Phi tinh đột giáng linh tháp hủy
Thất huyền Tinh Quân họa lưu hoa
Bên người áng mây dần nhạt, phong ảnh lướt qua, tinh điện phía sau đã từ từ lùi xa.
Khi trấn tĩnh lại, Thiên Lý Nhãn chỉ cảm thấy ảo não không hiểu nổi, hắn đang làm sao vậy?
Vừa rồi nghe thấy mấy câu kia......
Không khỏi than nhẹ, đúng vậy, hắn là đang giận chó đánh mèo.
Chỉ là nghe được Khai Dương thật sự vì hắn mà bị Đế Quân đánh mắng, lại còn cố tình sử dụng Hỏa Vân Thương, liền cảm thấy vừa vội vừa giận, vội là muốn mau một chút nhìn thấy Khai Dương xem thương thế trên người hắn thế nào, giận là giận bản thân có đôi mắt nhìn rõ vạn vật mà vẫn không thể giúp hắn.
Thế nhưng Diêu Quang vẫn cố tình không thuận theo cũng không buông tha, ngôn ngữ khinh mạn, mình cuối cùng vẫn là nhịn không được, lại dùng võ mồm đấu lại.
Nhớ tới bộ dáng vị Tinh Quân xinh đẹp ẩn nhẫn cắn đôi môi mềm mại kia, Thiên Lý Nhãn lại thêm một lần thở dài.
Thật sự đắc tội với Phá Quân sát tinh luôn được chư tiên nhường đường kia rồi......
Chư tiên thiên đình từ trước đến nay đều tự tôn rất cao, dù có cảm thấy bất mãn với hắn, nhưng vẫn ngại thiên uy, chỉ khinh thường thỉnh thoảng khó xử hắn.
Cứ thế nhẫn nhịn mấy ngàn vạn năm, lại bị tiên gia nghĩ rằng bản thân mình yếu đuối
Vì không bao giờ chủ động khiêu khích người khác, tự nhiên cũng không ai biết, kỳ thật nam nhân này, ngay từ đầu, cũng không phải người tốt lành gì.
Hai mắt hắn có thể nhìn hết thiên địa, phóng khắp chín tầng thiên giới, mười tám tầng quỷ ngục, không có tiên ma yêu nhân nào, tránh được pháp nhãn của hắn.
Hắn đem hết thảy nhìn vào trong mắt, ai có thể biết được hắn rốt cuộc đã nhìn thấy bao nhiêu bí mật ?!!!
Có là tiên nhân cao cao tại thượng cũng sẽ có những bí mật không muốn kẻ khác biết đến, trở thành nhược điểm của mình.
Cái này gọi là bắt xà đánh bảy tấc, Thiên Lý Nhãn mặc dù năng lực thấp kém, nhưng lại thông hiểu hết thảy điểm yếu của chúng tiên thiên đình, đến ngay cả Đế Quân chí tôn, cũng không là ngoại lệ.
Diêu Quang Tinh Quân với Thiên Lí Nhãn, nếu dùng sức mạnh để so sánh, thật sự chênh lệch như thái sơn cùng hồng mao. Nhưng một khi đã chọc giận hắn, người kia chắc chắn sẽ thành con rắn bảy tấc bị nắm giữ, vô phương chống đỡ.
Xa xa một đám mây đỏ phóng tới, Thiên Lý Nhãn từ xa đã nhìn thấy tinh mang quen thuộc, lại thúc giục pháp thuật, chặn lại người trên mây đỏ đang vội vàng gấp gáp trở về – Khai Dương.
“Di? Ngươi sao lại ra đây?”
Khai Dương trên lưng khiêng một cái túi cực lớn, ngạc nhiên nhìn Thiên Lý Nhãn.
Thiên Lý Nhãn chỉ nói: “Phá Quân Tinh Quân đang ở trong điện ngươi làm khách.”
“A?” Vừa nghe Diêu Quang đến, Khai Dương vội vàng kéo hắn hỏi, “Hắn có làm khó dễ ngươi không?”
