DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Miêu Hoạn
Chương 1

Cuối cùng cũng được nghỉ, trong khoảng thời gian làm việc tại Nhật Bản như thế này thì rất hiếm khi được nghỉ ngơi một lúc tận ba ngày. Tôi thực sự rất muốn reo lên thật lớn rồi vừa chạy vừa la hét om sòm vì cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp nạn mỗi ngày chỉ được ngủ có mấy tiếng, ha ha ha~ Chỉ tiếc cái hành động này không phù hợp với hình tượng một leader ngay thẳng, chính nghĩa, bình tĩnh và lạnh lùng như tôi, cho nên đành phải ngồi trên sofa nhìn Junsu khóc lóc ôm lấy cái máy PS3 phủ đầy bụi, Jaejoong tâm tình vui sướng ngồi trước gương vừa trang điểm vừa ngâm nga hát nhạc thiếu nhi, Changmin một bên ngồi xem TV, một bên liên tục nhét mấy miếng khoai vào mồm, ơ…? Thiếu một người… Chắc là, còn đang ngủ.

Đây là ngày nghỉ đầu tiên, nói tiếp, thật ra khi vừa đến Nhật Bản để phát triển, mỗi ngày chúng tôi đều rảnh rang vô sự, buồn chán đến mức thấy người nào liền trở nên vô cùng tức giận, chỉ muốn chém giết lẫn nhau, lúc ấy muốn đi ra ngoài cũng không cần hóa trang, cũng có thể đến khu trung tâm bao lâu tùy thích nhưng hôm sau, tin tức trên TV về chúng tôi một chút cũng không thấy xuất hiện. Nhưng mà về sau, khi bận bịu rồi thì bỗng nhớ lại quãng thời gian nhàn hạ lúc đó, danh dự ít nhiều cũng cảm thấy bị xúc phạm.

Nói tóm lại là, ba ngày nghỉ ngơi tôi có này phải được thu xếp làm sao cho thật đặc biệt và phong phú, thế mới không phụ lòng chính bản thân mình, không phụ lòng Dong Bang Shin Ki, không phụ lòng người cha già Lee So Man, không phụ lòng quản lý và không phụ lòng các tiền bối đông đảo xung quanh… Cậu nói có đúng không nào~

“Jaejoong, buổi chiều cậu có phải đi đâu không?” Tôi vẻ mặt nịnh nọt cười cười, chân chó hỏi.

“Ừm… Yamada Yu có mời tớ đi chơi trước đó rồi.”

Tôi nghe vậy lập tức thu hồi lại khuôn mặt tươi cười, chán! Tôi rất ghét cái điểm này của Kim Jaejoong… Nhân duyên quá tốt. Nhìn đi nhìn đi, ngày lễ tốt bây giờ đã bị mất rồi!

“Mất hứng sao?” Coi như cậu ấy còn có lương tâm, rốt cuộc cũng đem ánh mắt từ cái gương bên kia vòng sang bên này, “Tớ cũng không có biện pháp đâu… Bạn bè nhiều hơn cả đường lộ, điều này không phải chính cậu nói cho tớ biết sao?”

“Hừ…” Tôi hừ mũi, tỏ vẻ khinh thường.

“Ai, cậu đó, thật là…” Jaejoong thở dài, tiếp tục nói, “Ngày nghỉ hôm nay không được thì không phải còn có hai ngày khác sao, sau hai ngày cậu làm gì tớ đều cùng cậu, như vậy được chưa?” Trong lòng tôi lúc này mới thỏa mãn được chút ít, coi như cậu ấy chưa quên mối quan hệ bất chính giữa tôi và cậu ấy, chưa quên chúng ta trong lúc đó còn có một chân.

Tôi thong thả bước về phòng khách, chiếc thùng rác bên cạnh Changmin đã chồng chất một đống bịch bánh snack, Junsu một tay cầm điều khiển ngồi chơi game, một tay vẫn không quên gặm trái táo, sau đó liền ném hột táo đi, cái hột táo lập tức bay tới chỗ mấy bịch bánh snack rồi bật bay ra ngoài.

