Chung Minh trong lòng âm thầm mắng, trách không được ngày hôm qua tên kia nói linh tinh cái gì mà “ngạc nhiên”, nguyên lai...... Rõ ràng đã sớm biết, cũng không nói cho mình một tiếng, thật sự là đại đại hỗn đản mà! Y một bên chạy chạy một bên tìm kiếm thân ảnh Đoạn Vô Văn, nhìn xung quanh tất nhiên là không rảnh nhìn đường, không lưu ý liền đâm phải một người.
“Ôi!” Một thanh âm kiều mị lẳng lơ hô một tiếng, “Đau quá!”
Chung Minh chỉ cảm thấy hoa mắt, ngã ngồi trên mặt đất, theo bản năng đến nâng người ta dậy: “Thật có lỗi, ta chạy quá mau, ngươi không sao chứ?”
“Tiểu tử, tránh ra!Taycủa Ngọc Phương cô nương mà ngươi cũng chạm được sao?!” Mấy vị đại hán vạm vỡ nhấc bổng y lên, đem Chung Minh đẩy ra xa, xém chút nữa lại ngã ra đất rồi.
“Yêu, ta tưởng là ai,” giai nhân kiều mị đã được hai cái nha hoàn xinh đẹp nâng dậy đánh giá Chung Minh một phen, rồi sau đó nheo mắt cười nhạo.”Nguyên lai là Linh Nguyệt nha.”
“Linh Nguyệt?!” Một giọng nữ nhân cao chót vót tới tận quãng tám thét lên – vừa nghe thanh âm này, Chung Minh đột nhiên muốn xoay người chuồn thẳng.
“Bắt tiểu tử kia lại cho ta!” Một nữ nhân bộ ngực cực đại từ phía sau Ngọc Phương lung lung lay lay đi tới, thần tình hung ác.”Thật sự là “đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu”(đi mòn gót hài tìm chẳng thấy, vô tình tìm được chẳng tốn chút công phu). Xú tiểu tử! Cự nhiên dám trốn khỏi Di Hương viện, lão nương hôm nay sẽ cho ngươi nếm thử tư vị rút gân lột da, xem ngươi về sau có dám chạy nữa không!”
Bộ-ngực-lớn ra lệnh một tiếng, Chung Minh đã bị vây quanh bởi bốn hán tử tráng kiện đằng đằng sát khí.
Không xong, lúc này thật sự là không ổn, không nghĩ tới chạy đi đâu không chạy lại chạy tới Thiên viện không một bóng người, hôm nay bên ngoài ồn ào náo động là thế, mình có hét to lên thì cũng chẳng có người nghe thấy. Chung Minh vừa lui về phía sau vừa cảnh giác nhìn chằm chằm vòng vây của bốn đại hán kia đang dần tới gần hơn, ống tay áo phải vừa nhẹ nhàng động, một bình sứ nho nhỏ đã rơi xuống lòng bàn tay y. Y một bên bất động thanh sắc mở miệng bình, một bên nhe răng cười với bốn gã đại hán đang nhìn chằm chằm y, dùng sức vung tay hất —
“Ai dám đụng vào người của ta?” Một thanh âm trầm ổn lạnh lùng vang lên, thanh ảnh(bóng màu xanh) chợt lóe, một người đã đứng ngăn trước mặt Chung Minh, uy phong lẫm lẫm mà đối diện với người của Di Hương viện. Người này lên sân khấu cũng thật đúng lúc, chẳng hề dính lấy một hạt phấn độc, chứng tỏ hắn né cực nhanh, còn mấy đại hán kia bị dính bột phấn lập tức ôm đầu quay cuồng trên mặt đất, từ miệng truyền ra từng trận khóc thét, gào khóc đến vô cùng thảm thiết, làm cho Bộ-ngực-lớn bị dọa cho lùi lại mười bảy mười tám bước, Ngọc Phương cũng hoa dung thất sắc.
“......” Người mặc áo xanh khuôn mặt lãnh nghiêm, hai mắt trộm liếc xuống phần da bị bỏng ở cổ tay, con ngươi đạm mạc chuyển hướng nhìn thiếu niên đang cả người cứng ngắc nhìn mình, không nói một từ.
