Tans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Lúc đầu Thái tử phi từng có thai một lần, bất quá chưa hết tháng đã bị sảy, Thái tử phi khóc đến chết đi sống lại, Hách Liên Dực ngược lại chẳng mấy đau lòng, chỉ là có chút đáng tiếc. Tô Thanh Loan ở bên kia trước giờ hắn luôn xử lí sạch sẽ, một chén dược uống vào giúp lược đi không ít phiền toái, cho nên hắn vẫn chưa từng có con nối dòng cho riêng mình. Vì thế, khi nhìn thấy tiểu nha đầu vươn đôi tay mũm mĩm cùng với ánh mắt trông mong mà nhìn nhìn, Hách Liên Dực đầu tiên là mặt không đổi sắc đứng nguyên tại chỗ một hồi, sau lại chậm rãi cúi người xuống, hai tay luồn qua nách tiểu cô nương, nhấc bổng nàng từ dưới mặt đất lên
Nhấc lên rồi mới phát hiện có chỗ không đúng. Tiểu cô nương này béo đô đô, toàn thân cao thấp không chỗ nào không mềm mại, mang theo hơi sữa thoang thoảng, giống như không có xương cốt vậy, khiến hắn có chút chân tay luống cuống, không biết bước tiếp theo nên lo liệu như thế nào. Tưởng Tuyết cũng không hề sợ người lạ, cười hớn hở rồi dùng sức nhào vào lồng ngực của Hách Liên Dực, làm dây cả nước miếng lên vai áo hắn.
Hách Liên Dực liếc mắt nhìn nhìn bộ y phục đã ướt một mảng nhỏ của mình, khóe miệng nhất thời co rút.
Tưởng Tuyết liền hỏi: “Tiểu Lương tử nói ngươi là Thái tử, ngươi là Thái tử sao?”
Hách Liên Dực cảm thấy thú vị, liền thuận theo hỏi lại: “Ngươi còn biết cái gì gọi là Thái tử ư?”
Tưởng Tuyết gật gật đầu, giống như quái vật tám chân bấu lên y phục Hách Liên Dực, dự định leo lên ngồi trên bả vai hắn, thế nhưng bả vai Hách Liên Dực lại không được rộng, nàng giằng co nửa ngày cũng chẳng thể tìm cho mình một địa phương tốt để đặt mông lên, vì thế mới buông tha ý định ban đầu, thành thành thật thật lui lại trong ngực Hách Liên Dực, nãi thanh nãi khí nói: “Tiểu Lương tử nói Thái tử là đại quan, so với phụ thân ta còn đại hơn”.
Hách Liên Dực nhịn không được bật cười.
Tưởng Tuyết nghĩ nghĩ, lại nói: “Phụ thân ta nghe lời ngươi sao?”
Hách Liên Dực cuối cùng cũng nghiệm ra chút ít phương pháp ôm hài tử, hắn cong ngang cánh tay lên để cho nàng ngồi lên trên đó, một tay đỡ lấy phía sau lưng nàng, nghe vậy gật gật đầu: “Đại khái là nghe đi”.
Tưởng Tuyết tinh thần tỉnh táo, một đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh chớp chớp nhìn Hách Liên Dực, từ trong lòng ngực lấy ra một viên kẹo bọc đường nho nhỏ, đưa đến bên miệng hắn, nói rằng: “Mời ngươi ăn”.
Trên tay nàng còn dính nước miếng của bản thân, giờ cầm lấy viên kẹo khiến lớp đường trên nó dính bếch nhòe nhoẹt, Hách Liên Dực chỉ có thể nói: “Ta là đại nhân, không ăn cái này”.
Tưởng Tuyết thực vui vẻ, lại e hắn sẽ đổi ý, động tác liền thập phần mau lẹ đem viên kẹo ném luôn vào trong miệng mình, hàm hàm hồ hồ nói rằng: “Ta mời ngươi ăn kẹo, chính ngươi không ăn, chứ ta đã mời ngươi ăn rồi, đúng không?”
