DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Em Xin Lỗi, Vì Vẫn Ở Đây
Chương 4

Ánh đèn lấp lóa đảo qua đảo lại căn phòng đông nghịt người, tiếng nhạc nện vào màng nhĩ những âm thanh chát chúa. Tôi chọn cho mình một chỗ khá “sáng sủa bắt mắt”, đảo nhìn khắp căn phòng để kiếm “khách” như một thói quen mà quên mất hôm nay mình đến đây chỉ để uống.

– Gì thế nhóc!

Tiếng anh Quân từ sau quầy rượu kéo tôi lại, anh ấy là bartender của quán này, tay nghề của anh rất tốt, lại đúng việc anh thích, tôi vẫn thầm mừng cho anh.

– Như cũ nhá anh!

Tôi chẳng nói gì nhiều, nhưng anh hiểu ngay ý của tôi. Mỗi lần tôi đến bar để uống thì chỉ uống bia, thứ bia lạnh buốt, đầy bọt trắng. Buồn, hoặc đến “Lặng” uống cà phê, hoặc tôi sẽ đến bar này uống thứ gì thật sốc như bia. Ngày còn sinh viên, không có nhiểu tiền, tôi hay uống nước ngọt có ga. Cảm giác sốc đến từ cổ họng rồi bốc lên đầu khiến mọi thứ trong giây lát choáng váng, như vừa đẩy được cái gì đó rất nặng ra khỏi tâm trí vậy.

– Sao? Chuyện gì thế em?

Anh đặt cốc bia to hơn cả hai bàn tay của tôi xuống, xoa xoa đầu, hỏi tôi như một người anh trai. Tôi cầm cốc lên, tu một hơi gần nửa, mắt đỏ ngầu vì hơi bia.

– Em chán.

– Chán gì thế nhóc? Phong vẫn để em đến đây à?

Tôi nhếch miệng, tu thêm một hơi nữa.

– Tối hôm kia em vừa bị hắn hành cho nguyên một đêm, đến giờ vẫn mất tích, càng tốt.

Anh Quân nhướn mày, tỳ hai tay vào bàn hỏi tôi có chút lo lắng.

– Nguyên một đêm cơ à? Chuyện gì làm hắn bực vậy? Lần cuối cùng hắn làm vậy với em hình như là lúc em đang trêu một thằng cha già ở bar này.

– Vì người đó.

– Ai? An hả?

Nhắc đến người ấy anh cũng thoáng chựng lại.

– An còn ở Hà Nội không, hay về Sài Gòn rồi.

Tôi lắc đầu, kể từ hôm đó anh không còn liên lạc với tôi nữa, chắc anh thấy ghê tởm tôi.

– Anh có tin của “nó” không?

Tôi lảng qua chuyện khác hỏi anh. Anh cười cười, lắc đầu như một thói quen rồi lại tất bật với công việc của một người pha chế. Tôi nhìn anh biểu diễn một lúc, rồi uống nốt chỗ bia còn lại, bỗng thấy hơi mơ màng. Say à? Sao sớm thế!

“Nó” mà tôi vừa hỏi anh Quân, là người yêu cuối cùng của anh, theo như anh nói, người tạo thêm một mắt xích nữa cho mối quan hệ giữa tôi, anh và người đó. Năm năm trước, ba chúng tôi đều quen nhau trên mạng, trong khi tôi và người đó thành một cặp thì anh Quân và người đó trở thành hai người bạn khá thân. Rồi anh Quân cũng có người yêu, cứ ngỡ tưởng là bốn người, hai cặp, từ đây có thể vui vẻ cùng nhau, ai ngờ đâu…Vào Sài Gòn, cùng với sự lạnh lùng của người đó, tôi cũng mơ hồ nhận ra có gì khác lạ giữa người đó và người yêu anh Quân, hai người thân mật, đùa giỡn cứ như là một cặp thật sự vậy. Anh Quân hay ghen, tôi thì nhạy cảm, quan hệ giữa bốn người bỗng chốc căng thẳng. Sau ngày tôi về Hà Nội không lâu, thì anh Quân cũng nói lời chia tay với người yêu. Đời lắm cái lạ lùng muốn trêu tức người ta, người yêu anh ngay lập tức muốn quen với người đó. Thế là tình bạn lại đổ vỡ. Anh Quân mất người yêu, cũng mất luôn cả bạn, khoảng thời gian đen tối của tôi cũng là lúc anh phải trải qua những nghiệt ngã nhất. Những lúc vui vẻ hiếm hoi, tôi vẫn hay đùa anh, anh là người em muốn mà không thể yêu. Chúng tôi dựa vào nhau để cùng vượt qua lúc khó khăn nhất, lúc nỗi nhớ không ngăn được ồ ạt tràn về, cho nhau những lời động viên chân thành. Ai không biết, nhìn vào quan hệ chúng tôi, không thể nhận ra nó khác yêu ở chỗ nào. Tôi quý anh, coi anh như một người anh trai, có lẽ còn hơn cả thế, gần chạm đến ngưỡng yêu, nhưng vẫn còn thiếu gì đó. Đến bây giờ, chỉ anh là người hiểu tôi nhất…

