Đoàn người ra khỏi Lạc Thủy trấn không đến nửa canh giờ, Lãnh Tịch Chiếu liền từ trong xe ngựa vén rèm đi ra, đặt mông ngồi ở bên cạnh xa phu.
“Lại làm sao vậy?” Tây Đằng Lâm khó hiểu nhìn y.
Lãnh Tịch Chiếu hướng hắn khoát tay:“Không có việc gì, chỉ là ở trong xe ngựa ngốc một mình có chút buồn, đi ra ngoài đổi không khí thôi.”
Tây Đằng Lâm vui vẻ, thân thủ đem y túm đến trên lưng ngựa:“Ta đây mang theo ngươi.”
“A?” Lãnh Tịch Chiếu sắc mặt tái nhợt cự tuyệt:“Không cần đi?” Lần trước thiếu chút nữa rớt xuống ngựa y còn nhớ rõ ràng, đánh chết cũng không dám lại cưỡi Kim Yến Lưu.
“Không có việc gì, lần này ta không cho nó chạy loạn.” Tây Đằng Lâm tay trái đem tiểu tử kia ôm vào trong lòng, tay phải lôi kéo cương ngựa theo đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước, thị vệ chung quanh thấy thế liền cười bí hiểm, ở xa xa kia Thiên Lang quốc hai ngàn tinh binh cũng khe khẽ nói nhỏ —– Lãnh thiếu gia như thế nào nhanh như vậy đã bị người ta thu phục rồi, phải nhanh chóng phái người nói cho Hoàng Thượng!
Lãnh Tịch Chiếu bị ôm ở trong lòng Tây Đằng Lâm, cảm thấy có chút khẩn trương, thân mình muốn cứng ngắc bao nhiêu thì có bấy nhiêu cứng ngắc, chỗ nào chỗ nấy đều cảm thấy không được tự nhiên, vì thế quay đầu nhỏ giọng mở miệng:“Ngươi vẫn là để ta xuống đi.”
Tây Đằng Lâm sắc mặt rồi đột nhiên trầm xuống:“Như thế nào? Ghét bỏ Tiểu Yến của ta?”
Kim Yến Lưu dưới thân họ nghe thế bất mãn run lên thân mình, Lãnh Tịch Chiếu nhanh chóng lắc đầu:“Không phải, chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?” Tây Đằng Lâm trên mặt nghiêm túc,trong bụng thì âm thầm cười đến rút gân, vì cái gì chính mình vừa nhìn thấy vật nhỏ này đã muốn khi dễ y?
“Không có gì.” Lãnh Tịch Chiếu miết miết miệng, ủ rũ ủ rũ quay đầu ngồi im không thèm nhắc lại.
Ngày mùa hè có ngọn gió nhợt nhạt thổi qua, Lãnh Tịch Chiếu trên người thản nhiên toả ra hương thảo dược khiến Tây Đằng Lâm trong lòng ngưa ngứa, cảm thấy cũng không tệ lắm, lại thấy y một đầu tóc đen thùi buộc ở sau đầu, lỗ tai nhỏ nhắn khéo léo bại lộ dưới ánh mặt trời trắng đến gần như trong suốt, vì thế đầu óc lại nóng lên, nghĩ muốn tiến lên cắn một ngụm.
“Thiếu chủ!” Cống Đạt đúng lúc xuất hiện, đánh gãy ý nghị muốn đánh lén của hắn.
” Chuyện gì?” Tây Đằng Lâm bất mãn trừng mắt liếc Cống Đạt một cái.
Cống Đạt thế nhưng không có như ngày thường hiểu ý trêu đùa, sắc mặt nghiêm túc giao cho Tây Đằng Lâm một phong thơ:“Vừa rồi Hàn Y phái người đuổi theo đưa, nói là chúng ta mới vừa đi thì liền có cấp báo đến.”
Tây Đằng Lâm tiếp nhận phong thơ sau đó nhíu mày —– Tam Sắc Xi Hàn, sự tình gì mà gấp thành như vậy? Mở ra xem xong, sắc mặt chợt âm trầm, lạnh đến mức có thể đóng băng mọi thứ. Editor: Quinna Laurent
“Thiếu chủ?” Cống Đạt thật cẩn thận kêu lên:“Xảy ra chuyện gì?”
