DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu
Chương 24: Hiểu lầm nảy sinh

Một ngôi nhà yên tĩnh ở ngoại ô thành Tây Xuyên, Lâm Hạo Phong tay cầm một thanh chủy thủ, đem quả đào cắt thành từng khối nhỏ.

“Nào, ăn một miếng đi.” Lâm Hạo Phong nhìn Gia Luật Thanh há miệng đem khối đào vừa cắt nuốt xuống, vừa lòng cười cười. So với lúc vừa đến nơi này y không nói một lời, đến bây giờ thường thường có thể cùng mình tán gẫu một hai câu, đã là một tiến bộ rất lớn.

“Ngày hôm qua…… Cám ơn ngươi.” Gia Luật Thanh thấp giọng nói cảm tạ, tối hôm qua trời mưa rất to, hàn khí lại từng chút từng chút thẩm thấu qua da truyền theo từng mạch máu đến tứ chi, đau đớn đến mức ngay cả ý thức đều bay hết, là Lâm Hạo Phong luôn ôm chặt lấy chính mình nói không có việc gì, không nhớ rõ chính mình cuối cùng là mơ mơ màng màng ngủ khi nào, chỉ biết là trước khi mình thiếp đi, Lâm Hạo Phong vẫn còn nhìn lấy mình, trong mắt tràn đầy thương tiếc.

“Có cái gì phải cảm tạ chứ.” Lâm Hạo Phong cười, thân thủ thay y lau một chút nước đào dính bên miệng, ngón tay lưu luyến trên khóe môi y không dời đi, đại khái là vì mấy ngày nay được chiếu cố rất tốt, môi Gia Luật Thanh đã không còn giống lúc trước vừa trắng vừa nức nẻ dọa người như vậy, mà đã có chút hồng hồng mềm mềm, nhìn qua thật động lòng người, vì thế Lâm Hạo Phong đầu óc nóng lên, kìm lòng không đậu chậm rãi kề sát vào.

Một chiếc xe ngựa đứng ở ngoài cửa viện, tạo ra động tĩnh đánh gãy hai người, Gia Luật Thanh có chút bối rối quay đầu đỏ mặt, Lâm Hạo Phong khẽ nhíu mày, giương mắt lên, liền nhìn thấy Lãnh Úy ôm Lãnh Tịch Chiếu đi tới.

“Sư phụ?” Lâm Hạo Phong đầu tiên là vui vẻ, sau lại cả kinh:“Tịch Chiếu làm sao vậy?”

“Nói sau đi, trước tìm một cái phòng sạch sẽ để Tịch Chiếu nghỉ ngơi đã.” Lãnh Úy nóng nảy  phân phó:“Kêu người xuống bếp làm nhiều đồ ăn bổ máu gì đó mau lên.”

Lâm Hạo Phong nhanh chóng đáp ứng, may mà phòng ở đủ lớn, một người một phòng vẫn còn dư.  

Thấy Lãnh Tịch Chiếu toàn thân đều lành lạnh, Lãnh Úy nâng tay truyền chút nội lực của chính mình đi qua cho y. Để cho Lâm Hạo Phong khỏi lo lắng, thừa dịp Lãnh Úy đang tập trung truyềnnội lực cho Lãnh Tịch Chiếu, Hứa Tư Đình đại khái kể lại một chút chuyện đã xảy ra.

“Cái gì?” Lâm Hạo Phong trừng mắt:“Quá đáng như vậy? Tây Đằng Lâm kia cũng thật không phải nam nhi mà, uổng cho Tịch Chiếu còn đối hắn yêu thích cuồng dại!”

Hứa Tư Đình chậm chạp không thể đúng lúc đem miệng Lâm Hạo Phong che lại, trong lòng âm thầm kêu khổ.

“Ngươi nói cái gì?” Lãnh Úy nghe vậy kinh sợ quay đầu:“Tịch Chiếu xem trọng cái tên vương bát đản kia?”

“Sư phụ ngươi bình tĩnh một chút a……” Hứa Tư Đình ôm chặt lấy Lãnh Úy không buông tay:“Trăm ngàn lần không cần xúc động a, hắn là Tây Xuyên vương thượng a~!”

“Hỗn đản!” Lãnh Úy đứng lên hướng ra bên ngoài:“Vừa rồi ta nên làm thịt hắn!”

Trên giường, Lãnh Tịch Chiếu bị quấy nhiễu, mơ mơ màng màng động động thân, lại trong lúc vô ý đụng đến miệng vết thương trên cánh tay, không khỏi nhíu mày hừ nhẹ một tiếng.