Khó xử không phải không có, nhưng hắn cũng không thấy bản thân tổn hại gì......
Có điều việc đó cũng không tiện nói tỉ mỉ với người kia, Thiên Lý Nhãn nhân tiện nói: “Mạt tướng cùng Phá Quân Tinh Quân bất quá chỉ nói vài câu nhàn thoại.”
Khai Dương lúc này mới yên lòng, cười nói: “Ngươi cũng biết nói móc người hả? Ha hả......” Hắn nhìn về phía tinh điện, cái tên sát tinh bên trong kia, nghĩ đến liền thấy đau đầu.
Thiên Lý Nhãn giống như đọc được suy nghĩ của hắn, chỉ tay về phía tây, nói: “Trạch phủ của Mạt tướng cũng ở gần đây, không bằng tới đó trước rồi nói sau.”
Khai Dương không thích phiền phức, vội vàng thật to gật đầu: “Như thế tốt lắm!”
Ở trạch viện Thiên Lý Nhãn hạ khỏi đám mây, Khai Dương đối với phòng ở đơn giản này sớm đã rõ như lòng bàn tay, cũng không quản cái gì chủ khách, đẩy cửa xông vào.
Đem túi đặt xuống bàn, lục lọi một trận, từ bên trong lấy ra một gốc tiên thảo màu đỏ tím, lại moi ra một cái cối cùng chén thuốc, đem tiên thảo đảo một cái nghiền nhừ, ngẩng đầu đưa cho Thiên Lý Nhãn: “Đây là tiên dược chữa thương tốt nhất thiên giới, Cửu Thiên Tử Nhị*, ngươi mau đến, ta bôi lên miệng vết thương, cam đoan ngày mai đến sẹo cũng không nhìn thấy!”
* tử nhị: đài hoa màu tím. còn Cửu Thiên thì…. nghĩ thì hiểu, k biết dịch ra sao nữa >”<
Thiên Lý Nhãn chậm rãi bước qua, đưa tay nhận lấy chén thuốc kia
Khai Dương kì quái: “Vết thương của ngươi ở trên cổ, thượng dược không tiện, vẫn là để ta thay ngươi bôi đi!”
“Khai Dương.”
Lần đầu nghe hắn gọi tên mình, so với những lần Đế Quân không gọi đến trách mắng hoàn toàn bất đồng, so với Thiên Xu gọi giận dữ cũng cực khác, Thiên Lý Nhãn giọng nói rất thấp trầm, trầm bổng mà chậm rãi, cảm giác ấy hắn nói không nên lời, chính là, cảm thấy...... mình như một con mèo được bàn tay người kia ôn nhu gãi lên chỗ cực ngứa trên lông......
Khai Dương cảm thấy sau gáy có chút tê dại, ngẩng đầu, phát giác bản thân cự nhiên hoàn toàn nghe không thấy câu hỏi sau đó của Thiên Lý Nhãn, ngượng ngùng cười cười: “Ách, ta không nghe rõ lắm...... Ngươi vừa rồi nói gì vậy?”
Thiên Lý Nhãn vẫn chưa lập tức lặp lại, nhìn Khai Dương, trong mắt thần sắc càng sâu, một lát sau, mới nói: “Cởi y bào ra đi, để ta xem lưng của ngươi?”
Lúc này dù có nghe rõ rồi, Khai Dương lại chỉ mong mình nghe không thấy, hắn giả bộ hồ đồ ha hả cười nói: “Lưng ta thì có cái gì đẹp chứ? Cũng không phải eo gấu lưng hổ, cột sống thật cũng chỉ có một cái thôi.”
Thiên Lý Nhãn cũng không ép buộc, chậm rãi nói: “Ngươi sao không nghĩ lại, vừa rồi ta gặp được ai?”
Khai Dương nhớ lại, nhất thời dậm chân mắng: “Ta biết ngay tên Diêu Quang kia sẽ lắm mồm mà!”
