Ngao Mục trở lại biệt thự của mình, đó là một tòa nhà ba tầng phảng phất kiến trúc châu âu, nhưng lại dung hợp kiến trúc phong cách hiện đại, mặt bằng tòa nhà chiếm diện tích một ngàn mét vuông, không bao gồm một căn nhà nhỏ nghỉ mát cùng hoa viên hơn một ngàn mét vuông. Biệt thự rất lớn, nhưng không trống trải, vừa thấy bề ngoài xa hoa, cùng thiết kế sửa sang nhà nghỉ tinh mỹ, có thể biết chủ nhân không giống thân phận người thường. Xe vào sân, từ cửa cảnh vệ tiếp nhận, hướng đi, trợ lý Á Ni đã ở cửa chờ đợi. Cung kính hướng Ngao Mục chào kính cẩn, mở miệng nói: Chủ nhân đã trở lại!
“Ừm……!” Ngao Mục lười nhác đáp lại một tiếng, đi vào phòng khách, ngồi sô pha, chọn tư thế thoải mái lại, liếc mắt một cái trợ lý đứng bên cạnh,“Ngươi không lời muốn nói lời nào, có thể đi ra.”
“Chủ nhân, thực có lỗi, lần này là thuộc hạ làm việc bất cẩn. Bất quá, tôi đã đem người có nghi ngờ toàn bộ mang về tổng bộ, chờ đợi ngài xử lý.” Á Ni tự nhâm thông minh nói.
Ngao Mục nhìn Á Ni không ngừng phát run bả vai, cười lạnh vài tiếng, nói:“Tôi nên khen cậu làm tốt…….” Nói xong vừa chuyển, rống to đứng lên “Hay là đem cậu đến chuồng heo đi?” Mắng xong, gặp Á Ni đã sợ hãi đứng không được, vừa cười nói,“Hắc hắc! Cậu là hồ ly cố ý cải trang qua mắt tôi sao? Cậu đã làm như vậy, vì trong lúc an toàn, đem những người đó xử lý tốt lắm. Còn có, tôi không nghĩ thấy sau lại trả thù! Cái đuôi cũng giấu tôi sạch sẽ, nhưng tôi ưa sạch, bị tôi phát hiện có một chút tro bụi quên mất, hậu quả là cậu biết đến.”
“Vâng.” Á Ni vừa cười vừa đáp, đó là cái kiểu cười quỷ dị a! Tươi cười tràn đầy tà ác. Thế cho nên làm cho người ta hoài nghi người vừa mới run run phi thường, căn bản không tồn tại.
Nếu bình thường Ngao Mục cảm thấy cười rất đẹp, nhưng hôm nay lại cảm thấy chướng mắt, ghê tởm. Bất quá, quên đi. Cho tới bây giờ đều là thuận tôi cho sống, nghịch tôi thì giết, không cho phép bên người mình có nguy cơ, cùng như ánh mắt hổ rình mồi tồn tại.
Ngao Mục mắt nhìn quét Á Ni, lạnh lùng nói:“Mày như thế nào còn chưa cút, nhanh lên biến khỏi mắt tao! Trong vòng một tuần, tao không muốn trong vòng một trăm km ngửi được của mày.”
Á Ni mặc kệ, tiếp tục cười nói:“Hắc hắc! Lập tức sẽ theo ý chủ nhân!”
Ngao Mục mặt nhăn nhíu mày, không muốn nói chuyện!
Á Ni nói:“Chủ nhân đã ba trăm tuổi! Hắc hắc! Đúng là giai đoạn giao phối tốt nhất! Cho nên, dựa theo ý chí lão chủ nhân…….”
Ngao Mục nói:“Á Ni, cậu muốn con của tôi?”