“Lạc Dực?!” Chung Minh thở ra một ngụm khí lạnh — đại ma đầu này sao lại tới đây? Có thể nào hắn chính là “hai ba vị bằng hữu” Bạch Tiếu Phong nói đến?
“Ta đến đưa ngươi trở về.” Phun ra mấy lời nghe thật thản nhiên, con mắt lạnh lùng của Lạc Dực dừng trên khuôn mặt hơi trắng bệch của Chung Minh, nhiều ngày không gặp, tiểu tử Linh Nguyệt này càng ngày càng trong trẻo thanh tú hơn, nhìn y phục y mặc, hiển nhiên được sủng ái đôi chút. Hừ, xem ra Bạch Tiếu Phong đã nói đúng, tên Đoạn Vô Văn kia quả nhiên rất dung túng cưng chiều y, nghĩ đến đây, Lạc Dực chẳng hiểu sao trong lòng lại sốt ruột.
“Trở về?” Chung Minh hít thật sâu, cố trấn định.”Ta đã sớm không còn là nô bộc của Phi Ưng bảo, Lạc bảo chủ không quên nhanh thế chứ?”
“Làm càn! Dám nói như vậy với bản bảo chủ.” Lạc Dực đen mặt, “Xem ra chủ nhân mới của ngươi chẳng hề dạy dỗ ngươi chút lễ nghi, vậy thì cứ để chủ nhân cũ ta đây dạy dỗ một phen.”
“Không phiền Lạc bảo chủ lo lắng.” Một thanh âm lười biếng từ viện môn truyền đến,”A Minh là người của bản giáo chủ, vậy nên phải để bản giáo chủ hảo hảo yêu thương mới phải.” — thanh âm vừa dứt, thần kinh căng thẳng của Chung Minh rốt cuộc trùng xuống, tay vẫn gắt gao nắm nhặt trong ống tay áo cuối cùng cũng thả lỏng.
“Đoạn, Vô, Văn.” Lạc Dực lạnh lùng nhìn người đang hiển nhiên tới bên cạnh Chung Minh, một tay nam nhân quàng qua vai thiếu niên, gằn từng tiếng. Chẳng hiểu sao vừa nhìn thấy khuôn mặt cợt nhả kia, hắn lại có một loại xúc động muốn giết người.
“Đã lâu không gặp, Lạc bảo chủ vẫn khỏe a?” Đoạn Vô Văn ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay, khách khách khí khí nói, “Không ngờ trong dịp sinh thần của ta lại có khách quý đến thăm thế này, Đoạn mỗ vinh hạnh làm sao.”
“Không dám,” Lạc Dực lạnh lùng,”Bản bảo chủ tới đây là nể mặt Bạch phó giáo chủ, hy vọng Đoạn giáo chủ chớ quên ước định giữa chúng ta.”
“Ha hả......” Đoạn Vô Văn giảo hoạt cười, “Đoạn mỗ đương nhiên không quên. Nhưng tựa hồ là Lạc bảo chủ vừa bị chút tiểu thương, không bằng chờ xử lý vết thương xong rồi mới tỷ thí, thế nào?”
“......” Lạc Dực trầm mặc không nói, bắt trúng giây phút ánh mắt Đoạn Vô Văn vô thức nhìn qua thiếu niên thanh tú bên người, nhìn lên nhìn xuống quét qua quét lại vài lần mới hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi mất – trước khi đi lại còn liếc mắt một cái, làm cho Chung Minh cảm thấy như sát khí nồng nặc đang lẩn quẩn đầy đất.
“Hắn......” Kìm lòng không được rùng mình một cái, thiếu niên kéo kéo ống tay áo đang dính sau lưng mình,”Dường như rất hận chúng ta......”
“Không phải dường như,” Đoạn Vô Văn thản nhiên nói, “Là thực sự ghi hận trong lòng.”
“...... Thật là người thích dây dưa......” Sau khi đã sợ run một hồi, Chung Minh lắc đầu thở dài đúc kết ra kết luận, “Thật sự là người lòng dạ hẹp hòi mà......”
“Phốc......” Đoạn Vô Văn nhanh quay đầu lấy tay áo che miệng rồi nghiêm mặt, sợ Chung Minh nhìn thấy cái cảnh mình cười đến trật khớp hàm, cười đến nội thương luôn.