“Nếu như Phá Quân Tinh Quân không nói, như vậy, ngươi vẫn cứ định giấu diếm ta sao ? »
Khai Dương liếc liếc mắt một cái, nhìn thấy sắc mặt cứng ngắc hơi xanh của Thiên Lý Nhãn rất nghiêm túc, hắn gãi gãi tóc, nhẹ chậc một tiếng, nói: “Việc này vốn là ta không đúng, nên nhận trừng trách. Làm hại ngươi chịu tội nhiều lần, năm trăm lôi tiên, kỳ thật đã tính là nhẹ.” Hắn vừa nói, vừa cởi y bào, lộ ra thân thể rắn chắc, lại quay người, sau lưng quả nhiên là vết roi tràn đầy, đại khái trước đó đã được xử lý qua, hiện giờ cũng không còn đổ máu, nhưng vẫn nhìn ra dấu vết trước khi kịp khỏi lại bị xé rách lần hai đang dần khép lại.
Thiên Lý Nhãn chỉ cảm thấy mấy vết roi kia như đang đâm sâu vào tròng mắt, đau đến hai mắt cay cay.
Giơ tay muốn đụng vào, lại sợ làm đau hắn, liền dừng ở giữa không trung, không dám tiến lên.
“Này...... Sao lại là nhẹ.”
“Kỳ thật cũng không phải cực đau, đánh mấy roi đã là tốt rồi. ” Thanh niên Tinh Quân thè lưỡi, líu lo nói, “Ta lúc ấy thật sự sợ Đế Quân đem ta sung quân xuống hạ giới làm đại phì trư mấy trăm năm!” (đại phì trư : con lợn béo to)
Khóe miệng Thiên Lý Nhãn một trận run rẩy, da mặt cực mất tự nhiên mà vặn vẹo, cũng không biết là cười hay là giận, dù sao, ánh mắt cũng đã dịu đi.
“Nếu sợ, vậy lần sau nhớ đừng tái khinh phạm thiên uy nữa.” Hắn đem tiên thảo đã nghiền nát bôi lên, “Nếu đây là thần dược tiên gia, vậy để mạt tướng thượng dược trước một lần cho Tinh Quân.”
“Từ từ, thuốc này là chuẩn bị cho ngươi mà!” Khai Dương vội vàng đẩy ra, một tay kéo Thiên Lý Nhãn ấn lên giường, thấy hắn giãy dụa, lại nghiêng người đè lên.
Thiên Lý Nhãn mặc dù so với hắn cao hơn nửa cái đầu, nhưng Vũ Khúc Tinh Quân sức lực hơn người, sức mạnh mấy ngày trước đến cả đá tảng đều có thể đạp vỡ làm sao hắn có thể chống lại, khóe miệng vừa động, đang muốn ngăn cản, nhưng vừa nâng mắt lên, nhìn thấy thân thể rắn chắc cường tráng của người kia, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên thân thể võ tướng đặc biệt cứng cỏi, rõ ràng đã qua hàng tỉ năm, vẫn mang đậm hơi thở ngây ngô đơn thuần.
Hô hấp gấp lên, thanh niên đang nằm trên người mình này, vốn là quang mang hắn đã theo đuổi cả ngàn năm, hiện giờ, lại đang ở ngay trong lòng hắn. Thiên Lý Nhãn cư nhiên lại không biết bản thân lúc này nên làm gì.
Hắn lăng lăng chăm chú ngắm Khai Dương, nhìn hắn đem cả một bát dược thảo toàn bộ đổ thẳng lên cổ mình, lại dùng vải trắng tỉ mỉ băng lại......
Tận đến khi người kia buông hắn ra, nhảy xuống giường, hắn mới như từ trong mộng tỉnh lại, phục hồi tinh thần.
Khai Dương mặc quần áo xong, thấy Thiên Lý Nhãn cả người như đã đi vào cõi thần tiên phiên ngọai, hồn phách mờ mịt còn chưa trở về, nghĩ hắn là đang lo lắng cho thương thế của mình, nhân tiện nói: “Ngươi có thể yên tâm, ta sớm đã bôi tiên dược rồi, thương tiên tiếp qua nửa ngày là có thể khỏi hẳn.”
