Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Còn chưa tới thời điểm lên đèn, ánh sáng trong phòng cũng từng bước ảm đạm.
Hách Liên Diệu ngồi trên một chiếc ghế khắc hoa, trong tay cầm một chung trà, cũng không uống, chính là vô ý thức mà dùng ngón tay niết chặt quanh miệng chén, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt đất.
Lý đạo nhân ngồi ở một bên, im lặng không phát ra chút âm thanh nào, thân hình gầy gò tựa như một khúc gỗ sắp chết héo, nếu không để ý thì sẽ không biết đến sự hiện hữu của hắn
Đột nhiên, Hách Liên Diệu mãnh liệt quăng chung trà trên tay xuống mặt đất, dòng nước nóng bỏng lan ra khắp nơi, một tiểu nha đầu phía sau cánh cửa nghe tiếng lập tức tiến vào, hoang mang rối loạn mà căng thẳng cúi người dùng tay thu thập, Hách Liên Diệu lại gào to một tiếng, nói: “Cẩu nô tài, ai cho ngươi vào, lăn!”
Tiểu nha đầu bị hắn dọa cho hoảng sợ, đầu ngón tay xanh miết dường như bị mảnh sứ vỡ cứa vào xuất hiện một đạo vết máu, cũng không dám để lộ, vội vàng cung thân lui ra.
Từ đầu tới cuối, Lý đạo nhân đều như nhập định mà bất động không nói một tiếng nào, đến mức nước trà dính vào trên giày hắn, hắn cũng không quá để ý, ngay cả chân cũng chưa từng lùi về.
Hách Liên Diệu lại ngồi không yên, vỗ án đứng lên, ở trong phòng đi qua đi lại: “Bất quá là cái thứ mọi rợ… Bất quá là tiểu tạp chủng do Hán tử trộm sinh ra! Ỷ vào lão già kia cấp cho vài phần mặt mũi, lại dám leo lên đầu ta ngồi!”. Hắn dùng sức vỗ tay lên tiểu bàn gỗ bên cạnh, lại cảm thấy vẫn chưa hả giận, cánh tay dài đảo qua, đem bồn cảnh trà cụ trên bàn tất cả đều bay xuống mặt đất, vỡ thành một đoàn.
Hách Liên Diệu hai tay tái xanh đặt tại trên bàn mà thở hổn hển: “Không giết chết hắn, không giết chết hắn… Hách Liên Diệu ta liền đem tên đi viết ngược!”
Lý đạo nhân lúc này mới chậm rãi mà mở miệng, tiếng nói của hắn cực kì khó chịu, như là rỉ sắt thiết phiến ở bên trong tai vạch tới vạch lui: “Nhị điện hạ bình tĩnh một chút chớ nên nóng nảy, theo ta thấy, Nam Cương Vu đồng kia bất quá là trùng hợp cùng Thái tử đi đến một đường thôi, hai bên không hẳn đã có liên hệ gì”.
“Thái tử?” Hách Liên Diệu ngồi xuống, cười lạnh một tiếng, giống như danh hiệu này niệm ra liền làm bẩn miệng của hắn, “Hách Liên Dực bất quá là một tiểu tử lông còn chưa đủ dài, tính là Thái tử gì chứ?”
Lý đạo nhân gật đầu nói: “Này cũng đúng, Nhị điện hạ chính là người muốn làm nên đại sự, tương lai sẽ có thời điểm thu thập bọn họ, tội gì hiện tại lại cùng bọn họ so đo? Trước mắt tối quan trọng hơn chính là lão Đại kia, Hách Liên Chiêu lòng muông dạ thú, một lòng một dạ tại trong quân xếp đặt cơ sở ngầm, nhất bang thô người tuy làm không nên chuyện, nhưng nếu mặc kệ nó, vạn nhất hắn tương lai vũ dực đầy đủ, nháo xuất bức vua thoái vị, cũng không phải là việc tốt”.
Hách Liên Diệu nặng nề mà hừ một tiếng.
Chỉ nghe Lý đạo nhân lại nói: “Chính là có một điểm, Hách Liên Dực dù sao cũng là Hoàng Thượng thân phong Thái tử, tương lai cho dù Nhị điện hạ đắc thế, sợ cũng phải phí một phen công phu mới có thể danh chính ngôn thuận mà làm hoàng đế”.
