Tuy làm việc không thành, nhưng ba vị phu nhân vẫn không hề từ bỏ, tiếp tục kiên trì bám riết con trai, nhấn mạnh chuyện muốn ôm cháu. Thường xuyên qua lại, trên dưới Ngự Kiếm sơn trang có không ít người biết chuyện này.
Cũng vì thế mà mấy đôi phu phu mất hài hòa.
Lăng Huyền Thư cả ngày phải nghĩ cách đùa cho Yến Thanh Tiêu hài lòng, mới làm y từ bỏ kích động quay về Phi Vũ lâu.
Lăng Huyền Dạ đã thành thói quen mỗi ngày trước khi ngủ thề thốt với Mộ Phi Hàn sẽ không ra ngoài ăn vụng.
Lăng Huyền Kỳ là thảm nhất, phiền muộn chăn đơn gối chiếc mà ngủ.
Nói ra thì, Lăng Huyền Sương cùng Lăng Huyền Uyên đỡ phải lo lắng hơn nhiều, bởi vì nửa kia của họ sẽ không giận cá chém thớt.
Nhận ra bầu không khí Ngự Kiếm sơn trang gần đây rất quái lạ, sắc mặt Mộ Phi Hàn đặc biệt âm trầm, Đồng Tử Kê không thể chờ tiếp được nữa, lôi kéo Nhâm Viễn cáo biệt mọi người, vội vã rời đi.
Trôi qua nửa tháng, thế tiến công từ ba vị phu nhân vẫn không giảm, dễ kích động nhất là Hạ Tĩnh Hiên, vào một ngày mọi người không chịu nổi lải nhải nên chạy ra ngoài ăn cơm, hắn nói: “Hay là chúng ta tới hoàng cung lượn một vòng đi, còn tốt hơn là ngồi ở nhà chờ lỗ tai đóng thành kén.”
Mọi người dồn dập bày tỏ tán thành, Bối Cẩn Du là vui nhất, giống như đã thấy bảo bối trong hoàng cung đang vẫy tay nhìn y.
Chuyện này cứ thế mà quyết định, một đám người chơi đến giờ tý mới kéo nhau về nhà, thừa dịp Lăng Kha cùng ba vị phu nhân đã ngủ hết, mới thu thập đồ đạc, suốt đêm rời khỏi Ngự Kiếm sơn trang.
Hôm sau trời vừa sáng, bà hai tiếp nhận thư từ tay Lăng Tiểu Phong mà Lăng Huyền Uyên lưu lại, đã suýt chút nữa cả kinh ngất đi. Bà khóc như mưa chạy đi tìm Lăng Kha, nằm nhoài vào lòng Lăng Kha thở không ra hơi nói: “Lão gia, hay chúng ta…Nghĩ cách khác…, đừng bức… Bọn nó.”
Lăng Kha nhìn thư, nhẹ nhàng vỗ bà hai hai lần, “Cẩn thận, đừng có cọ nước mũi vào người ta.”
Bà hai: “…”
Bà ba bên cạnh cũng nước mắt lưng tròng, “Chúng ta có nên tìm người về không?”
“Tạm thời không cần.” Lăng Kha nói.
“Vạn nhất không về luôn thì sao?” Lăng phu nhân vội la lên.
Lăng Kha bình tĩnh nói: “Đến lúc đó rồi nói.”
Ba vị phu nhân: “…”
Lúc ở quán trà ven đường nghỉ chân, Lăng Huyền Thư hỏi Lăng Huyền Uyên: “Đúng rồi, Nhị ca, huynh nói sẽ để tin lại cho cha mẹ, chưa quên chứ?”
Lăng Huyền Uyên gật đầu, “Chưa quên.”
Bối Cẩn Du nhớ tới lá thư đó, mím môi cười nhẹ.
“Sao vậy?” Lăng Huyền Sương tò mò hỏi.
Bối Cẩn Du lắc đầu, “Chỉ nhớ lại nội dung bức thư.”