“Xin hỏi,” một thanh âm mười phần mị ý vang lên, Ngọc Phương cô nương đầu bảng của Di Hương viện phong tình vạn chủng hướng về phía Đoạn đại giáo chủ thi lễ. “Vị này chính là Đoạn Vô Văn Đoạn công tử?”
“Đúng là tại hạ.” Đoạn Vô Văn ngừng cười trộm, phất phất ống tay áo, vẻ mặt lạnh nhạt nói.
“Thiếp danh gọi Ngọc Phương, là Bạch công tử cố ý phân phó thiếp tới hầu hạ Đoạn công tử.” Một nam tử tiêu sái tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong thật hảo nha, nghe nói hắn gia tài bạc triệu, nếu chính mình có thể chiếm được cái cây hái ra tiền này, đời này chẳng cần lo ăn lo mặc nữa. Ở thanh lâu đợi lâu như vậy, Ngọc Phương biết phải nắm chắc lấy cơ hội ngàn năm có một này, lập tức mở to hai mắt phóng điện đi xa hàng dặm. Sóng điện cao tần, ý đồ dùng sắc đẹp mị nhãn sở trường mê hoặc làm đối phương choáng váng, về phần tiểu quỷ kia, nàng chẳng thèm để vào mắt.”Công tử nếu đã đến đây, để Ngọc Phương hảo hảo hầu hạ công tử một phen, được không?”
“Không cần.” Coi như không thấy ánh mắt khiêu khích của Ngọc Phương, Đoạn Vô Văn không chút để ý phất phất tay, “Tại hạ còn có chuyện quan trọng cần phải làm, việc hầu hạ cứ để buổi tối đi.”
“Việc này...... hết thảy đều do công tử phân phó.” Tươi cười của Ngọc Phương ban đầu có chút cứng ngắc, nghe thấy hai chữ “buổi tối” lại mừng thầm trong lòng, trên mặt lại như không cố ý toát ra vẻ xấu hổ.
Đoạn Vô Văn cũng chẳng thèm quản hiểu lầm của người khác, khóe mắt vẫn chưa tiêu hết ý cười nhìn ái nhân, cười nói: “A Minh, đi thôi.”
“Hảo” Chung Minh chịu không nổi Ngọc Phương làm bộ làm tịch, nghe vậy sảng khoái gật đầu, vừa mới nhấc chân, nghĩ thế nào lại lui chân về, lấy ra một bình sứ nhỏ trong lồng ngực, đưa bốn viên dược màu trắng cho nha hoàn bên người của Ngọc Phương. “Dùng nước hoà tan bốn viên dược này, sau đó uống vào sẽ không sao nữa.” Nói xong, chỉ chỉ bốn gã đại hán hãy còn nằm trên mặt đất rên rỉ.
“Xú tiểu tử! Ngươi......” Bộ-ngực-lớn ngốc lăng ở một bên rốt cục cũng khôi phục lại tinh thần, chuyện đầu tiên làm là mở mồm mắng nhiếc thiếu niên văn nhược, bất quá không đợi bà ta xông lên, Ngọc Phương liền ho khan một tiếng, âm thầm liếc mắt nhìn làm cho bà ta đem cục tức cùng lời lẽ thô tục nuốt ngược vào trong. “Ách......” Nhìn sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống của Đoạn công tử, Bô-ngực-lớn nhãn châu xoay động, tươi cười vô cùng nịnh nọt, “Ha ha ha...... Linh nguyệt a, kỳ thật ma ma đã sớm biết ngươi thế nào cũng gây chuyện, cho nên lúc trước mới nghiêm khắc với ngươi như vậy...... ha ha ha...... hiện giờ ngươi quả nhiên có tiền đồ, thật không uổng công lúc trước ta thật khổ tâm a......”
Thật sự là...... lạnh quá đỗi. Chung Minh nghe được cả người tóc gáy dựng thẳng, không tự chủ được sờ sờ cánh tay của mình có chút rét run.
“Ngươi chính là ma ma của Di Hương viện?” Đoạn Vô Văn híp mắt nói.
