Triển Phi Dương và Ngạo Thiên Di cũng không phí lời với gian thương Lữ Thanh Phong, không khiến hắn cảm giác được bọn họ muốn nghe ngóng cái gì, nói xong mục đích của mình, đạt được đáp án khẳng định, liền nhanh chóng trở về phòng…
Chỉ là có chút ngoài ý muốn, khi vào cửa mới phát hiện… thì ra đối phương ở ngay sát bên phòng mình.
Người ngạc nhiên nhất là Triển Phi Dương… sát vách Lăng Vân là vương tộc bị bắt mất, nam nhân này nếu muốn nghe ngóng bí mật sau lưng tên quy công Lữ Thanh Phong, sao lại còn đem người giày vò dữ như thế… rốt cuộc là trong hồ lô của hắn bán thuốc gì?
Có điều tuy bất ngờ, nhưng không hiếu kỳ… trừ bảo bối Lăng Vân của hắn ra, hắn không chút hiếu kỳ nào với mấy chuyện khác.
Vừa mới bước vào cửa, còn chưa đóng cửa xong, bảo bối của hắn đã vẻ mặt khẩn cấp lao tới__ “Tối nay đổi sang mi ở đây nghe động tĩnh… ta muốn đi thăm dò tin tức!”
… Đây là đương nhiên thôi, y không thể làm ổ mãi trong phòng, đợi tình báo tự đưa tới cửa chứ?
Nhưng vấn đề là, tên cửu vương gia Phụng Thiên Lam bi thảm cách vách, bị bạo cúc thì cũng thôi đi, sau đó y chỉ có thể giả vờ không biết, nhắm một mắt mở một mắt, nếu không uy nghiêm của vương thất còn đâu? Có điều dù sao cũng là vương thất, vạn nhất bại lộ thân phận, tỷ lệ giết người diệt khẩu cũng rất cao… lại thêm cửu vương gia đó còn là hài tử miệng thẳng đuột, vạn nhất nếu nói lộ ra, bị Ngạo Thiên Di biết được bản thân phạm vào tử tội, nhất định sẽ chó cùng rứt giậu, giết người diệt khẩu, cho nên cửu vương gia nhất định phải tùy thời bảo hộ, nhưng một mình y quả thật thiếu thuật phân thân, lúc này bên cạnh ngay cả một trợ thủ cũng không có!
Vốn trước khi xuất môn, ý của tam vương gia Phụng Thiên Vũ chính là, giải cứu con tin đối với tứ đại danh bộ mà nói là án nhỏ, hơn nữa dính dáng tới vương thất, không muốn để quá nhiều người biết… hiện tại hay lắm, không có thuật phân thân, bên cạnh chỉ có tên Triển Phi Dương tự sáp tới… thực sự không còn biện pháp, cũng chỉ đành cầu tên đại sắc lang chân tay lóng ngóng này giúp đỡ thôi.
Nghĩ mình vốn dĩ muốn đem tên khốn ức hiếp mình ra phanh thây vạn đoạn… hiện tại phải suy xét thế này đây… sao cảm thấy nó dần biến vị vậy nhỉ?
“Nếu tôi nói, tôi đã bố trí xong mồi nhử, chỉ đợi tên quy công đó mắc câu thì sao?”
Triển Phi Dương cười đắc ý, ôm lấy thân thể mềm mại, hiển nhiên cảm thấy rất thỏa mãn với phen “nhào vào vòng tay” này.
“Hả? Mi đã làm gì?”
Cái này tuyệt đối là tin tốt đối với Thẩm Lăng Vân… bản lĩnh của Triển Phi Dương, kiếp trước y đã biết rồi, tên này có rất nhiều gian kế… vừa nghĩ tới chuyện cứu gần trăm ấu đồng có manh mối, mỹ nhân trong lòng tự động bỏ qua móng vuốt heo lóng nga lóng ngóng trên người, ánh mắt thì trở nên lấp lánh.
Nam nhân bị ánh mắt lấp lánh đó chói lóa mắt, hung tợn nuốt nước miếng__ “Đợi tới tối đi, tối nay tôi và cậu cùng hành động… còn cửu vương gia cách vách, cậu yên tâm, hắn sẽ không có chuyện gì!”
Cái tên ở cách vách, bất kể nói thế nào… xem ra vẫn rất đáng dựa… phải nói, hắn ngược lại rất ngưỡng mộ nam nhân đó, ít nhất người ta có thể ăn sạch sẽ không phải sao? Nào giống như mình…
“Tại sao phải là buổi tối?”
Thẩm Lăng Vân không hiểu.
“Vì hắc nguyệt phong cao dễ hành sự mà… tôi đã ném mồi câu, tối nay nhất định thấy hiệu quả!”
__ Nam nhân chớp đôi mắt ưng sáng rực, nói tràn đầy tự tin.
“Vậy hiện tại chúng ta làm gì?”
“Đương nhiên là đi ngủ… hiện tại dưỡng đủ tinh thần, tối mới tiện hành động.”
Nói thì nói thế, nghe mũ mão đường hoàng lắm… còn về thực tế sao… hắn không ăn được thịt, thu chút lợi tức, húp chút canh cũng không được sao? Trong lòng Triển Phi Dương, bàn tính gian tà đang đánh vang “lách cách”.
“Ta… muốn ngủ mi ngủ… tinh thần ta rất tốt, cho dù không ngủ… tối cũng có thể hành động…”
Mỹ nhân nào dễ lừa như thế, nhẹ giọng lầm rầm trong lòng hắn, hiện rõ lão đại không vui.
Không quan hệ, Triển Phi Dương có nhiều nhất là biện pháp, làm việc phải nắm mấu chốt, nam nhân nhẹ nhíu mày__ “Nơi này là tiểu quan quán, lại không phải là Phụng Túc sơn trang… hiện tại thân phận của cậu là tiểu quan, nếu bị người ta biết, khách nhân ở trong phòng vùi đầu ngủ, cậu không hầu hạ, chỉ ngồi một bên hóng mát… không bị hoài nghi mới lạ! Vân nhi ngoan, đừng làm mình làm mẩy, tôi không phải cũng là muốn cậu thuận lợi làm nhiệm vụ sao? Đến lúc này rồi, càng không thể để lộ sơ hở…”
… Bọn họ đều đã quen biết hai đời rồi, kiếp trước hắn đã sớm quen thuộc người trong lòng mình là tiểu ngốc nghếch vì bảo vệ pháp luật mà không quan tâm tính mạng thế nào…
Quả nhiên, không mất tới một nén hương, trong sương phòng của Thẩm Lăng Vân liền yên tĩnh vắng vẻ, không thấy bóng người, trừ… trên giường…
“Khốn kiếp… mi muốn ngủ thì ngủ, không cho phép động tay động chân…”
“Xuỵt, bảo bối nhỏ giọng chút, sẽ bị nghe thấy đó…”
“Mi… mi… khốn kiếp, ta không phải gối ôm hình người!”
“Tiểu ngốc nghếch, gối ôm hình người làm sao thoải mái như cưng được chứ…”
Tối nay Vân nhi của hắn sẽ biết hắn đã giúp được lớn thế nào… cho nên, lấy chút chỗ tốt cũng được…
Thân thể Vân nhi sờ lên thật mềm, mịn màng… hửi thử, rất thơm… nhịn không được lại liếm liếm… quả nhiên thật mềm…
Nam nhân đang bị giày vò vô hạn hoan lạc trong ổ chăn, nào có nửa điểm muốn dưỡng tinh thần nhạy bén?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 15: Ôn hương nhuyễn ngọc
Chương 15: Ôn hương nhuyễn ngọc