Thiên Lý Nhãn gật gật đầu, tùy ý hắn nói chuyện.
Khai Dương bước qua mở miệng túi trên bàn, đem đồ vật bên trong bày hết ra kiểm tra: “Đây là Thiên Thiềm Tô, có tác dụng thông khiếu minh thần, thu nguyên quy tâm. Cái này là tử linh đan, ăn một viên liền có thể kéo dài thiên thọ, cốt nhục không hủ (mục nát thối rữa). Còn có này là.....” Đợi hắn nhất nhất nói xong, trên thạch bàn nho nhỏ đã chất đầy một đống tiên dược.
“Ngươi đem tất cả ăn hết đi!”
Thiên Lý Nhãn cuối cùng tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn đống tiên đan thần dược khiến phàm nhân ao ước, cảm thấy bụng mình như sắp bị rút gân: “Thật muốn bảo ta ăn?”
“Tất cả đều phải ăn!” Khai Dương cầm lấy một khối Thiềm Tô trong suốt như bạch ngọc, đưa đến trước mặt Thiên Lý Nhãn.
Chăm chú nhìn khuôn mặt Khai Dương kiên quyết, nhất định không chịu thỏa hiệp, Vũ Khúc Tinh Quân bá đạo thế nào hắn sớm trải nghiệm, nếu hắn chỉ trơ mắt nhìn hay lắc đầu một chút thôi, Khai Dương chắc chắn sẽ đem Thiên Thiềm Tô trực tiếp nhét vào trong bụng hắn.
Thiên Lý Nhãn nhận lấy Thiên Thiềm Tô, do dự một lát, ở dưới ánh mắt ép buộc của Khai Dương, nhắm mắt lại, nuốt xuống.
Trong đầu đột nhiên thầm nói một câu......
“Đem đống đồ này ăn xong, không chừng sẽ thành Phật mất.”
※※※※※※※※※※
Thế nhưng thành Phật cũng không dễ dàng như Thiên Lý Nhãn nghĩ.
Sau khi ăn xong hết đống đồ « hảo ý » của Vũ Khúc Tinh Quân, hắn vẫn là êm đẹp ngồi trước cửa nhà mình.
Trừ bỏ bụng trướng no đến mấy ngày, tai cũng thính mắt cũng tinh không ít. Đáng tiếc xem ra hắn quả thật tư chất ngu dốt, không thể mượn tiên dược thăng tu thêm một tầng cảnh giới cao hơn.
Cho dù hắn đã không sao, nhưng Khai Dương vẫn sờ cổ tay hắn một ngày mấy lần, bất quá chỉ cần quay đầu lại đã quên.
Mấy ngày này, quả thật giống như lại trở về một trăm năm kia.
Mỗi ngày khi hắn từ tiền điện phụng mệnh trở về, nhất định có thể nhìn thấy Vũ Khúc Tinh Quân đã ngồi chờ trong viện thật lâu, trên bàn đá luôn đầy ắp tiên quả cùng rượu ngon.
Cái khác chính là, Khai Dương đã chẳng còn ý tứ giấu diếm, tùy tiện nói ra ý đồ hắn đến đây.
Vị Vũ Khúc Tinh Quân này tựa hồ cho rằng, trải qua đủ loại hiểu lầm trước kia, bọn họ hai người cũng xem như bằng hữu, lại đã bày tỏ hết cảm xúc, có câu có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, hắn định đem Thiên Lý Nhãn cùng kéo xuống trần, chỉ cần hắn cùng mình hạ phàm, tự nhiên cũng không sợ bị hắn cáo ra!
Tính toán của hắn không ngờ lại sụp đổ bùm bùm, bởi vì thật đáng tiếc, đối phương nhất quyết không chịu thua.