“Dạ.....đúng vậy.” Vị công tử này ánh mắt hảo dọa người – Bộ-ngực-lớn liếc mắt một cái liền chẳng dám nhìn nữa, cuống quít cúi đầu trả lời.
“A Minh...... Ách...... khế ước bán thân của Linh Nguyệt ở trong tay ngươi?”
“Dạ tiểu nhân...... để nó ở Di Hương viện...... không có...... mang theo trên người......”
“Ngô......” Đoạn Vô Văn trầm ngâm một lát, “Như vậy đi, dù sao hiện tại vẫn còn sớm, ngươi phái người trở về đem A Minh...... Khụ, ta là nói khế ước bán thân của Linh Nguyệt mang tới đây, bản công tử hôm nay thay y chuộc thân.”
“Này......” Bộ-ngực-lớn mặt lộ vẻ khó xử, “Đoạn công tử, thật không dám giấu diếm, lúc trước Di Hương viện chúng ta tuy rằng chỉ tốn mười hai bạc mua Linh Nguyệt, bất quá...... y ăn của chúng ta, mặc của chúng ta, còn phí học cầm kỳ thi họa đã hơn một ngàn......”
“Nói luôn đi, bao nhiêu?” Đoạn Vô Văn trực tiếp cắt đứt dòng lải nhải của Bộ-ngực-lớn.
“Đoạn công tử thật là người thống khoái.” Trên mặt Bô-ngực-lớn hoa xuân nở rộ, “Vậy...... Một vạn hai, người xem thế nào?”
“Một vạn hai?!” Bằng hiểu biết của Chung Minh mấy ngày nay với thương nghiệp, cho dù chính mình ở Di Hương viện cả ngày ăn bào ngư hải sâm, mặc vải dệt tơ lụa cũng không được nhiều như vậy. “Đây không phải là lừa bịp tống tiền sao?”
“Linh Nguyệt!” Bộ-ngực-lớn mới vừa trừng mắt, lại liếc mắt thấy Đoạn Vô Văn thì miễn cưỡng cười trừ, “Ha hả a...... Đoạn công tử, ngài coi, đứa nhỏ này thực không hiểu chuyện......”
“Vậy một vạn hai đi.” Đoạn Vô Văn gác tay lên vai Chung Minh, miễn cưỡng gật đầu, “Phái người đi nhanh về nhanh, qua hôm nay bản công tử một xu cũng không cho.”
“Dạ dạ dạ” Bộ-ngực-lớn cười đến tít mắt, lúc này xoay người phái một gã sai vặt quay về Di Hương viện.
“Hảo.” Đoạn Vô Văn có chút vừa lòng, trầm giọng nói, “Tiểu Tôn.”
“Có thuộc hạ.” Nơi cửa của viện tử thoáng xuất hiện một thanh niên mặc hắc y nhanh nhẹn dũng mãnh lên tiếng trả lời.
“Đến trướng phòng (phòng kế toán) lấy ngân phiếu một vạn hai, sau đó lấy khế ước đến đây cho bản giáo chủ.”
“Rõ” Tiểu Tôn cung kính thi lễ, thoáng cái lại biến mất.
“Đi thôi.” Đoạn đại giáo chủ lúc này mới cười hì hì nắm tay Chung Minh bước ba bước đã ra khỏi thiên viện.
“......” Ngọc Phương mê say nhìn thân ảnh Đoạn Vô Văn đi xa, dù sao, người có thể tùy tùy tiện tiện liền bỏ ra một vạn lượng bạc cũng chẳng thể gặp nhau, tiểu tử Linh Nguyệt này xem ra nhặt được bảo khố rồi.
“Ngọc Phương,” nhớ tới thái độ vừa rồi của Chung Minh, Bộ-ngực-lớn phẫn hận khó nhịn, “Vừa rồi ta dường như nghe thấy vị công tử kia hẹn ngươi đêm nay...... hắc hắc, vô luận thế nào ngươi cũng phải nghĩ cách đoạt Đoạn công tử từ tay Linh Nguyệt, làm cho xú tiểu tử kia nếm thử mùi vị bị thất sủng.”
“Yên tâm đi, ” Ngọc Phương lộ ra một nụ cười toan tính, “Ta nhất định phải có được hắn.” — vì chính ta.