“Phân phó xuống, toàn thể gia tốc cho ta, bằng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về Hãn Nhai vương thành!” Tây Đằng Lâm trong thanh âm đều là lửa giận:“Nói là Hàn Mãnh chết bất đắc kỳ tử, ngươi tin sao?”
“Cái gì?” Cống Đạt nghe vậy sắc mặt xanh mét, sửng sốt một lát, mạnh mẽ chuyển cương ngựa trở về hạ lệnh.
Lãnh Tịch Chiếu bị một màn vừa rồi làm cho mờ mịt, bất quá hiện tại không phải thời điểm có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Tây Đằng Lâm chưa từng có vẻ mặt nghiêm túc như thế, Cống Đạt vừa rồi lúc rời đi đôi mắt đỏ ửng —– này Hàn Mãnh rốt cuộc là ai?
Lúc chạng vạng, đại quân ở một rừng cây dựng trại qua đêm, tuy nói đang là mùa hè, nhưng trong rừng ban đêm dù sao cũng là rất lạnh, lửa trại một đoàn lại một đoàn phát lên, chiếu lên kuôn mặt mỗi người có một chút hồng, Tây Đằng Lâm từ trước vẫn luôn cùng Cống Đạt ở trong lều thương lượng sự tình, Lãnh Tịch Chiếu hiện tại cũng sẽ không đi quấy rầy tự tìm mất mặt, vì thế tùy tiện tìm một đống lửa rồi ngồi ở bên cạnh.
“Yêu, là Lãnh thiếu gia a.” Một bên thị vệ nhanh nhẹn đưa cho y một khối thịt bò đã được nướng tốt.
“Cám ơn ngươi nha.” Lãnh Tịch Chiếu tiếp nhận từ từ ăn, cười tủm tỉm nhìn thị vệ kia.
Thị vệ bị đôi mắt to tròn óng ánh nước của y nhìn thẳng, nghĩ rằng không chừng thiếu chủ cũng là bị đôi mắt ấy câu dẫn nên mới có thể cam tâm nằm dưới ……= =
“Ngươi cười ngây ngô cái gì a?” Lãnh Tịch Chiếu có điểm kỳ quái, ở trước mặt hắn quơ quơ tay:“Ân, ta có thể hay không hỏi ngươi chuyện này?”
Thị vệ phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu:“Ừ, đương nhiên.”
“Cái kia, Hàn Mãnh là người nào a?” Lãnh Tịch Chiếu nhỏ giọng hỏi:“Rất quan trọng sao?”
Thị vệ nghe vậy mặt biến sắc, gật gật đầu:“Rất quan trọng, hắn là thống lĩnh đội hộ vệ của Tây Đằng gia, cũng là hảo bằng hữu của thiếu chủ.”
“Nga, là như thế a.” Lãnh Tịch Chiếu cũng có chút thay Tây Đằng Lâm mà khổ sở:“Kia bọn họ nhất định là cảm tình tốt lắm, trách không được Lâm Lâm mất hứng như vậy.”
Thị vệ còn muốn nói cái gì, lại nhìn thấy Tây Đằng Lâm bước về phía này, vì thế vội vàng ngậm miệng.
“Nói cái gì thế?” Tây Đằng Lâm ngồi xổm bên người Lãnh Tịch Chiếu:“Như thế nào một mình chạy tới nơi này?”
Lãnh Tịch Chiếu cười cười:“Vừa rồi thấy ngươi cùng Cống Đạt đang nói chuyện, ta liền đi dạo chung quanh một chút.”
“Trở về đi.” Tây Đằng Lâm tiếp nhận thịt nướng trong tay y đặt ở một bên:“Hôm nay chạy đi có chút gấp, giữa trưa ngươi không thể hảo hảo ăn cơm, cái này ăn không no, ta mang ngươi đi ăn cái khác.”