Khai Dương mỗi ngày đều đến kể hết đủ loại chuyện vui dưới hạ giới, hắn nhanh mồm nhanh miệng, nghe hắn kể cũng giống như bản thân tự trải nghiệm qua, nếu là tiên nhân khác, sợ đã sớm kiềm chế không được ngứa ngày trong lòng mà cùng hắn hạ giới rồi. Đáng tiếc Thiên Lý Nhãn luôn chỉ lẳng lặng ngồi nghe, cũng không tỏ thái độ gì, có điều, ngẫu nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại vài câu.
Dần dần, Khai Dương phát hiện ra Thiên Lý Nhãn kỳ thật cũng rất hiểu biết, hơn nữa mỗi khi mình nói tới những chuyện bất công, hắn đều có thể chỉ ra điểm mấu chốt trong đó. Lời lẽ tuy đơn giản nhưng sâu xa, giống như được xối nước lạnh lên đầu cho tỉnh táo
Mục đích ban đầu cố gắng kể chuyện thú vị dưới nhân gian là vì muốn khiến Thiên Lý Nhãn sinh ra chút ý định xuống trần, cuối cùng ngược lại, Khai Dương tự mình kể vui đến quên trời quên đất.
Đến trạch viện nho nhỏ ngồi nửa ngày, có khi không nói lời nào, chỉ nghe phong u hạc minh, cùng nam nhân bình tịch trước mặt cùng vui, tinh tế nhấm nháp tiên nhưỡng trong chén ngọc lưu ly, một trăm năm như vậy, cũng không tồi.
Ngày đó Khai Dương lại ôm đến một bó đài sen màu lục.
Hắn tùy tay đưa một chiếc cho Thiên Lý Nhãn: “Đài sen mới trong Dao Trì, nếm thử chút!” Chính mình đã lấy ngay một viên bóc vỏ thả vào miệng, một hạt này, vị sen thanh thúy ngọt lành, có điều liên tâm cũng lại thật đắng.
Thiên Lý Nhãn cũng bóc một hạt, đưa vào trong miệng, vị đắng của tâm cùng hương thơm ngát của hạt sen quấn quyện vào nhau, thật có một phen tư vị.
Nhìn Khai Dương liên tục bộ dáng nhai nhai nuốt nuốt, lại nói: “Tâm sen tuy đắng nhưng lại rất thích hợp cho người hỏa đại nóng trong dùng.”
Khai Dương nhíu mày: “Uy, ngươi là đang nói ta sao?”
“Không dám.”
Khai Dương cười nhạt: “Ngươi có cái gì mà không dám? Mấy ngày nay Diêu Quang sắp đem điện của ta đốt tung rồi. Cũng không biết ngươi nói với hắn mấy câu ‘nhàn thoại’ thế nào, hắn chỉ cần vừa nghe đến tên ngươi đã nghiến răng nghiến lợi.”
Thiên Lý Nhãn khóe mắt cũng không nâng lên, tiếp tục bóc hạt sen của hắn: “Mạt tướng cũng không nhớ rõ.”
“Ta nói ngươi a......” Khai Dương từ trong tay hắn giật lấy hạt sen trắng ngọc như châu, hai ngón tay thi lực một chút, đem hạt sen tách làm hai nửa, lộ ra tâm sen ở giữa, hắn đùa dai đem tâm sen bóc ra quay lại giơ lên đưa cho Thiên Lý Nhãn, nói, “Giống như tâm sen này!”
Thiên Lý Nhãn không khỏi sửng sốt, cúi đầu nhìn thứ nho nhỏ gầy teo dài dài trong lòng bàn tay mình, tâm sen tính hàn vị đắng, đột nhiên bật cười.
Tuy rằng tươi cười trên mặt hắn vẫn giống như bị rút gân cực kì cứng nhắc,, nhưng Khai Dương đại khái là đã nhìn quen, cũng cười theo hắn.
Không trung đột nhiên vang lên tiếng kêu vang, Khai Dương nghe thấy nụ cười càng tươi, ngẩng đầu nhìn lên con kim ô sáng rực rỡ đang bay đến. Nói cũng kỳ quái, con kim ô này từ khi được Khai Dương cứu khỏi bụng rắn ra xong, liền bám theo không chịu rời đi, có điều kim ô còn có trách nhiệm nâng đỡ mặt trời, nhưng chỉ cần có thời gian trống, liền tìm tới để Khai Dương trêu chọc.
