DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên
Chương 2

Dạ bán chỉ hạ toán bàn hưởng

chúc diêu thiển ảnh lưu chỉ song

(nửa đêm vang lên tiếng gảy bàn tính, ánh nến lay động bóng người lưu trên song cửa giấy)

Hạ nhân của Âu Dương Phủ ở bên bắc sương (chái nhà phía bắc), mọi thứ đều rất sạch sẽ chỉnh tề, đãi ngộ của quản gia và trướng phòng tiên sinh càng tốt hơn, nơi ở là một tòa tiểu lâu riêng biệt, có điều trướng phòng tiên sinh thường xuyên phải xử lý trướng vụ trong phủ, nên phần lớn thời gian đều ở thư lâu, vì vậy trong thư lâu lại bố trí thêm một gian phòng nhỏ dùng để nghỉ ngơi.

Nửa đêm canh ba, ánh nến trong lâu vẫn chưa tắt.

Thiển ảnh mỏng manh in lên song cửa sổ bằng giấy, lung lay lung lay.

Trên bàn một đống trướng sách, bàn tính gỗ dưới tay gảy lách cách lách cách, y nhăn mày, khuôn mặt vốn đang vui vẻ méo mó đến dữ tợn.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ canh ba, y có chút ủ rũ gác bút lông, duỗi người nửa dựa vào trên ghế, xoa xoa mi tâm, nhưng vẫn không thể nào xóa mất nếp nhăn.

Y cuối cùng đã minh bạch, mấy vị trướng phòng tiên sinh kia tuyệt đối không chỉ vì nơi này là võ lâm thế gia nên sợ rước họa vào thân mà chạy trốn… Xem một bàn sổ sách này, y phi thường hoài nghi mình còn có thể ở lại đây bao lâu. Cũng không phải là nói y định chào từ biệt, mà là nói, chiếu theo tình huống này, trải qua vài tháng không biết Âu Dương Vô Cữu còn có thể thanh toán tiền lương hay không.

Vương Ki ở trong Âu Dương Phủ nửa tháng, đã phi thường hiểu biết tình trạng tiền tài trong phủ, chỉ có bốn chữ──

Vào không đủ ra!!

Cái gì là vào không đủ ra?

Âu Dương thế gia nói gì thì cũng là phú hộ Hàng Châu, lấy phường dệt lập nghiệp, hiện giờ mấy nhà tơ lụa, phường dệt kinh doanh trên danh nghĩa đều làm ăn hưng thịnh, nhưng vấn đề là, mấy thứ đó đều không đủ để chống đỡ chi tiêu ảo diệu trong phủ! Chỉ chi tiêu của tứ thê thất thiếp của Âu Dương lão gia thôi đã gần như tiêu hết lợi tức thu vào mỗi tháng. Phú hộ người ta thê thiếp thành đàn, xuân hạ thu đông trí trang sử phí (chi phí sử dụng trang trí ăn mặc 4 mùa), không thể thiên vị người nào, mỗi phòng đều phải tốt nhất, có thể không tốn tiền sao? Sơn trân hải vị rau quả theo mùa, tất không thể thiếu, phòng nào chỉ cần thiếu nửa cân cam đường thôi là đã sảo đến ngất trời, có thể không cân nhắc sao?

Nhưng khiến y đau đầu nhất lại là đương gia Âu Dương đại thiếu gia đối với tình trạng thiếu hụt tiền bạc trong nhà không có lấy nửa điểm nhận thức. Đối với yêu cầu của người trong nhà đều nghe đó rồi mặc kệ. Thế cũng được đi, nhưng trên thực tế, nếu tính theo từng người thì tiêu tiền nhiều nhất lại cũng là Âu Dương đại thiếu gia!!

Đã là minh chủ võ lâm, không hề thiếu phải đi giải quyết một ít giang hồ phân tranh, đây tuyệt đối là việc đốt tiền, Vương Ki nhìn vào đều là chút việc có danh không lợi, phí sức không có kết quả. Đôi khi phải cứu tế một ít người trong giang hồ gặp nạn, cho bọn họ lộ phí đi đường lại không thể đưa ít, nếu không sẽ bị cho là vũ nhục là bố thí cho khất cái, vậy càng trầm trọng hơn.

