Những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán Cố Thính Ngữ chảy ra, nghiền nát tiếng thở dốc quanh quẩn trong phòng giam cổ xưa này.
Trong tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngũ quan của hắn đã bị cơn đau nhức đánh tỉnh, hắn giãy dụa khiến xiềng xích đang trói chặt mình đinh đương rung động.
Lương Nguyệt không do dự, rút mạnh cương châm ra, một cỗ tiên huyết theo đó từ trong ngực Cố Thính Ngữ chậm rãi chảy xuống, trong không khí băng lãnh tức thì tràn ngập mùi máu.
Cố Thính Ngữ kịch liẹt thở hổn hển, hai tay hắn đều bị trói trụ trong không trung, đầu ngón chân chấm mặt đất.
Lương Nguyệt cầm một chiếc vòng nhỏ để trước ngực huyết nhục không rõ của Cố Thính Ngữ, động tác cấp tốc mà giỏi giang, chiếc vòng nhỏ làm bằng bạc tinh khiết ở trước ngực hắn lạnh lùng loé ra hàn quang (cái này gọi là nhũ hoàn, seach google để biết thêm chi tiết)
“Ân…!!”
Lương Nguyệt khinh nhẹ vỗ về vết thương trước ngực hắn, cái kiểu chơi đùa vỗ về làm như thương tiếc này càng khiến Cố Thính Ngữ thêm đau đớn
Hắn suy yếu mà ngẩng đầu lên, mà đúng lúc này, Lương Nguyệt lại đang mở rộng đôi cánh của mình, cánh chim màu đen che khuất mọi tia sáng yếu ớt trong căn phòng, khiến hắn trong hôn ám chỉ cảm thấy có một bóng người đang tiến lại gần…
Người nọ dùng tay đè lên ngực hắn, chỗ ngực bị xuyên thấu truyền đến đau đớn hoả lạt, vòng bạc nho nhỏ kia lộ ra hình dạng lông chim… Cố Thính Ngữ dần dần chống đỡ không được, trong nỗi dày vò khó nhịn, hắn nghe đựơc một giọng nói trầm thấp…
“Khế ước có hiệu lực… Ngươi, là của ta.”
—————-
Lúc Huyễn Sinh gặp lại Cố Thính Ngữ, đã là vài ngày sau.
Một bóng hồ diệp lục sắc cẩn cẩn dực dực bay sát tới nhà tù, nó dừng ở lan can cửa sổ quan sát hồi lâu.
Trong phòng giam không hề có động tĩnh, Cố Thính Ngữ tựa ở góc tường mê man, trên cổ là một vòng lớn rất nặng, một chiếc chăn đơn màu trắng vắt qua trên người hắn.
Huyễn Sinh nhíu nhíu mày, tổng nghĩ có gì đó không thích hợp. Y bay vào nhà tù, hoá thành hình người nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“Uy.”
Nhưng mà, Cố Thính Ngữ lại không có phản ứng
Huyễn Sinh cảnh giác nhìn tình huống xung quanh, sau khi xác định không có nguy hiểm, y từng bước một tiến lại gần hắn.
“Uy, ngươi tỉnh tỉnh.” Huyễn Sinh vươn tay, huých huých Cố Thính Ngữ.
Cố Thính Ngữ đột nhiên co quắp một chút, chăn đơn theo thân thể rơi xuống, Huyễn Sinh nhất thời lùi một bước
“Ân…” Cố Thính Ngữ mở mắt ra, thấy Huyễn Sinh trước mắt đang cau mày, hắn vô lực tựa trên vách tường, một lần nhắm đôi mắt lại “Y không có bính ta, ngươi rất thất vọng đi.”
“Không có, bính ngươi?” Cái này gọi là không có bính ngươi??? Huyễn Sinh vừa rồi đã minh bạch cái gọi là ngược đãi chân chính. Trên làn da trắng như tuyết của Cố Thính Ngữ đầy những vết roi xanh tím hỗn loạn giao nhau, cổ tay hắn nghiễm nhiên có dấu tích từng bị trói chặt, càng khiến y kinh tâm động phách chính là hai thực quả sưng đỏ trước ngực hắn bị xuyên thấu bởi hung khí băng lãnh.
“Y…Quất ta… Thế nhưng không có xâm phạm ta…” Cố Thính Ngữ gian nan nói, liên tiếp vài ngày bị dằn vặt khiến thân thể hắn tự nhiên chết lặng, tuy rằng như vậy… Nhưng hắn dĩ nhiên lại không hề thấy thống hận kẻ đã bạo ngược mình, chính là người có đôi cánh chim màu đen kia. Tương phản, hắn lại nguyện ý không nhìn thấy kẻ đã nhục nhã hắn là Huyễn Sinh này.
Đối với một nam nhân mà nói, hắn có thể chịu đựơc mọi thương tổn của thân thể, thế nhưng không thể nào tiếp thu được chuyện tôn nghiêm bị vũ nhục.
