Qua một ngày, chính là thời hạn đón dâu kia. Đại Phong Trại từ sáng sớm đã sai mấy chục tên lâu la đến khua chiêng gõ trống, ca hát âm ĩ, huênh hoang tới nhà Thiệu lão. Bạch Ngọc Đường từ cửa sổ nhìn ra, giận đến bầm gan tím mật.
“Bạch gia ta sẽ cố nhẫn nhục chịu đựng, đợi đến đúng lúc sẽ đem đám đạo tặc bọn bây đập cho không biết ngày mai là gì!”
Lệ Nương lấy một bọc quần áo chuẩn bị sẵn ở trong phòng mình đến đưa cho Bạch Ngọc Đường. Đấy đều là quần áo mà lũ sơn tặc đưa từ trước. Vóc người của cô và Bạch Ngọc Đường chênh nhau nhiều nên chỉ lấy áo ngoài thôi chứ không khoác áo choàng, thay vào đó là một tấm khăn quanh vai. Lệ Nương giúp cậu đánh phấn, tô son, búi tóc, cài trâm, đội mũ phượng. Lỗ tai không dấu đeo khuyên được che đi bởi hai hàng tóc mai phủ dài. Đến lúc hoàn tất, chỉ thấy trước mắt một tân nương xinh đẹp, rực rỡ.
Bạch Ngọc Đường xách quần đi đi lại lại mấy bước quanh phòng, đứng trước gương thử làm vài động tác, cuối cùng lắc đầu nói.
“Ai da, không ổn, không ổn tí nào. Ăn mặc vầy khó chịu quá!”
Liếc qua thấy Triển Chiêu đang sửa soạn bộ quần áo để lát nữa cậu thay ra, Bạch Ngọc Đường cười quỷ nói.
“Này mèo con, ta thấy thân nam nhi lẻn vào đám đưa dâu có nhiều bất tiện lắm, chi bằng giả làm bà mai đi chung với Bạch gia có khi lại hợp hơn đó.”
Triển Chiêu làm sao không nhận ra ý bỡn cợt trong giọng nói của cậu chứ. Cái con chuột bạch này bị buộc phải giả trang thành nữ, vốn trong lòng đã phẫn uất đến cực điểm, nếu không tìm được chỗ xả, nhất định sẽ bùng phát thành cái gì đó không muốn tưởng tượng tới. Chính vì thế anh cười nhạt nói.
“Triển mỗ dung mạo thô lậu, cho dù đầu có đội hoa trâm, người mặc la quần, tự ám thị bản thân là kiều diễm, nhưng nhìn vào là thấy lòi đuôi rồi—”
Nói mới tới đây đã bị Bạch Ngọc Đường hung hăng chặn trước mặt.
“Mèo thúi! Dám chế nhạo Bạch gia!”
Triển Chiêu né qua một bên, tao nhã, ung dung như chẳng có chuyện gì, trên môi vẫn nở nụ cười. “Triển mỗ chẳng qua là thấy sao nói vậy. Bạch huynh đâu cần phải giận.”
Bạch Ngọc Đường xoay người tóm chặt vai anh, nghiến răng nói từng chữ. “Giỏi lắm, con mèo thúi đầy ranh mãnh kia! Đã được lợi còn muốn lên mặt à!”
Triển Chiêu nghe bên ngoài có tiếng bước chân nên tiến tới, nghiêng cười lật cùi chỏ, áp cổ tay, chế ngự hai bộ móng của Bạch Ngọc Đường. Lại thấy cậu đang há mồm tính kêu cái gì đó, anh vội vàng đè ngón tay lên môi cậu, nhỏ giọng nói.
“Bên ngoài có người, đừng lên tiếng.”
Ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng đặt trên môi, chỉ vậy thôi cũng đủ để Bạch Ngọc Đường ngưng mọi hoạt động, ý đồ phản kích như tiêu tán cả. Lúc này, hai người đứng sát với nhau, vai đụng vai, tay bắt lấy tay, ngay cả tiếng thở cũng nghe thấy rõ ràng. Bạch Ngọc Đường cảm thấy gò má có từng đợt gió mong manh phớt qua, nhẹ nhàng như lông chim đùa giỡn, từ tận đáy lòng bật ra cảm giác tê dại, run rẩy. Ra là con mèo ở quá gần, hơi thở phả trên mặt cậu…
Chỉ là hơi thở kia, mềm mại và hiền hòa, lại khiến cho người chờ mong mãi thôi, phảng phất không ngừng nghỉ…
Ôi, sao lại si mê thần say như thế chứ?
