trước kia ra ngoài.

Lấy luôn một con hỏa trư trong túi không gian, để Phong Hổ làm sạch lông, chỉ huy y lấy phần nội tạng ra ngoài, cắt phần mỡ dày thành khối nhỏ. Đốt lửa, bắt nồi, bắt đầu thắng mỡ thành dầu.

Xem xét chút gia vị, đều là thiên nhiên, không có loại nào được chế biến, thực sự là thiếu đến đáng thương, nên làm món gì mới tốt a.

“Làm sao vậy?” Phong Hổ ngồi bên cạnh nhìn nồi mỡ heo thấy Minh Phong đột nhiên ngẩn người, liền hỏi.

“Không biết nên làm món nào.”

Ánh mắt sáng ngời: “Vậy đều làm mỗi thứ một chút đi.”

“Nước miếng sắp chảy ra rồi kìa.” Minh Phong lườm: “Vậy cũng được, may mắn chất lượng nguyên liệu tốt lắm, cho dù không đủ gia vị hẳn cũng không sao.”

Tính toán hôm nào trở về chỗ Bội La lần nữa, hơn nữa chuyến đi săn này, Minh Phong tìm được không ít nguyên liệu nấu ăn, nhưng vì đang đi dã ngoại nên bọn họ cũng chỉ ăn thịt nướng cùng khoai lang.

Minh Phong kiểm tra số nguyên liệu có trong túi không gian, suy nghĩ xem nên làm món gì.

Có trứng gà—— ách, sự thật là nó lớn như trứng đà điểu vậy, nhưng sinh vật kia bộ dáng hệt như con gà vậy, rất kì quái, quả thực đều có thể tìm thấy những sinh vật giống như trên địa cầu, chính là kích thước bự hơn vài lần mà thôi.

Còn có trứng của cẩm điểu, cẩm điểu là một loài chưa từng thấy qua, thân khoát một bộ lông chim rực rỡ, rất đẹp, tiếng kêu uyển chuyển, kích thước lớn cỡ con gà, trứng của nó lớn như trứng gà vậy.

Minh Phong từng thấy báo cáo về loài chim này ở chỗ Bội La, trứng không có độc nhưng không biết hương vị thế nào, lần này có thể nếm thử a.

Vậy trứng nhỏ đem luộc, trứng lớn đem chiên đi.

Trong túi còn có rất nhiều nấm, vậy làm món canh nấm cẩu kỷ hầm xương đi.

Còn rau xanh nữa, đã ăn thử vài lần, mùi vị không tệ, có thể chống béo ngậy.

Hành lá cũng có, vậy làm vò làm thịt viên. Bỏ thêm một ít vào canh nữa. Ân, thịt viên có thể đem chiên, Phong Hổ hẳn sẽ thích.

Nghĩ tới món gan heo mình thích ăn, thêm món gan trư kho đi.

Lại làm thêm một ít thịt kho tàu.

Đã có gan, vậy làm luôn một phần chân trư cùng đầu trư.

Tạm thời nhiêu đó đi. Chỉ có hai người ăn, nhiều món như vậy tựa hồ hơi nhiều một chút, chính là nghĩ tới sức ăn của Phong Hổ. Có đủ ăn không a? Ân, mỗi loại phải làm nhiều một chút.

Lấy ra mấy cái bát, chụm lửa, trước tiên cắt gan trư cùng thịt ba rọi thành miếng vừa ăn, xử lý sạch sẽ chân cùng đầu trư phân biệt đặt trong hai nồi. Món kho này tuy tốn thời gian dài nhưng không cần đặc biệt chú ý, nên làm trước. Còn canh nữa, cũng nên làm trước.

Thịt băm nhỏ trộn với hành lá, mỡ, trứng gà rồi vo viên, chia làm hai phần, một bỏ vào canh, một chiên.

Mỡ heo đã thắng xong, lọc cặn sau đó đổ ra một cái chậu đá lớn.