“Ngươi vừa nãy vì sao ngăn cản ta?” Xuyên qua rừng cây nơi hậu viện, đi đến trước ngôi nhà gỗ không người, Chung Minh rốt cục nhịn không được bắt đầu bực tức. “Nữ nhân kia rõ ràng là nói quá lên, loại giá cắt cổ một vạn hai này ngươi cũng chấp nhận?”
“Một vạn hai là cái gì?” Đoạn Vô Văn thâm tình chân thành nhìn Chung Minh, “Trong lòng ta, ngươi......”
“Dừng.” Chung Minh đúng lúc cắt ngang một chuỗi dài lời nói buồn nôn lại ghê của người nào đó, “Kỳ thật ngươi không cần thay ta chuộc thân, bởi vì ta cùng Đỗ Mạt không phải cùng một người.”
“Nhưng mà người khác không biết a.” Bởi vì không thể thoải mái nói những lời ngon tiếng ngọt mình ấp ủ, Đoạn Vô Văn có chút bất mãn, “Ta làm như vậy là muốn cho tất cả mọi người biết ngươi đến tột cùng là người của ai, tránh cho tên Lạc Dực kia......” Nói tới đây, vội vàng ngậm chặt miệng, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lỡ miệng.
“Chuyện này liên quan gì đến Lạc Dực?” Chung Minh khó hiểu hỏi.
“Không...... Ha hả a...... đương nhiên không liên quan đến hắn....”
“Ta cảm thấy...... ngươi thực khả nghi.” Chung Minh quay đầu dõi theo ánh mắt hắn, “Còn có,” y chầm chậm nói, “Về chuyện Di Hương viện cùng Lạc Dực, ngươi từ ngày hôm qua cũng đã biết?”
“Ách...... việc này...... Ha hả ha hả...... Ta không biết, ta cái gì cũng không biết......” Người nào đó một bên thì thào tự thôi miên mình, một bên nhìn lên nhìn xuống, bày ra một bộ dạng chết cũng không thừa nhận người có thể làm gì ta.
“Ngươi đừng ở đó giả vờ tự bế nữa!” Chung Minh thấy vừa giận vừa buồn cười.
“‘Tự bế’ là gì?”
“Tự bế chính là...... uy, ngươi đừng có chuyển đề tài, nợ nần của chúng ta còn chưa tính xong......”
“A Minh, hiện tại đã giữa trưa, không bằng ta đi ăn chút gì đó, cùng nhau dùng cơm, thế nào?”
“Ngô......”
“Ngươi xem, nơi này thảm cỏ xanh tươi, muôn hoa rực rỡ, phong cảnh kiều diễm, thật thích hợp cho chúng ta......”
“Được rồi.” Chung Minh giơ tay đầu hàng, “Ngươi đi lấy đồ ăn, ta ở chỗ này chờ ngươi.”
“Thật tốt quá! Ta lập tức sẽ trở lại.” Đoạn Vô Văn mừng rỡ cười đến mắt phượng chỉ còn là mảnh trăng khuyết, gót chân vừa chuyển đã phi thân như gió, ở đằng xa vẫy vẫy tay với Chung Minh, sau đó mới biến mất không thấy thân ảnh.
Thật là… Chung Minh có điểm vô lực ngồi trên cỏ, một lát sau không nhị được nhìn về phương hướng người kia rời đi, khóe miệng chậm rãi vẽ nên nét cười mơ hồ mà lại nhu tình......
“Chung công tử.” Một thanh âm trầm ổn mà hơi khàn khàn từ phía sau truyền đến.
“Oa!” Chung Minh sợ tới mức nhảy lên, quay đầu lại nhìn, thở phào một cái, “Thượng Quan thúc thúc.”
“Chung công tử,” Thượng Quan Tranh thần sắc có chút chần chờ, ngữ khí trầm ngâm chẳng dứt khoát. “Có chút chuyện...... lão phu muốn nói với Chung công tử, không biết......”
“Đương nhiên có thể.” Chung Minh vui vẻ nói, “Thượng Quan thúc thúc không cần khách khí, gọi ta A Minh là được.”
“Được rồi, A Minh.” Thượng Quan Tranh trong mắt xẹt qua một tia thưởng thức, “Ngươi là người ngay thẳng, cũng thực kiên cường.”
