Ngày 19 tháng 7 năm 1996, nhiều mây.
Tháng bảy, hoa sen nở.
Kiến Bang, cho dù tình yêu của chúng ta trong mắt người ngoài là đáng xấu hổ, nhưng xin anh nhất định phải nắm tay em.
Bởi vì anh là dũng khí duy nhất của em.
—— Nhật kí Diệp Thanh.
—–
Chu Vệ Bình và Diệp Tuyên giằng co, Thiệu Tư đứng ở bên cạnh Cố Duyên Chu, mắt không hề chớp.
Hệ thống: [tôi chỉ rời đi trong chốc lát, sao không khí đột nhiên khẩn trương lên rồi? Đây là muốn làm gì?]
[Cách mạng lấy được tiến triển mang tính đột phá.]
[Có thể hơi thuận lợi quá rồi không?] hệ thống trầm ngâm nói, [tôi luôn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.]
[Xem trước rồi lại nói.]
Tuy rằng Thiệu Tư đáp lại không chút để ý, nhưng tim lại đột nhiên chìm xuống.
Hắn cũng không biết cơn uất nghẹn trong lòng là vì sao, đại khái là trực giác nào đó —— hắn cảm thấy chuyện này, có lẽ thật sự không đơn giản như vậy.
Nửa ngày, Chu Vệ Bình mới nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, hơi cong thắt lưng, dưới chân hệt như không dùng được lực. Ông ta thất thần lảo đảo đi về phía trước hai bước, hai tay đặt lên vai Diệp Tuyên, lúc này mới miễn cưỡng ổn định thân hình, gian nan nói: “Cháu là ai? Cháu làm sao lại biết những chuyện đó… cháu… cháu và tiểu Thanh…”
Diệp Tuyên hiển nhiên lãnh tĩnh hơn ông ta rất nhiều, ánh mắt cố định trên bóng đèn chân không chói lọi cách đó không xa, đâm vào ánh mắt có hơi đau, nhưng mà cô lại không hề chớp mắt, nói: “Ông đừng có gấp, chờ Âu đạo tỉnh, chúng ta bàn lại, nói chuyện đàng hoàng.”
Âu đạo được chẩn đoán là trúng độc cồn cấp tính.
Từ phòng cấp cứu đi ra, đổi thành phòng bệnh bình thường, treo bình nước, cũng không biết bao giờ mới tỉnh.
Xem không khí giữa bọn họ hiện tại, Thiệu Tư cũng không thể tùy tiện chủ động khơi mào đề tài vừa rồi nữa, rất không hợp thời điểm.
Vì thế hắn đành phải từ xa xa cách thủy tinh bán trong suốt nhìn Âu đạo nằm ở trên giường bệnh chốc lát, sau đó nghiêng đầu sang, hỏi họ: “Mọi người không đói bụng sao, muốn ra ngoài ăn chút gì không?”
Diệp Tuyên và Chu Vệ Bình ngay cả đầu cũng không nâng một chút.
“… Xem ra là không có ai.”
Thiệu Tư tựa vào trên tường, quần áo ướt sũng trên người đã khô một nửa, hắn vừa định hỏi tiếp có cần hắn đóng gói mang về hay không, cái ót đã bị Cố Duyên Chu không nhẹ không nặng vỗ một chút: “Ăn cái gì, tôi đặt mấy căn phòng ở gần đây, trước hết sửa soạn lại bản thân đã.”
Thiệu Tư nâng mắt nhìn qua: “Anh có quần áo hả?”
Cố Duyên Chu: “Bảo Trần Dương lâm thời mua mấy bộ.”
Thiệu Tư: “…” Người đại diện này thật sự là thân kiêm mấy chức.
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn tương đối quan tâm một vấn đề khác: “Mạo muội hỏi một chút, phẩm vị của hắn ta thế nào?”
Cố Duyên Chu cao thấp đánh giá hắn hai cái, ý vị sâu xa nói: “Cậu cũng có thể lựa chọn không mặc.”
Thiệu Tư: tôi có bệnh đâu.