“Tịch Chiếu.” Lãnh Úy nhanh chóng tiến lên xem xét Lãnh Tịch Chiếu:“Làm sao vậy, không thoải mái?”

Lãnh Tịch Chiếu mở to mắt chớp a chớp, thấy rõ ràng trước mắt là Lãnh Úy, suy yếu cười cười:“Phụ thân~, con rất nhớ người.”

“Vậy thì theo ta về Giang Nam đi.” Lãnh Úy thay y chỉnh chỉnh cái chăn:“Chờ ngươi khoẻ lên chúng ta liền đi, để Tư Đình về nói với hoàng đế một tiếng, ngươi đừng trở về nữa.”

“Nhưng là con cũng nhớ Hoàng Thượng, còn có Hạo Dương.” Lãnh Tịch Chiếu có chút ủy ủy khuất khuất, quai hàm phình ra.

Lãnh Úy thở dài, từ nhỏ đến lớn tiểu tử này lúc nào cũng dùng bộ dạng này cùng mình làm nũng, càng thất bại hơn là chính mình lúc nào cũng bị nó làm mềm lòng:“Vậy trước tiên ở nơi này dưỡng thương, sau đó ta sẽ cho ngươi hồi hoàng cung.”

“Ân.” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu:“Phụ thân~, con đói bụng……”

“Ta lập tức đi kêu hạ nhân nấu cơm!” Lâm Hạo Phong thức thời nhanh chân chạy ra bên ngoài, ai nấy đều biết Lãnh Úy cưng chiều Lãnh Tịch Chiếu có tiếng, hiện tại trưởng thành còn đỡ chút, nhớ tới trước đây ai tới sờ Lãnh Tịch Chiếu một chút cũng phải bị trừng nửa ngày, chưa từng gặp qua có ai bảo vệ con mà bảo vệ thành như vậy a.

Chỉ có Hứa Tư Đình đứng ở một bên có chút buồn bực, thiếu gia như thế nào lại giống như một chút cũng không để ý Tây Đằng Lâm chứ, cử chỉ hành vi bình thường đến có chút dọa người nha.

“Phụ thân.” Lãnh Tịch Chiếu tựa vào trước ngực Lãnh Úy trước ngực mở miệng:“ Nhà chúng ta ở Giang Nam hiện tại hẳn là vẫn rất tốt đi, thiệt nhiều năm không trở về qua.”

“Vẫn tốt lắm, hồ cá trước đây con thích câu cá ở đó nhất ta vẫn còn thay con bảo quản, về nhà ta sẽ tiếp tục cùng con câu cá.” Lãnh Úy ôm lấy Lãnh Tịch Chiếu, trong lòng nói thầm bảo bối nhà mình như thế nào ăn nhiều đồ bổ như vậy vẫn không thấy lớn lên nhỉ, vẫn luôn nho nhỏ mềm mềm như vậy, như thế nào lại đi thích người ta được chứ.

“Tịch Chiếu.” Lãnh Úy thấy Lãnh Tịch Chiếu cười vui vẻ, vì thế mở miệng hỏi:“Tây Đằng Lâm kia đả thương ngươi, ngươi muốn cha như thế nào giúp ngươi trút giận?”

Ý cười trên mặt Lãnh Tịch Chiếu lập tức cứng đờ, chợt khôi phục bình thường, vùi đầu trong lòng Lãnh Úy, thanh âm lười biếng:“Không có việc gì, hắn cũng không phải cố ý.”

“Nhưng là hắn vì cứu tình nhân của hắn mà suýt nữa hai ngươi a!” Lãnh Úy hồi tưởng lại một màn lúc ấy mà hận nghiến răng nghiến lợi.

“Đại khái hắn là thật sự…… Thực sự thích vị Tô cô nương kia đi.” Lãnh Tịch Chiếu miễn cưỡng cười:“Không có việc gì, không nên trách hắn.”

Lãnh Úy nhìn hốc mắt y ửng đỏ, âm thầm nhíu mày:“…… Hảo, ngươi muốn thế nào cũng được.”

Lãnh Tịch Chiếu đem mặt chôn ở trong lòng Lãnh Úy, nhớ tới Tây Đằng Lâm đêm đó hôn môi chính mình, đáy lòng đau như bị lăng trì.

Cảm giác được Lãnh Tịch Chiếu trong lòng mình cố nén không khóc, Lãnh Úy thở dài, ôm chặt thân mình Lãnh Tịch Chiếu có chút phát run, ánh mắt cũng là càng ngày càng ám lãnh.

Ăn cơm  uống thuốc xong, Lãnh Tịch Chiếu lại nặng nề ngủ, Lãnh Úy túm Hứa Tư Đình lôi ra ngoài phòng, sắc mặt khó coi dọa người.

