DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Vũ Phi Thiên
Chương 46

“Nơi này chính là Than Thở?”. Long Tại Vũ nhìn thấy thành trấn tiêu điều hỏi Hiên Viên Thiên Hành. Hắn một mực nghĩ đến hình dáng của Than Thở! Chính là không nghĩ tới sẽ như vậy!

“Đúng vậy, năm trước ta có đến đây một lần. Chính là nơi này a, làm sao vậy, có cái gì không đúng sao?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn Long Tại Vũ. Có cần phài kinh ngạc như vậy không? Nơi này so với lần trước hắn tới còn tốt hơn nhiều!

“Ta vẫn nghĩ nơi này cũng giống đế quốc Hiên Viên mà mặt trước của thành được đẹp một chút! Nhưng hiện tại ”. Long Tại Vũ nhìn thấy người trong thành biếng nhác đi lại không nói gì.

“Nói không chừng khi khi đánh giặc, mặt trước của thành đã bị hủy hoại! Trước kia Than Thở thực phồn hoa a! Chỉ vì hồi lần chiến tranh mà biến thành bộ dáng này! Cho nên cũng không sửa lại. Dù sao cũng không biết khi nào lại đánh giặc”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn Than Thở hiện tại, lúc trước Than Thở thật phồn hoa, chỉ vì một lần chiến tranh mà đã chôn vùi nơi đô thị phồn hoa này. Cho nên không cần sửa chữa!

“Ngươi thật sự là ”. Long Tại Vũ nhìn Hiên Viên Thiên Hành thở dài: “Ta xem, chúng ta tìm một ít đồ ăn đi, ta đói bụng”. “Được, Ta nhất định phải đến tửu lâu tốt nhất”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy tòa lâu cao ngất lập tức mở miệng.

“Ân”. Long Tại Vũ nhìn Than Thở như thế này không hề thấy xứng với đệ nhất tửu lâu hoa lệ. Tại nơi này lại có một tửu lâu tốt như vậy. Sẽ có người tới sao? Chẳng lẽ đây là cái “khác người” mà bọn họ hay nói?

“Chính là bọn họ ”. Hai người vừa mới đi, những người khác liền nhanh chóng tụ tập lại cùng một chỗ. Trong mắt lóe ra ánh sáng tham lam: “Nhanh đi bẩm báo thành chủ”.

“Vâng”. Một người sau khi tiếp nhận mệnh lệnh vội vàng chạy đi. style="display:inline-block;width:300px;height:250px" data-ad-slot="7309093013"> (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});Hai người vừa mới đi đến tửu lâu trước cửa liền có người đón: “Hai vị khách quan muốn ăn cơm hay là nghỉ trọ?”.

Long Tại Vũ đi sau Hiên Viên Thiên Hành mở miệng: “Ăn cơm, đem tất cả món ăn tốt nhât nơi này bưng lên”.

“Hảo! Ngài chờ một lát”. Tiểu nhị mặt mày hớn hở thỉnh hai người vào. Đầu năm nay muốn gặp hai người “coi tiền như rác” cũng không dễ a!

“Chúng ta vào đi”. Hiên Viên Thiên Hành nhỏ giọng bên tai Long Tại Vũ mở miệng: “Đợi lát nữa cẩn thận một chút, khách *** này có vấn đề”.

“Ta biết”. Long Tại Vũ tức giận bỏ tay Hiên Viên Thiên Hành ra: “Muốn nói thì nói, vì cái gì phải kéo tay của ta?”.

“Không có gì”. Hiên Viên Thiên Hành cười gượng một tiếng, dẫn đầu vào ***. Mà ngay tại thời điểm bọn họ đi vào nháy mắt tất cả người đang ăn cơm ở tửu lâu đều đồng loạt ngẩng đầu lên. Nhìn đến mặt của hai người lại rất ăn ý nhìn nhau. Nhưng ánh mắt lại vô tình hướng đến hai người!

“Bảo bối chúng ta ngồi ở đây”. Hiên Viên Thiên Hành cảm giác được tầm mắt của người trong ***, ý tứ ngăn trở trước mặt Long Tại Vũ.

“Hảo”. Long Tại Vũ nhìn bốn phía nhíu mày. Hắn chỉ biết bữa cơm này ăn tuyệt đối không được yên ổn!

“Bảo bối thực để ý?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn bộ dáng Long Tại Vũ nhíu mày.

“Không phải a, chính là bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm thực chán ghét”. Long Tại Vũ nhìn bốn phía, hắn chỉ biết nơi này không thái bình. Sớm biết vậy ăn trong rừng cây rồi mới đi tiếp! Tuy không thích ở bên người nam nhân này nhưng hắn đích thịt thỏ ăn rất ngon. ( đây chính là khi muốn nắm bắt người nào đó thì trước tiên phải nắm bắt dạ dày của họ, cơ hội thành công sẽ rất lớn)

“Ta cũng không thích, nếu không chúng ta đem đồ ăn đi nơi khác!”. Hiên Viên Thiên Hành mở miệng.

“Hảo”. Long Tại Vũ vội vàng đứng dậy. Cho dù là ai nếu bị mấy chục cặp mắt nhìn chằm chằm thì muốn nuốt cũng khó!

