Ngay tại lúc Bạch Chi Ngao phân tâm, lợi trảo của Du cổ trong nháy mắt đã đâm xuyên qua vai trái của y, những vùng xung quanh vết thương bỗng trở lên đen thui.
“Ô!!…”Bạch Chi Ngao đau nhức
“Bạch Chi Ngao!!”
Du cổ đựoc xưng là tử vong chi thú, bởi vì toàn thân nó đều toả ra thứ khí hư thối màu tím hút đi năng lượng sống của bất cứ cái gì còn sống. Bạch Chi Ngao đã bị hủ khí thấm sâu vào tận xương tuỷ, không bao lâu nữa sẽ thối rữa mà chết.
Du cổ đã ngưng công kích, nó rất có hứng thú nhìn những giãy dụa cuối cùng của con mồi.
mắt thấy Cố Thính Ngữ đang muốn chạy lại đây, Bạch Chi Ngao cắn răng quát “đại thúc…đừng tới đây!” Chỉ cần tiếp xúc với vết thương hư thối này, bản thân Cố Thính Ngữ cũng sẽ bị liên luỵ
Nhưng mà… đã quá muộn.
Cố Thính Ngữ chăm chú ôm lấy Bạch Chi Ngao, ôm lấy loài thú hắn sợ nhất.
Bạch Chi Ngao kinh hãi, nhưng, ngay tại lúc đựơcCố Thính Ngữ ôm lấy, y cảm thấy mọi đau đớn uể oải đang nhanh chóng tan đi, mọi cảm giác dần dần trở lại. Y kinh ngạc phát hiện vết thương của mình đang nhanh chóng khép miệng lại, hủ khí không sạch sẽ ở quanh miệng vết thương đang bị một ánh sáng trắng nhàn nhat từ từ tiêu tán, sức mạng đang suy yếu của Bạch Chi Ngao cũng dần dần hồi phục lại.
Đối nghịch lại chính là gương mặt trắng bệch của Cố Thính Ngữ, cả người hắn đã tiến vào cực hạn suy yếu, thế nhưng hắn vẫn run rẩy cố gắng không cho ý thức của mình rời đi…
Đã tới…. Cực hạn rồi sau… Trước khi ngã xuống, Cố Thính Ngữ chỉ còn suy nghĩ đó.
Cố Thính Ngữ đựơc xưng là bác sĩ thú y không bao giờ thất bại, đó là vì ngoài khả năng chăm sóc và quan sát động vật hắn còn có một bí mật không muốn để ai biết. Đó là mặt trái của hắn, là sự tuyệt vọng.
Lúc còn nhỏ hắn vô tình nhặt đựoc một con mèo đi lạc, lại chữa đựoc vết thương cho nó, từ lúc đó hắn đã nhận thấy mình không giống người thừơng.
Hắn đơn giản có khả năng chữa trị mọi vết thương cho động vật.
Nhưng thay vào đó, mọi vết thương trên người động vật sẽ chuyển hoá thành vết thương tinh thần, đánh vào trên người Cố Thính Ngữ
Đây là nguyên nhân vì sao hắn có thể đem động vật cải tử hoàn sinh, cũng là nguyên nhân vì sao mỗi lần giải phẫu xong hắn luôn trốn một mình trong phòng làm việc mà run rẩy. Nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng của động vật hết thảy đều chuyển hoá thành năng lượng được hắn hấp thu vào người.
“đại thúc?!” Bạch Chi Ngao phát giác Cố Thính Ngữ đang ôm chính mình giờ nhẹ nhàng ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh
tận mắt thấy con mồi khôi phục lại năng lượng sống, Du cổ bất an gầm rú, lần thứ hai hướng con mồi công kích.
Bạch Chi Ngao cẩn thận để Cố Thính Ngữ nằm trên mặt đất, sau đó quay đầu lại
Con ngươi màu nâu của y đã chuyển sang màu đỏ tựa như máu!