Bởi vì toàn bộ hành trình Diệp Tuyên đều che ô, trên người cũng không có ướt bao nhiêu, cô yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, đầu cũng không nâng nói: “Các anh đi đi, tôi không cần.”
Chờ bọn họ trở lại bệnh viện, đã là hơn một tiếng sau.
Âu đạo còn chưa tỉnh.
Đã gần đêm khuya, kim đồng hồ treo trên tường chuyển động từng vòng từng vòng.
Thiệu Tư nằm ở trên ghế, mệt mỏi muốn ngủ.
Không biết qua bao lâu, Trần Dương đứng ở cửa, nói với bọn họ: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”
Thiệu Tư đang muốn vào cùng với bọn họ, di động đột nhiên bắt đầu rung điên cuồng. Ngay trong tích tắc điện thoại được thông, Lý Quang Tông bộc phát ra một tiếng giận dữ: “—— Con mẹ nó cậu ở chỗ nào vậy?!”
Những lời này, ngay cả Cố Duyên Chu bên cạnh cũng nghe rõ một năm một mười.
Thiệu Tư duỗi dài cánh tay, đưa điện thoại di động cách xa chút, cau mày xoa xoa lỗ tai nói: “Ồn cái gì mà ồn, nếu còn la nữa tôi trực tiếp cúp điện thoại, chờ cậu tỉnh táo rồi lại tìm tôi.”
“Cậu được lắm, ngay cả một tiếng cũng không nói, cứ như vậy lén chuồn đi, nếu xảy ra vấn đề ai chịu trách nhiệm? Hả?! Gọi điện thoại cũng không nhận, còn tắt máy…” Lý Quang Tông quả thực giận run cả người, hắn đơn giản biểu đạt xong, cưỡng chế lửa giận, ra vẻ dịu dàng hỏi, “Được rồi, tôi không chửi nữa, cậu nói cho tôi biết hiện tại cậu ở đâu?”
Thiệu Tư có lệ nói: “… Tôi hả, ở bên ngoài tản bộ thôi.”
“…” Lý Quang Tông lúc này là thật sự nhịn không nổi, hắn ‘xoạt’ một phát từ trên sofa đứng lên, đi qua đi lại ở trong phòng, tiếng hít thở phá lệ nặng nề, “Tản bộ… nếu cậu nói tản bộ chính là cùng Cố ảnh đế chen trong một tiệm tạp hoá nhỏ bé rách nát, moi túi quần nửa ngày chỉ moi ra vài đồng bạc cùng với một cuộn tiền lẻ, vậy rất tốt, cậu tản bộ vô cùng tốt!”
“Cái gì?” Thiệu Tư dừng bước không đi về phía trước nữa, trong lòng lộp bộp một chút.
Bên kia Lý Quang Tông còn chưa tổ chức tốt ngôn ngữ, nói một trận đều không ở trên trọng điểm.
Mà Cố Duyên Chu nghe xong toàn bộ quá trình, cúi đầu nghịch di động hai phát, sau đó đưa màn hình tới trước mặt Thiệu Tư: “Hot search.”
[Vương XX]: không có gì muốn nói, mọi người tự xem video đi, ha hả.
Thiệu Tư nhịn không được thô tục một câu.
Video này cũng không phải quay từ bên ngoài, trực tiếp dùng camera theo dõi trong tiệm người ta để ghi hình.
Chất lượng hơi kém, hai người bọn họ tuy rằng bọc rất kín, nhưng mà có một cảnh bởi vì Thiệu Tư cảm thấy quá nghẹn, hơi hơi kéo khẩu trang xuống, hít thở một lát.
Thiệu Tư đơn giản nhìn vài lần, đột nhiên có chút tò mò lần này hot search đánh hashtag gì cho bọn họ.
Vì thế hắn lại quay về, nhìn thấy một đề tài mới được đẩy lên trên bảng hot search Weibo: chồng chồng nghèo đêm khuya hẹn hò.
…
Dân mạng khẳng định không ăn kiểu này, đi dạo tiệm tạp hoá không mang tiền thôi, thật rửng mỡ mà.