“Khách quan muốn đi đâu a?”. Khách *** tiểu nhị thấy hai người đứng lên vội vàng đi tới.

“Ngươi chuẩn bị cho chúng ta một ít lương khô thì được rồi”. Hiên Viên Thiên Hành sắp sửa phóng tới một thỏi bạc trên bàn.

“Khó mà được. Chủ tử của chúng ta cho mời hai vị, nếu hai vị đi rồi kia tiểu nhân rất khó xử!”. Tiểu nhị cúi người gật đầu, đem bố khăn trên vai kéo xuống dưới gắt gao niết ở trong tay.

“Nga! Ta đây sẽ nhìn xem các ngươi như thế nào đem chúng ta lưu lại”. Hiên Viên Thiên Hành bảo hộ Long Tại Vũ ở sau người.

“Uy ta không phải nữ nhân”. Long Tại Vũ hờn giận nhìn động tác của Hiên Viên Thiên Hành. Người kia thật đúng là đem hắn trở thành nữ nhân!

“Ta biết ngươi không phải nữ nhân a”. Hiên Viên Thiên Hành cười hì hì mở miệng: “Ngươi so với nữ nhân còn đẹp hơn!”.

“Cút ”. Long Tại Vũ tức giận nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Chẳng lẽ hắn không bọn tình huống hiện tại sao?

Người vây tới ngày càng nhiều, Long Tại Vũ âm thầm đem đoản chủy niết trong lòng bàn tay. “Đốt nguyệt” hắn sẽ không tùy ý lấy ra nữa. Đây cũng là điều hắn đã đáp ứng với cha nuôi!

“Thành chủ đến ”. Theo một tiếng quát to, một trung niên nam nhân buồn bã đi tới.

“Hiên Viên đế đã lâu không thấy ngài, ngài vẫn tráng kiện như vậy a!”. Thành chủ Than Thở động tác hướng Hiên Viên Thiên Hành hành lễ.

“Nói không chừng còn có người ước gì ta chết a!”. Hiên Viên Thiên Hành châm chọc mở miệng.

“Ai? Ai lớn mật như vậy? Ty chức sẽ giết hắn!”. Thành chủ Than Thở khoa trương mở miệng. Ánh mắt không biết cố ý hay vô tình ngắm người Long Tại Vũ.

“Phải không?”. Hiên Viên Thiên Hành giống như xem hài nhìn thành chủ Than Thở biểu diễn.

“Hừ Hiên Viên Thiên Hành ngươi không cần đắc ý. Hiện tại ngươi đã ở trong tay của lão phu. Lão phu hiện tại muốn giết ngươi thực dễ dàng. Ngươi không cần rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt”. Thành chủ Than Thở ăn tức, trực tiếp chỉ vào Hiên Viên Thiên Hành tức giận mắng ra tiếng.

“Chỉ bằng các ngươi?”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy ngày càng nhiều người đến, khinh thường cười lạnh: “Thêm người nữa ta cũng không sợ. Uy hiếp ta, ngươi, còn không đủ tư cách!”.

“Ngươi ngươi chờ ta. Đi lên, ai có thể giết Hiên Viên Thiên Hành lão phu sẽ trọng thưởng! Bắt sống tiểu mĩ nhân kia”. Thành chủ Than Thở hổn hển mở miệng. Ánh mắt như trước tham lam nhìn Long Tại Vũ.

“Người kia chán sống?”. Long Tại Vũ đem ý đồ tới gần của bọn người kia giải quyết, cắn răng mở miệng. Mẹ nó, có một Hiên Viên Thiên Hành gọi hắn là “Khải nhi” đã đủ ghê tởm rồi, hiện tại lại có thêm một tên ngu ngốc nữa!

“Đợi lát nữa chúng ta cho bọn hắn hảo hảo ngoạn ngoạn”. Hiên Viên Thiên Hành công kích tiểu lâu. Nghĩ ta không mà muốn bắt bọn họ, có phải hay không đã quá xem thường bọn họ?

“Được! Bất quá ngươi cũng không nên bị thương a”. Long Tại Vũ dường như vũ vui mở miệng.

“Ngươi yên tâm! Ta không ngốc như vậy”. Hiên Viên Thiên Hành đánh mấy tên đứng bên người Long Tại Vũ, cùng hắn đưa lưng về nhau đối phó với địch!

“Ngươi còn không gọi là ngốc sao? Ngôi vị hoàng đế đều bị người khác đoạt!”. Long Tại Vũ bất đắc dĩ nhìn thấy càng ngày càng nhiều địch nhân. Tục ngữ nói thật đúng, hai đấm không địch lại bốn tay. Bọn họ cho dù là lợi hại cũng sẽ mệt a! Chẳng lẽ tên thành chủ kia muốn chính là khiến bọn họ mệt chết? Hắn hẳn không có ngốc như vậy đi!

“Các ngươi làm cái gì? Bọn họ sớm muộn cũng sẽ mệt. Chờ bọn hắn mệt mỏi liền bắt lấy bọn hắn!”. Thành chủ Than Thở ở một bên kêu quỷ, mà bên này hai người thực sự đã hết chỗ nói rồi! Nguyên lai người này thực sự ngốc như vậy!

Đọc truyện chữ Full