Lãnh Tịch Chiếu ngoan ngoãn gật đầu, tay bị hắn lôi kéo đi trở về lều, thị vệ nhìn thân ảnh màu trắng nho nhỏ của Lãnh Tịch Chiếu thì càng sùng bái, trước kia cũng chưa từng thấy qua Tây Đằng Lâm quan tâm một người như vậy, Lãnh thiếu gia quả nhiên thật là lợi hại!
Tây Đằng Lâm đi đến lều của mình, liền lấy bát canh đưa qua cho y:“Vừa đi hỏi thăm sự tình gì sao?”
“Khụ khụ……” Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy run lên, một ngụm canh toàn bộ đều bị sặc trong lỗ mũi, ngẩng đầu có điểm sợ hãi nhìn Tây Đằng Lâm:“Ta chỉ là tò mò……”
“Không có việc gì.” Tây Đằng Lâm cười cười, thân thủ giúp y lau khô khoé miệng dính canh:“Về sau muốn biết cái gì thì trực tiếp tới hỏi ta là được. Hàn Mãnh là hảo huynh đệ của ta, lần này hắn là vì ta mới chết.”
“A?” Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy có chút kinh ngạc:“ Ý ngươi là có người hại hắn?”
Tây Đằng Lâm gật gật đầu: “Hắn là tổng thủ lĩnh đội hộ vệ, nếu ai mượn được sức lực của hắn, chính là chẳng khác nào nắm giữ một bộ phận lớn binh quyền Tây Đằng gia, đáng tiếc hắn làm người trung hậu ngay thẳng, đại khái là vì như thế mới có thể bị người hạ độc thủ, chết bất đắc kỳ tử, không ai biết.” Thanh âm không có một tia phập phồng, lại dù là ai cũng đều có thể phát giác bên trong bao hàm có bao nhiêu phẫn nộ.
“Vậy ngươi biết là ai làm sao?” Lãnh Tịch Chiếu lo lắng nhìn hắn:“ Sau khi trở về ngươi tính làm cái gì bây giờ?”
Tây Đằng Lâm trong mắt quang mang chợt trầm xuống, nhưng không có trả lời.
“Lâm Lâm.” Lãnh Tịch Chiếu nhìn quen Tây Đằng Lâm bộ dáng cà lơ phất phơ lưu manh, lúc này nhìn hắn trên mặt biểu tình có chút dọa người, cảm thấy trong lòng có điểm sợ hãi.
Tây Đằng Lâm lấy lại tinh thần, cười cười xoa đầu y:“Không có gì, việc này trở về rồi nói sau. Chỉ là Vân Sát Bảo sợ là không có thời gian đi thăm rồi, bằng không ngươi một mình đi xem sư phụ ngươi?”
Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“Ta muốn đi cùng với ngươi, thăm sư phụ thì lúc ta về vẫn có thể thăm mà.”
Tây Đằng Lâm nghe vậy hí mắt cười:“Ở trong lòng ngươi, ta quan trọng nhất có phải hay không?”
“Ách……” Lãnh Tịch Chiếu mặt đỏ lên, nghĩ rằng người này vừa rồi còn nghiêm túc, như thế nào mới trong nháy mắt liền lưu manh trở lại? Bất quá…… Hắn giống như so với sư phụ quan trọng hơn một chút ……= =
Tại Vân Sát Bảo, Gia Cát đang tựa vào trên giường đọc sách, đột nhiên liền đánh một cái hắt xì thật to.
“Ngươi cảm lạnh sao?” Đoạn Tinh một bên thân thủ đem bảo bối nhà mình kéo vào trong lòng sờ sờ cái trán của y:“Đừng đọc sách nữa, sớm đi nghỉ ngơi đi.”
“Nga.” Gia Cát ngoan ngoãn đáp ứng, thả sách nằm xuống ngủ.
Đoạn Tinh cười xấu xa, điềm nhiên đi qua sờ sờ lại cọ cọ.
= =*
“Kỳ thật là dọc theo đường đi ta còn phải cám ơn ngươi.” Cơm ăn đến một nửa, Tây Đằng Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi thay ta giảm đi không ít phiền toái.”
