DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trượt Chân
Chương 8

Hai mươi sáu tháng ba.

Giờ Thìn (7h-9h sáng).

Đoạn Vô Văn sớm đã rời giường ra trước viện luyện công, phát hiện thân thể mình đã chẳng còn trở ngại, không khỏi thán phục công phu điều chế dược của A Minh, sau đó lại đến Phi Vân đường nghe báo cáo thám thính tình hình Đỗ gia của Phạm Thông, liền lảo đảo cuống quýt quay về phòng ngủ, tính toán xem xem thiếu niên đêm qua bị mình liều chết ép buộc mà miễn cưỡng ngủ cùng giường đã dậy chưa, rồi cùng đi dùng đồ ăn sáng. Không biết tại sao gần đây chỉ cần tưởng tượng đến khi thiếu niên ánh mắt sáng ngời hơi hơi nhếch khóe miệng, trái tim mình sẽ không còn chịu khống chế mà đập loạn, giống như một đứa nhỏ đến kì xuân (aka phát dục :”>), thật sự khó vượt qua.

“A Minh”. Khinh thủ khinh cước đẩy cửa ra, nhưng lại thấy phòng trống trải, chăn nệm trên giường đã được xếp lại gọn gàng, người lại chẳng thấy tung tích. Kỳ quái, chẳng lẽ lại chạy đi nghiên cứu hoa hoa cỏ cỏ trong viện? Đoạn Vô Văn cào cào đầu, lẳng lặng đóng cửa, xoay người xuống lầu chuẩn bị đi tìm người.

Chung Minh đứng một chỗ nhìn căn nhà gỗ đã thật cũ trước mặt, thò đầu mà nhìn, đáy lòng tràn ngập tò mò. Từ khi tới phân đà này, phía trước phía sau đã tham quan hết một lần, nhưng cho tới bây giờ vẫn không hề phát hiện ra nơi này — không nghĩ tới trong cánh rừng rậm rạp sau hậu viện này lại giấu kín một căn nhà bằng gỗ cổ quái. Phòng ốc nhìn thật chắc chắn, nhưng mà cửa sổ lại đóng chặt, từ bên ngoài nhìn vào chẳng thấy cái gì cả.

Vòng đi vòng lại mấy vòng, Chung Minh quyết định đi vào tham quan một chút, dù sao Đoạn Vô Văn cũng không nói là mình không được đi vào nơi này, hơn nữa nói không chừng nơi này chỉ là một cái nhà kho dùng để vất mấy thứ đồ lặt vặt linh tinh thôi. Y đi đến trước cánh cửa, dụng lực đẩy ra cánh cửa kiểu dáng cổ xưa, “chi nha” một tiếng, tự nhiên cửa lại không bị khóa, theo một tiếng động kia mở ra.

Cả căn phòng rất sạch sẽ trang nhã, bên trong bày biện rất đơn giản, vẻn vẹn chỉ có một cái bàn, một cái ghế, một cái giường và một cái bàn trang điểm của phụ nữ. Trên bàn trang điểm còn có một cái gương đồng được lau chùi sáng bóng, sàn nhà bằng gỗ cũng rất sạch sẽ, chứng tỏ là có người thường xuyên quét tước. Trên bàn còn có một bông hoa bằng ngọc tinh xảo, bông hoa năm cánh, năm cánh ấy được khảm nạm bằng đá quý màu sắc riêng biệt, nụ hoa là một viên trân châu đặc biệt lớn, ẩn ẩn phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Chung Minh mặc dù đối với châu bảo không mấy hiểu biết, nhưng vừa nhìn đã biết đó là món đồ vô giá, phi thường quý giá. Chuyển mắt xem xét, thấy bông hoa nằm trên hai thư quyển, tò mò cầm lên lật lật, không khỏi vừa mừng vừa lo. Một thư quyển hướng dẫn kỹ xảo châm cứu, một quyển khác là hướng dẫn cách dùng dược như thế nào cùng với phương pháp phân biệt độc dược và thuốc giải. Bên trên còn có hình vẽ, trong thư quyển có nhắc đến mấy loài động thực vật Chung Minh mới chỉ nghe qua, có khi còn là mới nghe thấy lần đầu. Đang cầm một thư quyển giá trị như thế, Chung Minh thích muốn chết, hưng phấn đến chút nữa không đứng lên được, vội vàng muốn tìm Đoạn Vô Văn bàn chuyện mượn đọc một chút, lập tức buông thư quyển trong tay, quay người vội vàng chạy ra.