“Sư phụ … làm sao vậy?” Hứa Tư Đình bị hoảng sợ.

“Tịch Chiếu cùng cái tên Tây Đằng Lâm kia, rốt cuộc sao lại thế này?” Lãnh Úy nhìn thẳng Hứa Tư Đình:“Còn dám gạt ta, ta hiện tại phải đi giết Tây Đằng Lâm!”

Hứa Tư Đình bị khí thế bức nhân của hắn làm cho trong lòng chột dạ, dù sao chuyện tới nước này, cũng giấu không được, vì thế giận dữ nói:“Thiếu gia thích hắn, lần này đến Tây Xuyên, cũng là do thiếu gia chủ động yêu cầu.”

“Ta muốn gắp tên kia.” Lãnh Úy thanh âm không có chút thương lượng nào:“Ngươi ở đây chiếu cố Tịch Chiếu, không được nói cho nó biết là ta đi hoàng cung.” Nhớ tới ấn ký đỏ sậm đầy ám muội trên cổ Lãnh Tịch Chiếu, tay Lãnh Úy gắt gao nắm thành một đoàn.

Hứa Tư Đình biết chính mình có ngăn cũng ngăn không được, vừa lúc chính mình cũng đối với Tây Đằng Lâm không vừa mắt, liền gật đầu:“Hắn dù sao cũng là Tây Xuyên vương thượng, sư phụ thủ hạ lưu tình là tốt rồi.”

Trong Tây Xuyên hoàng cung, Tây Đằng Lâm ngồi ở trong viện uống rượu, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn muốn chết, hạ nhân báo lại nói là Lãnh Úy mang theo Lãnh Tịch Chiếu ra khỏi cung, Cống Đạt nói không sao chính mình ngày mai đi giải thích là tốt rồi, nói thì dễ, cách sáng mai còn có vài canh giờ, đêm nay ngủ như thế nào chứ?

“Vương thượng.” Tô Thủy yểu điệu bước vào sân:“Như thế nào lại một mình ở đây uống rượu giải sầu vậy?”

Tây Đằng Lâm liếc mắt nhìn nàng một cái, mặt không chút thay đổi tiếp tục uống rượu.

“Vương thượng……” Tô Thủy cười duyên:“Hôm nay đa tạ Vương thượng cứu mạng.”

Không đề cập tới còn đỡ, nay nàng nhắc tới, Tây Đằng Lâm lại một bụng hỏa, nếu không phải vì cứu nữ nhân này, chính mình lại như thế nào sẽ thất thủ khiến Lãnh Tịch Chiếu bị thương chứ.

Tô Thủy cắn môi, thấy Tây Đằng Lâm vẫn như trước sắc mặt ám lãnh, cố lấy dũng khí tiến lên ôm lấy hắn:“Vương thượng vì sao đối A Thủy lãnh đạm như thế… …” Khi nói chuyện, thanh âm đã mang theo vài phần nghẹn ngào.

“Đi ra ngoài.” Tây Đằng Lâm lạnh lùng mở miệng:“Đừng tới phiền ta.”

“A Thủy không đi.” Tô Thủy một tay linh hoạt tiến vào trong vạt áo của Tây Đằng Lâm, nam nhân trước mắt này là điểm tựa duy nhất chính mình có thể gửi gắm khi tuổi già, vô luận như thế nào cũng không thể thua, nếu thua, chính mình thật sự cái gì cũng không còn.

Tây Đằng Lâm mày nhíu chặt, vừa muốn thân thủ đẩy ra Tô Thủy, lại cảm thấy trước mắt có một bóng đen chợt lóe, giương mắt liền thấy Lãnh Úy mặt lửa giận đứng ở trước mặt.

“Có thích khách!” Tô Thủy ban ngày bị dọa sợ, theo bản năng hô to.

“Câm miệng!” Tây Đằng Lâm hung hăng liếc mắt trừng nàng một cái:“Đi ra ngoài cho ta! ”

Tô Thủy hai mắt rưng rưng, quay đầu chạy ra khỏi sân. 

“Lãnh tiền —” Chữ “bối” còn chưa có nói ra, Tây Đằng Lâm liền cảm thấy trước ngực một trận đau đớn, không khỏi mạnh mẽ lui về phía sau mấy bước, tựa vào trên tường mở miệng thở dốc.

“Đồ vô dụng.” Lãnh Úy thu tay:“Ngay cả một phần mười nọi lực của Tư Đình cũng không có.”