Lần này càng tò mò hơn, Lăng Huyền Sương hỏi tiếp: “Viết cái gì?”
“Chỉ viết bốn chữ.” Bối Cẩn Du duỗi ra bốn ngón tay.
Tất cả mọi người nhìn về phía Lăng Huyền Uyên.
Lăng Huyền Uyên ừ một tiếng.
“Đến cùng là viết cái gì?” Lăng Huyền Sương giậm chân.
Lăng Huyền Uyên nói: “Chúng con đi đây.”
Mọi người: “…”
“Thị vệ trong cung rất nhiều, chúng ta hành động sẽ khó, ” Hạ Tĩnh Hiên ngồi xổm ở phía sau núi giả ngự hoa viên, thấp giọng nói, “Chúng ta phải tìm một người giúp chúng ta mới được.”
Lăng Huyền Kỳ nói: “Ý ngươi nói vậy là sẽ có người giúp?”
Hạ Tĩnh Hiên cười hì hì, “Ta đã lưu lại ký hiệu, hắn sẽ tìm đến nhanh thôi.”
Lăng Huyền Thư quay đầu nhìn Yến Thanh Tiêu, “Hay là chúng ta trốn trước? Chẳng may người tới lại là quan binh đến bắt thích khách, thì cũng không bắt chúng ta được.”
Yến Thanh Tiêu suy nghĩ một lúc, nói: “Cũng được.”
Hạ Tĩnh Hiên: “…”
Thấy hắn còn muốn tranh luận với Lăng Huyền Thư, Lăng Huyền Kỳ vội vàng che miệng hắn lại, “Đừng ồn, có người đến rồi.”
Một tên nam tử hơn ba mươi tuổi đeo đao bên hông đi tới phía sau núi giả, thấy nhiều người trốn ở chỗ đó, không khỏi kinh hãi. Nhưng hắn trấn định rất nhanh, nhìn một vòng thì tìm được Hạ Tĩnh Hiên, hỏi: “Tiểu tử, có chuyện gì?”
“Ta đã lớn rồi! Còn gọi ta là tiểu tử ta sẽ liều mạng với huynh!” Hạ Tĩnh Hiên lắc lắc nắm đấm.
Lăng Huyền Kỳ mất hứng chọt chọt eo Hạ Tĩnh Hiên, “Nói chính sự!” Xưng hô ‘tiểu tử’ thân mật như thế, hắn còn chưa gọi lần nào đâu!
Hạ Tĩnh Hiên vỗ bỏ tay hắn, chỉ vào người kia nói: “Đây là thống lĩnh cấm vệ quân, Phó Quân Phó đại ca, hắn là người Tần đại ca.”
“Hả?” Lăng Huyền Kỳ nói, “Tần tướng quân đã chia tay đại ca ngươi?”
“…” Hạ Tĩnh Hiên đạp hắn một cước, “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó, cẩn thận bị đại ca ta biết chém chết ngươi!”
Lăng Huyền Kỳ vô tội, “Ngươi nói hắn là người Tần tướng quân.”
Hạ Tĩnh Hiên tức đến đỏ chót mặt, “Ý của ta là hắn sẽ không báo tin với hoàng thúc, là người đáng tin!”
Phó Quân vẫn không nói gì mà nhìn Hạ Tĩnh Hiên, “Ngươi gọi ta đến không phải chỉ để ta xem các ngươi cãi nhau đó chứ?”
“Là vầy, ” Lăng Huyền Sương thấy Lăng Huyền Kỳ cùng Hạ Tĩnh Hiên còn chưa cãi xong, chủ động mở miệng tiếp lời, nhưng lại nhìn hắn một lát sau mới nói, “Ngươi tên gì nhỉ?”
Phó Quân: “…”
“Ồ là Phó Quân!” Lăng Huyền Sương nghĩ ra, “Chúng ta…”
Thiệu Dục Tân ôm eo hắn, khẽ cắn lỗ tai hắn một hồi: “Ngươi gọi ai là phu quân?”