“Cái gì?” Lãnh Tịch Chiếu có điểm mạc danh kỳ diệu.
“Ngươi có biết hay không ngày đó là ai phái người đả thương ta?” Tây Đằng Lâm trên mặt biểu tình có chút đạm mạc:“Là nhị ca cùng cha khác mẹ của ta Tây Đằng Phong, nếu không có hai ngàn binh mã kia của ngươi, phỏng chừng dọc theo đường đi không thể bình yên như vậy.”
Lãnh Tịch Chiếu buông đũa kinh ngạc:“ Nhị ca ngươi? Lần đó ngươi trúng là Thất Tang Tán, là Tây Bắc độc nhất độc dược, nếu trong hoàng cung không có Tuyết Dao Hoa, ta cũng không thể cứu ngươi, hắn…… Cùng ngươi có thâm cừu đại hận gì?”
Tây Đằng Lâm cười lạnh:“Thâm cừu đại hận thế nhưng thật ra không có, hắn chỉ là ham muốn vị trí Tây Đằng vương mà thôi.”
“Vậy còn ngươi?” Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày:“Ngươi cũng muốn làm Tây Đằng vương sao?”
“Không phải ta muốn làm, mà là ta phải làm.” Tây Đằng Lâm thân thủ đem hắn ôm vào trong lòng:“Tiểu ngốc tử, ngươi đơn giản như vậy nên không hiểu được đâu.”
Lãnh Tịch Chiếu hơi hơi thối lui một chút, lại cảm thấy hai cánh tay của Tây Đằng Lâm càng ôm càng chặt hơn, đột nhiên y có điểm thương hắn, ngẫm lại Hoàng Thượng trước kia tuy rằng cũng là bị thân huynh đệ phản bội, nhưng là tốt xấu gì vẫn còn có Hạo Dương, Tây Đằng Lâm lại chỉ có một mình, vì thế cảm thấy tâm mềm nhũn, y vươn lên cánh tay nho nhỏ ôm lấy hắn, ngoan ngoãn tựa vào trong lòng hắn, nghĩ rằng làm như vậy có thể hay không làm cho hắn cảm thấy thoải mái một chút.
“Ngươi trên người là hương vị gì a?” Hồi lâu sau, Tây Đằng Lâm buông ra tiểu ngốc tử trong lòng mình:“Ta ngửi thấy rất tốt.”
“Là an thần thảo.” Lãnh Tịch Chiếu cười cười:“Nếu ngươi thích thì lần sau ta đưa ngươi, có thể an thần.”
“Ngươi đối với mỗi người đều tốt như vậy sao?” Tây Đằng Lâm tựa vào trên ghế nhìn y.
“Ân.” Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu:“Bởi vì mọi người đều đối với ta tốt lắm a.”
“Mọi người…… Cũng bao gồm ta?” Tây Đằng Lâm có chút buồn cười nhìn y.
Lãnh Tịch Chiếu mặt đỏ lên:“Ngươi đối ta không xấu.” Trong lòng thầm nghĩ hắn chỉ là hơi lưu manh thôi……
Tây Đằng Lâm nhìn y bộ dáng ngây ngốc, khe khẽ thở dài, đứng lên thay y sửa sang lại quần áo:“Trở về hảo hảo ngủ đi, ngày mai sáng sớm sẽ phải chạy đi rồi.”
Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, xoay người ra khỏi lều.
“Thiếu chủ!” Vẫn canh giữ ở bên ngoài, Cống Đạt vào lều:“Như thế nào lại cho y đi trở về?”
“Không cho y trở về còn có thể thế nào?” Tây Đằng Lâm tựa vào trên giường:“ Khiến cho ta muốn y, làm cho y đối ta mê luyến, sau đó thay ta hướng Hoàng thượng mượn binh giúp ta tranh vương vị?”
Cống Đạt nghe ra Tây Đằng Lâm trong giọng nói có bất mãn, nên không có trả lời.
“Ta không muốn.” Tây Đằng Lâm nhắm lại hai mắt:“Vương vị là của ta, ta dựa vào chính mình đi tranh, tiểu gia hỏa này chỉ là thay thế Hoàng Thượng hướng phụ vương chúc thọ, chỉ là sứ thần thôi, xong rồi thì y sẽ trở về.”