“Oái—” Cậu mới mở miệng bắt đầu kêu thì đã bị Triển Chiêu đưa tay bịt kín họng. Cái con chuột bạch này, không dưng đi kêu la om sòm cái gì vậy?
Triển Chiêu cau mày, thấp giọng. “Không kêu sợ mọi người cho là mình không biết nói à?”
Bạch Ngọc Đường đỏ mặt, tay đảo, chân đạp, thoát khỏi kìm kẹp của anh, đầu óc bấn loạn. “Mèo chết! Im đi! Tất cả là… tại mi chứ đâu!”
Bỗng cánh cửa bên ngoài bị đập đến rung cả bản lề, mấy tên lâu la xộc thẳng vào, cao giọng quát. “Mau lên! Mau lên coi! Chẳng lẽ tính để trại chủ chờ tới tối à?”
Triển Chiêu nhanh tay nhanh chân lấy tấm lụa đỏ phủ lên đầu Bạch Ngọc Đường, loáng một cái đẩy cậu đứng sau lưng mình, mỉm cười đáp. “Dạ, em gái tôi sẽ nhanh chóng lên đường ngay.”
Bạch Ngọc Đường đứng đấy nghe rõ hết, hung hăng trừng mắt nhìn, chỉ tiếc lực bất tòng tâm, tấm vải đỏ dày như thế làm sao người ta có thể nhìn xuyên qua được chứ?
Tên lâu la chỉ tay vào Triển Chiêu. “Nhóc con, mày là ai? Cùng thuộc đội đưa dâu à?”
“Tôi là… anh họ của tân nương. Hôm nay đặc biệt đến ăn cưới ạ.”
Bọn lâu la nóng nảy nói. “Thế thì đừng lề mề nữa. Mau ra ngoài lên ngựa đi thôi!”
Triển Chiêu ra ngoài đã thấy Tưởng Bình hiện đang giả làm phu khuân vác đứng lẫn trong đội, chắc là đã giấu cha con Thiệu gia xong xuôi đâu đấy rồi. Thật ra thì cái rương đựng đồ cưới mà Tưởng Bình đang mang kia chính là nơi cất giấu hai cây bảo kiếm của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cùng cây Nga Mi Gai ba cạnh của Tưởng Bình. Hai người không tiện nói chuyện với nhau nên chỉ ngầm dùng ánh mắt ra hiệu.
Tiếng kèn vang lên, kiệu hoa xuất phát, chầm chậm hướng Đại Phong Trại mà tiến. Trên đường họ đi ngang qua, nhà nhà đều đóng cửa, chỉ dám he hé nhìn ra, rất sợ con gái nhà mình cũng bị nhắm trúng mà cướp lên núi. Tới được chân núi, mười tên lâu la đứng gác chạy ra đón, Triển Chiêu ngồi trên ngựa, cẩn thận quan sát địa hình chung quanh. Đột nhiên có ba tiếng pháo phát vang, kèm theo một giọng hô lớn.
“Đại trại chủ có lệnh, không cần bái đường, đưa tân nương vào hỉ phòng trước.”
Bạch Ngọc Đường nhịn không nổi, thò đầu ra nhìn tứ phía. “Cái bọn khốn nạn! Cứ thế cướp đoạt trắng trợn dân nữ?!”
Triển Chiêu đẩy cậu vào, nhỏ giọng. “An phận chút đi. Ai đời lại có vụ tân nương nóng lòng như vậy.”
Bạch Ngọc Đường bị đẩy vào trong kiệu, tức tối mắng thầm. “Mèo chết! Mèo thúi! Dám hành Bạch gia như vầy. Cứ đợi đấy, món nợ này ta nhất định trả đủ!”
Trong sơn trại đã sắp sẵn tiệc rượu từ lâu, Triển Chiêu nhập tiệc, giả vờ uống mấy ly. Rượu vào lời ra, chẳng mấy chốc đám sơn tặc đã ngà ngà say. Triển Chiêu lẳng lặng rời đi, được mấy bước thì quay trở lại, gom số trái cây và thức ăn mình không đụng tới trên bàn vào một bọc vải rồi dùng khinh công nhảy lên mái nhà, chẳng phí sức gì tìm ra ngay phòng tân hôn. Đánh bất tỉnh hai kẻ giữ cửa, anh khẽ chui vào.