“Ôi!” Mới chạy được vài bước đã va phải một người, Chung Minh vuốt vuốt cái mũi bị đập đến phát đau, ngẩng đầu lên. “Oa!” — một đại hán một mắt thân hình cao lớn như cột sắt phải hơn một thước chín, vẻ mặt hung tợn đang nhìn mình.

“Thực xin lỗi.” Tuy rằng trong lòng có điểm sợ hãi, Chung Minh vẫn rất lễ phép nói ra lời áy náy, dù sao cũng là do mình kích động mà không nhìn trước nhìn sau, nói thế nào đi nữa, đối phương không sai.

“......” Đại hán một mắt có chút ý kinh ngạc giương lên đôi lông mày rậm, giống như là không ngờ được nam hài gầy yếu này lại không bị bề ngoài dữ tợn của mình dọa ngất, cự nhiên còn mở miệng cùng mình nói chuyện.

“Đại thúc,” thật cẩn lui lui lui về phía sau, Chung Minh thử thăm dò nói, “Nếu không có việc gì, ta...... đi trước nha.”

“Chờ một chút.” Người nói kia không phải là đại hán đứng trước mặt, mà là một người khác.

Nghe thanh âm đó, Chung Minh không khỏi nhăn mày.

“Lá gan thật là lớn a.” một người đang đứng dưới gốc cây liễu xa xa chớp chớp mắt nhìn, mang theo vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa. “Ngươi có biết căn nhà gỗ kia là nơi như thế nào? Vậy mà lại có can đảm tự tiện bước vào.”

“Nơi như thế nào?” Chung Minh khó hiểu hỏi, trong lòng thầm than thật chẳng hay ho, mới sáng sớm ra đã gặp phải “thùng cơm” mình không vừa mắt nha. “Ta vì cái gì không thể vào?”

“Nơi đó là mật thất của giáo chủ, nghiêm cấm bất luận kẻ nào ra vào.” Phạm Thông hừ lạnh, hắn liếc liếc đại hán một mắt vẫn thủy chung không lên tiếng, một chữ một chữ nói, “Trừ bỏ người hầu câm vẫn ra vào quét tước hàng ngày, người nào cố ý tiến vào căn nhà gỗ đó, giết không tha – ngay cả bản đà chủ đây cũng không phải ngoại lệ.”

“Thật không?” Chung Minh bán tín bán nghi, “Vì cái gì Đoạn Vô Văn chưa bao giờ nói với ta việc này?”

“Làm càn!” Phạm Thông trầm giọng quát lớn, “Chỉ là một nam sủng mà dám gọi thẳng tục danh của giáo chủ! Việc này nếu bị giáo chủ biết được, ngươi......”

“Hắn đã sớm biết rồi a.” Chung Minh chẳng hề để ý nói, “Ta luôn luôn xưng hô với hắn như vậy, hắn cũng chẳng phản đối a.”

“Ách......” Phạm Thông nhất thời ngốc lăng, “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật mà.” Chung Minh buồn cười ngắm ngắm bộ dáng hắn sững sờ, “Ta lừa ngươi để làm gì chứ?”

“...... Không nghĩ tới......” Một lúc lâu sau, Phạm Thông phun ra một hơi thật dài, “Bất quá,” ánh mắt sắc bén của hắn lại hướng về Chung Minh, “Cho dù giáo chủ sủng ngươi như thế nào đi chăng nữa, ngươi biết kết cục của việc vào mật thất này không?”

“Không biết.” Chung Minh thành thật trả lời.

“Nữ nhân kia cũng giống ngươi, trước đó cũng chiếm được cảm tình của giáo chủ.” Phạm Thông chậm rãi nói, “Đáng tiếc, chỉ vì nàng thị sủng sinh kiêu (được sủng ái mà kiêu ngạo), chẳng những biết rõ còn cố phạm, tự tiện vào cấm địa, bị bắt quả tang còn dám can đảm xin giáo chủ mang châu báu trong phòng ban cho mình......”