Á Ni mạnh mẽ giật mình, một lát phản ứng lại, lạnh run nói:“Chủ nhân? Không!Tiểu nhân không dám! Thỉnh chủ nhân tha thứ, chúng tôi dòng máu bần hàn dơ bẩn, từ nhỏ làm nô lệ, vạn không thể đi ô nhiễm máu mạch thuần khiết vương tộc chủ nhân vĩ đại! Hơn nữa, lão chủ nhân đã vì ngài an bài, tốt nhất giao phối dựng dục! Ma tộc vương tộc một trăm năm chỉ có một lần, thời gian giao phối tốt nhất, thời gian chủ nhân giao phối chính là hai ngày cuối tuần, cho nên thỉnh chủ nhân mau chóng……”
Ngao Mục nâng thủ, ngăn lại á khuông tiếp tục nói tiếp, hừ lạnh một tiếng:“Vậy đợi hai trăm năm nữa đi! Lão gia ba người con gái kia đã mang thai đủ cho hắn rồi, căn bản không cần tôi vì hắn chế tạo cái gọi là tôn tử! Hừ hừ! Chuyện này không cần tái hướng tôi nói ra! Đem bên này để ý tốt, tôi muốn ở trong này yên tĩnh một thời gian! Này cậu thông minh lúc này nha!” Á Ni gật đầu, Ngao Mục không kiên nhẫn phất tay thối lui!
Ngao Mục hèn mọn cười lạnh:“Một trăm năm chỉ có một lần? Hừ hừ! Cậu không phải đã sống một ngàn năm hơn sao? Vì cái gì cũng chỉ sinh một lần? Ma tộc yếu dễ dàng như vậy có thể sinh sản lại, cũng không dùng điêu linh như bây giờ!”
“Đau quá, đau quá…… Vì cái gì thân thể đau như vậy…..Huhuhuhu –……” Có phải đêm qua trở về bị trên đường chó điên cắn hay không? Trầm Bối Dực cố gắng nhớ lại, nhìn xem đồng hồ báo thức, nhìn nhìn lại ngoài cửa sổ, năm giờ chiều! Năm giờ chiều? A! Hắn hôm nay có chương trình học rất trọng yếu!
Trầm Bối Dực vừa muốn ngồi dậy, hạ thân liền truyền đến đau đớn mãnh liệt, sau đó đau đớn như là bị xả đến, như điện lưu phút chốc từ bụng, thẳng đánh óc!
“A ân……!” Trầm Bối Dực ngã vào chăn, thế này mới phát hiện chăn có vết máu.
Vết máu! Như thế nào? Đúng rồi! Người kia đâu? Muốn nhớ lại cái gì, đầu liền phát đau, đau đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó trong đầu trống rỗng! Cảm giác mông có cái gì chảy ra, ui! Tuy rằng hiện tại trong phòng chỉ có mình hắn, nhưng cũng xoát hồng giống mông hầu tử! Bốn phía trinh sát, mới cẩn thận bắt tay đến phía sau, lấy ra tất cả đều là máu……
Ở nhà không ra cửa ba hôm, Trầm Bối Dực vẫn không thể nhớ lại chuyện gì phát sinh trên người mình! Chính là dưới đáy lòng, ẩn ẩn đoán, có thể mình cứu người kia trở về, mà về phương diện khác hắn lại thực không thừa nhận mình bị tên đó thượng, nhưng lại là mình ngàn năm khó được một lần thiện tâm, cứu người kia trở về.
Trở lại chỗ mình làm công, ngẫm lại mình đã ba bữa không có tới, ngay cả xin phép cũng chưa nói rõ ràng, dám là người ta đuổi quá! Đi đến quán cửa đã bị ông chủ kêu la nhanh đi ra ngoài mua đồ!
Ách! Chẳng lẽ không bị khai trừ? Ha ha! Thật sự là quá tốt! Hiện tại phía sau công việc rất khó tìm!
Nhìn xem thời gian đã muốn 12 giờ, khách cũng đều đi rồi! Thân cái thắt lưng lười, rốt cục xong rồi! Ba bữa kết quả không nhọc động, chính là một buổi tối sau toàn thân đau nhức!