Hách Liên Dực bèn nhịn cười mà gật đầu, Tưởng Tuyết vì thế còn nói: “Ta đây đều đã mời ngươi ăn đường, ngươi có thể đi nói với phụ thân ta, để hắn đừng có mắng ta được không?”
Lần này Hách Liên Dực nhịn không được, rốt cuộc phá ra cười.
Nha đầu kia tuổi còn nhỏ mà đã biết tính toán như vậy, nếu thực sự trưởng thành rồi lại chẳng thành tiểu đông tây khiến người ta đau đầu hay sao? Không biết vì cớ gì, khi nhìn Tưởng Tuyết thì Hách Liên Dực lại chợt nhớ tới Cảnh Thất lúc còn bé, trong lòng bỗng nhiên mềm mại nói chẳng nên lời.
Tưởng Tuyết thấy hắn chỉ lo cười, cũng không có đáp ứng, liền nóng nảy dùng tiểu móng vuốt nộn nộn vỗ lên mặt hắn: “Ngươi còn chưa nói đâu”.
Thái tử điện hạ mặt vẫn là lần đầu tiên bị người ta đánh, Hách Liên Dực lúc này đang cao hứng với nàng nên cũng không sinh khí, chỉ nói rằng: “Đi, ta đi nói chuyện với phụ thân ngươi, bảo hắn không mắng ngươi nữa —— Tiểu Lương tử hôm nay đem ngươi đến đây, định mang ngươi đi nhìn cái gì a?”
Tưởng Tuyết vươn đôi tay nhỏ bé ra, lật đầu ngón tay ra đếm đếm: “Nhìn ngựa lớn, mua tô đường (kẹo lạc), nhìn sư huynh, còn nhìn Vương gia nữa”.
Hách Liên Dực phân phó một tiếng “Chuẩn bị ngựa”, liền cười a a mà đối Tưởng Tuyết nói: “Đi thôi, ta mang ngươi đi nhìn Vương gia”.
Bọn họ bên này hướng Vương phủ mà đi, bên kia cũng có kẻ từ Vương phủ lẻn ra ngoài. Thời điểm Hách Liên Dực mang theo tiểu Tưởng Tuyết bước vào Vương phủ từ cửa chính, Cát Tường lại từ cổng sau đi ra. Gã biết lúc này Vương gia nhà mình đang giảng thư cho Vu đồng, chỉ cần một quyển sách cùng một hồ trà, còn có hai tiểu nha đầu ngủ gà ngủ gật ở một bên là đủ rồi, không cần tới chính mình làm gì.
Cát Tường ra ngoài bằng cửa hông, bước khỏi một con đường nhỏ, ngoặt qua vài con phố, dưới tàng đại thụ có một chiếc mã xa rách rưới đang chờ, xa phu chờ ở một bên, xa xa mà nhìn gã. Cát Tường cổ họng vừa động, có chút khẩn cấp chui ngay vào chiếc mã xa kia, xa phu giơ roi lên, xe ngựa lộc cộc bước đều, hướng về chốn ít người đi tới.
Trong xe có một nữ nhân đang ngồi. Nếu dựa theo tuổi tác thì có lẽ nàng ta vẫn còn là thiếu nữ, má hồng như táo đỏ, một đôi mắt hạnh ngập nước nhìn về phía gã, cười tươi như hoa. Cát Tường vừa thấy nàng đã cảm thấy tâm tư đều mềm nhũn cả ra, ngay cả mắt cũng không dám chớp, đến hô hấp cũng không kìm được mà phóng khinh, dường như e sợ sẽ làm cho nàng sợ hãi.
“Hoa Nguyệt …” Cát Tường tiểu tâm nhích lại gần bên người nàng, “Tiểu Nguyệt nhi, ta quả thật…rất là nhớ nàng”.
Thiếu niên trước giờ thông minh hữu nhãn lực lúc này lại có chút nói lắp, tim đập thình thịch, dường như không biết nói thế nào cho phải.
Thiếu nữ được gã gọi là Hoa Nguyệt cúi đầu, bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn* nắm chặt chiếc khăn tay, xoay mặt qua một bên, nhẹ nhàng nói: “Ngươi thì nhớ ta cái gì?”