“Sau đó như thế nào?” Nghe những lời ấy, trong lòng Chung Minh không kìm được dâng lên một cỗ tư vị ê ẩm, khó có thể ức chế.

“Ta đoán,” Phạm Thông nghiền ngẫm ngó ngó thiếu niên vẫn bình tĩnh đứng trước mặt, lắc đầu nói, “Ngươi sẽ không muốn biết nàng đã chết như thế nào.”

“Nàng đã chết?” Chung Minh đột nhiên cả kinh, “Là Đoạn Vô Văn giết nàng?”

“Tuy rằng giáo chủ không tự mình động thủ, bất quá là chính miệng giáo chủ hạ lệnh.” Phạm Thông vừa lòng nhìn sắc mặt thiếu niên dần trở nên trắng bệch, “Chà chà, chết kiểu ấy thì còn tàn khốc hơn tự tay giết nàng đến mấy trăm lần.”

“A Minh!” Đoạn Vô Văn tìm nửa ngày không thấy bóng dáng tình nhân rốt cục nhớ tới nơi cấm địa này, trong lòng biết không ổn rồi, vội vàng chạy tới, điều thấy đầu tiên lại là khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên. “Ngươi làm sao vậy?”

“Ta không sao.” Chung Minh cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh mắt của Đoạn Vô Văn. “Ta vừa vào căn nhà gỗ kia.”

“Ngươi đã vào?” Đoạn Vô Văn hơi ngẩn ra, tiện đà vỗ vỗ đầu, “Ta suýt quên mất, mấy ngày hôm trước nên nói cho của ngươi biết, A Minh,” hắn coi như không có việc gì dắt tay Chung Minh. “Ta có hai quyển sách nghĩ muốn tặng cho ngươi.”

“Cái, cái gì?” Đối mặt với khuôn mặt hiền lành tươi cười ngoài dự đoán của mình, Chung Minh đã nghĩ sẽ tiếp nhận cơn giận lôi đình của người nào đó bây giờ mở to hai mắt. Về phần Phạm Thông ở một bên, cằm sắp rớt xuống rồi.

“Ách thúc, mở cửa.” Đoạn Vô Văn một đường phân phó, ánh mắt lợi hại như đao phong đâm chọc toàn bộ trên dưới tên họ Phạm, “Tiểu Phạm, việc ta giao cho ngươi xử lí ngươi đã làm tốt hết rồi sao? Nếu nhàn hạ như vậy, không bằng xuất môn đi dạo vài vòng đi.”

“Vâng” nhanh chóng thu lại vẻ mặt khiếp sợ, Phạm Thông khom người thi lễ, vội vàng cáo lui. “Thuộc hạ lập tức đi làm việc.”

“Hừ.” Nhìn thân ảnh Phạm Thông đang di xa dần, Đoạn Vô Văn hừ lạnh một tiếng, nắm chặt tay Chung Minh, quay đầu cười nói, “A Minh, chúng ta cùng vào tham quan một chút.”

Đại hán một mắt mở ra cánh cửa nhỏ, lẳng lặng canh giữ ngoài phòng. Chung Minh chầm chậm đi theo Đoạn Vô Văn vào phòng, nội tâm tràn ngập nghi hoặc.

“Nơi này là địa phương nào vậy? Vì cái gì ngươi không cho người khác tiến vào?”

“Nơi này là nơi nương ta đã sống, cũng là chỗ mai táng hài cốt của nàng.” Đoạn Vô Văn lôi kéo tay Chung Minh đi vào phòng giữa, “Không cho người khác tiến vào là không muốn người khác quấy rầy nương ta.”

“Mai táng hài cốt?” Chung Minh kinh ngạc nói, “Ngươi là nói...... Nương của ngươi chôn tại chỗ này?”