Hách Liên Diệu cười lạnh nói: “Một kẻ tính tình yếu đuối như hắn mỗi lần thấy hoạn quan trong cung đều gật đầu chào, liệu có thể tính được nửa phần phẩm giá thái tử hay sao? Phụ hoàng dưỡng Bát ca đều so với hắn còn quý giá hơn”.
Lý đạo nhân vuốt ve hàm râu thưa thớt của bản thân, lắc đầu nói: “Mặc dù không đủ lực nhưng cũng không nên coi khinh, Nhị điện hạ nên lưu tâm Cảnh Bắc Uyên một chút, Nam Trữ vương kia mặc dù thâm cư thiển xuất, lại có thể thâm thụ đế sủng mấy năm nay…”. Hắn hơi hơi dừng lại, hàng mi như hai cái chổi nhăn lại, “Lão bần đạo cảm thấy hắn có chút cổ quái kì quặc, một tiểu hài tử chỉ mới mười lăm, lại không có phụ mẫu huynh đệ ước thúc* lại có thể chịu được tịch mịch mấy năm nay, nếu không phải qua năm đã đến tuổi vào triều tiếp thu ý kiến, nói không chừng hắn ngay cả đại môn vương phủ còn không chịu bước qua. Luôn luôn có chút không tầm thường”.
*:ước thúc: ràng buộc, quản thúc
Hách Liên Diệu khinh mạn nói: “Ngay cả Hách Liên Diệu ta đều hiểu được hắn là cái gối thêu hoa hết ăn lại nằm, đạo trưởng hà tất phải lo ngại?”
Lý đạo trưởng đặt chén trà xuống: “Vị tất đã là như thế, chỉ sợ trong lòng Thái tử điện hạ, vị Cảnh Vương gia này có bao nhiêu là phân lượng đi”.
Hách Liên Diệu dừng lại một chút, dường như nhớ ra cái gì đó, trên mặt lộ ra chút vẻ dâm loạn: “Đúng là như vậy, Cảnh Bắc Uyên kia mặc dù là một kẻ chẳng nên thân, bộ dạng lại ngày một tuấn mĩ, Hách Liên Dực ba ngày hai lần hướng hắn chạy đến, còn có thể là loại tâm tư gì… Hắc!”
Lý đạo nhân nói: “Thái tử điện hạ nhiều năm qua vẫn luôn cần kiệm khắc thân, luôn khoan dung với người khác mà nghiêm khắc với bản thân, chỉ sợ đây là mối tình đầu nên còn chưa thực sự hiểu rõ được tâm ý của chính mình”.
Hách Liên Diệu tế mi khẽ chọn, hỏi: “Nói như thế là nghĩa gì?”
Lý đạo nhân chỉ cười đầy bí hiểm mà nói: “Còn cần tái quan sát quan sát thật kĩ… Hôm nay ta thấy Nam Trữ vương kia lại nhớ đến một người, là người nhà của kẻ mà khi trước bần đạo gặp lúc túng bấn đã tiếp tế cho, y có một nữ hài nhi tên là Thúy nhi, năm nay mới mười bảy tuổi, sau lại trải qua một trận dịch bệnh, cha mẹ đều nhiễm bệnh mà tử, nàng một người xuống phố ăn xin, được gánh hát lão bản coi trọng giáo dưỡng nuôi nấng, vài năm nay cũng có chút danh tiếng, đoạn thời gian trước vào kinh, nghe người ta nói liền tới tìm bần đạo làm nơi nương tựa, bần đạo nhớ kỹ ân tình nhà hắn lúc trước liền thu nàng làm dưỡng nữ”.
Hách Liên Diệu ngẩn người, nghe nhưng không hiểu ý tứ của hắn.
Lý đạo nhân nói: “Hiện giờ nhớ tới, gương mặt của Thúy nhi kia, lại hơi có chút giống Nam Trữ vương gia, quả thật khéo a”.
Hách Liên Diệu trầm ngâm một hồi, cười nói: “Ngày khác ta sẽ gặp nàng ta”.
Lý đạo nhân cười mà không nói.
Chính vào lúc này, môn khẩu có người báo lại, nói là người nhà Triệu đại nhân đến, cấp Nhị điện hạ lễ vật tết. Suy nghĩ của Hách Liên Diệu bị đánh gãy, có chút mất hứng, liền lớn tiếng hỏi: “Cái gì Triệu đại nhân?”
