Sau khi Phượng Tiêu rời đi, Trọng Cát cầm cọng lông vũ đỏ thắm kia, đứng ngây người rất lâu, có giọt nước không ngừng tuôn ra trong mắt cậu, theo khuôn mặt lăn xuống dưới cằm, rồi tí ta tí tách rơi vào trong bụi cỏ, giống như mấy quả táo rừng mà khó khăn lắm cậu mới tìm được kia vậy.
Cậu đi đến bên bờ suối nhỏ, ngồi trên bờ, cầm cọng lông vũ kia lại ngồi rất lâu rất lâu, móc quyển “Bí quyết nuôi phượng” mà thần tiên tặng kia ra, đem cọng lông vũ kia và “Bí quyết nuôi phượng” cùng ném vào trong dòng suối, “Bí quyết nuôi phượng” vừa vào trong nước liền hóa thành một đạo bạch quang, biến mất tăm, lông vũ trôi nổi trên nước, theo dòng nước dần dần đi xa.
Trọng Cát ôm lấy đầu gối, nhìn cọng lông phượng đỏ thắm kia từ từ biến mất.
Cậu chẳng có thứ gì mong muốn cả, cọng lông phượng này không thuộc về cậu.
Phượng hoàng mà cậu nuôi đã bay mất rồi, không trở về nữa.
Phượng Tiêu và hai vị tùy tùng cùng nhau trở về thiên đình, biến trở về thành tiên thân hình người đứng trên đám mây, nhịn không được chắp tay quay đầu, nhìn về phương hướng nơi hạ giới. Trên vân lộ, y gặp được một vị thần tiên mặc bích sắc trường sam, thần tiên kia cười hì hì chào hỏi với y: “Ồ, Phượng Tiêu, ngài về rồi à.”
Tuy Phượng Tiêu là vua của phượng tộc, nhưng cấp bậc vẫn nằm dưới vị thần tiên này, đành khách khí khom người nâng tay: “Linh Quân.”
Vị Linh Quân kia bay đến bên cạnh y: “Không cần đa lễ, mấy ngày nay ngài ở dưới hạ giới, ở cùng với con hồ ly kia, sống tốt đấy chứ.”
Phượng Tiêu nói: “Nói đến chuyện này, ta đang có một chỗ không hiểu. Ngày đó bên động huyệt của tiểu hồ ly, rõ ràng là Linh Quân đã nhận ra ta, tại sao không nói, vẫn để ta ở lại phàm gian?”
Vị Linh Quân kia mỉm cười nói: “Ồ, ta cảm thấy tiểu hồ ly kia hồ đồ làm ngài bị trọng thương, để nó bồi thường ngài là lẽ hiển nhiên, như vậy Phượng Tiêu ngài sẽ khoan hồng đại lượng, không truy cứu nó nữa. Haizz, nói ra thì, Thiên Thực hồ đúng là tiên thú cực kì trân quý, thiên kiếp lợi hại hơn nhiều so với chúng tiểu yêu bình thường, ngay đến vua của phượng tộc cũng đỡ không nổi, bị đánh đến trọng thượng. Con tiểu hồ ly kia, càng ngốc đến đáng yêu, thiên kiếp của mình tới rồi mà cũng chẳng biết.”
Phượng Tiêu biến sắc, chắp hai tay nhàn nhạt nói: “Đấy là bởi khi đó ta ngẫu nhiên đi ngang qua, không có chú ý. Ta cũng không hề dự định sẽ tính toán với nó.”
Thì ra, Thiên Thực hồ là tiên chủng trời sinh, không giống với đám tiểu yêu quái tu luyện thành tinh, lúc khoảng mười tuổi có thể biến thành hình người, sẽ phải trải qua thiên kiếp lần đầu tiên. Trọng Cát không chuyên tâm tu luyện, mười một mười hai tuổi mới có thể biến thành hình người, các trưởng lão cho rằng việc sau khi biến hình sẽ trải qua thiên kiếp là thường thức cơ bản nhất mà mỗi con hồ ly trong tộc Thiên Thực hồ đều biết, liền không nhắc gì với nó, thế mà Trọng Cát lại chính là con hồ ly cực kì hiếm hoi không biết đến chuyện này.
Ngay khi thiên kiếp của nó sắp đến, trùng hợp Phượng Tiêu đi ngang qua, kết quả khi đạo sét thiên kiếp lợi hại nhất kia bổ xuống, không bổ trúng Trọng Cát, ngược lại bổ trúng Phượng Tiêu.