“Đúng vậy.” Đoạn Vô Văn thần sắc có chút ảm đạm, “Nương ta mất lúc ta mới tám tuổi, trước lúc nàng lâm chung dặn dò Thượng Quan thúc thúc nhất định phải đem thi cốt của nàng ở dưới nơi nàng đã sống, bởi vì nàng không muốn quay về tổng đà, cũng không muốn gặp lại cha ta.”

“...... Vì sao?” Cảm nhận được đáy mắt đối phương truyền đến ưu thương nhàn nhạt, Chung Minh một bên nắm chặt tay Đoạn Vô Văn, một bên nhẹ giọng hỏi.

“Cha ta trời sinh tính phong lưu đa tình, tuy thân chưa lập gia đình, tình nhân lại khắp thiên hạ — nương ta cũng là một trong số đó. Bất quá nương ta là người tâm cao khí ngạo, sau khi biết được bản tính của cha ta, liền kiên quyết cùng hắn chia tay. Cho dù lúc ấy thân đã mang thai, nàng vẫn kiên quyết ly khai cha ta.”

“Vậy ngươi......”

“Hồi nhỏ ta chưa từng gặp qua cha ta, cũng không biết cha ta đến tột cùng là ai, khi đó võ công của ta đều là nương dạy. Sau đó, Thượng Quan thúc thúc tìm đến nàng......”

“Thượng Quan thúc thúc là ai?”

“Thượng Quan thúc thúc danh gọi Thượng Quan Tranh hộ pháp của Nhật Nguyệt giáo, năm đó cũng là một nhân vật lừng lẫy trong võ lâm, cha ta phái riêng thúc đến chiếu cố bảo hộ hai mẫu tử chúng ta.” Đoạn Vô Văn tầm mắt xuyên qua cánh cửa rông mở mà nhìn về xa xăm, hắn vẻ mặt thản nhiên, giống như về với nơi xa xôi của quá khứ. “Sau khi nương ta qua đời, cha ta bí mật cho người đưa ta về Vân Nam, Thượng Quan thúc thúc một mình ở lại đây, mai danh ẩn tích, vẫn thay ta trông coi phòng ốc của mẫu thân ta.”

“Ngươi nói Thượng Quan thúc thúc có phải là..... ” Chung Minh nhận ra điều gì đó.

“Đoán đúng rồi.” Đoạn Vô Văn thu hồi tầm mắt, vòng qua vai Chung Minh, trên trán y thưởng một cái hôn. “Nhưng mà căn nhà gỗ bí mật này ngoài ba người chúng ta ra thì không một ai được phép biết.”

“Cha ngươi hắn......” Chung Minh chần chờ hỏi.

“Cha ta cũng đã tạ thế.” Đoạn Vô Văn từ từ nói, “Hắn đời này yêu rất nhiều nữ nhân, có khi còn chẳng nhớ mình có tất cả bao nhiêu nữ nhân nữa. Nếu không phải là nương ta trùng hợp sinh cho hắn một đứa con trai, ta nghĩ hắn đã đem nương ta quên sạch không còn chút ấn tượng nào.”

“Ngô......” Chung Minh suy tư thật lâu, nói đúng trọng tâm nha, “Ta không thích những người quá đa tình, cảm tình đã cho đi thì phải thủy chung mới tốt.”

“Đúng vậy,” Đoạn Vô Văn gật đầu liên tục, ý đồng tình. “nhưng những người như thế rất khó tìm, ngươi......”

“Đúng rồi,” hắn không đề cập tới thì thôi, nhắc tới thật làm cho Chung Minh thắc mắc, “Ta vừa rồi có nghe thùng cơm nói qua về tình sử phong lưu của người. Hắn còn nói......” Nhớ tới Phạm Thông nói ” kiểu chết ấy còn tàn khốc hơn tự tay giết nàng đến mấy trăm lần”, Chung Minh nhịn không được rùng mình một cái. “Ngươi thật sự...... Ra lệnh giết nữ nhân...... đã tự tiện vào căn nhà này sao......”

Đoạn Vô Văn sắc mặt âm trầm, quả thật là đồ “thùng cơm”! Chuyện cần nói thì không nói, chuyện không cần nói lại cứ ngu ngốc mà phun ra – tình hình này là nguy thật rồi nha.