“Kim Junsu ——!” Tôi nghiến răng nghiến lợi, cái bọn nhóc con này, khiến nhà cửa bẩn như vậy, người quét dọn chẳng phải còn lâu lắm nữa mới tới hay sao, đến lúc đó Jaejoong nhìn thấy mà bản thân mình không tự động thu dọn thì chắc chắn sẽ trừng phạt mình, oa oa oa~~ Dựa vào cái gì lại như thế, dựa vào cái gì??

“Không thấy em đang bận à, hyung đừng có làm phiền em.” Junsu hai mắt dán chặt vào màn hình, cau mày nói, tôi biết nó cuối cùng đã khiêu chiến với quyền uy của tôi, thế nhưng nếu như tôi lúc này tiến lên mắng nó một trận hoặc giựt lấy cái PS3 của nó, với tính cách của Junsu, nó nhất định sẽ cùng tôi liều mạng, suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời tha cho nó, một lát sau sẽ tìm nó tính sổ.

Vì vậy, tôi đem ánh mắt chuyển về phía Changmin.

“Đừng nhìn em, xin hãy coi em như không tồn tại. Vả lại Yunho hyung, trên TV nói rằng người đàn ông chịu làm việc nhà mới là người đàn ông chân chính.”

“Vậy tại sao em không làm người đàn ông tốt?” Tôi nhướn mày.

“Bởi vì em không có vợ.”

“… …”

Thế là sau cùng, tôi đem thùng rác bước ra cửa phòng, nhưng không hoàn toàn đi ra khỏi cửa chính, nếu lỡ các fans đang chờ đợi nhìn thấy cái hình tượng này của tôi… tôi sẽ buồn rầu đến chết mất.

“Meo meo —— “

Hả? Mèo kêu? Tôi theo âm thanh mà quay đầu lại, quả nhiên phát hiện một con mèo trắng nhỏ đang trốn ở trong góc, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ rằng con mèo này là mèo nuôi của một gia đình nào đó, thế nhưng suy đoán này lập tức bị hủy bỏ, bởi vì tôi thấy màu lông của nó, tôi rất khâm phục bản thân có khả năng nhận ra nó là một con ‘mèo trắng’, bởi vì nó hiện tại toàn thân bẩn đến nhìn không ra hình dạng, ngay cả lông cũng bết lại với nhau.

Vậy thì đó là con mèo hoang từ bên ngoài chạy vào sao? Tôi ngây người, quả táo trong thùng rác bị Junsu gặm gần hết lăn ra ngoài, sau đó tôi nhìn thấy con mèo nhỏ từ đề phòng nhìn chằm chằm vào tôi biến thành khát vọng nhìn chằm chằm vào hột táo, sau đó từng bước từng bước đi tới, cách chỗ đó khoảng ba bước rồi ngừng lại nhìn tôi, nhận thấy tôi không có ý muốn tổn thương nó, liền đánh bạo chạy tới, ngửi ngửi cái hột đó rồi bắt đầu cắn ăn.

“Đói bụng sao…” Tôi bắt đầu cảm thấy đồng cảm, tôi là người nhìn thấy đứa nhóc đáng yêu thì không đi chơi đùa, nhìn thấy động vật lưu lạc không tới cho ăn, nhìn thấy người già khổ cực không tới giúp đỡ.

Tôi chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn nó, chờ nó ăn xong rồi bắt đầu mở to mắt nhìn tôi, tôi vươn tay muốn sờ nó nhưng nó lại chủ động lại gần tôi, bắt đầu vươn đầu lưỡi gai gai mà liếm liếm đầu ngón tay tôi.

Tôi quyết định rồi! Tôi muốn nuôi nó! Dù sao trong nhà còn có vài động vật to nhỏ, nuôi thêm cũng chẳng sao.

Hạ quyết tâm, tôi không ngại bẩn mà ôm lấy con mèo trắng nhỏ, bước lên lầu.

Đọc truyện chữ Full