Đường đường là Phượng đế cứ vậy mà bị đánh trọng thương, rơi xuống mặt đất, tiểu hồ ly là đầu sỏ gây nạn kia còn ngu ngốc xem y như gà rừng mà kéo về trong động, thậm chí còn dự định ăn y nữa kìa.
Phượng Tiêu nhớ đến cái bộ dạng ngốc nghếch của con tiểu hồ ly chỉ to cỡ cái nắm tay kia, huyệt thái dương lại thấy đau nhức.
Nó nói: “Ngươi là một con gà rừng chứ gì, ngươi từ trên trời rớt xuống, chẳng lẽ là gà thần mà thần tiên nuôi sao?”
Nó nói: “Vốn ta dự định ăn ngươi, nhưng ngươi là gà thần, ta không ăn ngươi nữa, ngươi làm gà của ta, ta nuôi ngươi nhé.”
Phượng Tiêu bị một đống câu nói của nó, làm cho nội thương phát tác, ngất đi lần nữa, khi tỉnh lại, cái con tiểu hồ ly giống y như cái bánh bao đậu màu đen đang ngồi xổm bên đầu y, đầm đìa nước mắt mà nhìn y: “Sơn kê, ngươi phải ăn uống thì mới khỏe được, sơn kê ngươi thích ăn cái gì, nói ta biết đi.”
Bản đế mà không bị nó làm cho tức chết thì đúng là có tấm lòng bao la.
Phượng đế bệ hạ đứng trên đám mây, nghĩ lại những chuyện đã qua, thở dài không thôi. Phượng Tiêu vừa hồi tưởng vừa thở dài, sau đó, lại không nhịn được mà mỉm cười.
Bích Hoa Linh Quân đứng bên từ tốn nói: “Con tiểu hồ ly kia tuy rằng hại ngài bị sét đánh trọng thương, nhưng đích thực là nó vẫn luôn liều mạng chăm sóc ngài. Một nợ một trả, những gì nó nợ ngài, đã trả hết rồi, duyên phận nho nhỏ giữa Phượng đế ngài và nó, chắc đến đây là chấm dứt rồi nhỉ.”
Phượng Tiêu lại quay đầu lần nữa, nhìn về phương hướng nơi hạ giới, hơi híp mắt lại: “Có lẽ vậy.”
Trọng Cát sinh sống như những con Thiên Thực hồ khác, trôi qua rất nhiều rất nhiều năm, cậu từ một con tiểu hồ ly đã trở thành đại hồ ly, ngày tháng cứ thế mà trôi đi, cậu chẳng đếm xem mình đã được bao nhiêu tuổi rồi, càng chẳng thèm suy nghĩ, từ khi Phượng Tiêu đi đến nay đã được bao nhiêu năm.
Mấy con hồ ly đồng trang lứa với cậu đều đã thành tiên, mấy con tiểu hồ ly hậu bối cũng dần dần khôn lớn, Trọng Cát vẫn là con hồ ly tu hành lơ mơ bình thường. Lúc mấy con hồ ly khác tu luyện, cậu cứ thích làm biếng, ngậm cỏ nằm ngủ bên sườn núi, nhìn núi xanh phía xa và trời xanh trên đỉnh đầu.
Bầu trời vĩnh viễn vẫn xanh như vậy, núi cũng mãi xanh như thế, bất kể nhân gian đã thay đổi bao nhiêu triều đại, bao nhiêu phàm nhân phút chốc ra đời, thoắt cái bạc đầu.
Lúc rảnh rỗi cậu sẽ kể với hồ ly đồng tộc chuyện về phượng hoàng, nói phượng hoàng thích nằm ngủ trên cây ngô đồng, vốn chẳng phải chỉ ăn quả trúc, cũng ăn quả dại, vân vân và vân vân.
Mấy hồ ly đồng bối không tin, cậu liền kể cho mấy tiểu hồ ly, dần dần ngay đến tiểu hồ ly cũng chẳng thèm tin nữa, cậu cũng lười kể, để câu chuyện đó ngủ yên trong lòng mình, bị những chuyện khác từng chút từng chút mà vùi sâu.
Có lúc các trưởng lão than vãn cậu không chỉnh tề, cậu liền thờ ơ mà nhìn bầu trời: “Thành tiên có gì tốt chứ, đâu có tự tại như làm hồ ly ở trong núi.” Các trưởng lão thở dài, cũng chẳng buồn để ý đến cậu nữa, thế là có lúc cậu biến thành hình người, có lúc lại hóa thành hình dạng hồ ly, ở trên sườn núi nằm ngủ phơi nắng, mặc cho ngày tháng trôi đi từng ngày.