Gia đinh báo: “Là Bắc truân tràng Triệu Chấn Thư Triệu đại nhân”.
Hách Liên Diệu lúc này mới hồi phục tinh thần, một lát sau, ám sắc trên mặt biến mất, lộ ra tươi cười có chút ý vị thâm trường, nói rằng: “Nhanh mời đến đây”.
Không lâu sau, người của Triệu gia tới, phía sau là vài chiếc thùng cực đại, nhất nhất đặt xuống.
Người của Triệu gia thấy Hách Liên Diệu liền tươi cười đầy mặt mà hành lễ, lại chúc mừng năm mới, hết sức cung kính mở ra một hơi tất cả các thùng, Hách Liên Diệu phiêu mắt liếc một cái, thấy bên trong đều là chút vải dệt tú phẩm linh tinh, cười cười, cũng khách sáo vài câu, sai người an bài đi xuống, không cần chậm trễ khách nhân.
Chờ người của Triệu gia đi, Hách Liên Diệu lúc này mới đứng lên, để tâm phúc đem vải vóc linh tinh trong rương lấy ra, nguyên lai bên trong vải vóc tú phẩm linh tinh hàng tết chỉ có một tầng, phía dưới đúng là tràn đầy một rương vàng thỏi.
Những rương khác cũng đều như thế, vàng bạc châu báu linh tinh làm cho người hoa cả mắt.
Hách Liên Diệu nhất nhất nhìn, lúc này mới vừa lòng truyền xuống, sai người đem thùng nâng chỗ khác.
Đương nhiên, “Hàng tết” phong phú như vậy, tuy là công khanh quý tộc, cũng không phải mỗi nhà đều có.
Năm tẩu tết đáo, tất cả mọi người đều vô cùng rối ren bận rộn, nhận lễ, hoàn lễ, mở tiệc chiêu đãi tân khách, tế tổ bái phật, không cái nào là không phải chuẩn bị chu đáo cẩn thận. Ngay cả trên đường mua bán đều náo nhiệt hơn so với bình thường, một năm qua thắt lưng buộc bụng, cuối cùng cũng đến cuối năm, có thể hảo hảo vui chơi giải trí phóng túng một hồi, người người trên mặt đều có vài phần vui mừng.
Vương phủ nhân mạng vốn không được xem là nhiều, hơn nữa vài năm gần đây những lão bộc đều được phóng cho hồi quy, Cảnh Thất lại ngại người nhiều phiền nhiều, không chịu để cho Bình An đi mua nô bộc mới, vì thế trong mấy ngày lễ tết liền thấy Bình An dùng một đôi chân vẫn chưa được cho là dài lắm mà đông chạy tây điên, vội đến gót chân muốn đá luôn đến trên ót.
Cảnh Thất tựa vào cửa thư phòng, không chút lương tâm mà nhìn nhìn hắn, vô cùng làm biếng mà duỗi duỗi thắt lưng, phân phó nói: “Kia việc ít cũng không có gì để làm, ta lại quá mức rảnh rỗi, ở đây đứng còn sợ ngại mắt của ngươi, thôi đành xuất môn vậy, Bình An ngươi cứ từ từ không cần vội ha”.
Bình An ai oán mà xem xét hắn, Cảnh Thất cười một cái, xoay người đi ra ngoài.
Bình An vội hỏi: “Chủ tử đi đâu? Kêu ai đi theo? Chuẩn bị ngựa sao?”
Cảnh Thất lười biếng mà khoát tay: “Chuẩn bị cái gì? Ai cũng không cần đi theo. Ta đi đến chỗ Vu đồng, tổng cộng cũng chưa đến vài bước, nếu có việc ngươi cứ tại trong viện mà gào lên một tiếng, bên kia ta tùy thời đều có thể nghe thấy”.
Hắn như trượt đi mà thà thà thượt thượt cất bước, Bình An mặc kệ, đang định vung tay quăng sổ sách mà theo chủ tử của y ra ngoài, lại bị âm thanh của Cát Tường ở phía sau gọi lại: “Tống quản gia ngươi mau lại đây xem xét đi, Lục đại nhân đưa lễ vật đến, như thế nào hồi người ta…”
Bóng người chợt lóe, thân ảnh Vương gia nhà bọn họ đã vô thất vô tung.