“Kiên cường?” Chung Minh không hiểu — nói ngay thẳng thì có thể, “kiên cường” thì chẳng phải qua một hai lần gặp là có thể đánh giá được.
“Đúng vậy.” Thượng Quan Tranh nghiền ngẫm nói, “Nếu ngươi chỉ là người yếu ớt, từ ngày đầu tiên đến đây sẽ lâm vào lo sợ tột độ, chứ chẳng thể thích ứng với cuộc sống ở đây nhanh đến thế.”
“Ý của người là.....” Chung Minh cẩn thận thăm dò, “Hay người biết lai lịch của ta? Là Vô Văn...... nói cho người biết sao?”
“Ta biết ngươi từ mấy trăm năm sau mà đến.” Thượng Quan Tranh ôn hòa cười cười, “Bất quá không phải Thiếu chủ nói, hắn luôn giữ bí mật của ngươi, chẳng để người khác phải nghi ngờ.”
“Vậy...... người làm sao lại biết......”
“Lão phu có biết chút ít kỳ môn thuật.” Thượng Quan Tranh sờ sờ râu cằm, chậm rãi nói, “Vài ngày trước, lão phu ban đêm xem tinh tượng phát hiện việc này, có thể là hai linh hồn chuyển động va vào nhau, may mắn thế nào, ngươi lại đến Dương Châu......”
“Nói như vậy...... người trên thông thiên văn dưới tường địa lý, dịch kinh bát quái cái gì cũng hiểu?!” Chung Minh nghe được hai mắt sáng lên, hưng phấn nha.
“Chỉ chút ít thôi.” Thượng Quan Tranh nói, “Dựa theo vị trí lệch đi của các ngôi sao, ngươi tới nơi này, người kia lại nhập vào thân thể ngươi.”
“Đúng như thế......” Chung Minh vuốt cằm, “Ta cũng đoán như vậy. Thượng Quan thúc thúc,” y nhìn về phía Thượng Quan Tranh, chậm chạp hỏi, “Ta có thể quay về thế giới của mình không?”
“Có thể.” Thượng Quan Tranh vô cùng khẳng định.
“Thật...... thật sự?” Trong khoảnh khắc, không biết tâm có loại cảm giác gì, như là trải qua hết ngũ vị (ngọt, chua, cay, đắng, mặn), tư vị gì cũng có. “Sau khi ta trở về......” Nói tới đây, thanh âm không tự chủ được bắt đầu run lên, “vậy...... sẽ không quay lại đây nữa?”
“Không biết.” Thượng Quan Tranh vẻ mặt ngưng trọng, “Lão phu chỉ có thể nhìn ra trong năm nay ngươi sẽ quay lại thế giới của ngươi, nhưng không thể xác định ngày ngươi sẽ đi, càng không thể xác định liệu ngươi có quay trở về không. Có lẽ, chuyện này cuối cùng chỉ có thể dựa vào quyết định của ngươi.”
“Quyết định......của ta......” Chung Minh có chút mờ mịt.
“Đúng vậy.” Thượng Quan Tranh nói, “Chỉ có ngươi mới hiểu rõ tâm ý của mình, như vậy mới không hối hận về quyết định ấy. Tiểu hài tử,” hắn vỗ vỗ vai Chung Minh, ý vị sâu xa nói, “Nếu ngươi bây giờ chưa thể quyết định thì đừng sốt ruột, một ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ minh bạch.”
Thượng Quan Tranh đi rồi, Chung Minh lâm vào trầm tư. Chính mình cũng không biết...... đã rời khỏi rồi liệu có thể quay lại không...... chuyện này chính mình cũng chưa từng nghĩ tới. Cảm tình đối với Vô Văn theo thời gian càng ngày càng tăng, nhưng mà, mình đã vượt qua nỗi đau mất đi song thân, những ngày thơ ấu trải qua cùng đam bạn bè La Phương Lăng cùng vị thúc thúc, thẩm thẩm La gia hiền lành dễ thân kia, mình cũng chẳng thể vứt bỏ...... Bất quá, tưởng tượng sau này trở về sẽ không thể thấy người kia bề ngoài lỗ mảng bên trong lại ôn nhu, một sự sợ hãi nồng đậm làm trái tim thắt lại, làm cho người ta hít thở không thông......