Lăng Huyền Sương ngượng ngùng nhào vào trong lòng hắn, “Đây là một hiểu lầm, ngươi đừng nghĩ nhiều, đương nhiên ta chỉ gọi mình ngươi là phu quân.”
Phó Quân: “…”
Bối Cẩn Du đã chờ hết nổi, nói: “Chúng ta muốn xem thử trong hoàng cung có bảo bối gì hay ho không.”
Phó Quân nhíu mày, “Sau đó tiện thể lấy đi mấy thứ?”
“Không sai không sai!” Hạ Tĩnh Hiên đẩy Lăng Huyền Kỳ ra, “Phó đại ca, huynh giúp nha.”
“Ngươi đó, ” Phó Quân chỉ chỉ cái trán của hắn, “Thật biết gây phiền phức cho ta.”
Hạ Tĩnh Hiên đầy chờ mong nhìn hắn, “Có được không?”
“Cũng được, không phải việc khó gì.” Phó Quân nói, “Hoàng thượng thu gom bảo bối để ở hết trong Kỳ trân các dưới lòng đất tẩm cung, cũng ít khi đến xem, nên có mất vài món bảo bối cũng khó mà biết luôn.” Hắn nhỏ giọng đi nói tiếp, “Tháng trước bị mất một bảo bối, đến giờ hắn còn không biết.”
“Vậy sao mà huynh biết?” Hạ Tĩnh Hiên hỏi.
Phó Quân ho khan, “Bởi vì ta thường đến xem.”
Hạ Tĩnh Hiên: “…”
Lăng Huyền Dạ kinh dị nói: “Không phải ngươi vừa nói Kỳ trân các ở lòng đất tẩm cung hoàng thượng sao, ngươi…”
Hạ Tĩnh Hiên cũng khiếp sợ, “Phó đại ca, lẽ nào huynh cùng hoàng thúc…”
“Tại sao ra ngoài một vòng trở về lại nói mấy lời đại nghịch bất đạo thế hả!” Phó Quân dở khóc dở cười, “Phía sau tẩm cung có một lối vào, các ngươi cứ đi theo ta là được, ta sẽ đẩy đám thị vệ ven đường ra. Có cái phải nhớ, không được lấy đi quá nhiều, để người khác phát hiện thiếu đi nhiều thứ sẽ không tốt.”
Bối Cẩn Du nói: “Việc xấu này thật không tệ, vừa trông coi rồi tự trộm.”
“…” Phó Quân nói, “Ta không hứng thú gì với mấy thứ đó, sẽ không trông coi rồi tự trộm, nhưng sẽ giấu không báo lên trên.”
Lăng Huyền Thư hỏi: “Ngươi nói chính là bảo bối bị mất lúc trước? Đó là bảo bối gì?”
Phó quân nói: “Dạ Minh Châu tiểu quốc Nam Hải tiến cống, hiếm hoi thấy được cái to như vậy, vẫn để ở trong một cái hộp trong Kỳ trân các, một hôm trong lúc vô tình ta mở hộp ra nhìn, mất rồi.”
“Hay là hoàng thượng ban thưởng cho ai thì sao?” Lăng Huyền Kỳ nói.
Phó Quân nói: “Thế thì sẽ nghe được tin đồn trong cung.”
“Ngươi giấu không báo lên, nếu Thiên hoàng phát hiện, không sợ hoài nghi lên đầu ngươi à?” Lăng Huyền Uyên hỏi.
Phó Quân cười, “Hoài nghi thì cứ hoài nghi, chắc chắn Tần tướng quân sẽ bảo đảm cho ta, nên ta không phải lo lắng. Chỉ có cái không thể tự mình bắt được đạo tặc thần không biết quỷ không hay trộm bảo bối ngay dưới mắt mình, rất không thoải mái mà thôi.”
Nhận ra Bối Cẩn Du vừa nghe thấy ba chữ Dạ Minh Châu thì hưng phấn, Lăng Huyền Uyên nói: “Ta có thể bắt người về cho ngươi, nhưng Dạ Minh Châu phải cho ta.”
