Anh trầm mặc một lúc sau đó gật đầu, mười phút sau anh an vị trên sô pha trong nhà tôi.
Đối với biểu hiện của anh tôi cảm thấy bất mãn hơn là vui mừng, rót một cốc nước, lấy ra nhiệt kế cùng thuốc cảm, cả quá trình mặt của tôi luôn cau có. Cuối cùng vẫn không nhịn được oán giận: “Anh cứ như vậy đi theo tôi hả? Vạn nhất tôi là người xấu thì biết làm sao?”
Anh nhìn tôi, trong con ngươi ảm đạm hiện lên nụ cười: “Maria thường xuyên nhắc đến cậu với tôi, cậu là đứa nhỏ tốt.”
Tôi bĩu môi, rất không chấp nhận ngữ khí coi tôi là đứa nhỏ của anh, dù thế nào thì tôi cũng đã 18 tuổi, anh nhiều lắm cũng hơn tôi 5, 6 tuổi thôi, vậy mà chẳng thấy thành thục ở chỗ nào.
Lúc anh đang đo nhiệt độ cơ thể tôi rất muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn không hỏi. Người phương Tây rất đặt nặng chuyện riêng tư, nói sau tình trạng anh như thế này, tôi cũng không hỏi ra miệng được.
Nhìn nhiệt kế, 37 độ 8, không tính nghiêm trọng. Uống thuốc xong anh không nói lời nào, tôi cũng không biết nói gì, phải biết rằng nửa giờ trước chúng tôi căn bản không khác gì hai người xa lạ. Cuối cùng tôi không chịu nổi loại không khí xấu hổ này, hỏi anh: “Cơm chiều ăn ở chỗ tôi được không? Hay là tôi đưa anh về nhà?”
Anh đối với một từ nhà này phản ứng mãnh liệt, cho tôi cảm giác sắp khóc: “Nhà? Tôi không có nhà, có cũng chỉ là một gian phòng ở lạnh như băng!”
Tôi không biết làm sao nhìn anh, anh đã đưa hai tay lên ôm mặt khóc nức nở, cũng đứt quãng nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.
Bạn trai của anh lúc còn là học sinh từng hút ma túy, sau khi quen anh thì bỏ, từ lúc hai người mến nhau đến khi ở chung, vẫn rất hạnh phúc. Nhưng nửa năm trước anh phát hiện bạn trai không biết từ khi nào lại bắt đầu hút ma túy, cơ hồ tất cả thu nhập đều mang đi mua ma túy. Anh khuyên bạn trai đi cai nghiện, vì thế thậm chí xin nghỉ việc. Hai người cãi nhau vài tháng, bạn trai anh lại thế nào cũng không cai được, hơn nữa tính tình từ từ nóng nảy, hai người va chạm càng ngày càng nghiêm trọng, rốt cuộc ầm ĩ một trận lớn rồi chia tay. Không lâu sau anh biết được bạn trai do hút ma túy quá liều mà tử vong.
“Hiện tại tôi căn bản không dám về nhà, ở nơi đó tôi chỉ nghĩ đến những chuyện giữa chúng tôi… Đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi, sao lại ở vào thời điểm đó chia tay với cậu ấy…”
Anh nức nở, càng khóc càng lợi hại, cuối cùng quả thức khóc đến tê tâm liệt phế… Tôi giống như nhìn thấy giấc mơ của mình từng chút từng chút vỡ tan ––– sự thật trong cuộc sống, tình tiết đồng thoại cũng không tồn tại, hạnh phúc… Phải do tự bản thân tìm a, một người không quý trọng, liền giống như bọt biển tan biến mất…
Tôi không biết hình dung như thế nào tâm tình lúc đó, chua sót, bất đắc dĩ, đau lòng, còn có cái gì khác nữa. Nhưng mà lúc đó, nguyện vọng rõ ràng nhất của tôi chính là lần thứ hai nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh.
Có lẽ là do đã nói ra tất cả, nên lúc cơm chiều anh rõ ràng bình tĩnh rất nhiều, còn có tâm tình nói đồ ăn Trung Quốc tôi làm rất ngon. Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười không hề có chút chân thành của anh, một cảm giác xúc động vô cùng đột ngột gần như không lễ phép nói: “Nếu anh không muốn về nhà không bằng chuyển đến chỗ của tôi đi, tôi vừa vặn đang tìm người cùng thuê.”
Anh nghe vậy liền buông dao nĩa, nhìn tôi thật lâu: “Có một số việc vẫn là nghĩ cho kỹ rồi hãy nói, tôi không cần đồng tình.”
Tôi có chút nghẹn lời, nhưng tôi biết tôi đối với anh cũng không có một chút đồng tình, quýnh lên, tôi liền thốt ra những điều giấu kín dưới đáy lòng: “Tôi chưa từng có đồng tình với anh! Tôi chỉ hy vọng người mình thích có thể sống tốt thôi.”
Nói xong anh sửng sốt, tôi cũng choáng váng, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới sẽ nói cho anh biết tình cảm của tôi.
Trầm mặc bao phủ ở trên đầu chúng tôi, cơm nước xong, anh muốn rửa chén lại bị tôi ngăn lại, anh đứng ở bên cạnh nhìn tôi. Thu dọn xong, nhìn sắc trời, tôi hỏi anh hôm nay có muốn ở nhà tôi hay không. Anh trả lời một câu: “Ngày mai tôi có thể chuyển đến đây được không?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lời Tỏ Tình Đêm Giáng Sinh
Chương 3
Chương 3