“...... Đúng vậy.” Tâm tư trong nháy mắt đã đảo qua đảo lại vài lượt, nghĩ đến ước định của hai người trước đó, Đoạn Vô Văn cắn răng, vẫn là nói thật. Đương nhiên, hắn cũng không quên thay mình biện hộ.”Đó là bởi vì nàng chẳng những trộm lẻn vào nơi này, lại còn nghĩ muốn lấy đi châu hoa mà nương ta để lại, khi đó ta lại còn trẻ khí thịnh(bồng bột, ngông cuồng), cho nên mới......”

“Nhưng không phải...... ngươi thực thích nàng sao?”

“Thích?” Đoạn Vô Văn cười khổ, “Thời điểm đó với ta thì ai chẳng giống nhau. Ta cả ngày lông bông chẳng hề cố kị, cuộc sống hành vi phóng đãng cũng chỉ là để chọc tức cha ta thôi. Kỳ thật ta vẫn rất hận cha ta, nếu không phải tại hắn, nương ta sẽ không cả ngày chẳng vui nổi, đến nỗi còn xuân sắc như vậy đã......”

“Ta hiểu, khi đó chắc chắn ngươi lúc nào cũng đối nghịch với cha ngươi đúng không?” Chung Minh suy tư nói, “Hắn muốn ngươi đi hướng đông, ngươi càng muốn đi hướng tây; hắn bảo ngươi đi hướng tây, ngươi đi về hướng đông.....”

“Đúng vậy.” Đoạn Vô Văn nổi lên cảm giác tri kỉ a, “Ngươi như thế nào lại biết?”

“Bởi vì ta cũng có thời kì phản nghịch mà. Lúc ta mười bảy mười tám tuổi cũng rất hay chọc cho cha nương sinh khí, trước lúc bọn họ ngoài ý muốn mà qua đời cứ phải mắng ta một trận thì mới yên.” Chung Minh mang theo biểu tình hoài niệm êm tai mà kể ra, hai đáy mắt trong suốt như nhiễm một tầng sương mù. “Thẳng đến sau khi họ mất đi rồi, ta mới hiểu được cái gì là trọng yếu nhất. Chỉ tiếc...... có rất nhiều việc đã xảy ra rồi thì không thể quay trở lại...... cho nên ta cảm thấy –” y hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đoạn Vô Văn, “Chúng ta càng nên quý trọng hiện tại.”

“...... Ngươi nói rất đúng.” Đem thân thể dẻo dai của thiếu niên chặt chẽ ôm vào lồng ngực, Đoạn Vô Văn thở dài một tiếng, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi hơi hé mở của thiếu niên, trằn trọc mút lấy, lưu luyến bồi hồi – đây là một nụ hôn tràn ngập nhu tình không vương lấy một tia dục niệm. Nụ hôn kết thúc, Đoạn Vô Văn ngẩng đầu, hướng về phía Chung Minh lộ ra một nụ cười sáng chói như dương quang. “Ta cam đoan, đời này nhất định hảo hảo quý trọng ngươi, cho ngươi hưởng hạnh phúc suốt đời.”

“Thực thối thí (= rắm thực thối ~o~ thô ngôn a~).” Mắt thấy Đoạn đại giáo chủ đã khôi phục lại bộ dạng vô liêm sỉ thường ngày, Chung Minh bĩu môi nói, “Lời này phải ta nói mới đúng? Ngươi yên tâm, bản đại thần y nhất định sẽ hảo hảo chữa chứng vọng tưởng cho ngươi, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ, cho ngươi… không bao giờ đi đầu độc người khác được nữa.”

“Nương ta năm đó trong giang hồ nổi danh là thần y, dựa vào thuật châm cứu mà cứu sống không biết bao nhiêu người.” Thấy thiếu niên cố gắng hết sức làm ra bộ dáng kiêu ngạo, Đoạn Vô Văn hì hì cười nói, “Đáng tiếc ta đối với y thật một chút hứng thú cũng không có, nàng lúc ấy vì không có ai để truyền “nghề” lại nên vô cùng tiếc nuối, bây giờ tốt rồi, đã có người kế thừa danh chính ngôn thuận rồi.” Hắn kéo dài âm, cười đến là bỡn cợt. “Với quan hệ của chúng ta hiện nay, ngươi cũng đã là một nửa đứa con của nàng rồi. Ừ, mấy thứ này sẽ đưa cho ngươi.” Nói xong, tùy tay cầm lên hai thư quyển đặt trên bàn trang điểm.