Ban đầu để ứng phó với loại tình huống này, đương nhiên là tăng thu giảm chi, y là trướng phòng tiên sinh không có năng lực tăng thu, đương nhiên là phải giảm chi. Vì thế y đã đắc tội mấy bà nhỏ không ít, có người thậm chí còn lén cáo trạng bên gối với đại lão gia, thế nhưng cố tình chủ nhà này là Âu Dương đại thiếu gia, lại vào một bữa cơm sáng ở trước mặt mọi người âm vang hữu lực không để cho ai bác bỏ nói rằng, từ nay về sau chi tiêu của quý phủ toàn bộ do trướng phòng Vương Ki tiên sinh làm chủ. Ngay cả Âu Dương lão gia còn không dám hé răng, mấy người thê thiếp đương nhiên cũng không dám tìm y lôi thôi.

Đã tiết kiệm được chút tiền từ việc nhà, nhưng phần còn lại lại không dễ dàng như vậy…

Đúng là phiền toái, bỗng nhiên cánh cửa nhẹ vang lên “Khanh khách──”.

Canh ba nửa đêm, còn có người đến thăm viếng? Vương Ki không ngẩng đầu lên, tùy thanh đáp: “Mời vào.”

“Đã trễ như thế, tiên sinh sao còn chưa nghỉ ngơi?”

Một nam nhân khá cao lớn tiến vào phòng, căn phòng vốn không thể xem là chật hẹp bị bóng lưng rộng lớn của hắn che mất một mảnh, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn dưới ánh nến, ôn hòa tựa như một chén nước ấm trong mùa đông thật là có thể xoa dịu lòng người, đương nhiên, nếu đối tượng không phải là Vương Ki.

Vương Ki vùi đầu tính sổ, không ngẩng đầu lên: “Nếu đã nhận tiền lương của đại thiếu gia, đương nhiên phải tận tâm làm việc, sổ chưa tính xong sao có thể an tâm nghỉ ngơi?”

Đối với việc y không có nửa điểm tự giác của hạ nhân, đối với chủ tử cao nhất lại có thể dùng thái độ lạnh lùng như thế, Âu Dương Vô Cữu không chút tức giận, trên gương mặt ngay thẳng chững chạc ý cười càng sâu: “Tiên sinh quả nhiên là người có thể phó thác!”

Nếu là những người khác được minh chủ võ lâm khen ngợi như thế thì hẳn là lòng tràn đầy vui mừng, cho dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ, nhưng Vương Ki tuyệt không như thế, mi phong bằng phẳng khẽ nhếch: “Đại thiếu gia lúc này lại tính chi bao nhiêu ngân lượng đây?”

“Ách…” Vẻ mặt tươi cười hoàn mỹ suýt nữa bị phá hỏng, Âu Dương Vô Cữu chớp mắt mấy cái, theo bản năng gật gù.

Vị trướng phòng tiên sinh này tuy rằng nhìn qua trẻ tuổi, nhưng thứ nên nhạy bén thì tuyệt không hàm hồ, thứ nên cẩn thận thì tuyệt không sơ sẩy. Trên thực tế, y tiếp nhận Âu Dương gia chưa đầy nửa tháng mà đã đem một bàn sổ sách loạn như cát vụn của trướng phòng tiên sinh cũ chỉnh sửa sạch sẽ, những việc được y xử lý qua thì trật tự gọn gàng đến không ngờ, ngân lượng qua tay y, trướng mục (các mục trong sổ sách) được y tính đều không sai một phân.

Hơn nữa y mặc dù còn trẻ tuổi nhưng lại có ý chí kiên cường đến gần như ngoan cố. Làm việc không hề bị người ngoài ảnh hưởng, cũng không nhìn sắc mặt người khác, lại càng không bị mỹ sắc tiền tài mê hoặc. Theo hắn biết, vì lấy lòng trướng phòng tiên sinh, các phòng thê thiếp đều dùng hết mọi thủ đoạn nhưng Vương Ki chẳng những không bị dụ dỗ, mà ngược lại còn cắt giảm chi tiêu thậm tệ hơn.