Thiệu Tư mang theo loại ý nghĩ này, click mở bình luận của dân mạng.
Nhưng mà đầy màn hình đều là:
—— trời ạ, quá đáng yêu đi! Vốn dĩ quét sạch một đống đồ, kết quả lúc quẹt thẻ trực tiếp ngu người ha ha ha ha chỉ có thể bỏ hết đồ đạc trước đó lại.
—— Có ai chú ý tới bảy phút lẻ sáu giây hay không, ba Thiệu không dám tin trong túi tiền của mình chỉ có bốn đồng, còn muốn đi moi của Cố ảnh đế ha ha ha ha ha.
—— Làn sóng bánh chó bần cùng này mị ăn.
Thiệu Tư nghẹn lời: “Đều là cái gì vậy?”
Cố Duyên Chu thu tay lại: “Tôi tương đối muốn biết, một cái tiệm ngay cả máy quẹt thẻ cũng không có, vì sao lại trang bị camera.”
… Đây thật là một vấn đề hay.
Nhưng mà hiện tại cũng không phải lúc chú ý loại chuyện này, Thiệu Tư báo tên bệnh viện xong liền cúp điện thoại.
Đoàn người chen trong một phòng bệnh, tiếng hít thở của Âu đạo vẫn có chút hỗn loạn, ông mở to mắt, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Trang phục bệnh nhân rộng thùng thình, mặc trên người Âu đạo lại có vẻ nhỏ hơn một size.
“Ngại quá, khiến mọi người thêm phiền toái.” Âu đạo chậm rãi nói xong, ngón tay gấp thành tư thế vô lực trên nệm giường, “Tôi đã không có việc gì, mọi người về trước đi, ngày mai đều còn cảnh quay… Tôi có thể ở một mình.”
Diệp Tuyên đã nói, chờ Âu đạo tỉnh, cô liền khơi chuyện đó ra nói cho đàng hoàng.
Quả nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của mấy người bọn họ, Diệp Tuyên chậm rãi mở miệng nói: “Âu đạo, cháu muốn tự giới thiệu với ngài một lần nữa, cháu tên Diệp Tuyên, Diệp Thanh là chú ruột của cháu.”
Âu đạo giãy dụa ngồi dậy, kim truyền dịch đâm trên mu bàn tay thiếu chút nữa lệch đi: “Cháu nói cái gì?”
Thiệu Tư cũng hợp thời biểu hiện ra vài phần kinh ngạc, bởi vì trong lòng hắn đã sớm có suy đoán.
Quả nhiên là…
Quan hệ thân thuộc.
“Lúc cháu còn rất nhỏ, ở trên gác nhà mình, tìm thấy một quyển nhật kí.” Diệp Tuyên chậm rãi nhắm mắt lại, đề cập đến đoạn hồi ức kia, mặt lộ vẻ khó xử, “Lần đầu tiên nhìn thấy quyển nhật kí kia, cháu còn chưa biết chữ, nhưng cháu hiểu được chữ ‘Diệp’ trên bìa sách, bởi vì trong tên cháu cũng có một chữ đó.”
Thời gian giống như một cánh cửa phong trần đã lâu, cứ đẩy ra một lần, liền bị bụi bặm tích trên người nó rớt xuống khắp mũi miệng, sặc đến hít thở không thông.
Khi đó Diệp Tuyên vẫn chỉ là đứa trẻ, không biết cô tùy tay ném nhật ký vào trong góc phòng nào.
Tận đến nhiều năm sau, đột nhiên phải chuyển nhà, lúc cô chỉnh lý đồ đạc, lại phát hiện quyển nhật ký kia ở trong góc phòng trên gác.
Lúc này cô nhận ra, chủ nhân nhật kí tên: Diệp Thanh.
Một quyển rất dày, bởi vì kỹ thuật đóng sách không tốt, lại thêm trang giấy đã có chút tản ra, thậm chí còn có vài chỗ bị thiếu trang.
Quyển nhật kí ấy làm bạn với Diệp Thanh nhiều năm, tính hướng bị chính mình, bị xã hội đè nén, đại khái chỉ có lúc viết nhật kí mới có thể thoải mái nói ra toàn bộ.
