Thanh Tước am hiểu nhất là ma pháp luyện kim hệ thổ.
Hàng ngàn năm trước một đạo kim quang chói mắt đã đâm vào lòng y để lại một vết thương thật sâu. Nhưng bất luận y học thuật luyện kim đến cảnh giới nào, cũng không thể khiến bản thân phát ra hào quanh kim sắc.
Có một thanh âm vẫn luôn tồn tại ở sâu trong nội tâm y
Ngươi bất quá chỉ là một con chim công đen thôi đựơc bỏ vào trong một cái túi da mỹ lệ mà thôi.
Ngươi vĩnh viễn không phải là Phượng Hoàng.
Phóng nhãn nhìn lại, chính là Hoàng Thành, nơi phồn hoa chói mắt nhất thế giới lại đơn độc trong sa mạc
Y bắt đầu muốn bỏ đi.
Y thường thừơng đêm đêm không quay về cung điện, một mình đứng giữa sừon núi nhìn xuống đèn đuốc sáng trưng trong thành trấn dưới chân núi.
từ một nơi bí mật gần đó
Nhìn những tiếng dộng ầm ĩ từ phái xa.
Tất cả như trở lại như một ngàn năm trước
“Bõm bõm”…
Thanh Tước bỗng nhiên nghe tháy thanh âm vật gì rơi xuống nước
Dọc theo bờ sông đi thẳng về phía trước, trong màn đêm Thanh Tước thấy một hài đồng khoảng ba bốn tuổi. Y có chút hiếu kì quan sát nam hài, thấy nó nhặt những bảo thạch trên đất lại, sau đó ném toàn bộ xuống sông
Thanh Tước nhíu mày, y nhẹ nhàng hoi “Chúng Nó không đẹp sao?”
Tiểu nam hài không để ý tới y, tiếp tục ném bảo thạch xuống sống “đẹp, nhưng ta cần chúng nó để làm gì?”
đối với hài tử mà nói, những bảo thạch này cũng những tảng đá bình thường chẳng có gì khác nhau.
Thanh Tước không dấu vết nở nụ cười “Ngươi tại sao lại ngồi ở đây ném bảo thạch?”
Namhài rốt cục dừng lại động tác, rầu rĩ trả lời “ta đang đợi nương của ta.”
“Nương của ngươi?”
“Bọn họ nói, nương của ta là người đẹp nhất trong trấn, vài ngày trước đã đưa tới thành cung, đến giờ vẫn chưa thấy về…” Nam hài quay đầu lại, mấy ngày không có ăn cơm khiến nó dị thường suy yếu, khi nó ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Thanh Tước, nhất thời đại hỉ “Nương! Ngươi đã trở về!”
Thanh Tước thoáng cái sửng sốt
Namhài vì quá vui mà khóc, cánh tay nhỏ bé nắm chặt tay Thanh Tước, dừơng như rất sợ y đột nhiên biến mất
Bị nam hai lay tỉnh, Thanh Tước bỗng nhiên nghĩ tới lúc trước y muốn xác nhận trên đời có tồn tại người có dung mạo so với y còn xuất sắc hơn hay không, nên đã triệu tập toàn bộ người dân Hoàng Thành tuyên bố tuyển trọn mỹ nhân đẹp nhất, nhưng chuyện này đã qua từ lâu lắm rồi. Mà y cũng không nhớ rõ những mỹ nhân này sau cùng có đựoc thả về thành trấn hay không.
Thanh Tước không hề biết chính là, lúc này đây có một nữ nhan da mặt đã bị kéo xuống, chính bởi vì có khuôn mặt có chút giống y, mà lúc còn sống nàng dã bị dằn vặt vô cùng tàn khốc.
Namhài ỷ ôi trong lòng Thanh Tước bỗng nhiên yếu đuối khuỵu xuống, khiến y thoáng cái không biết phải làm sao. Không ai dạy cho y biết phải làm sao để đối dãi với ngừơi khác, từ trong ký ức của y, đều là ánh mắt ghét bỏ của chúng thần thánh thú, điều duy nhất y học đựoc là trốn trong bóng tối, tận lực khiến người khác ít chú ý tới mình.
Có dù trước mắt là thứ y muốn, y cũng chỉ dám lén lút ngắm nhìn
“…” Do dự thật lâu, y cúi người ôm lấy nam hài “Trước khi nương ngươi tới tìm, ta liền ở tạm với ngươi đi…”
Không nghĩ tới vì cái quyết định này, lại khiến Thanh Tứoc sống cùng nam hài qua rất nhiều năm. Khoảng trống thất lạc từ lâu trong tâm, lại trong khoảng thời gian ở chung với con người bình thường từ từ đựơc lấp đầy, cung điện cực đại huy hoàng vô pháp lưu lại Thanh Tước, y thích nhìn “nhi tử” từ từ lớn lên, y thấy bản thân mình khi trẻ còn thiếu cái gì, hết thảy đều bù đắp lên người nam hài này. Bất quá, điều khiến y phiền hà nhất chính là tính cách của thằng nhóc này
“Nương à, cái ngọc bội này người có thích hay không?”
“Không!”
“Nương, ngươi sau này sẽ không phải tiếp tục làm một quả phụ đi?”
“Hỗn tiểu tử…”
“Nương, người như vậy là không đựoc a… dựa theo tính tình của người, nhất định phải tìm đựơc một người tốt, chờ người tìm đựơc người đó khẳng định xấu hổ lấy khăn che mặt, như vậy ta làm sao có đựoc cha a?”
“….”
Từ đó về sau, Thánh chủ mà người ngừơi ngưỡng mộ càng ngày càng ít xuất hiện.
Trong một ngôi nhà nào đó ở Hoàng Thành, lại có hơn một nam hài cùng một thiếu phụ mỹ lệ sinh sống.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Nhị Thánh Thú Cung
Chương 36: Nguyên do
Chương 36: Nguyên do