Ánh mắt Phó Quân sáng lên, “Thành giao! Ta đoán kẻ trộm bảo chính là đạo tặc Tuần vô ảnh thanh danh vang dội gần đây, Phó mỗ ở đây chờ tin tốt từ mấy vị.”
“Được rồi được rồi, ” Hạ Tĩnh Hiên đẩy hắn, “Phó đại ca, nhanh dẫn chúng ta đi.”
Sau khi chuyện thành công, mỗi người cầm bảo bối tự mình chọn, nói cám ơn với Phó Quân.
Phó Quân đau đầu xoa huyệt Thái Dương, “Các ngươi thật không khách khí.”
“Mỗi người chúng ta chỉ lấy một cái.” Bối Cẩn Du tiếc nuối nói.
“…” Phó Quân phất tay một cái, “Đi nhanh đi, không được quên ước định của chúng ta.”
Chờ ra khỏi hoàng cung, Lăng Huyền Kỳ hỏi Hạ Tĩnh Hiên: “Sao hắn không hỏi chúng ta là ai đã vội vàng giúp đỡ?”
“Bởi vì hắn biết ta là người thế nào, ” Hạ Tĩnh Hiên nói, “Cho nên chuyện đã hứa với hắn, các ngươi đừng có mà đổi ý.”
“Thật vất vả tìm được hắn, lại để hắn chạy thoát.” Yến Thanh Tiêu đi vào phòng riêng tửu lâu, ngồi xuống tự đấm vai cho mình.
Lăng Huyền Thư rất biết điều đi qua đấm bóp cho y, “Tuần vô ảnh này cũng đủ giảo hoạt, mà hắn cũng sắp bị chúng ta đuổi tới đường cùng, chẳng mấy chốc sẽ bắt được hắn.”
“Đúng vậy, chúng ta đã tra ra nội tình của hắn, biết rõ chỗ hắn đặt chân, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Chạy trời không khỏi nắng, lần này chắc chắn sẽ bắt được hắn.”
Lăng Huyền Sương theo sau đi vào, nghe được nửa câu sau của gã, nói: “Hòa thượng đã chạy đệ còn đến miếu làm cái gì? Miếu thờ đầy thiên hạ, hòa thượng kia có ngốc đâu mà cứ phải ở cái miếu kia?”
“… Thì, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Ý đệ nói là…”
Lăng Huyền Sương châm trà giúp Thiệu Dục Tân, “Vậy hắn càng không thể ở lại miếu.”
Lăng Huyền Dạ: “…”
“Đệ dám trừng đại ca hả!” Lăng Huyền Sương oan ức ngả vào người Thiệu Dục Tân, “Tính cách đệ đệ hỏng bét, làm ca ca rất đau lòng!”
Thiệu Dục Tân buồn cười nựng mặt hắn.
Lăng Huyền Dạ nhìn hắn tức giận mà cười.
“Tính cách hỏng bét thì khỏi nói, nhưng ánh mắt cũng không tồi, ” Lăng Huyền Sương nhìn Mộ Phi Hàn, “Có thể tìm được một nam nhân xuất sắc xưng thế song bích với ta.”
Mộ Phi Hàn nhíu nhíu mày, quả nhiên vẫn không thích nghe người khác hắn nói như vậy. Lời này nếu như xuất ra từ miệng người khác, có khi hắn đã rút kiếm.
“Đại ca lúc nào cũng không quên tâng bốc bản thân.” Lăng Huyền Thư nói.
Lăng Huyền Sương đắc ý nói: “Ta nói không đúng à?”
“Đúng, ” Lăng Huyền Thư cười nói, “Nhưng đệ nghĩ nếu nói về tính cách, Phi Hàn càng hợp khẩu vị Nhị ca hơn.”
Lăng Huyền Dạ đầy mặt hung ác nắm tách trà, “Chết đi!”