* Nguyên văn là thủy thông tự đích tiểu thủ, thủy thông là một loại cỏ gấu nhìn giống hành tây nhưng không ăn được, đọt của nó trắng xanh, có tác dụng lợi tiểu. Có thể tưởng tượng hình ảnh trên là một bàn tay trắng nõn hơi xanh.
Cát Tường há hốc miệng nói không ra lời, cảm thấy cô nương trước mắt này từ đầu đến chân không chỗ nào là không đẹp, bị ánh mắt của nàng phiêu qua liếc một cái thì giống như ba hồn rớt mất bảy phách, cứ thế si ngốc mà nhìn nàng.
Hoa Nguyệt đưa mắt nhìn Cát Tường một chút, thấy gã bộ dáng ngốc nghếch cực kì liền trầm thấp cười cười, bất động thanh sắc xích lại gần người gã. Cát Tường trong đầu “Oanh” một tiếng, tay chân không biết đặt ở chỗ nào, lại cảm thấy một cỗ hương vị ngọt ngào ập thẳng vào mặt, trong đầu vựng thành một đoàn tương hồ.
Tiểu Tần sơ kiến, lưỡng trọng tâm tự la y*… lúc nào cũng sẽ có những thiếu niên ôm ấp chút tình cảm nhớ thương như thế.
*Câu này trích trong bài Lâm Giang Tiên kỳ 1 của An Kỳ Đạo, nguyên văn nó là: Ký đắc tiểu Tần sơ kiến, lưỡng trọng tâm tự la y. Tiểu Tần là tên người ca nữ mà An Kỳ Đạo gặp trong phủ của bạn mình, vừa gặp đã đem lòng yêu mến, lưỡng trọng tâm tự la y là ý chỉ chiếc áo hai chữ tâm thêu lồng vào nhau mà ca nữ thời đó hay mặt.
Cát Tường giơ tay đặt lên trên vòng eo mềm mại của nàng, trong lòng nghĩ, nếu lúc này được vì nàng mà chết thì cũng xem như đáng lắm. Lại nghe Hoa Nguyệt thở dài, tiếng ai thán vừa uyển chuyển vừa pha thêm một chút kiều nhược, Cát Tường liền nâng gương mặt của nàng lên, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hoa Nguyệt lắc đầu, hai má dán tại lồng ngực của gã, mắt hạnh có chút thất thần mà nhìn chiếc khăn trên tay, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi bĩu ra, thật khiến người ta thương yêu. Cát Tường gấp gáp, liên tục hỏi cả nửa ngày, lúc này Hoa Nguyệt mới nhẹ nhàng đẩy gã ra, ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng nói: “Thái tử điện hạ gần đây càng ngày càng ít đến tiểu viện kia của chúng ta, tiểu thư nhà ta mặc dù không nói, nhưng từ sáng tới tối đều rơi lệ không thôi, đến mai khi nàng thức dậy ngay cả mắt cũng đều sưng lên…”
Cát Tường tưởng nàng có chuyện gì, vừa nghe lời này liền cả cười, ra chiều khuyên giải an ủi mà nói: “Này thì có gì đâu, Hoàng Thượng lâm bệnh, Thái tử điện hạ bận rộn chuyện triều chính, nào có tâm tư thưởng khúc ngắm mỹ nhân? Chờ hắn trải qua chuyện này rồi, mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy thôi, còn nữa, chuyện tiểu thư nhà nàng là của tiểu thư nhà nàng, nàng gấp làm cái gì chứ? Còn có ta đối tốt với nàng mà, chờ ta kiếm đủ tiền rồi nhất định đem nàng chuộc ra, chúng ta làm… làm…”
Hoa Nguyệt chớp mắt tình tứ nhìn gã: “Làm cái gì?”
Cát Tường ngây ngô cười mà nói: “Làm phu thê, ngươi có chịu không?”
Hoa Nguyệt cúi đầu cười, cười đến nỗi Cát Tường suýt nữa nhào qua ôm nàng vào trong ngực mình, nhưng ngay sau đó, nàng lại tiếp tục bi thương, nước mắt cứ lã chã rơi. Cát Tường đầu óc lơ mơ, luống cuống tay chân tìm cách dỗ nàng: “Làm cái gì vậy? Lại làm sao vậy?”