“A Minh, A Minh...... A Minh!” Thình lình tiếng gọi lớn vang lên làm cho Chung Minh giống như từ mộng tỉnh táo lại, xuất hiện ở trước mắt chính là khuôn mặt thân thiết lộ ra lo lắng.
“Vô Văn?” Chung Minh kinh ngạc nhìn người kia.
“Ngươi làm sao vậy?” Đoạn Vô Văn lo lắng hỏi, “Vì cái gì sắc mặt khó coi như vậy? Có phải đau ở đâu không? Hay là sinh bệnh...... Ngô......”
Cái gì?? Loại cảm giác mềm mại bên môi này là gì? Oa! Không, không thể nào...... A Minh y như thế nào có thể...... nhiệt tình như vậy...... đây không phải là điềm báo trời sắp sụp chứ...... nhưng mà...... cảm giác thật thích nha...... ngô...... Mặc kệ! Đoạn Vô Văn xoay người một cái, bị động chuyển thành chủ động, đem thiếu niên mảnh khảnh đặt ở dưới thân hung hăng hôn, thẳng đến khi hai người thiếu chút nữa thiếu khí mà ngất đi.
“Hô......” Dồn dập thở, giống như trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nụ hôn mang theo tình cảm mãnh liệt vừa rồi làm đôi mắt trong trẻo của Chung Minh giăng một tầng sương mỏng. “Vô Văn......”
“A Minh......” Nhìn chằm chằm đôi môi ái nhân sưng đỏ cùng vạt áo lỏng lẻo để lộ da thịt trắng nõn, Đoạn Vô Văn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cơ khát khó nhịn, hắn dùng lực cắn răng nhịn xuống hạ phúc đang xôn xao, hỏi ý kiến ái nhân.”Chúng ta...... làm đi......”
“...... Hảo.”
Một tiếng “Hảo” này làm người nào đó như rơi vào thiên đường, mơ hồ hoan hô một tiếng liền tháo đai lưng thiếu niên, gấp gáp xoa da thịt ôn nhuận trắng mịn, hôn liên tiếp lên cổ thiếu niên, trong nháy mắt tình cảm mãnh liệt phun trào, càng không thể vãn hồi......
“Chờ...... Chờ một chút......”
“Cái gì......” Nghe mấy tiếng này, Đoạn Vô Văn có một loại cảm giác sấm sét giữa trời, không thể nào......
“Đừng ở chỗ này...... về.... về phòng đi........” Chung Minh có điểm ngượng ngùng tựa lên ngực người nào đó, mặc kệ như thế nào, y cũng không muốn làm chuyện riêng tư ở nơi mà ai cũng có thể rình mò này.
Nguyên lai là vấn đề này...... Đoạn Vô Văn nhẹ nhàng thở ra, vội vàng ôm lấy người trong lồng ngực, ba bước chỉ cần hai bước vọt vào nhà gỗ cách đó không xa, “Phanh” một tiếng đá cửa phòng......
Không biết bao nhiêu canh giờ sau.
“Ngươi là cầm thú......” Chờ thời điểm người họ Đoạn nào đó cảm thấy mỹ mãn mà dừng lại, Chung Minh cảm thấy mình giống như chỉ còn lại nửa cái mạng, toàn thân cao thấp chẳng còn khí lực, chỉ có miệng còn có thể động. “Làm đến vài lần...... ngươi còn không để yên...... muốn mạng của ta a...... sắc lang hỗn đản......”
“Ha hả a......” Đoạn Vô Văn cười như hồ ly bắt được gà, “Là...... nhịn lâu lắm rồi, thật sự là...... Ha hả ha hả......”
“Hảo a.” Chung Minh nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tên đầu sỏ hại mình không động đậy được, “Ngươi đợi cấm dục một tháng đi.”
“Oa! Sao lại thế được......” Người nào đó lớn tiếng oán giận bị ánh mắt sắc bén của thiếu niên làm cho nuốt trở lại trong bụng, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất nói, “Vậy...... nửa tháng được không?”
“Không được.”
“A Minh......”