Nghe được những điều này từ miệng Triệu quản gia, ban đầu hắn vẫn thấy khó tin, thế nhưng chờ hắn tự mình đạp phải đinh của Vương Ki thì hắn đã hoàn toàn hiểu được, vị trướng phòng tiên sinh này quả thật… lợi hại!

Rõ ràng hắn mới là đương gia trong phủ, nhưng hôm nay muốn lấy thêm chút tiền tiêu lại phải thuyết phục được vị trướng phòng tiên sinh này mới có. Hơn nữa khi bị đôi mắt trong vắt phi thường sắc bén kia nhìn chằm chằm, thì hắn liền cảm thấy lấy thêm chút ngân lượng là điều cực kỳ không nên.

Tốt xấu gì cũng đã gặp qua không ít giang hồ nhân sĩ, hắn mặt không đổi sắc kéo chiếc ghế dựa ngồi xuống cạnh bàn: “Tiên sinh hiểu lầm rồi, vừa nãy đi ngang qua nhìn thấy ánh nến chưa tắt, biết tiên sinh trắng đêm không ngủ, lo lắng tiên sinh thức đêm tổn hại thân thể, nên cố ý tới thăm.”

Cái đầu chôn trong núi sổ sách của Vương Ki cuối cùng cũng ngẩng lên, con ngươi phân minh quét qua sắc trời tối đen như mực bên ngoài, khóe miệng nhếch lên, cười đến phi thường mỉa mai: “Bên ngoài trống canh ba vừa đánh xong, tôi vậy mà lại không biết đại thiếu gia có thói quen tản bộ khắp nơi lúc canh ba nửa đêm đấy.”

Nếu đổi lại là người khác hết lần này đến lần khác bị thuộc hạ của mình châm biếm thì cho dù không mở miệng chửi mắng cũng phải đập bàn thể hiện khí thế, nhưng cố tình vị Âu Dương Vô Cữu trước mắt này, là đương kim minh chủ võ lâm, nhưng tính tình lại tốt đến không còn lời nào để nói, có thể hoàn toàn không bị y chọc giận, mà ngược lại còn có chút ngượng ngùng: “Tiên sinh có điều không biết rồi, người trong võ lâm chúng tôi đều thích làm việc vào ban đêm hơn.”

Vương Ki không cho là đúng: “Ban đêm? Người ít quỷ nhiều, có cái gì tốt?”

Âu Dương Vô Cữu gật đầu như thật: “Chính là người ít quỷ nhiều, đôi khi chỉ cần đem người trở thành quỷ, rất nhiều chuyện có thể giải quyết đơn giản hơn.”

“Là vậy sao?” Vương Ki nhíu mày suy nghĩ thật lâu, tựa hồ vẫn không thể hiểu được, cuối cùng buông tha cho việc tiêu hao tinh lực không cần thiết này, “Đây cũng không phải điều một trướng phòng tiên sinh như tôi cần biết!” Cùng Âu Dương Vô Cữu tùy tiện nói vài câu ngoài lề, đầu óc đang bị mấy con số phức tạp làm cho hỗn loạn đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, gió đêm ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lay động trang sách, mùi mực đầy đáng ghét cũng trở nên dần thanh u. (thanh tịnh và đẹp đẽ)

Người nam nhân trước mắt chính là có bản lĩnh khó tin như thế, vô luận là nói gì cũng đều có thể giúp người khác tâm thân (tinh thần và cơ thể) thoải mái chỉ muốn nghe hắn nói thêm vài câu, Vương Ki liếc mắt nhìn, buông tiếng thở dài: “Hảo ý của đại thiếu gia, tâm đã hiểu, nếu là chi tiêu cần thiết đến mức phải đến tìm tôi lúc canh ba nửa đêm, xin mời đại thiếu gia cứ nói thẳng không sao.”

Âu Dương Vô Cữu ngầm thở phào nhẹ nhõm, ý cười bên khóe môi liền trở nên thoải mái.

Lúc này hắn mới từ bên hông lấy ra một thanh kiếm mũi xanh, kiếm này nhìn vào tuyệt không có chỗ nào không ổn, khi kéo ra lại chỉ còn nửa thanh.