Véo—!
Mới nhấc chân qua khỏi cửa, một vật gì đó đã xé gió bay tới. Triển Chiêu phản xạ mau lẹ, giơ tay lên bắt, ra là một viên phi hoàng thạch.
“Bạch huynh, là Triển mỗ.”
“Ta sớm biết là mi rồi, nếu không còn tha cho mi nghênh ngang vào tới cửa?”
Âm thanh lười biếng phát ra từ phía cái giường chạm hoa. Kia kẻ tự cho mình là siêu phàm, phóng khoáng, tự tại có tên Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường đang nằm vểnh râu cáo trên đó, áo quần nhăn nhúm, mũ phượng xộc xệch, hai chân vắt vẻo đầy đắc ý. Căn phòng đó, bất kể là thứ gì, chỉ cần có sắc trắng một chút thôi là sẽ được trang hoàng thêm mấy hoa văn hình dấu giày rất sắc sảo…
Triển Chiêu bật cười. “Bạch huynh, thế này là…”
“Bạch gia ta đã sớm uống đến bạc màu ấm trà kia, thiếu điều đem nó đi nhai sống. Đây là quy định gì vậy hả, các người ở ngoài kia ăn uống nhậu nhẹt no say, Bạch gia ở trong này đến khúc xương còn chẳng nhìn thấy, bộ muốn bỏ đói tân nương cho tới chết à?”
Triển Chiêu nghe vậy khẽ mỉm cười, lấy cái bọc giấu trong người ra. “Đây là hôn tục cựu lệ mà. Khiến Bạch huynh vất vả rồi. Triển mỗ có mang theo chút đồ ăn vặt, Bạch huynh dùm tạm vậy.” Nói rồi mở bọc ra, bày trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vừa thấy, mặt ngay lập tức tươi tỉnh lên liền, tay trái cầm bánh, tay phải đút gà, cứ thế tống vào miệng, vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói.
“…Coi như còn mèo mi… còn có chút lương tâm. Đợi Bạch gia ăn uống no đủ… sẽ, sẽ… khụ khụ…”
“Ăn chậm thôi, coi chừng mắc nghẹn.” Triển Chiêu vừa nói vừa rót chén trà cho cậu.
Bạch Ngọc Đường khó khăn lắm mới khôi phục trạng thái bình thường, cười quỷ nói. “Đợi Bạch gia ăn uống no đủ, sẽ cùng con mèo thúi mi tính sổ. Dám cả gan nhận mình là anh họ của Bạch gia, đúng là ‘gan mèo bằng trời’ mà.”
Triển Chiêu lườm cậu một cái, sớm biết như vậy, khi nãy đã để chết nghẹn luôn rồi. Quả nhiên miệng chuột chẳng mọc nổi ngà voi mà. Ánh mắt chạm phải bảo kiếm Cự Khuyết và Họa Ảnh đặt ở trên giường, anh liền hỏi.
“Tưởng đảo chủ đâu rồi?”
Bạch Ngọc Đường cầm một trái nho bỏ vào trong miệng, vô tư vô lo đáp. “Tứ ca đi tìm những cô gái bị bắt cóc tới đây, nói là muốn cứu ra trước. Bán cái cho chúng ta đối phó với ba tên kia.”
Hai người đương nói chuyện thì chợt nghe bên ngoài có tiếng cười cợt say say, đoán là trại chủ kia ăn uống no nê, giờ vào động phòng đây. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra hiệu bằng mắt, mỉm cười một cái, mỗi người cầm kiếm của mình rồi vào vị trí. Triển Chiêu nấp sau bình phong, Bạch Ngọc Đường giấu Họa Ảnh dưới chăn, lấy khăn đỏ trùm lên đầu, chỉnh trang lại tư thế đúng mực của một khuê nữ mới gả, lặng lẽ chờ cái vò rượu kia bước vào.
Tiếng cửa phòng kẽo kẹt vang lên, theo sau đó là bước chân lảo đảo của một người, chưa lên tiếng nhưng mùi rượu cũng đã tỏa ra nồng nặng rồi. Đến được chỗ Bạch Ngọc Đường đang ngổi, gã cười híp hai con mắt vô lại, trêu ghẹo nói.
