Câu này, đương nhiên là chế nhạo!
Nhưng đối với người trong lòng, đương nhiên sẽ bao dung… có nghe cũng giả vờ như không hiểu là được! Triển Phi Dương cười độ lượng vô cùng, căn bản là tràn đầy nuông chiều, nhẹ vuốt chân mày nhíu chặt của ai kia, chậm rãi xoa dịu ba nếp nhíu ở giữa__ “Lăng Vân, đối với tôi mà nói… bất luận cậu là nam hay nữ, tôi chỉ thích cậu, đây là chuyện rất đơn giản mà!”
Nam nhân này kỳ thật vẫn luôn rất tùy tiện, vẫn luôn mặc ta ta làm… có thể khiến hắn thay đổi, cũng chỉ có người trong lòng mà thôi.
“Mi… ta không tiếp nhận! Khốn kiếp… mau buông ta ra…”
__ Thẩm Lăng Vân không nhìn thấy nụ cười gian tà của nam nhân bên cạnh.
Không tiếp nhận là hắn đã liệu trước, nhưng từ hô đánh hô giết muốn thiến hắn, bây giờ lại cự tuyệt khôn ngoan như con mèo nhỏ. (Phi Dương, mắt ngươi có vấn đề à? Người trong lòng ngươi rõ ràng là con mèo dựng lông…) Đây là bước tiến rất lớn rồi.
“Lăng Vân…cậu yên tâm, tôi sẽ không cưỡng ép cậu nữa, tôi biết sai rồi, cậu tha thứ cho tôi đi… lần này tôi nhất định sẽ chờ cậu, cho tới khi cậu có thể thật lòng tiếp nhận tôi mới thôi…”
“Mi thả ta ra trước…”
“Cậu tha thứ cho tôi trước…”
“Mi thả ta ra trước, ta mới suy nghĩ…”
“Cậu tha thứ cho tôi trước, tôi mới thả cậu… Tôi sợ cậu chạy rồi, sợ cậu cầm kiếm quyết tuyệt với tôi, tôi sẽ rất thương tâm! Lăng Vân, chúng ta ở cùng nhau bảy năm rồi, hiện tại lại có duyên cùng trọng sinh, lại cùng tụ trên một chiếc giường… cho tôi một cơ hội được không?”
Quấn chặt không buông, lấy lý thuyết phục, lấy tình cảm động… nam nhân vì ôm được mỹ nhân về nhà, có thể sử đủ thập bát bang võ nghệ.
Cuối cùng, Thẩm Lăng Vân không cảm giác được nguy hiểm trong lúc giằng co hơi liếc mắt__ “Mi bảo đảm sẽ không đối xử với ta như lần trước?”
Lần trước, ký ức bị cột trên giường… đau như thế, đáng sợ như thế, khuất nhục như thế… nhưng đối diện với nụ cười dịu dàng của nam nhân này, Thẩm Lăng Vân đột nhiên không thể khống chế, nét đỏ trên mặt càng đậm.
Triển Phi Dương gật đầu như gà mỏ thóc.
Thẩm Lăng Vân trừng to mắt phượng, âm thầm tính toán như tiểu hồ ly__
Xí! Cái này mà bảo là duyên phận gì chứ? Cái gì mà “có duyên lại tụ trên cùng một giường”? Mình căn bản là bị điểm huyệt đạo, bê lên đây có được không! Tên khốn kiếp!
Nhưng trong lòng mắng thì mắng… nhưng lập trường làm đối thủ của nhau ở kiếp trước đã không còn rồi, y không còn là cảnh sát, hắn cũng không còn là đại ca xã hội đen.. còn lại trong ký ức, bảy năm quý báu đó, bất kể đối phương xem y là gì, dù sao vẫn là người thân mật nhất của nhau… hồi ức tốt đẹp đến thế, từng chút một… dưới lời hối lỗi chân tâm thành ý của nam nhân, lòng muốn xẻo tên khốn này đã biến mất đi hơn nửa…
Bỏ đi, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, dù sao cũng đánh không lại, tha thứ cho hắn cũng không mất miếng thịt nào… chẳng qua sau này mọi người cầu về cầu, lộ về lộ, đến chết không qua lại!