Vừa lúc dưới đáy nồi còn chút mỡ có thể chiên trứng, đánh trứng cùng hành thái nhỏ và chút muối, chờ nồi thật nóng liền đổ vào, mùi thơm của trứng chiên cùng hành lá bốc lên ngào ngạt, trứng chiên đã hoàn thành. Múc trứng đặt ra dĩa đã chuẩn bị sẵn trên chiếc bàn đá bên cạnh!

Chiên trứng xong bắt đầu đổ nước vào nồi, luộc trứng, khi chín thì vớt ra tô, bắt đầu luộc khoai.

Cuối cùng chính là ngồi canh lửa.

Một lát sau, tuy đồ ăn vẫn chưa chín nhưng mùi thơm đã chậm rãi lan tỏa. Từng đợt hương thơm làm nước miếng Phong Hổ chảy ròng ròng, ngay cả Minh Phong cũng nhịn không được nuốt nước miếng vài lần.

“Thơm quá a! Cái gì vậy?”

“Ba ba, sao ngươi lại tới đây?”

Lạc Âu cũng không thèm liếc mắt tới hai đứa con, ánh mắt một mực dao động giữa đám chén tô trên bàn đá, có chút lơ đãng trả lời: “Ta đến nói cho các ngươi biết mọi việc đã giải quyết tốt lắm. Thơm quá!”

Bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, ba ba đã biểu hiện rõ ràng như vậy, hai người vốn thông minh còn không hiểu có ý tứ gì sao.

“Ba ba, phải chờ một chốc nữa mới chín, không bằng ngươi gọi phụ thân tới, cả nhà chúng ta cùng ăn cơm đi.” Minh Phong thấy sức chịu đựng của Lạc Âu còn kém hơn cả Phong Hổ liền đề nghị. Trong lòng bắt đầu tính toán, có nên làm thêm một ít không a, bằng không lát nữa nhất định không đủ ăn.

Nhìn bóng dáng Lạc Âu dần biến mất ở xa xa, Minh Phong thực cảm khái, Lạc Âu không hổ là ma pháp sư hệ phong có tu vi cao thâm a, tốc độ kia thực kinh dị.

Từ từ, nếu tất cả mọi người cùng dùng bữa, như vậy ăn lẩu tiện nhất, còn tiết kiệm thời gian nấu nướng. Tuy gia vị không nhiều nhưng cũng có thể miễn cưỡng làm được món lẩu.

Rau xanh, nấm rơm, nấm tai mèo còn không ít, bảo Phong Hổ cắt thêm ít thịt trư, nếu không đủ thì bỏ thêm một con nữa, còn có một con phong lang, hai con thỏ hoang, ba con gà rừng, bốn con cẩm điểu.

Chờ chuẩn bị xong, đốt lửa chờ nước sôi là có thể ăn. Quả nhiên, lẩu vẫn tiện nhất a.

Về phần nước chấm thì dùng nước sốt thịt tạm vậy. May mắn bởi vì trước kia hai người thường xuyên chạy ra ngoài nên Minh Phong làm rất nhiều.

Sau đó Minh Phong phát hiện trong túi không gian còn không ít thịt nướng, đều là bọn họ ăn không hết để vào trong. Tuy thời gian trong túi không gian bị đứng yên nhưng Minh Phong vẫn thích ăn đồ tươi mới, vì thế mỗi bữa bọn họ đều nướng thịt mới, dù sao nguyên liệu cũng nhiều mà người làm cũng không phải cậu (đây mới là lí do thực sự đi), nên ăn không hết liền ném vào túi không gian.

Nhiều thật a, lấy ra hết, đặt vào một cái chậu đá to. Thứ này Minh Phong đã ăn đến phát ngán nhưng Lạc Âu cùng Phong Báo vẫn chưa nếm qua, đối với bọn họ hẳn cũng là mỹ vị.

Hoàn Chương 18.

Đọc truyện chữ Full