Vương Ki ánh mắt sắc như đao, ngay lập tức nhớ ra điều gì: “Đây không phải là mới mua ở hiệu binh khí Lý gia hồi đầu tháng sao?! Tốn đến mười lượng bạc!! Sao có thể dễ hư như thế?! Cậu dùng nó đi chặt cây hay chẻ củi vậy hả?!”

“Không có…” Âu Dương Vô Cữu tỏ vẻ phi thường vô tội, “Chẳng qua là không ngờ được hái hoa tặc gây án trong thành Hàng Châu gần đây lại là Hà Vô Hoa nổi danh giang hồ.”

Vương Ki hiểu, cũng biết Âu Dương đại thiếu gia sẽ không vô duyên vô cớ đêm hôm khuya khoắt đi lắc lư khắp nơi, tuy rằng y suốt ngày ở trướng phòng, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể nghe được từ miệng gia đinh đến đây lãnh ngân lượng chút tin tức trong thành, nghe nói gần đây trong thành có một tên *** tặc hái hoa, tên này võ công cao cường, vượt nóc băng tường, cho dù trong nhà có canh phòng cẩn mật vẫn có thể nửa đêm đột nhập vào khuê phòng nữ tử trộm ngọc thâu hương. Nhớ đến sáng nay có nha sai của huyện nha tới, hẳn là muốn nhờ Âu Dương Vô Cữu bắt tên *** tặc hái hoa võ công cao cường ngay cả quan phủ cũng không biết làm sao này, chẳng qua…

“Vậy thì thế nào?!”

Đôi mắt hắc bạch phân minh mở to hiển nhiên sẽ không để ai mập mờ qua cửa, mười lượng bạc!! Một tháng tiền lương cho mười tên gia đinh đó!!

“Ách, binh khí nổi tiếng của Hà Vô Hoa là một cặp hổ vĩ tiên bằng thép…” (côn đuôi hổ)

Vương Ki nghe vậy nhất thời cả kinh, vội vàng kiểm tra Âu Dương Vô Cữu từ trên xuống dưới, nỗ lực tìm kiếm bất kì dấu vết nào trên người hắn, trong mắt tràn đầy quan tâm.

Ánh nến mặc dù u ám nhưng Âu Dương Vô Cữu vẫn nhìn thấy rõ ràng. Quan tâm lo lắng đến từ người khác, chưa bao giờ có. Người bên ngoài sao có thể lo một người thân là võ lâm minh chủ như hắn bị thương?

Trong lòng không khỏi sinh ra ấm áp, lắc đầu cười nói: “Tôi không bị thương, kiếm bị gãy, đành phải tay không ngăn địch, dùng hơn mười chiêu mới chế ngự được gã.”

Vương Ki hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa đảo mắt sắc mặt đã tối sầm.

Nói đại khái là ngay cả tên đạo tặc hóc búa huyện nha huy động hết thảy bộ khoái cũng không bắt được cũng bị hắn dùng chưa tới hai mươi chiêu đã dễ dàng chế ngự, cho dù là ai nghe xong cũng đều không thể không nói bội phục, nhưng cố tình khi Âu Dương Vô Cữu đang đợi đối phương nói ra lời khen ngợi thì…

“Nếu cậu có thể dùng tay không bắt gã, tại sao lại phải sử dụng kiếm hả?!”

“A?…”

“Cây kiếm mười lượng bạc, mới dùng hơn một tháng đã không…”

Nhìn thanh sam thanh niên đi đằng trước cứ đối thanh kiếm gãy nhớ mãi không nguôi, đi đường mà còn không ngừng lảm nhảm, Âu Dương Vô Cữu chỉ đành đi theo sau y, do dự nửa ngày, vẫn nhịn không được hỏi: “Tiên sinh vì sao lại đi theo ra đây?”

Đêm qua tuy rằng Vương Ki tức giận gần như muốn lật bàn, nhưng minh chủ võ lâm há có thể không có kiếm trong tay, cuối cùng vẫn phải đáp ứng chi ngân lượng mua thanh kiếm khác. Thế là sáng sớm hôm sau Âu Dương Vô Cữu đi tìm y, thấy y trang phục chỉnh tề, nhưng không hề có ý định lập tức đem ngân phiếu giao cho mình, ngược lại còn nâng tay tuyên bố: “Đi thôi!”