“Dạ!” Biết tính tình thiếu chủ nhà mình, Cống Đạt cũng không có nhiều lời, chính là trong lòng buồn bực, nếu không phải muốn lợi dụng Lãnh Tịch Chiếu, kia thiếu chủ dọc theo đường đi tại sao đối y tốt như vậy, mỗi khi đến một chỗ liền phái người đi mua đường mua điểm tâm cho y?
Đại đội nhân mã ngày đêm kiên trì chạy đi, rốt cục vào giữa trưa một ngày cũng đến được Hãn Nhai vương thành, tảng đá cao ngất tại cửa thành Tây Bắc được tia dương quang chiếu xuống thản nhiên toả ra một màu xanh ngọc quang hoa, trên bề mặt khắc chữ to màu đen hơi hơi có chút dấu vết loang lổ theo thời gian, nương theo cửa thành chậm rãi mở ra, Tây Đằng Lâm thật sâu hít vào một hơi, bước chân kiên định rảo bước tiến đến cửa thành.
Lãnh Tịch Chiếu là đại biểu của đương triều thiên tử tiến đến chúc thọ, Tây Đằng vương tự nhiên không dám chậm trễ, đã sớm dẫn theo đại thần ở cửa thành chờ sẵn, vừa thấy y tiến vào liền ngã đầu bái kiến, Tây Đằng Lâm bị khí thế mênh mông cuồn cuộn của lão cha nhà mình làm cho kinh ngạc cả kinh, giật giật khóe mắt cũng xoay người đi đến phía sau quỳ xuống, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.
Lãnh Tịch Chiếu tuy nói từ nhỏ lớn lên ở hoàng cung, cũng là nhân vật được sủng ái cực kì, từ nhỏ đã tham dự các loại hiến tế lễ mừng, đại biểu cho Hoa Thiên Lang đi sứ phiên quốc lại là lần đầu, khó tránh khỏi trong lòng có chút nhút nhát, may mà Hoa Thiên Lang đã sớm nghĩ tới điểm này, an bài cho y một người ở bên tai nhỏ giọng nhắc nhở, cũng không làm ra cái gì đại sai lầm, rất là ra dáng.
Tây Đằng vương cung cung kính kính nói:“Lãnh công tử một đường xa mệt nhọc, không bằng trước ở trong cung nghỉ ngơi, bổn vương buổi tối sẽ thiết yến chiêu đãi công tử, như thế nào?”
Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, lưu luyến nhìn Tây Đằng Lâm liếc mắt một cái, mang theo nhân mã theo Tây Đằng vương rời đi.
Nhị vương tử Tây Đằng Phong mắt thấy Tây Đằng vương đi xa, quay đầu quả nhiên thấy được khuôn mặt âm hàn của Tây Đằng Lâm.
“Tam đệ, này một đường thật vất vả đi?” Tây Đằng Phong tiến lên vỗ vỗ bả vai Tây Đằng Lâm ra vẻ quan tâm:“Nghe nói ngươi bị thương, không có việc gì đi?”
“Nhờ phúc của nhị ca, không chết.” Tây Đằng Lâm lạnh lùng nói, không nghĩ lại cùng hắn nhiều lời dây dưa, xoay người cùng Cống Đạt cùng nhau rời đi.
Tây Đằng Phong nhìn bóng dáng Tây Đằng Lâm cười lạnh, một bên thị vệ tiến lên nhỏ giọng hướng hắn nói nhỏ vài tiếng, Tây Đằng Phong nhọn mi:“Chính là vừa rồi cái kia Lãnh…… Lãnh cái gì?”
“Lãnh Tịch Chiếu.” Thị vệ nhỏ giọng trả lời.
Tây Đằng Phong sờ sờ cằm:“ Lãnh Tịch Chiếu, chúng ta đây hiện tại phải đi bái kiến Lãnh thiếu gia một chút.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu
Chương 6: Lục đục với nhau
Chương 6: Lục đục với nhau