“Lãnh tiền bối.” Tây Đằng Lâm ôm ngực bắt buộc chính mình điều chỉnh tốt nội tức, giải thích:“Ta hôm nay không phải cố ý thương tổn Tiểu Tịch.”

“Nhưng ngươi đã có ý lừa nó.” Lãnh Úy ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tây Đằng Lâm:“Nếu không thích Tịch Chiếu, ngươi có thể cự tuyệt nó, tại sao phải lừa cho nó đầu óc choáng váng, kết quả làm nó tổn thương?.”

“Ta là thật sự thích y.” Tây Đằng Lâm vội vàng giải thích.

“Vậy vừa rồi ngươi tính sao?” Lãnh Úy nhìn mắt hướng Tô Thủy ly khai:“Nếu ta không nhìn lầm, ban ngày ngươi vì nàng mới khiến cho Tịch Chiếu bị thương đi?”

“Lãnh tiền bối ngươi nghe ta giải thích –” Nói còn chưa nói xong, tay trái của Lãnh Úy lập tức lóe ra hàn quang chụp lấy cánh tay phải của Tây Đằng Lâm:“Nếu không thấy được cảnh vừa rồi ngươi cùng nữ nhân kia dây dưa, ta có lẽ còn có thể nghe ngươi giải thích, nhưng là hiện tại –” Lãnh Úy sắc mặt trầm xuống, tay trái tăng thêm lực đạo, Tây Đằng Lâm cảm thấy nửa người trên chợt trở nên lạnh buốt vô cùng.

“Còn dám tiếp cận con ta, ta cho ngươi đời này không thể động đậy.” Lãnh Úy xoay xoay cổ tay, nhìn vẻ mặt thống khổ của Tây Đằng Lâm, cười nhạo:“Cái này chịu cũng không nổi? Ta chỉ có dùng ba thành công lực, hôm nay ngươi đánh phi tiêu độc kia hướng về phía Tịch Chiếu, nỗi đau của nó bây giờ còn đau hơn ngươi gấp bội.”

“Lãnh tiền bối ngươi hiểu lầm.” Tây Đằng Lâm ánh mắt chân thành, dù biết rằng Lãnh Uý không muốn nghe, nhưng vẫn muốn giải thích rõ ràng.

Nghĩ đến Lãnh Tịch Chiếu buổi tối còn phải chữa thương, Lãnh Úy không muốn tiếp tục cùng hắn dây dưa, dưới chân đạp vài cái mượn lực,lắc mình một cái,  xoát xoát biến mất trong bóng đêm.

Tây Đằng Lâm cười khổ, cảm thấy nửa người trên như là bị hàn kim châm liên tục đâm vào, Tiểu Tịch chịu khổ gấp bội chính mình, vậy thì y đau đớn tới mức nào chứ?.

Lãnh Úy chạy về nhà Lâm Hạo Phong, vừa vào cửa liền thấy Chu Mộ rướn dài cổ đang ngó trái ngó phải.

“Sư phụ ngươi đã trở lại!” Vừa thấy Lãnh Úy, Chu Mộ vui vẻ chào đón.

“Ngươi tại sao ở đây?” Lãnh Úy khó hiểu.

“Ta là bằng hữu của Lâm đại ca mà, nên tạm thời ở nơi này.” Chu Mộ mới vừa rồi đã nghe nói đại khái về chuyện đã xảy ra hôm nay, vì thế thân thủ thay Lãnh Úy xoa bóp bả vai:“Sư phụ yên tâm, Tịch Chiếu còn chưa có tỉnh, ta đã thay y bắt mạch, trừ bỏ có chút suy yếu, không có việc gì lớn.”

Lãnh Úy cao thấp đánh giá Chu Mộ một chút, vui vẻ:“Tiểu tử ngươi cũng thật có khả năng nha!”

“Đó là do sư phụ dạy tốt.” Chu Mộ ánh mắt chớp a chớp, vẻ mặt thành khẩn.

“Hảo, thu ngươi làm đồ đệ không có gì không tốt.” Lãnh Úy gật đầu:“Dập đầu không cần, nhưng bái sư lễ thì không thể thiếu.”

Chu Mộ vui vẻ, từ trên người móc ra ngân phiếu:“Tới Tây Xuyên quá vội, ta không mang bao nhiêu bạc, đây là năm ngàn lượng, thỉnh sư phụ vui lòng nhận cho.”

“Năm ngàn lượng?” Lãnh Úy ánh mắt trợn tròn, tiểu tử này ra tay hào phóng như vậy, không phải là móc hết tiền nhà ra cho mình chứ.