Minh chủ đại nhân hiệu lệnh võ lâm cư nhiên không có đường phản kháng, cứ thế đi theo y ra ngoài.

Nghe được câu hỏi của hắn, Vương Ki cũng không quay đầu lại: “Tôi sao có thể yên tâm đem tiền giao cho cậu? Toàn bộ thành Hàng Châu ai cũng biết sắt thép cửa hiệu nhà lão Lý đều là khuyết thiếu cân lượng, vậy mà cậu còn dám đi mua kiếm ở chỗ lão! Tôi phải tự mình đi nhìn, miễn cho cậu lại lãng phí ngân lượng mua về mấy món đồng nát!”

Âu Dương Vô Cữu bị y nói đến hoàn toàn không có sức cãi lại, suy cho cùng kiếm bị gãy là sự thật, nhưng trướng phòng tiên sinh lại không nghĩ đến thứ thanh kiếm đáng thương phải đối đầu là một loại vũ khí thô dài như đuôi cọp bốn cạnh cứng cáp hình dáng như đốt tre.

Vương Ki đến đây nửa tháng, nhưng không ra khỏi phủ, cũng không biết vị trí mấy tiệm binh khí, thế nên đều do Âu Dương Vô Cữu dẫn đường đi đến vài tiệm, Hoàng gia, Trần gia, Trương gia… Cho dù là cửa hiệu Lưu gia nằm tuốt trong góc thành bọn họ cũng đi qua, nhưng mỗi lần Vương Ki chỉ đi vào một vòng, nhìn quét qua đao kiếm bên trong một cái đã xoay người bước đi, hoàn toàn không có ý định mua bán.

Đi quanh thành Hàng Châu một vòng tròn, thẳng đến mặt trời đã lên cao ba sào, Âu Dương Vô Cữu buộc lòng phải gọi lại Vương Ki hình như đang định đi thêm một vòng nữa: “Tiên sinh, đi nửa ngày rồi tôi có hơi mệt, không bằng trước tiên tìm một nơi nghỉ chân đi?”

Vương Ki tuy nói là tinh quân trên trời, nhưng hôm nay thân xác là người, hơn nữa còn là một thân thể thư sinh vai không thể gánh tay không thể nâng, đi nửa ngày trời kỳ thật đã sớm eo mỏi chân run, nhưng muốn y tùy tiện ném ngân lượng mua một đống sắt vụn y lại không cam lòng. May mà Âu Dương Vô Cữu đề nghị nghỉ ngơi đúng lúc, nếu không y thật sự sẽ tê liệt vì mệt mất.

Âu Dương Vô Cữu tìm một tửu lâu gần đây, tuy rằng không phải tửu lâu nổi danh trong thành, nhưng nơi này có thể coi là sạch sẽ chỉnh tề, *** tiểu nhị dường như nhận ra Âu Dương Vô Cữu, thấy hắn vừa bước lên bậc thềm liền vội vàng chạy tới tiếp đón, ngay cả chưởng quỹ đứng trong quầy cũng đặc biệt đi ra đón chào: “Âu Dương đại thiếu gia, lâu ngày không thấy ngài chiếu cố tiểu ***, xin mời vào bên trong ngồi!” Quay đầu lại phân phó tiểu nhị, “Phúc tử, còn không nhanh nhanh dọn dẹp một chỗ trang nhã, pha một bình Long Tĩnh thượng hạng!”

Âu Dương Vô Cữu tao nhã cười: “Lưu chưởng quỹ quá khách khí rồi!”

Vương Ki ở sau lưng nhìn hắn tràn trề tinh thần đi theo chưởng quỹ của tửu lâu hàn huyên, cước bộ vững vàng không hề vì đi đường nửa ngày mà lộ ra hư nhuyễn, ở đâu có bóng dáng mệt mỏi như lời hắn nói.

Nhịn không được nửa híp con ngươi tinh nhuệ, y thật không nghĩ tới vị thiếu gia nhà giàu này lại biết quan tâm thuộc hạ như thế. Hơn nữa hành động không chút dấu vết sẽ không khiến cho người khác cảm thấy đột ngột, giúp đỡ không cần hồi báo, dịu dàng thuận nước đẩy thuyền, ngẫu nhiên phát hiện ra thì sẽ càng khiến người cảm thấy trong lòng ấm áp.