“Ngươi nói ngươi...... nguyện ý đem thứ này tặng cho ta?!” Hưng phấn vui sướng từ trong lời nói, Chung Minh chẳng thèm để ý đến ý định trêu chọc của Đoạn Vô Văn, đôi mắt chớp a chớp như trăng non vậy, nhìn thư quyển bảo bối trước mắt mà thèm đến nhỏ nước miếng.

“Uy,” chưa từng gặp qua ánh mắt A Minh nhìn mình “háo hức đến khao khát” như thế, Đoạn Vô Văn có chút nuốt không trôi, nhất thời dừng động tác trên tay. “Ngươi thực sự thích hai thư quyển này đến thế sao?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Chung Minh gật đầu như mổ thóc, “Ngươi đã nói là đem tặng cho ta, không thể nuốt lời nha!” Mắt thấy Đoạn Vô Văn rút tay trở về, y gấp đến độ lập tức kháng nghị.

“A Minh,” Đoạn Vô Văn huơ huơ thư quyển trên tay, tay kia chỉ chỉ miệng mình, hì hì cười nói, “Nếu ngươi thực sự muốn — được rồi, hôn một chút liền cho ngươi.”

“Không thành vấn đề.” Chung Minh rất lớn tiếng đáp ứng nha, một phen tiến đến ôm lấy cổ Chung Minh, miệng kề miệng hôn một cái thật kêu. “Được rồi chứ?” Nói xong, nhân lúc người ta đang trợn mắt há mồm thì cướp luôn hai thư quyển, ôm chặt trong ngực như dành được chí bảo, xoay người tránh đi. “Thật ngại quá, ta đi trước nha.” Nói vừa xong liền trốn nhanh như chuột, trước khi chạy mất mông còn để lại một câu. “Thượng Quan thúc thúc, lần sau gặp lại nha.”

“Tiểu tử này......” Nghẹn họng nhìn trân trối bóng dáng tình nhân xa dần, Đoạn Vô Văn vuốt vuốt đôi môi bị hôn có chút đau, trong lòng không khỏi buồn vui lẫn lộn — khó có dịp A Minh chủ động, mình phải cao hứng mới đúng, nhưng mà người sống sờ sờ ra lại không bằng hai thư quyển bại hoại, càng nghĩ, càng làm cho người ta có điểm...... buồn bực......

“Hắn là đứa nhỏ tốt.” Thanh âm khàn khàn của đại hán một mắt truyền ra, “Chỉ tiếc...... y là nam tử......”

“Mặc kệ y là nam là nữ, ta chỉ muốn một mình y.” Đoạn Vô Văn ngữ khí vô cùng chắc chắn.

Đại hán một mắt trầm mặc một lúc lâu: “...... Nếu đã xác định, mong rằng thiếu chủ hảo hảo quý trọng.”

“Tất nhiên rồi!” Đoạn Vô Văn thần sắc rất nghiêm túc, “Thượng Quan thúc thúc, ngươi yên tâm, ta nhất định không giống cha ta.”

“Thế thì tốt.” Đại hán một mắt hơi hơi vuốt cằm, nhưng mà ánh mắt vẫn ẩn hàm sầu lo. “Thiếu chủ, mấy đêm nay ta xem tinh tượng, hôm nay đã tận mắt thấy...... không biết ngài có hiểu không, thiếu niên kia, y...... không phải người thuộc về nơi của chúng ta......”

“Ta biết.” Đoạn Vô Văn bỗng nhiên ngắt lời đại hán, ánh mắt ngăn cản hắn nói tiếp. “Mặc kệ y là từ nơi nào tới, từ trăm năm, ngàn năm sau cũng chẳng sao cả, vô luận như thế nào, ta cũng muốn y lưu lại!”