Thấy Lãnh Úy trừng mắt, Chu Mộ tưởng hắn ngại ít, nghĩ lại cũng đúng, Lãnh Úy là cao thủ đứng thứ năm giang hồ, năm ngàn lượng này thì đủ như thế nào, vì thế cuống quít nói:“Sư phụ bớt giận, năm ngàn lượng hoàng kim đúng là không nhiều lắm, nhưng mà người dùng mua lá trà uống trước, đệ tử ngày sau về nhà sẽ cùng sư phụ bái lễ thoả đáng.”

Năm ngàn lượng…… Hoàng kim??!!

Lãnh Úy thở dài, nếu thật sự dùng để mua lá trà, sợ là uống đến kiếp sau luôn.

“Sư phụ!” Hứa Tư Đình vội vàng chạy tới:“Tịch Chiếu vừa tỉnh, đang tìm ngài!”

Lãnh Úy gật đầu hướng phía phòng Lãnh Tịch Chiếu đi tới, trước khi đi chỉ vào Chu Mộ nói với Hứa Tư Đình:“À, đây là tiểu sư đệ của ngươi, chiếu cố nó nhiều chút, y đã giao bái sư lễ cho ta rồi.”

“Dạ.” Hứa Tư Đình trên mặt không có gì kinh ngạc, nhìn về phía Chu Mộ, nói:“Giao bao nhiêu tiền?”

“Năm ngàn lượng hoàng kim.” Chu Mộ đắc ý dào dạt, tựa như đang nhìn thấy Hứa Tư Đình bị chính mình đánh đến liên tục cầu xin tha thứ.

Hứa Tư Đình tán thưởng:“Quả nhiên là công tử nhà giàu, vung tiền không tiếc tay, bái sư lễ cũng gấp mấy lần của lão lục, nếu như đồ đệ của sư phụ ai cũng đều giống ngươi vậy thì thật tốt.”

“Cái gì lão lục?” Chu Mộ nghe vậy mạc danh kỳ diệu.

“Ngô lão lục, đầu bếp trong hoàng cung Thịnh kinh.” Hứa Tư Đình thần sắc thản nhiên:“Bái sư lễ của hắn là một con vịt quay.”

“……” Chu Mộ cứng đờ:“Vị Ngô đầu bếp kia…… Cũng là võ học kỳ tài?”

“Không phải.” Hứa Tư Đình lắc đầu, trong ánh mắt có chút hứng thú:“Là làm vịt quay kỳ tài a, vịt quay hắn làm da vừa xốp vừa giòn thịt mềm mềm dai dai, ăn ngon vô cùng.”

“Vậy sư phụ vì cái gì thu hắn làm đồ đệ?” Chu Mộ ẩn ẩn có chút dự cảm không lành.

“Tại sao lại không thu?” Hứa Tư Đình kỳ quái nhìn Chu Mộ một cái:“Hắn có giao bái sư lễ a!”

“Sư phụ có bao nhiêu đồ đệ?” Chu Mộ thanh âm run run.

“Tính luôn ngươi thì tổng cộng có bốn trăm hai mươi bảy người.” Hứa Tư Đình nhanh chóng đưa ra đáp án:“Trước ngươi là đệ nhất thợ rèn trong thịnh kinh.”

“Hắn cũng giao bái sư lễ?”

“Một cây dao chặt thịt vô cùng tinh xảo nha.” Hứa Tư Đình rõ ràng nói:“ Trước Trương thợ rèn là Vương thợ mộc, hắn cho sư phụ một cái ghế nằm bằng gỗ lim, khắc hoa chạm rồng các loại này; trước Vương thợ mộc là Lí thẩm bán hoa nè, Lý thẩm cho sư phụ một chuỗi hoa lài luôn đó~.”

“Ngươi làm sao mà biết được rõ ràng như vậy?” Chu Mộ cảm thấy lỗ tai của mình bắt đầu ù ù.

“Mỗi lần nhận bái sư lễ ta đều cùng sư phụ ghi chép lại rất rõ ràng.” Hứa Tư Đình vỗ vỗ Chu Mộ đã hoá đá, cười tủm tỉm:“Tiểu sư đệ, đại sư huynh cám ơn năm ngàn lượng hoàng kim của ngươi nha.”

“Sư phụ…… Không phải đại hiệp sao?” Chu Mộ cố gắng muốn bắt lấy một tia hy vọng cuối cùng.

“Đại hiệp cũng phải ăn cơm, đồ đệ này nọ, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.” Hứa Tư Đình bỏ lại Chu Mộ đang rơi vào tuyệt vọng vô cực:“Đây là do sư phụ tuyên bố.”

Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Chu nhị thiếu bị đạp nát không còn sót lại chút gì.

Đọc truyện chữ Full