Tôi gọi thêm một cốc bia nữa. Anh Quân cũng rảnh được một chút, lại qua nói chuyện với tôi.

– Em đã thỏa nguyện chưa?

– Hì, sao cái gì anh cũng nhìn ra nhở. Rồi, em đã thỏa nguyện rồi, đã đi chơi cùng anh ấy, được nấu cơm cho anh ấy, được quan tâm anh ấy…

Tôi thả ánh mắt len lỏi trong đám người phía trước, chẳng biết phải nhìn nơi đâu.

– Vậy sao vẫn buồn? Em vẫn còn muốn níu kéo à?

Tôi bật cười, cười thật sự.

– Năm năm rồi, níu kéo gì hả anh, anh nhìn em như thế này có có đủ tư cách để níu kéo anh ấy à? Anh ấy thấy hết rồi, thấy em nhơ nhuốc, bẩn thỉu đến thế nào rồi…

Tôi không khóc được, hốc mắt lại cứ cay xè, thật khó chịu. Anh đẩy cốc bia về phía tôi, tôi cầm lấy tu một hơi gần cạn, nước mắt cuối cùng cũng trào ra được.

– Sao lần nào trước khi ra đi em cũng để lại ấn tượng xấu với anh ấy thế hả anh….

Tôi hỏi ai, hỏi anh Quân, hỏi anh hay đang hỏi chính tôi. Tôi không muốn nghĩ nhiều nữa, năm năm rồi, suy nghĩ chất chứa đã quá nhiều rồi. Tôi bỗng muốn cười to lên, cười giễu chính cuộc đời mình, hèn hạ và nhục nhã, thế mà vẫn muốn giữ cho tình yêu dành cho anh nguyên vẹn và trong sáng. Giữ được thì sao, anh cũng đâu có biết, cuối cùng vẫn là tôi chịu đắng cay. Xung quanh, đám người được nhạc sàn dìu dắt, cứ thế lên đến đỉnh điểm hoan lạc, họ bắt đầu quấn lấy nhau như hai con rắn không xương, thỏa mãn xác thịt cho nhau. Tôi quay cuồng trong ánh đèn, trong mùi vị nồng nặc của dục vọng, trong những đau đớn thêm lần nữa không kìm được. Có vài kẻ đến ve vãn tôi, haha, trông tôi thảm hại thế này mà vẫn có sức hút cơ à? Đúng là trêu ngươi, sạch sẽ có người thích, bẩn thỉu cũng có kẻ bẩn thỉu thích. Tôi đáp trả những cái vuốt ve khiêu khích, những lời mời gọi ẻo lả. Ngày xưa tôi là ai? Giờ tôi là ai? Là một thằng trai bao mà thôi! Tôi không có quyền từ chối, vì họ dùng tiền mua tôi rồi cơ mà. Tôi cười lên man rợ trong những ái ân hờ hững ấy, để rồi thoắt ẩn thoắt hiện lại thấy người đó, anh nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại pha lẫn vẻ kinh tởm. Tôi càng cười to hơn, để mặc những kẻ kia vuốt ve cơ thể mình. Tôi lại có ảo giác, lần nào say tôi cũng có ảo giác thấy anh. Sao nhỉ? Sao tôi vẫn chưa quên được anh nhỉ? Tình yêu là cái gì, sao tôi không rửa được nó…

Đọc truyện chữ Full