Khai Dương cũng rất thích con kim ô này, để mặc nó đứng trên vai, thậm chí còn lấy một quả hồng lựu trên bàn uy chim.
Hào quang trên người kim ô quá mức chói mắt, Thiên Lý Nhãn ngồi bên cạnh không khỏi nhíu mày, cũng không phải bởi vì không thích vật ấy, nhưng bản thân thị lực hơn người, ánh sáng này lại quá mức cường liệt khiến đôi mắt sinh đau, bởi vậy hắn vô tình mất hứng, quay mặt sang chỗ khác.
Khai Dương chính là đang chơi đùa với kim ô trên vai, đột nhiên ở phía chân trời hồng quang bùng lên, trên dưới thiên đình đều bị chấn động, tiên hạc bốn phía cả kinh, thần thú khắp nơi rít gào.
Chấn động đến thủy đình, vân như sóng cuốn ngập trời, ào đến cuồn cuộn không dứt, thiên địa dị biến, nhật nguyệt thất sắc, đến cả hai người Thiên Lý Nhãn Khai Dương cũng chưa từng gặp dị tượng như vậy.
Lập tức liền nghe thấy phía Thiên Điện vang lên chung minh (tiếng chuông), tiếng vọng vang dội đến tận chân trời.
Chuông trời một khi đã vang, nghĩa là thiên địa sinh biến.
Bọn họ không dám chậm trễ, đáp mây bay hướng về phía Thiên Điện.
※※※※※※※※※※
Thiên địa dị biến, nhưng nguyên nhân lại đến từ Thiên Ngoại Thiên, là do một ngôi sao đột nhiên giáng xuống, không những thiên vực bị chấn động, phàm gian cũng trải qua cuồng lôi bạo vũ ba ngày chưa dứt.
Không biết vì sao, linh châu trên Tỏa yêu tháp Côn Lôn đột nhiên nứt ra, quần yêu trong tháp thoát hết, yêu tà tùy ý làm ác, thế gian từ đó nảy sinh nhiều chuyện. Ma Vực Chi Môn tuy cũng có tổn hại nhưng Ma tộc có tôn chủ áp chế, chưa có ma nào dám lẻn lên nhân gian làm loạn, có điều nếu tình trạng này còn tiếp tục kéo dài, mọi việc cũng không dám khẳng định.
Tỏa yêu tháp là pháp bảo trấn yêu chốn nhân gian, không thể để mất.
Linh châu bị hủy, cần thiết phải tìm vật khác thế vào trùng tu bảo tháp.
Thượng Đế thấy tình thế nguy cấp, liền hạ pháp chỉ, sai Thiên Xu, Thiên Tuyền, Khai Dương cùng bốn vị Tinh Quân còn lại hạ giới tìm châu.
Như vậy dị số thế gian bị sửa, mệnh số phàm nhân đại động, thiên bàn (nền móng của trời) sinh biến yếu ớt không chịu nổi, các Tinh Quân hạ phàm cùng không thể dùng đến chân thân, tránh thác loạn nhân gian.
Dưới thiên giai, Thiên Lý Nhãn lẳng lặng đứng thẳng, nhìn bảy quang hoa lưu tinh từ thiên vực rơi xuống nhân gian, trong đó có một dải tỏa ra ánh sáng như ngọc.
Tinh mang từng gần gũi đến mức có thể ôm trong ngực hiện đã rời xa, trong lòng không khỏi buồn bã mất mát.
Bất quá quang cảnh thế gian vài chục năm, mình cũng có thể nhìn đi?
Nam nhân cao gầy xoay người, chậm rãi đi đến trước thiên giai, ngồi xuống, lại giống như ngàn vạn năm trước, thắt lưng thẳng tắp, mặt không chút thay đổi nhìn xuống phàm trần.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Thiên Mục Cùng
Quyển 1 - Chương 12
Quyển 1 - Chương 12