“Tiểu mỹ nhân?” Sau lưng Tiểu La đáp thượng bả vai Trầm Bối Dực, gặp đối phương nhíu nhíu mày, lập tức lại tự giác cầm đứng lên,“Ngượng ngùng, tôi đã quên cậu không thích người khác bắt tay khoát lên vai.”
Trầm Bối Dực bĩu môi, mắt lé nói:“Không có lần thứ ba, lại đến một lần, tôi sẽ cho cậu phế bỏ cánh tay!” Không nói xong đến nơi đến chốn, xứng thượng hắn biểu tình gió êm sóng lặng, làm cho người ta cho dù là đối mặt khuôn mặt thiên sứ, cũng sẽ cảm thấy trước mắt là ma quỷ. Vẫn là thích hắn lúc giận dữ. Lúc đó chẳng những không dọa người, còn thực đáng yêu.
“A, ha ha!” Tiểu La vội vàng xua tay,“Tuyệt đối, tuyệt đối không có lần sau! Tiểu mỹ nhân trăm ngàn không cần tức giận!”
“Còn có, không cần tái bảo tôi tiểu mỹ nhân, tôi cảnh cáo cậu vài lần chưa nhỉ?”
“Hắc hắc! Này a! Nhưng cậu vốn chính là mỹ nhân sao? So với tên của cậu, tôi càng thích kêu này.” Không bị Trầm Bối Dực độc mắt dọa đến, tiếp tục bài,“Nếu không tôi cũng sẽ không lợi dụng điều kiện có lợi của tôi, đem tài cán ba bữa thay thế ngươi bị đuổi khỏi nhà a!”
“Cậu nói cái gì? Thay thế tôi? Có người thay thế tôi sao?” Nói đến sau, lo lắng không đủ, hắn mệt còn tưởng rằng là mình trưởng có vẻ, xinh đẹp, ông chủ luyến tiếc từ điệu hắn? Tuy rằng hắn luôn phản đối người khác nói mình xinh đẹp, có chút thời điểm, hắn vẫn là muốn cho mình bởi vì khuôn mặt chiếm ưu thế, dù sao mọi người cũng có hư vinh tâm sao? Ách! Thừa nhận mình có điểm…… Biến thái!( ừm anh biến thái thật a =.=)
“Tiểu tử, không cần như vậy! Nhìn cậu biểu tình như vậy lòng tôi đều đau!” Tiểu La thân thủ, muốn bắt Trầm Bối Dực tiến hành vừa đấm vừa xoa. Nhưng là, không bắt lấy. A! Tiểu mỹ nhân phía sau như thế nào còn cường phòng ý thức a?
Trầm Bối Dực mở ra thân tới được thủ của Tiểu La, thu hồi nói:“Tôi không sao! Trong quán ăn như vậy, chúng ta ba người đều đã rất bận, huống chi tôi còn vô cớ nghỉ không phép ba hôm! Bất quá, nói như thế nào, vẫn là cám ơn cậu Tiểu La! Thiệt tình!”
Tiểu La khoát tay, ha ha cười:“Không cần, không cần! Với tôi đừng khách khí!”
Thật sự! Trầm Bối Dực nhìn Tiểu La kia dối trá biểu tình, không nghĩ đem người này ra người gì, nói:“Tôi hiện tại sinh hoạt phí thực khẩn trương, chờ phát tiền lương, tôi mời cậu ăn một bữa vậy!”
“Mời tôi ăn cơm?” Tiểu La nhíu nhíu mày,“Chúng ta về điểm này tiền lương ở cái nơi đắt đỏ thế này, đồ ăn cho hoàn chỉnh tiền cũng không đủ.” Thành công thấy Trầm Bối Dực xấu hổ cùng khổ sở! Bất quá, biểu tình này ở trên mặt mỹ nhân là trăm xem không nề.“Bất quá, nếu cậu thật muốn đáp tạ tôi, giúp tôi mang một cái được không?”
Biết ngay mà! Đã nói người này tâm không tốt như vậy! Trầm Bối Dực buồn bực, cũng không thể phát tác.
Tiểu La không chờ Trầm Bối Dực tiếp tục nói, liền nói tiếp:“Là cậu nói phải giúp tôi, đến lúc đó đừng đổi ý?”