Còn gần cả trăm kẻ bị hại đang đợi y cứu… đây không phải trò đùa, hiện tại y đang có công vụ, mạng người quan trọng, không thể để tên khốn này làm lỡ việc!
Chỉ đáng tiếc… muốn cầu về cầu lộ về lộ? Hừ hừ! Nghĩ đẹp ghê, đó cũng phải được nam nhân bên cạnh đáp ứng mới xong…
“Lăng Vân… Lăng Vân của tôi thật tốt!” Nam nhân được một tấc lấn một thước ôm càng chặt hơn, “Lăng Vân, Vân nhi… vậy cậu thử tiếp nhận tôi đi? Cậu xem, phản ứng của nó đối với cậu cường liệt biết bao, tim tôi si mê cậu sâu sắc biết bao…”
Nam nhân nắm tay người yêu… vẫn trơn mịn như thế, Thẩm Lăng Vân này cũng coi như là cao thủ có một thân tuyệt thế võ học, chậc chậc, thật không biết làm sao bảo dưỡng tốt như thế… cầm trong tay, xúc cảm thơm thơm mềm mềm, thật muốn cả đời cũng không buông.
Đúng, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay nữa!
Thẩm Lăng Vân không thể động. Không cam lòng nhìn cánh tay bị đại sắc lang đó bắt lấy kéo thẳng xuống dưới, đột nhiên dừng lại, đặt ở chỗ nào đó..
“Triển Phi Dương, tên vương bát đản… đồ lừa gạt đáng chết! Buông tay__”
Vừa rồi rõ ràng đã đáp ứng không cưỡng ép y… nhưng lại đặt tay y ở giữa khố gian của hắn!
… Cái, cái thứ đột nhiên cứng lên kia là gì? Thẩm Lăng Vân cũng là nam nhân, y đương nhiên biết!
Tên lừa gạt đáng chết này… sờ cái thứ đó, Thẩm Lăng Vân vô thức cảm thấy mông đau… trước đây chưa từng nhìn kỹ qua, cái thứ của tên này… không ngờ lại lớn như thế… làm sao có thể nhét vào…
(Khụ khụ… tiểu Vân Vân, ngươi lạc đề rồi… ngươi như vậy sẽ khiến người mẹ đầu gỗ này cho rằng ngươi đang nghiên cứu làm sao để nhét vào đó ╮(╯▽╰)╭)
“Vân nhi, tôi sẽ buông tay, cũng sẽ giải huyệt cho cậu… chúng ta không phải đã thương lượng tốt rồi sao? Nhưng mà hiện tại, chúng ta có phải nên giải quyết vấn đề “này” trước không… như vậy tôi rất khó chịu, mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi liền… chúng ta giải quyết xong mới thả cậu, nếu không tôi sợ cậu sẽ bóp nát tôi…”
Vẻ mặt ủy khuất, nam nhân chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ tuyệt đối là có phòng bị… nhìn bộ dáng Thẩm Lăng Vân hai mắt xấu hổ tới bốc lửa, nếu hiện tại giải huyệt đạo cho y, chỉ sợ việc đầu tiên y làm chính là bóp nát trứng của hắn!
Cho nên nha…
“Vân nhi… cưng nhịn chút, ta bảo đảm sẽ không cưỡng ép cưng nữa… tay này cho vi phu mượn dùng một chút thôi…”
Thế là, một khắc sau, trong phòng cuối cùng truyền ra tiếng gầm sư tử hà đông của mỹ nhân nào đó__ “&%*#… Tên lừa gạt__”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 10: Lời hứa không đáng tin nhất
Chương 10: Lời hứa không đáng tin nhất