Hoa Nguyệt rơi lệ nói: “Ngốc tử, ngươi không hiểu, tiểu thư nhà ta bất quá là ngoại thất (kiểu như phòng nhì ở ngoài) do Thái tử điện hạ dưỡng, loại người như chúng ta chỉ có thể làm điền phòng (vợ kế) cho người ta mà thôi, ngay cả làm nha đầu thông phòng cũng không có tư cách nữa. Nếu tương lai tiểu thư hồng nhan lão tận, Thái tử điện hạ không thích nữa, chúng ta làm sao có thể sống cho yên phận đây?”
Cát Tường ngẩn ra, lại nghe Hoa Nguyệt tiếp tục nói rằng: “Còn nữa, việc Thái tử dưỡng ngoại thất cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì. Tình ý còn, tất cả đều tốt, tương lai tình ý hết, kia… kia còn không…”
Tình ý hết, tự nhiên phải hủy diệt cái đoạn tình sử không mấy vẻ vang này đi. Cát Tường thân ở Vương phủ, loại chuyện như thế này cũng hiểu được chút ít, sắc mặt nhất thời trắng bệch, có chút chân tay luống cuống mà nói: “Kia, vậy phải làm như thế nào? Nếu không thì… Nếu không thì ta đi cầu xin Vương gia?”
Hoa Nguyệt một phen giữ chặt tay áo Cát Tường, nước mắt lưng tròng mà nhìn gã: “Vương gia là ai? Chúng ta là ai? Vương gia sao lại quản chút chuyện lông gà vỏ tỏi của loại người đê tiện như chúng ta kia chứ? Còn nữa, lấy quan hệ của Vương gia cùng Thái tử, còn không phải Thái tử nói cái gì thì hắn đều cho là cái đó sao?”
Cát Tường toàn thân chấn động, lập tức nhớ tới ngày ấy Thái tử phát hỏa, Cảnh Thất bảo gã treo con thỏ ở trước cửa thư phòng, còn dạy gã lí do để thoái thác như vậy như vậy. Bây giờ Hoa Nguyệt nhắc tới, liền mơ mơ hồ hồ cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bọn họ có chút có vấn đề —— Thái tử mạc danh kỳ diệu mà phát hỏa, những lời Vương gia bảo gã nói càng mạc danh kỳ diệu hơn, hai bên mạc danh kỳ diệu ở cùng một chỗ, ý tứ liền trở nên hàm xúc sâu xa …
Hoa Nguyệt thấy Cát Tường hiểu được, thân thể càng như không xương cốt dán lên trên người gã, mềm mại yếu ớt nói: “Cát Tường ca, ta chỉ còn lại một mình huynh, huynh… Huynh dù thế nào cũng nhất định phải cứu ta a”.
Cát Tường đang tâm loạn như ma, nghe vậy liền hỏi: “Nàng nói ta phải làm sao cho phải?”
Hoa Nguyệt liền kề vào tai gã, như thế như vậy một phen.
Cát Tường đầu tiên là nắm chặt hai tay, dùng sức đẩy nàng ra, thái độ hung dữ mà nhìn nàng. Thế nhưng vừa nhìn thấy biểu tình đẫm lệ, hai mắt sũng nước chực khóc của Hoa Nguyệt thì tâm lại mềm xuống, trong lòng bất ổn, chỉ lắc đầu bảo: “Cái này không được!”
Hoa Nguyệt bật ra tiếng nức nở uyển chuyển, nghiêng mặt sang một bên, từng giọt nước mắt như châu như ngọc cứ thế lã chã rơi. Cát Tường đau lòng không thôi, lại nghiêng người qua, thật cẩn thận ôm lấy nàng, nói rằng: “Cái này… cái này không được đâu, ta không thể làm ra cái loại chuyện chân ngoài dài hơn chân trong như thế được. Chúng ta nghĩ biện pháp khác đi, còn biện pháp khác mà”.