Lúc này, y chỉ vì bảo vệ tính mạng Cố Thính ngữ mà chiến đấu!!
Làm chưởng quản Mê chi cung, Bạch Chi Ngao từ trước tới nay đều chìm sâu vào mê hoặc bản thân y tồn tại trên dời này rốt cuộc có ý nghĩa gì hay không.
Bởi vì thế mà y đã quên đi nguồn năng lượng thật lớn đang ẩn sâu trong cơ thể
Ta vì sao mà tồn tại?
Ta vì sao mà cường đại?
Ta vì sao mà chờ đợi?
Sương mù dày đặc tiêu tán đến gần như không còn, mọi đừơng nhìn của y đều tập trung lên người nam nhân đã cứu mình lúc mới vừa gặp mặt
….Ta vì… bảo vệ cho ngươi….
“Oanh!!” Quanh thân Bạch Chi Ngao bộc phát năng lực cường đại cùng dáng vẻ bệ vệ.
Khuyển thần đã thức tỉnh rồi!
Bạch Chi Ngao đánh về phía Du cổ, mở rộng hàm răng sắc bén muốn cán xé nó, bạch sắc năng lượng cùng tử sắc hủ khí va chạm vào nhau, tạo ra những tiếng “két két” đốt trụi không khí xung quanh
Du cổ bị khí thế tiến công mãnh liệt bức vào đường thua, liên tục trúng đòn nghiêm trọng. Trong hàng ngàn năm tháng qua, nó chưa từng gặp một đối thủ nào có năng lực lớn như thế này.
Khó có thể chống cự tiếp, mục tiêu của Du cổ chuyển dời đến CỐ Thính Ngữ đang nằm ở một bên, trực giác nói cho nó biết, nhân loại này đối với bạch khuyển có ý nghĩa không bình thừơng.
Tránh thoát khỏi một đòn của Bạch Chi Ngao, Du Cổ hướng về phía Cố Thính Ngữ phóng đi, mắt sắp thấy có thể đánh cho nhân loại kia một đòn, phía sau lưng nó đã truyền đến một tiếng nổ!!
“grừ Grừ Grừ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Bạch Chi Ngao cuồng hoá(biến hình)
Sau khi cuồng hoá, Bạch Chi Ngao nhảy lên không trung, ngay ở trên lưng Du cổ một đòn cắn đứt cái cổ của nó!! Mau màu đen đặc phun ra như suối bàn, Du cổ không rõ tại sao mình lại có thể bị một con chó giết chết, nó hoá thành một làn sương đen, theo gió tiêu tán.
Hai mắt huyết hồng, Bạch Chi Ngao kịch liệt thở hổn hển, mắt thấy Cố Thính Ngữ đang ở ngay gần đó, y dùng hết khí lực hoá thành hình dạng con người.
Y di động đến bên người Cố Thính Ngữ, mở rộng hai tay, ôm lấy hắn.
“đại thúc…” Bạch Chi Ngao nhớ kỹ.
“đại thúc…” Không ngừng kêu lên “Đại thúc…Đại Thúc… Ô Ô…”
“Đại thúc… ta… cũng không phải là…. Cũng không vô dụng, đúng không?”
Bạch Chí Ngao miễn cữơng chống đỡ thân thể, ở trên môi Cố Thính Ngữ nhẹ nhàng chạm một cái, sau đó rơi vào mê man
Lúc này Cố Thính Ngữ đang đựơc ôm trong lòng Bạch Chi Ngao, lông mi bỗng nhiên rung động, hắn mở mắt, dừng lại trong chốc lát, sau đó đưa ta nhẹ nhàng chạm lên môi nơi vừa bị Bạch Chi Ngao hôn qua…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Nhị Thánh Thú Cung
Chương 10: Bí mật của cố thính ngữ
Chương 10: Bí mật của cố thính ngữ