Thật là một người kỳ lạ…

Y là tinh quân ti tài, lo chăm sóc phong tài nhuận vật (sung túc tiền tài lợi ích của cải) yêu cầu của phàm nhân, vẫn chưa từng trải qua cảm giác được người khác chăm sóc, cảm giác như thế này có một loại mới mẻ khác lạ!

Tâm tình của y bỗng nhiên trở nên cực tốt, thế nên sau khi ngồi xuống nghe được Âu Dương Vô Cữu gọi mấy món thố ngư Tây hồ, hà nhân Long Tĩnh giá cả tuyệt đối không hề rẻ, thậm chí khi gọi một thố canh kê hỏa thuần thái trị giá năm lượng bạc, y cũng vẫn cười híp mắt không thèm ngăn cản.

Âu Dương Vô Cữu thấy y tâm tình tốt, bèn phân phó chưởng quỹ bưng lên thêm một bình Lê Hoa Xuân.

Chưa tới một khắc, *** tiểu nhị đã lập tức đưa lên một bình nhỏ và hai chén phỉ thúy xanh bóng.

Âu Dương Vô Cữu tự mình châm đầy chén.

Có câu: lưu ly trang ngọc lộ, phỉ thúy thịnh lê hoa. (uống rượu ngọc lộ phải dùng chén lưu ly, uống rượu lê hoa phải dùng chén phỉ thúy) Nhìn tửu nhưỡng trong suốt chảy vào chén phỉ  thúy, màu rượu xanh tươi, óng ánh long lanh thật động lòng người.

“Rượu này vào miệng mát lạnh lại không dễ say, tiên sinh có uống cũng không sao.”

Vương Ki cũng không từ chối, nhấp thử một ngụm, quả thật như lời hắn nói, hương rượu ngọt lành, mỏi mệt do bôn ba nửa ngày nhất thời trở thành hư không, có lẽ so ra kém với quỳnh tương ngọc lộ trên trời, nhưng vào thời khắc này, chỉ cần một chén rượu lê hoa đã đủ hơn gấp trăm lần.

Sau đó đồ ăn mang lên cũng là hương bay tứ phía, tửu lâu này tuy nhỏ, nhưng món ăn làm ra quả thật phi thường tinh xảo, hương vị tương đương chính gốc.

Đợi hai người dùng xong món ăn, tiểu nhị liền chuyên chú thu dọn cơm canh dư thừa, lau sạch mặt bàn, chưởng quỹ lại tự mình đưa lên một bình trà Long Tĩnh Tây hồ và hai dĩa điểm tâm tráng miệng.

Vương Ki chậm rãi thưởng thức thanh trà, tâm viên ý mãn dựa lưng vào ghế ngồi, đánh giá bốn phía thấy gian phòng trang nhã của tửu *** nhỏ tuy không nguy nga tráng lệ bằng Lâu Ngoại Lâu nổi danh Hàn Châu, nhưng chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đủ đầy, thật sự bố trí cũng được đến lịch sự tao nhã.

Chợt nghe Âu Dương Vô Cữu nói: “Quả là đã vất vả cho tiên sinh theo tôi mua kiếm, kỳ thật vừa nãy cũng có thấy vài thanh kiếm không tồi, vì sao tiên sinh lại không muốn mua?”

Vương Ki chọn mi cười: “Kia mà cũng kêu là không tồi? Thiếu cân lượng không nói, vật liệu dùng cũng là hàng cực kỳ thứ phẩm, đều là một đống sắt vụn rách nát!”

“Nhưng chọn qua chọn lại như vậy cũng không phải biện pháp…”

“Tôi ngược lại còn muốn hỏi, môn phái của cậu không phải kêu cái gì Tàng Kiếm Môn à? Sao còn phải đến tiệm binh khí mua kiếm nữa? Không phải nói đại môn phái gì đó đều có binh khí bảo bối trấn phái sao?”