Từ khi trở về từ thọ yến của Lục đại học sĩ kia, Ô Khê đem câu chuyện làm rõ, Cảnh Thất cũng thản nhiên thừa nhận, sau khi hai người đạt được lập trường thống nhất mà cùng đứng ở trên một cái tặc thuyền, tầng xa cách như có như không kia tựa hồ mỏng đi nhiều.
Ô Khê phát hiện kỳ thật người này chính là một kẻ đối với mọi sự vô cùng tâm nhãn, nhưng không hại nhân, hơn nữa tràn đầy lòng hiếu kỳ, sau khi cùng y kết giao, so với bọn người Đại Khánh ngoài miệng ít nhiều luôn nói đến chuyện nhân nghĩa, quả thật thẳng thắn tiêu sái hơn rất nhiều, không hề có điểm dối trá.
Có một lần y đi dạo trong Vu đồng phủ, thấy hắn luyện cổ dưỡng độc, liền giống như đem Vu đồng phủ trở thành cái tràng chuyên ẩn chứa những điều mới lạ, hễ rảnh là tới đây nhìn xem có cái gì mới mẻ đầy “Ngoạn ý” hay không.
Kỳ thật trách không được Cảnh Thất, từ phương diện của hắn mà nói, coi như là kiến thức rộng rãi, nhân gian yêu ma quỷ quái, âm phủ yêu quái quỷ quái, cổ quái giả, dữ tợn giả, thật đáng buồn giả đáng tiếc giả cũng đã gặp qua, có đôi khi cái gì cũng không mới lạ, còn cảm thấy thật buồn chán.
Nhưng mà hắn cũng chỉ là bối tử **chưa từng đi qua Nam Cương, trong lúc nhất thời đến chỗ của Ô Khê, cái gì cũng đều thấy thật mới mẻ, lại câu xuất hắn vài phần suy nghĩ muốn đi thật xa, tốt nhất là lưu lạc thiên nhai.
**:danh hiệu
Cũng không cần tính kế người nào, cũng không cần nhớ thương chuyện gì, ngẫm lại, luân hồi chuyển thế gặp nhiều thứ như vậy, đều chỉ xoay chuyển vòng quanh một người, chưa từng có cơ hội nhìn kỹ thế giới rộng lớn bao la, chẳng phải là thực đáng tiếc?
Ngay cả đám người Nam Cương trong Vu đồng phủ đều lấy làm lạ, đến Đại Khánh đã nhiều năm, đối độc vật vu cổ thuật này nọ, nhóm công khanh Đại Khánh sống an nhàn sung sướng đều sợ đến mất mật, cảm thấy đó là mãnh thú cùng yêu thuật nhiều như nước lũ, còn chưa thấy qua như vậy chạy đến phía trước mà nhòm ngó.
Ô Khê từ khi lần trước phát hiện kẻ không biết trời cao đất rộng tiểu Vương gia đang ngồi xổm góc tường, sau một lát cùng một Độc hạt*** nhiều màu mắt to trừng mắt nhỏ, liền thăm dò thử vươn tay đi bắt cái đuôi của hạt tử kia, muốn nhìn một chút rốt cuộc nó có bao nhiêu màu, cũng đã phân không rõ người này đến tột cùng có phải hay không là người không biết không sợ, trong lòng vẫn là có chút vui vẻ.
***:bọ cạp
Trước kia chỉ cảm thấy người này nói chuyện làm việc trước tiên đều phải ở trong lòng lăn qua lăn lại vài vòng cho thật tốt, là một kẻ nhu nịnh hung ác nham hiểm, lại không biết rằng sau khi đã quen thuộc y rồi, cư nhiên lại không hề có chỗ nào không yên lòng về y, y tuyệt không ba phải, nói một lời là chắc một lời.
Cũng khó trách nghe người ta nói, Đại Khánh hoàng đế sủng hắn, này một lão một tiểu kỳ thật vẫn là vô cùng giống nhau.
Càng về sau, chỉ cần Nam Trữ vương giá lâm, toàn phủ hơi có chút cảm giác như lâm đại địch. Dù sao suốt mấy năm qua vị này cũng là người duy nhất mà vị chủ tử kiệm từ thiếu ngữ nhà mình xem là bằng hữu, cũng không thể thật sự để hắn vừa không lưu ý một chút, chỉ bởi vì lòng hiếu kì của bản thân mà chết ở chỗ này được.