Trầm Bối Dực khẽ cắn môi, cường trang khuôn mặt tươi cười, nói:“Ha ha, sẽ không ……!” Mới là lạ!“Chỉ cần không phải cái gì vi phạm đạo đức, thương thiên hại lí là có thể!”
“Ha ha!” Tiểu La thắng lợi cười rộ lên, cũng hướng Trầm Bối Dực đánh tự thủ thế cái thực cũ! Bất quá, cảm giác mạc danh kỳ diệu, cảm thấy thủ thế không phải đánh mình, nhưng là, nhìn xem trong quán ăn, cũng chỉ có bọn họ hai người a?
“Đương nhiên sẽ không thương thiên hại lí, Tiểu La tôi là thanh niên tốt a, thuần khiết so với giấy trắng còn trắng hơn! Tôi chỉ là có cái thỉnh cầu nho nhỏ. Ha ha! Chính là ngày 1 tháng 10, đại khái là bốn tuần về sau, mẹ đi thăm tôi, vẫn là cái độ dương trở về nữu, nhưng là, cậu có biết, tôi cái kia, ha ha! Không thích con gái, cho nên, cho nên, muốn mời cậu, trước khi mẹ trở về, sắm vai tôi hai tuần bạn trai. A! Không cần biến sắc, tôi biết có điểm ép buộc, nhưng là cậu muốn tôi như thế nào hai tuần đi tìm một cái đủ tiêu chuẩn, cậu là bằng hữu tôi, cho nên, cậu không thể không giúp tôi chuyện này a!”
Thiên tài là cậu a bằng hữu! Thế nhưng kêu mình đây đi cùng cậu ta thành gay à! Trầm Bối Dực ở trong lòng đã muốn đem tổ tông thượng trăm đại Tiểu La mắng! Trên mặt lại chính là giả bộ khó chịu lại bộ dáng khó xử!
Trầm Bối Dực rất là khó xử, nhưng không có cự tuyệt, Tiểu La lại thêm khởi thuốc đến:“Kỳ thật, tôi cũng sẽ không cho cậu không công giúp tôi, tuy rằng là cậu tự nguyện giúp tôi, nhưng đây là một cái muốn làm không tốt đối với cậu danh dự có rất nhiều cái phải dằn lại, cho nên, tôi cho cậu tiền lương, hai thứ hai vạn, thế nào, thế nào? Cậu là không phải chê quá ít?”
Một vạn? Hai ngày cuối tuần? Còn hơn cả lương nguyên một năm của mình a!
Ôi tiền! Ai! Rất khó lựa chọn!
“Là cậu nói phải giúp tôi, này cũng không phải chuyện thương thiên hại lí, cậu không phải đổi ý chứ?” Tiểu La đuổi sát không để! Thẳng đến bức Trầm Bối Dực đáp ứng mới thôi!
Tiểu La, nguyên danh La Minh, nghe nói là con trai cưng của một tập đoàn khách sạn. Hiện tại đến khách sạn nhỏ làm công, nói là vì tích góp từng tí một kinh nghiệm. Hiện tại nhìn Trầm Bối Dực bóng dáng rời đi, đắc ý cười, âm lãnh lầm bầm lầu bầu:“Bị tôi xem trên người, có thể tránh được năm ngón tay của tôi, thế giới này căn bản không tồn tại! Ha ha! Là cái xử nam đi! Mặc dù đáng tiếc, nhưng ai kêu cậu muốn làm khó như vậy, tôi lại đã đáp ứng đem cậu chia xẻ đi ra ngoài. Ai! Tiểu mỹ nhân, vì cái gì cậu không đáp ứng tôi như những người trước đó chìêu tôi? Ánh mắt tôi chừng nào mới hết để ý cậu đây, cũng chưa lạc quá ảnh có phải hay không? Cậu, như thế nào có thể không nhìn tôi –?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Ma Bảo Bối
Chương 2: Âm mưu
Chương 2: Âm mưu