“Hổ thẹn.” Âu Dương Vô Cữu cười đến có chút bất đắc dĩ, “Tiên sư thực sự chưa từng truyền kiếm cho tôi, lúc tu tập trong núi, thậm chí còn dùng đến sài đao. (dao chặt củi) Cái gọi là tàng kiếm, nói đến cũng không phải là có ẩn giấu bảo kiếm, mà là Tàng Thiên kiếm pháp của bản môn mưu cầu chỉ một chữ “Tàng”.” Liền thấy hắn cầm lên một chiếc đũa dường như cực kỳ tùy tiện vạch một cái, thân đũa bằng gỗ cùn đột nhiên hóa ra kiếm ảnh sắc bén, nhưng kiếm phong lại không thấy có động tĩnh gì.

Vương Ki còn đang ù ù cạc cạc thì đã thấy Âu Dương Vô Cữu một lần nữa chống đũa, gắp lên một khối bánh bột sen quế đường, bánh quế đường kia vậy mà đã một phân thành hai, trên khối bánh mềm mại là một vết cắt gọn gàng, nếu không có hắn cố ý tách ra thì quả thật không thể nào nhìn thấy vết cắt đó.

“Trong tay không có kiếm, kiếm ý lại trong tâm.” Hắn đem nửa khối quế đường cao bỏ vào cái bát sạch trước mặt Vương Ki.

Huyền cơ trong lời nói khinh miêu đạm tả, nhưng có thể đem kiếm ý ẩn giấu bên trong, bất hiển bất lộ, nói dễ vậy sao? Cho dù có là võ lâm minh chủ tiền nhiệm Lục Anh Hạo, dùng cả đời cũng chưa chắc làm được.

Vương Ki gật đầu, động đũa cắn một miếng bánh quế đường, bỗng nhiên tinh quang trong mắt lóe lên.

“Nếu điều Tàng Thiên kiếm pháp cầu chính là không kiếm, vậy có phải là mấy thứ giống như lời người giang hồ nói chỉ cần tùy tiện bẻ một cành cây cũng có thể dùng làm kiếm không?”

Âu Dương Vô Cữu nghĩ nghĩ: “Cái này cũng quá khó rồi? Có điều nếu mạnh mẽ rót nội lực vào, rồi dùng chút xảo kình thì vẫn có thể cùng đối thủ đang dùng đao kiếm qua được năm mươi chiêu, bất quá bản thân nhánh cây có thể sẽ chịu không được mà gãy trước.” Hắn lại còn phi thường nghiêm túc bắt đầu suy tư, “Ừm, còn phải xem xem là bẻ loại cây nào. Nói thí dụ như dùng nhánh cây bách hoặc cây hạch đào thì hẳn là có thể chống đỡ lâu hơn một chút, nếu như là tùng hay lim thì phỏng chừng chỉ có thể đỡ được bốn mươi chiêu, nếu là liễu… Dùng làm roi có lẽ thuận tay hơn.”

Trên mặt Vương Ki lập tức hiện lên hỉ sắc: “Vậy không phải xong rồi sao! Được rồi, chúng ta không cần phải đi tìm bảo kiếm gì nữa!”

“Sao tiên sinh lại nói như vậy?”

Âu Dương Vô Cữu một trận kinh ngạc, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo.

“Không phải mấy ngày trước gậy khơi lửa trong nhà bếp bị ai đó không cẩn thận làm gãy mất một đoạn à, tôi còn đang suy nghĩ một cây gậy sắt tốt như thế mà không dùng được thì quá đáng tiếc! Vừa hay, cho cậu sử dụng đó!”

“…”

——————————————————

Tác giả: đối mặt với một kế toán tiên sinh như Tiểu Ki… đúng là bất lực hoàn toàn…

——————————————————

thố ngư Tây hồ (thố: giấm)

hà nhân Long Tĩnh (tôm lột vỏ nấu với trà Long Tĩnh)

canh kê hỏa thuần thang (canh thịt gà rau nhút hay còn gọi là canh rau nhút Tây hồ)

bánh bột sen quế đường

trên đây đều là những món ăn nổi tiếng của Hàng Châu, cũng là món tiêu biểu của Lâu Ngoại Lâu, 1 nhà hàng nổi tiếng của Hàng Châu nằm bên Tây hồ, đã có lịch sử hơn 160 năm (như vậy có thể suy ra chuyện của 2 bạn vào khoảng năm 18xx)

Đọc truyện chữ Full