Hoa Nguyệt tựa như tiểu miêu nhi cuộn người trong lòng gã, miệng không ngừng nói: “Ta chỉ còn một mình huynh, một mình huynh thôi…”
Cảnh Thất còn chưa biết chân tường nhà mình đã bị người ta đào khoét, bởi bây giờ hắn vẫn đang bị tiểu nha đầu do Hách Liên Dực mang tới nháo đến đến luống cuống tay chân. Hắn vốn đang đọc sách cho Ô Khê chép, y viết một câu hắn giảng một câu, không ngờ Thái tử lại nhằm vào lúc này mà đến.
Nếu khách nhân là người khác, Ô Khê cũng biết mình ở đây không được thích hợp cho lắm, sẽ tự giác ly khai. Nhưng vừa nghe thấy Thái tử điện hạ một mình đến đây, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ tư vị khó nói rõ, liền giả vờ không biết gì cả mà ngồi im tại chỗ.
Hách Liên Dực một đường ôm Tưởng Tuyết đến chỗ này, cười tủm tỉm chỉ vào Cảnh Thất nói: “Nhìn thấy không, người kia chính là Vương gia mà Tiểu Lương tử đã nói”.
Cảnh Thất còn chưa kịp hành lễ thì đã thấy một tiểu nha đầu trắng trẻo mập mạp đang mút mút ngón tay, hai mắt trợn trừng quan sát mình cứ như thể đang tham quan động vật gì quý hiếm lắm, liền không khỏi dở khóc dở cười.
Hách Liên Dực ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy Ô Khê, liền không khỏi sửng sốt một chút. Hắn tổng cảm thấy thời điểm mà vị Vu đồng này nhìn người khác, nhất là khi nhìn mình thì mục quang thập phần âm âm trắc trắc, quái gở vô cùng. Cũng không biết vì cái gì mà Cảnh Thất lại nguyện ý giao hảo cùng cái kẻ thú tính đầy mình như vậy.
Nhưng mà ngoài mặt thì vẫn phải làm như không có chuyện gì, Hách Liên Dực đối Ô Khê gật gật đầu, nói: “Vu đồng cũng đang ở đây à?”
Ô Khê trầm mặc hành lễ với hắn, sau đó không nói thêm tiếng nào nữa.
Tưởng Tuyết rõ ràng hứng thú với vị “Vương gia” người thật việc thật này hơn những người khác nhiều, liền giương nanh múa vuốt muốn thoát khỏi lồng ngực Hách Liên Dực, hạ lệnh nói: “Vương gia ôm!”
Hách Liên Dực một đường ôm nàng, tay đã sớm tê rần, liền lập tức ‘sườn núi hạ lư’* đem tiểu nha đầu nhét vào trong ngực Cảnh Thất. Cái này thì thật là giao trứng cho ác**, Cảnh thất trải qua bảy kiếp nhưng chưa một lần ôm qua hài tử nào như vậy, một thứ ấm ấm mềm mềm cứ thế chui vào trong lòng hắn, hắn chỉ cảm thấy kinh sợ, e mình dùng sức lớn quá sẽ bóp chết nàng, toàn thân đều cứng ngắc.
*Nguyên văn là Tha phạ lư, theo baidu thì ngày xưa, cổ nhân cỡi lừa đi đường, khi từ trên người lư mà bước xuống thì rất cao, nên mới để lư đứng ở phía dưới sườn núi, người liền rất dễ dàng bước xuống sườn núi, không đến mức ngã sấp xuống. Từ đó, câu này ý chỉ tìm được bậc thang để bước xuống, không đến mức xấu hổ.
** Nguyên văn là这可坏了菜, ý chỉ hành động làm hỏng, làm phá hủy đồ ăn, mình tạm dịch thành như trên.
Hách Liên Dực liền cười rộ lên.
Tiểu hài tử đều thích những người ưa nhìn, Tưởng Tuyết xem qua xét lại, phát hiện ở chỗ này không một ai so với “Vương gia sống” đẹp hơn nổi, liền quyết định bám dính lấy hắn. Vương gia là cái gì nàng không biết, chỉ nghe Lương Cửu Tiêu nói là một vị quan vô cùng đại đại đại, so với phụ thân mình còn đại hơn, vì thế thực nịnh nọt nhoi người lên “Ba” một phát hôn một hơi lên trên mặt Cảnh Thất, cọ đầy nước miếng vào mặt hắn, lần thứ hai xuất ra bảo bối kẹo đường của nàng đem đi hiến bảo.