Cảnh Thất ngày hôm đó đến quý phủ Ô Khê, lại phát hiện nơi này không có không khí của lễ mừng năm mới, bây giờ cùng thường ngày không có gì khác nhau, tiểu điêu hay ngồi xổm ở môn khẩu đã cùng hắn lăn lộn đến quen mặt, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu mà dùng tiểu nhãn quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó không hề để ý tới hắn mà xoay thân đi, dùng mông chào hỏi hắn.
Cảnh Thất tâm dương khó nhịn, nhặt ngay tiểu côn đi đùa nó, tiểu điêu nhớ kỹ lần trước khi muốn cắn hắn đã bị chủ nhân răn dạy qua, lúc này không dám tái để ý tới tai họa trước mắt, chính là nghiêng đầu khinh bỉ nhìn hắn một cái, đưa lưng về phía hắn, ngoe nguẩy mông hướng bên cạnh xê dịch một chút, Cảnh Thất không thuận theo không buông tha, tiếp tục thống, tiểu điêu quyết định không thể trêu vào kẻ này, liền chạy một chút, hai ba bước đã nhảy đến trong ngực một người, ủy ủy khuất khuất mà đem cái đuôi lộ ở bên ngoài, đầu trát đến thật sâu, mắt không thấy tâm không phiền.
Ô Khê nghe thấy báo nói hắn đến đây, liền đi ra tiếp, nghênh diện chỉ thấy chồn tía hắn dưỡng kia giống như đang chạy trối chết mà bổ nhào vào trong lồng ngực của mình, có chút bất đắc dĩ: “Không nên đùa nó, nó trên răng có độc, tân giải dược còn chưa có đâu”.
Cảnh Thất “Hắc hắc”cười, bỏ qua tiểu mộc côn trong tay rồi đứng lên, phủi phủi bụi đất trên người: “Ta vừa thấy nó liền thích, không bằng cho ta dưỡng vài ngày đi?”
Tiểu chồn tía nhô đầu ra liếc hắn một cái, sau đó đầu càng chui vào trong ngực Ô Khê, dùng mông đáp lời hắn. Cảnh Thất có chút xấu hổ mà xoa xoa cằm, Ô Khê vô cùng thành thực không hề khách khí mà nói rằng: “Xem ra nó không thích ngươi”.
Cảnh Thất “Sách” một tiếng, đi theo Ô Khê vào nhà, vừa đi vừa hỏi: “Lễ mừng năm mới, sao bên ngươi chẳng có chút động tĩnh nào thế? Lễ mừng năm mới ở Nam Cương đã qua rồi sao?”
Ô Khê dừng một chút, nói rằng: “Đã qua”.
Cảnh Thất nhất thời giật mình, nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy đôi tay Ô Khê vuốt ve da lông tiểu chồn tía, ánh mắt hơi hơi có chút ảm đạm, liền hiểu được ý tứ của hắn, năm mới chính là muốn cùng người nhà trải qua, một kẻ phiêu lưu bên ngoài, không người thân thích, qua hay chưa qua thì có chỗ nào khác biệt đâu? Chính là không muốn người khác biết bản thân buồn bực, một mình tịch mịch mà thôi.
Tiểu hài tử này, người chưa lớn tâm tư lại vô cùng sâu sắc, Cảnh Thất vươn tay vỗ vỗ cánh tay hắn, trời lạnh, kia tiểu Trúc Diệp Thanh mặc dù nương theo độ ấm của chủ nhân, cũng có chút mệt mỏi muốn ngủ, bị hắn chấn động đánh thức, ló đầu hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn một trận, giống uy hiếp mà lưỡi tía phun phun, lại bị rét lạnh đông lạnh trở về.
Cảnh Thất nói: “Sắp tới kinh thành có hội chùa, đêm giao thừa không có cấm đi lại ban đêm, bách tính suốt đêm chơi nháo, ngươi đã đến đây nhiều năm rồi, cũng chưa từng ra ngoài đi? Năm nay ta liền mang ngươi đi thu thập kiến thức vậy”. (đêm hẹn hò đầu tiên của anh và em:v)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Gia
Quyển 1 - Chương 14: Niên quan tương cận (Cửa ái cuối năm gần)
Quyển 1 - Chương 14: Niên quan tương cận (Cửa ái cuối năm gần)