Điều khiến hắn hoang mang nhất chính là, cái người có đôi cánh chim màu đen kia sau khi dằn vặt hắn, lúc trị liệu cho hắn luôn luôn nhẹ tay nhẹ chân, tối đặc biệt chính là, y giúp hắn che đậy lại thân thể, phảng phất như y có khả năng nghe hiểu nội tâm hắn duy nhất lưu ý là cảm thất thẹn
Chẳng biết hổ thẹn từ nơi nào sinh sôi dần dần lớn lên, Huyễn Sinh tức giận trấn tĩnh tâm tình, một lát sau, gương mặt y không có biểu tình tự thuật “Người chưởng quản cung thứ tư – Y gọi là Lương Nguyệt, là hậu duệ của Vũ tộc đang xuống dốc. vũ tộc còn được gọi là người quạ, từ thời cổ đại vì bản tính tham lam cố hữu của tộc nhân mà chọc giận phượng hoàng khiến tai ương ngập đầu (quạ rất thích những thứ lấp lánh nha… tham lam là phải). Vũ tộc trời sinh tính tình ghen tị cổ quái, nhưng bọn họ cũng có một phẩm tính rất kì lạ, đó chính là chuyện tình. Vũ tộc cả đời chỉ biết có một phối ngẫu (chỉ yêu một người), tại lúc tai ương rơi xuống, rất nhiều người của Vũ tộc bởi vì phối ngẫu của mình chết mà tự tử. Do đó…”
“Do đó… Ngươi muốn ta hầu hạ dưới thân y, cầu y thả cho ta đi qua một cung, đúng không?” Thanh âm Cố Thính Ngữ lộ ra bi thương vô tận “Huyễn Sinh… Ngươi đến tột cùng coi ta là cái gì?”
“ta không phải…” Huyễn Sinh cũng không nói tiếp, đột nhiêm im lặng, y liếc nhìn hắn thật sâu, sau đó hoá thành hồ điệp nhẹ nhàng bay ra khỏi nhà tù.
Như là cảm ứng được cái gì, Cố Thính Ngữ mím chặt môi, tràn ngập cảnh giác nhìn chằm chằm hắc ám đang nhanh chóng ngưng kết. Lương Nguyệt tại hắc vũ vây quanh dân dần xuất hiện, tay y cầm theo một cây roi da có gai nhỏ chậm rãi hướng tới chỗ hắn
“Ngươi, là của ta…” Lương Nguyệt nói với hắn
Cố Thính Ngữ gục đầu xuống, không rên một tiếng. Đôi mắt đen kịt của Lương Nguyệt như biển rộng không thể nắm bắt, y trầm mặc chờ đợi, chờ đợi thời khắc Cố Thính Ngữ đồng ý
để khế ước được hình thành tối hậu phải có một điều kiện, chính là Cố Thính Ngữ phải đồng ý cả đời phải phục tùng y. Nhưng mà sau vài ngày, Lương Nguyệt vô cùng kinh ngạc phát hiện, cái nhân loại yếu đuối này lại có tính quật cường tới kỳ quái. Bất luận y có dùng thủ đoạn nào tra tấn dằn vặt hắn, nhân loại kia vẫn thuỷ chung không chịu thần phục
Im lặng không một tiếng động tiến lại gần hắn, biển rộng thâm trầm bỗng nhiên hiện lên bão tố, roi da dùng hết sức quật lên hai điểm sưng đỏ trước ngực Cố Thính Ngữ, địa phương bị quất qua da tróc thịt bong, Cố Thính Ngữ thống khổ than nhẹ. Roi da kia hạ xuống những địa phương chuẩn xác đến không thể nghi ngờ, nhiều lần đánh vào một điểm mẫn cảm.
Lương Nguyệt không hề hay biết, tiếng nức nở của Cố Thính Ngữ xuyên thấu qua tường truỳên vào lỗ tai của một nam nhân khác.
“Ta… Phải, “ Huyễn Sinh nhắm mắt lại “ta là sở hữu của ngươi…” tuy rằng biết thời cơ hiện tại là không đựơc Nguyên Ác đang ở trong thâm cung nhìn chằm chằm, nhưng Huyễn Sinh trong tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng rõ có vẻ có chút hoảng loạn, y bỗng nhiên không thể xác định bản thân muốn làm gì
Nhưng mà ngay lúc y dịnh thôi miên, thì chuyện khiến y tối lo lắng đã xảy ra Cố Thính Ngữ phản kháng lại.
Hắn không hề do dự mà đánh về phía Lương Nguyệt, dây xích vướng vào hai người, Lương Nguyệt ngã trên mặt đất, Cố Thính Ngữ một đường nắm chặt cổ y, từng chữ từng chữ nói
“Ta không thuộc về bất luận kẻ nào.”
—————-
đây là hình ảnh về người quạ
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Nhị Thánh Thú Cung
Chương 45: Khế ước
Chương 45: Khế ước