Quả nhiên, Vương gia cùng Thái tử đều thức thời như nhau, đều tỏ vẻ mình là đại nhân, không thể ăn quà vặt của tiểu hài tử, Tưởng Tuyết liền cảm thấy mỹ mãn mà lại ăn thêm một khối.
Cảnh Thất thực yêu thích hài tử này, ôm nàng cũng không ngại mệt, ở trong sân đông du tây dạo mà chơi đùa với nàng.
Cuối cùng, Cảnh Thất không biết là hữu ý hay vô tình mà nói rằng: “Tiểu Tuyết, hay ngươi làm khuê nữ của ta đi?”
Nụ cười trên mặt Hách Liên Dực cứng lại, phiêu mắt liếc hắn một cái, vừa lúc đụng vào mục quang của Cảnh Thất đang đánh lại về phía mình, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, vì thế lắc đầu, giống như nói đùa mà cười rằng: “Ngươi mới chừng này tuổi mà đòi làm dưỡng phụ người ta, thế thì thành ra Tưởng đại thiếu gia tự dưng lại phải thấp đi một bậc sao? Chớ hồ nháo”.
Cảnh Thất rũ mắt, muốn cười lại cười không được, hắn khựng lại một chút, không nói gì, lại ngồi xuống, đem Tưởng Tuyết thả trên mặt đất, bảo tiểu cô nương tự mình đi lấy điểm tâm ăn.
Tưởng Tuyết thế nhưng vẫn kiên trì đứng ở trước mặt hắn, nghiêm trang chững chạc nói rằng: “Ta không làm khuê nữ của ngươi đâu!”
Mọi người sửng sốt, chỉ nghe nàng lại nói: “Ta lớn lên muốn lấy ngươi về làm tức phụ!”
Tưởng đại nhân già rồi mới sinh được một nữ nhi, trong phủ mọi người đều vô cùng sủng nàng, cũng bảo hộ nàng quá tốt, không ai dạy dỗ nàng những thứ này cả, thế cho nên Tưởng Tuyết đến bây giờ còn phân không rõ nam nữ. Hách Liên Dực cười đến đau cả đau bụng, Cảnh Thất buồn bực một lúc lâu, khom lưng xuống quát vào mũi nàng một chút: “Tiểu nha đầu nhà ngươi nói hưu nói vượn cái gì, ngươi làm tức phụ cho ta thì còn tạm được thì có”.
Tưởng Tuyết nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói: “Kia không được, ca ca ta nói, đẹp mắt chính là tức phụ, tẩu tử ta so với hắn đẹp mắt hơn, cho nên ta tẩu tử phải làm tức phụ của hắn, ngươi lại so với ta đẹp mắt hơn…” Nàng có chút buồn bực mà nhéo nhéo thịt trên cánh tay mình, ra chiều không vui vẻ, “Ca ca của ta còn nói ta là một tiểu phì trư!”
Cảnh Thất cười ha hả.
Ai ngờ Ô Khê không biết từ khi nào thì đứng ở phía sau hắn, lúc này lại đột nhiên đem một bàn tay đặt lên trên bả vai hắn, đối Tưởng Tuyết nói: “Hắn không thể làm tức phụ của ngươi”.
Cảnh Thất quay đầu nhìn y, trong lòng còn nghĩ, tiểu tử này cũng biết cách pha trò trêu chọc tiểu hài tử từ lúc nào ấy nhỉ, lại bất thình lình không kịp đề phòng mà bị Ô Khê ôm chặt lấy cổ, chỉ nghe tiểu tử kia dùng khẩu khí nghiêm trang chững chạc y hệt Tưởng Tuyết, nói rằng: “Hắn là tức phụ tương lai của ta”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Gia
Quyển 2 - Chương 55: Thiếu niên tình hoài
Quyển 2 - Chương 55: Thiếu niên tình hoài