“Cô em dễ thương, đợi đến sốt ruột như vậy sao? Ha ha ha, Nhị gia đến bồi thường đây, để chúng ta một bước lên mây nào.” Nói rồi lao tới muốn ôm.
Bạch Ngọc Đường cười thầm, thân lừa ưa nặng, đúng một con chó kinh tởm mà, được, đã thế Ngũ gia sẽ vờn chơi một trận. Ý đã quyết, cậu ra bộ thẹn thùng, tránh người, cúi đầu không nói.
Gã kia bắt hụt, ngã lăn quay trên giường, lồm cồm bò dậy, cười đen tối.
“Mỹ nhân, không cần phải xấu hổ đâu, mau tháo khăn đỏ xuống, để Nhị gia chiêm ngưỡng dung nhan nào…”
Bạch Ngọc Đường nghiêng người dựa vào giường, khẽ khàng vén khăn lên, đầu mày cuối mắt chớp chớp, co cơ nơi cổ, mỉm cười dịu dàng nói.
“Trại chủ, người xem… nô tì có đẹp không?”
Triển Chiêu nấp đằng sau tấm bình phòng, nghe con chuột bạch giả giọng nói ‘nô tì có đẹp không’ nhịn không nổi bụm tay cười không thành tiếng.
“Đẹp! Đẹp! Đẹp như tinh linh, đẹp như tiểu bảo bối, khiến Nhị gia hồn bay phách đảo rồi. Tới đây nào…”
Bạch Ngọc Đường giờ mới có cơ hội nhìn thấy gã ta. Đó là một kẻ khoảng tầm ba mươi, đầu đội mũ châu, người mặc cẩm bào, không giống dân giang hồ mà có chút dáng dấp con nhà giàu.
“Không chịu đâu, nô tì không muốn…” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa cười thật nhu mì, quả đủ loại phong tình mà.
Gã ta nghiêng nghiêng đôi mắt say, mê mẩn nhìn khắp người Bạch Ngọc Đường, ánh mắt đầy vẻ bỉ ổi, cười dâm tà.
“Chúng ta đã thành vợ thành chồng, còn cái gì mà phải xấu hổ nữa. Mau tới đây nào. Chỉ cần đúng ý Nhị gia, từ nay lo gì không đủ vinh hoa phú quý, cơm no áo ấm.”
Đôi mắt Bạch Ngọc Đường ánh lên vẻ giảo hoạt, giả nóng nảy nói.
“Không được… không được mà…”
Gã chẳng đợi nổi, như hổ đói vồ lấy Bạch Ngọc Đường. Nhưng tay còn chưa kịp chạm vạt áo, trên cổ đã bị một thanh bảo kiếm oai nghiêm kề vào.
Bạch Ngọc Đường tung người, tiện tay quăng đi mũ phượng trên đầu, hừ mũi một cái, khinh thường nói. “Mèo thúi! Bạch gia còn chưa vờn xong con chó hôi này, mắc chi mi can thiệp vào?”
Triển Chiêu lườm cậu, giọng trào phúng nói. “Đợi Bạch huynh xài hết hứng thú, Triển mỗ chắc hóa thành tảng băng mất.”
“Con mèo chết tiệt! Dám chế nhạo Bạch gia. Muốn ăn đòn lắm phải không?”
Triển Chiêu chẳng màng con chuột nào đó đang quậy ầm ĩ, nghiêng kiếm, cất giọng oai nghiêm chất vấn. “Ngươi là người phương nào? Dám lớn mật làm thổ phỉ, lại còn trắng trợn cướp đoạt con gái nhà lành?!”
Gã ta run như cầy sấy, hai chân rụng rời, rơi sụp xuống đất, đơ đơ quay đầu, lắp bắp nói.
“Ngươi… ngươi thật lớn mật! Bộ ngươi không biết ta là… ta là…” Nói tới đây gã đã quay đầu hoàn toàn, nhìn thằng vào vào Triển Chiêu, hết hồn hết vía kêu lên. “Cậu là… Triển Chiêu?!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thất Ngũ] Bao Thanh Thiên Hệ Liệt
Quyển 2 - Chương 4: Sơn trại
Quyển 2 - Chương 4: Sơn trại