“Nói không được là không được. Ai bảo ngươi vừa rồi làm quá như vậy?!” Chung Minh lửa giận phừng phừng, “Ta đây...... ôi......” Không đợi ngồi dậy đã lại ngã xuống.
“A Minh,” Đoạn Vô Văn nhanh tay nhanh chân ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, thay y xoa nắn, đau lòng nói, “Xin lỗi, đều do ta cao hứng quá mà, biết rõ là lần đầu tiên của ngươi, thật sự không nên làm thêm......”
“Bớt nói nhảm đi.” Chung Minh nghiêm mặt, cố gắng không để sự xấu hổ hiện lên trên mặt, “Chuyện này là ta nguyện ý, ngươi còn áy náy cái gì nha?”
“A?” Đoạn Vô Văn trừng lớn hai mắt, “Nhưng mà...... không phải ngươi thấy không thoải mái sao......”
“Ta khi nào nói không thoải mái?” Chung Minh liếc xéo hắn, “Ta chỉ là có chút khó chịu vì di chứng mà thôi.”
“Di chứng.....là cái gì?” Đoạn Vô Văn há mỏ hỏi.
“Chính là...... Quên đi, dù sao nói ngươi cũng không hiểu.”
“Như vậy, ” Đoạn Vô Văn ngơ ngác nhìn y trong chốc lát, dần dần bên môi nở rộ ý cười. “Kỳ thật...... ngươi cảm thấy rất thư thái sao?”
“Ách......” Chung Minh cùng hắn hai mặt nhìn nhau, cũng nhịn không được muốn cười, “Đúng vậy...... nói thật, ta chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy...... thật sự là...... Ha ha ha...... đã nghiền......” Cuối cùng vẫn ngừng cười mà lên tiếng, “Ngươi...... kỹ thuật không tồi a......”
“Vậy sao vậy sao, ngươi khen quá lời rồi......” Đoạn Vô Văn mặt mày đắc ý đang muốn thổi phồng vài câu, đột nhiên tỉnh ra bây giờ là đang nói chuyện với ai, cuống quít ho khan vài tiếng lấy tay che dấu. “Khụ khụ khụ...... kỳ thật...... ngươi cũng biết...... cái kia...... Ta......”
“Được rồi.” Nhìn thấy người nào đó vẻ mặt xấu hổ, Chung Minh quyết định tạm thời phóng hắn một con ngựa (tha cho một lần), dịch chuyển tìm một vị trí thoải mái trong ngực người kia, mí mắt khép hờ khẽ gọi, “Vô Văn.”
“Gì vậy?”
“Ta vừa rồi có nói chuyện với Thượng Quan thúc thúc.”
“Nga?” Đoạn Vô Văn thoáng ngẩn người, tức khắc hiểu nguyên nhân làm thần sắc ái nhân khác lạ, vẻ mặt chợt nghiêm túc. “Người nói chuyện gì...... với ngươi?”
“Người nói......” Chung Minh hít sâu một hơi, kể lại hết lời của Thượng Quan Tranh.
“......” Trong phòng một mảnh yên tĩnh, hồi lâu, Đoạn Vô Văn im lặng buông lơi cánh tay đang ôm Chung Minh, xoay người lao khỏi giường vội vàng mặc lại y phục, không nói lời nào đã chạy khỏi phòng.
“Đứng lại!” Thấy hắn đột nhiên phản ứng như thế, sắc mặt Chung Minh tái nhợt, “Ngươi đi đâu vậy?”
“Ta đi đâu ư?” Đoạn Vô Văn bỗng nhiên trở lại, đôi mắt mù sương. “Ngươi còn hỏi sao? Ngươi không phải đã quyết định rồi ư? Ngươi cho rằng chỉ cần lấy thân bồi thường là được? Ta cho ngươi biết, bản giáo chủ không yếu ớt sa đọa đến mức ngươi phải thương cảm như thế!” Dứt lời, nổi giận đùng đùng phẩt tay áo bỏ đi.
“Thương, cảm?” Chung Minh sửng sốt, giây phút sau hét thật lớn, “Ngươi hiểu lầm rồi! Ôi...... đau quá......” Sau khi nói xong mới biết mình chỉ tốn công nói với không khí, về phần người kia, đã sớm lao đi không thấy tung tích.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trượt Chân
Chương 11
Chương 11