“Ngô......” Thượng Quan Tranh im lặng không nói, u ám trong lòng lại không thể tiêu tan, tính tình thiếu chủ từ trước đến nay rất ít khi xúc động, bây giờ xúc động rồi thì có nói cái gì cũng sẽ không nghe, xem ra, đợi lúc nào đó thích hợp rồi nói sau đi.

“Uy,” thiếu niên lại từ xa xa lung lay lảo đảo chạy đến, “Ngươi như thế nào còn ở nơi này? Ta đói bụng rồi, đi ăn cơm đi.”

“Hảo.” Đoạn Vô Văn che dấu ưu tư trong mắt, lộ ra vẻ tươi cười rất chi là sắc lang, “Ngươi nói ‘lần sau gặp lại’, thời gian thật đúng là ‘lâu’ nha.” Hắn một mặt trêu ghẹo, một mặt nhìn từ trên xuống thiếu niên hai tay trống trơn, “Thư đâu?”

“Hắc hắc,” Chung Minh vỗ vỗ ngực mình, cười đến mị mắt, “Yên tâm đi, thời đại này quần áo rất là tốt nha, ta cất chúng đi rồi, bảo đảm không có sơ hở nào đâu.”

“A Minh,” Đoạn Vô Văn nghiêng đầu liếc y, trong mắt có một tia cười đến là quỷ dị, “Ngươi nếu định học ‘châm cứu huyệt vị’, không bằng ta từ giờ sẽ chỉ dẫn ngươi xác định huyệt đạo, thấy thế nào?”

“Cảm tạ.” Liếc mắt đã nhìn thấu sau cái gọi là “dạy học” của người nào đó ẩn chứa sắc tâm, Chung Minh từ chối luôn a. “Ta trước kia cũng đã từng nghiên cứu về huyệt vị của con người, tuy rằng chưa hề thực hành qua, nhưng mà huyệt vị ở chỗ nào ta có thể tìm được a.”

“Nói như vậy là không đúng rồi.” Đoạn Vô Văn bày ra thái độ nghiêm chỉnh, ân cần dạy bảo. “Không có sự thực hành, sẽ không biết là mình sai ở đâu, không phải sao? Vẫn là để ta......”

“Không bằng như thế này, ” Chung Minh cướp lời, “Ngươi đã có tinh thần tiến hành thực tiễn như vậy, lại xung phong nhận việc, ta cũng không thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt. Về sau mỗi khi ta luyện tập, ta mời ngươi làm người thực nghiệm đầu tiên nha.”

“Người thực nghiệm là ý gì?”

“Chính là thử châm cứu trên người ngươi a.” Chung Minh đắc ý dào dạt nói, “Ngươi không phải biết rõ vị trí huyệt vị như lòng bàn tay ư? Nếu ta tìm sai, mời ngươi nhắc nhở ta nha.”

“A......?” Lúc này cuối cùng Đoạn Vô Văn cũng hiểu được cái gì gọi là “lấy đá tự đập vào chân mình”, nhìn đến ý cười trong sáng trên khuôn mặt của tình nhân, giơ tay xoa xoa cào cào tóc trên đỉnh đầu thiếu niên, đem một mái tóc mềm mại nhu hòa làm cho loạn thất bát tao luôn, làm Chung Minh oa oa kêu to.

“Khụ...... Khụ khụ khụ khụ......” Ngắm ngắm hai tên nhóc chơi đùa, chẳng coi ai ra gì, Thượng Quan Tranh rốt cục nhịn không được ho khan vài tiếng nhắc nhở, miễn cho mấy người nào đó đắc ý.

“Ách......” Chung Minh là người tỉnh đầu tiên, vội vàng đẩy ra cái tên đang bám dính lấy mình như kẹo đường ngưu bì, mặt đỏ lên, ha ha cười nói, “Thật có lỗi, tên này chẳng có quy củ gì hết, làm cho Thượng Quan thúc thúc chê cười rồi.”

“Phốc...... Không có gì,” Trên mặt thiếu chủ xuất hiện vẻ mặt trăm năm khó gặp, Thượng Quan Tranh cố gắng nín thở nhẫn cười nói, “Thiếu chủ nhà ta vậy thì nhờ Chung công tử chiếu cố vậy.”