Lăng Huyền Uyên định nói chuyện, thì nghe Lăng Huyền Sương nói: “Huyền Uyên nhất định rất yêu cái chữ ‘Cấm dục’ này.”
Bối Cẩn Du: “…”
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ, Lăng Huyền Thư cảnh giác ngăn chắn Yến Thanh Tiêu ở phía sau, sau đó cẩn thận mở ra nửa cánh cửa sổ.
Cạnh cửa sổ đặt một hộp gỗ, cùng lúc nhìn thấy một bóng người ẩn vào chỗ rẽ phía trước, nên nhảy ra đuổi theo.
“Này!” Yến Thanh Tiêu muốn kéo hắn, nhưng hắn chạy quá nhanh nên không kéo kịp, “Tật xấu này đến khi nào mới thay đổi được!”
Bối Cẩn Du duỗi tay lấy hộp định mở ra.
“Cẩn thận.” Lăng Huyền Uyên tiếp nhận cái hộp trong tay y rồi cẩn thận kiểm tra, không phát hiện vấn đề gì, mới mở ra giúp y.
Dạ Minh Châu yên lặng nằm ở bên trong, cũng do trời còn chưa tối nên chưa thấy rõ nó phát sáng cỡ nào, mà đúng như Phó Quân từng nói, trông nó rất lớn.
Bối Cẩn Du yêu thích dùng hai tay nâng lên, vui sướng muốn chảy cả nước mắt.
“Vậy thì người kia, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Chính là Tuần vô ảnh?”
Hắn vừa nói dứt lời, Lăng Huyền Thư đã xách một nam tử nhảy từ ngoài cửa sổ vào.
Nam tử nọ mặc sam tử trắng xám, nhìn qua cũng không lớn tuổi lắm, tướng mạo cũng rất được, trông khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú lúc này tràn đầy đáng thương.
Hắn ngồi dưới đất xỏ lá nói: “Mấy vị đại gia, các ngươi truy bắt làm ta đủ thảm rồi, ta cũng đem Dạ Minh Châu cho các ngươi, tại sao còn bắt ta nữa? Trên ta có già… Còn chưa kịp có nhỏ, các ngươi thả ta một con đường sống đi!”
Hạ Tĩnh Hiên trợn mắt ngoác mồm, “Thật sự là Tuần vô ảnh, nếu để cho Phó đại ca biết hắn bị một người như này chơi đùa, chắc chắn tâm trạng hắn rất phức tạp.”
“Không phải chúng ta không chịu buông tha ngươi, mà chúng ta đã ước hẹn với người ta trước đó.” Lăng Huyền Uyên điểm huyệt hắn rồi ném cho Lăng Huyền Kỳ.
Hạ Tĩnh Hiên vỗ vỗ hắn, “Ngươi yên tâm, Phó đại ca là người rất tốt, nhất định sẽ giữ mạng ngươi lại để ngươi chăm sóc già còn chưa kịp sinh nhỏ.”
Tuần vô ảnh: “…”
Bối Cẩn Du thả Dạ Minh Châu lại trong hộp, nói: “Đem người giao cho Phó thống lĩnh thì nhớ thương lượng lại với hắn, xem thử có thể hàng năm để chúng ta vòng một hai vòng không.”
Lăng Huyền Thư rất là tán thành, “Chung quy cũng phải đủ tiền tiêu tết.”
“Hai người các ngươi thật tham, ” Lăng Huyền Sương nói, “Nói giống như nhà chúng ta trước giờ không đủ tiền tiêu tết í.”
Yến Thanh Tiêu đá Lăng Huyền Thư một cước, “Mau nộp người nhanh lên? Ra ngoài lâu như vậy, cũng nên nhớ mẹ chứ?”
Lăng Huyền Thư xoa xoa cái mông, đến gần hôn y một lúc, “Ừm, về nhà, về nhà ăn tết.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự
Chương 128: Phiên ngoại 14 • trộm bảo
Chương 128: Phiên ngoại 14 • trộm bảo