Hắn là đồng tính luyến ái, ba mươi ba năm trước, độ bao dung của xã hội đối với đồng tính luyến ái có bao nhiêu?
Diệp Thanh nói mình không cha không mẹ, kỳ thật là giả. Diệp gia là một dòng dõi thế gia thư hương, hắn là con út được cưng chiều của Diệp gia, từ nhỏ đã bị ký thác rất nhiều kỳ vọng. Nhưng ai từng ngờ được, hắn lại trở thành vết nhơ của Diệp gia.
1.3.1992, mưa dầm.
Hôm nay hình như gặp anh cả ở đầu đường, nhưng anh ấy cũng không muốn nhìn thấy tôi.
Có lẽ tôi nên đổi tên… Nhưng cái tên ‘Diệp Thanh’ này, là liên hệ cuối cùng của tôi với người nhà. Thế gian nhiều người họ Diệp như vậy, chỉ cần tôi không nói, sẽ không có ai biết.
17.3.1992, trời trong.
Tôi thích hát hí khúc, chỉ có ở trên sân khấu, mới không có ai chỉ trỏ tôi.
Tôi đóng vai Ngu Cơ yêu Hạng Vũ, tôi hát khuyên quân uống rượu nghe Ngu ca, điệu vũ bà sa giải muộn phiền, mọi người vỗ tay bảo hay.
Chỉ có lúc đó, tôi mới là tự do.
Diệp Tuyên: “Cháu vẫn không biết, Kiến Bang viết trong nhật kí là ai, cháu từng nhờ người đi thăm dò, chỉ là không tra được người này.”
Chu Vệ Bình không dám đối diện với cô.
“Vì sao ông có thể bình thản như vậy, dường như không có việc gì mà tiếp tục sống? Trước đó lúc ông phủ nhận, tôi đã cảm thấy không thích hợp, sau đó tôi lại lén theo dõi ông.”
Đêm đó Diệp Tuyên đứng ở cửa nhà Chu Vệ Bình, nhìn cảnh tượng vui vẻ ấm áp bên trong, cô đã cảm thấy cả người lạnh run.
Nửa ngày Chu Vệ Bình mới nói: “Cháu sống ở thế kỷ 21, từ nhỏ đã sinh hoạt trong một hoàn cảnh tương đối thoáng, trong giáo dục cháu tiếp nhận —— đồng tính luyến ái là bình thường. Nhưng nếu cháu trở lại ba mươi năm trước, thời điểm kia, toàn thế giới đều không xem chúng tôi là người.”
“Tôi không chịu nổi áp lực đó —— rất khó khăn, tôi chỉ muốn sống cuộc sống của người bình thường, muốn cho cha mẹ trưởng bối ở trước mặt người khác có thể ngẩng cao đầu… ngay cả Diệp Thanh, em ấy cũng không chống đỡ tiếp nổi… Tôi nghĩ tôi có quyền lợi lựa chọn.”
Diệp Tuyên nghe vậy liền cười: “Ông cho là hắn vì vậy mới tự sát ư? Hắn còn chưa có yếu ớt như vậy, bởi vì sống trong một thế giới không được tán thành liền lựa chọn qua loa chấm dứt sinh mệnh của mình.”
Chu Vệ Bình sửng sốt: “Cái gì?”
Thiệu Tư đang nghe nghiêm túc, cửa đột nhiên “rầm” một tiếng bị người mở ra, Lý Quang Tông còn chưa vào, giọng đã tới trước: “Thiệu Tư —— cậu đứng yên đừng nhúc nhích, hôm nay tôi phải đánh nhau với cậu một trận!”
“…”
Lý Quang Tông trung khí mười phần, rảo bước tiến một chân lên, xắn tay áo, xoa tay: “À há, hôm nay không phải cậu chết thì chính là tôi sống.”
Nhất thời, trong phòng bệnh im lặng xuống.
Mấy người đồng loạt nhìn ra cửa.
Thiệu Tư đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: mẹ nó thiểu năng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!
Chương 44
Chương 44