“Ân,” Chung Minh trịnh trọng gật đầu chuyển trọng tâm câu chuyện, “Ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn.”

Đoạn Vô Văn đứng ở một bên xem không biết nên khóc hay nên cười, nhìn hai người kia, nhìn qua nhìn lại mấy lần, cuối cùng ngửa mặt lên trời liếc mắt cho một cái xem thường.

Hai bảy tháng ba.

Canh ba buổi trưa.

Dương Châu.

Tửu lâu Túy Vân hiên.

Một thanh y nam tử cao lớn, anh tuấn phi phàm đang ngồi dựa vào chiếc bàn bên song cửa tự châm tự ẩm (ngồi một mình uống rượu). Nói ra thì kỳ quái, trong tửu lâu tuy rằng đông khách, vô cùng náo nhiệt, lại chỉ có góc này là đặc biệt quạnh quẽ, hàn khí của thanh y nam tử phóng ra dày đặc, đủ để làm người xung quanh nháy mắt phải thối lui, ngay cả tiểu nhị dâng thức ăn cũng không tự chủ được mà run rẩy.

“Lạc bảo chủ, chuyện gì mà phiền muộn như thế?” Một cái thanh âm nhu hòa êm tai phát ra từ hướng đối diện với thanh y nam tử, “Độc ẩm không thú vị, không bằng tiểu đệ đây cùng uống với ngươi mấy chén, thấy thế nào?”

“Ngươi là ai?” Nheo lại mắt nhìn chằm chằm thiếu niên ngông nghênh đặt mông ngồi xuống ghế tựa đối diện mình, Lạc Dực vẫn thần sắc lạnh như băng.

“Ta nghĩ ngươi sẽ không nhớ rõ ta.” Thiếu niên xa lạ tủm tỉm cười nói, thoáng chốc, cả tửu lâu vang lên thanh âm nuốt nước miếng đồng loạt. “Bất quá điều này không quan trọng, quan trọng là …, ta biết ngươi muốn cái gì.”

“Nga?” Lạc Dực bất vi sở động, “Ta muốn cái gì?”

“Một người.” Thiếu niên một chữ một chữ phun ra, khuôn mặt tuyệt mỹ không mang theo chút son phấn nào lộ ra một nụ cười kì lạ.”Chung, Minh.”

“......” Lạc Dực bỗng nhiên chăm chú nhìn, đồng tử co lại. “Ngươi đến tột cùng là ai?”

“Ngươi không cần biết ta là ai.” Dưới ánh mắt tràn ngập sát khí khiến kẻ khác không rét mà run, thiếu niên chẳng lộ ra nửa điểm khiếp nhược ý, nụ cười lộ núm đồng tiền vẫn y nguyên như cũ. “Ngươi chỉ cần biết rằng ta với ngươi đứng cùng một trận tuyến là đủ rồi.”

“Không đủ.”

“Không đủ?”

“Bản bảo chủ chưa bao giờ hợp tác cùng người lai lịch không rõ ràng.” Hai hàng lông mày nhướn lên chạm đến tóc mai, Lạc Dực mâu trung lộ sát khí.

“Ngô......” Thiếu niên trầm ngâm, “Ngươi không tin ta?”

“Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi?” Lạc Dực cười lạnh.

“Nói cũng đúng.” Nghĩ nghĩ, thiếu niên cổ tay vừa lật, một khối lệnh bài tinh xảo đặc sắc xuất hiện trước mắt Lạc Dực.

“Lệnh bài Bích phi long vân!” Lạc Dực trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, rồi sau đó vuốt cằm ý bảo. “Nguyên lai là ngươi.”

“Không sai.” Thiếu niên mỉm cười, “Ta giúp ngươi có được Chung Minh, ngươi giúp ta đối phó Đoạn Vô Văn — giao dịch này là đôi bên cùng có lợi, không biết Lạc bảo chủ nghĩ như thế nào?”

“...... Hảo,” im lặng một lát, Lạc Dực một hơi đáp ứng.”Thành giao.”

Đọc truyện chữ Full