Mãi đến một hôm, cậu lại nằm phơi nắng trên sườn núi, bỗng nhiên mây đen kéo đến ùn ùn, cuồng phong nổi lên bốn phía, không gian tựa như màn đêm, trời đất một mảng tối đen như mực.
Tia sét quanh co như rắn rạch ngang lớp mây đen, tiếng sấm nổ to. Tình hình này, thật sự rất là quen, rất khiến cậu hoài niệm.
Trọng Cát nhìn bầu trời, đứng im không nhúc nhích, lẩm bẩm nói: “Giống y hệt như năm đó, chẳng lẽ ông trời lại để một con phượng hoàng rớt xuống cho ta nữa sao?”
Tiếng sấm liên hồi, cứ như đang nổ bên cạnh cậu vậy, cuối cùng Trọng Cát cũng cảm thấy có chỗ không đúng, lật người bò dậy, trái trốn phải tránh, từng đạo từng đạo sét cứ như nhắm chuẩn cậu vậy, đuổi theo cậu mà đánh, chỗ lúc nãy cậu dừng chân để trốn đã có một số chỗ bị sét đành thành hố đất, còn bốc khói trắng.
Tiếp tục như vậy, sẽ đánh chết cái mạng cáo này mất!
Trọng Cát vừa chật vật nhảy trái nhảy phải, vừa tự nói một mình: “Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ phải biến thành hồ ly nướng tại đây sao? Trời đất chứng giám, từ khi biến thành hình người tới giờ, ta thật sự chưa ăn qua miếng thịt nào, càng chưa ăn qua gà nướng, không nên bị báo ứng sét đánh như vậy chứ…”
Lời của cậu còn chưa nói xong, một đạo sét sáng loáng bổ thẳng trúng chỗ không xa bên cạnh cậu, lại là một hố đất, còn có cả khói trắng nữa.
Trọng Cát đương lúc bó tay, đột nhiên nhớ tới trong ngực mình hình như còn có cọng rơm cứu mạng.
Đấy là linh phù của vị thần tiên năm đó đã nói cho cậu biết Phượng Tiêu không phải là gà rừng mà là phượng hoàng đã tặng cho cậu, nghe nói chỉ cần xé nát, thần tiên sẽ lập tức đến giúp.
Trọng Cát lập tức moi linh phù từ trongg ngực ra, vội vã xe nát, không biết thần tiên nói sẽ mau chóng đến, rốt cuộc là bao lâu, cái ‘lập tức’ đó là tính theo phàm gian, hay là cái ‘lập tức’ tính theo thiên đình, trên trời một ngày, dưới đất một năm, nếu ‘lập tức’ tính theo thiên đình, đợi thần tiên tới đây, sợ là mình đã trở thành cục thịt bị sét đánh chín, hơn nữa cục thịt đó chắc cũng nguội luôn rồi.
Cậu đang nghĩ như vậy, một đạo sét dị thường giáng từ trên trời, bổ đúng ngay đỉnh đầu cậu.
Trọng Cát ôm đầu nhắm mắt nhảy sang bên, ông trời phù hộ, lần náy tránh được liền tránh, không tránh được thì là nạn rồi.
Cậu nhắm tịt mắt, đợi, rồi lại đợi, hình như, không có cảm giác bị sét bổ trúng đỉnh đầu, cậu cẩn thận mở mắt ra, nhất thời ngây người.
Đứng bên cạnh cậu, có một người, cẩm bào sang quý bay phất phơ theo gió, tường quang sáng rực, tay áo rộng lớn của y khẽ phất, một màn hào quang chói lọi liền bao quanh Trọng Cát và người đó.
Tia sét và tiếng sấm từng đạo từng đạo bổ xuống, nhưng lại bị cản lại bên ngoài màn hào quang.
Trọng Cát từ từ đứng dậy, dụi dụi mắt, vị thần tiên cứu mạng trước mắt này, hình như không giống với vị thần tiên năm đó đã tặng linh phù cho mình.
Tuy tuổi tác nhìn có vẻ tương tự, nhưng mắt phượng nhếch lên, gương mặt tuấn tú cùng với khí độ ung dung trước mắt này, đều khác xa vị thần tiên năm đó.
Đặc biệt là cặp mắt kia, cứ cảm thấy hơi quen.
Bây giờ, cái cặp mắt quen thuộc kia đang nhìn Trọng Cát, cẩm bào thần tiên lại thở dài, chậm rãi mở miệng: “Con hồ ly nhà ngươi, sao cứ mãi không hay biết thiên kiếp của mình thế nhỉ.”
Thiên kiếp? Trọng Cát gãi gãi đầu, cười khan nói: “Hóa ra là thiên kiếp à? Ta cứ nghĩ thiên kiếp chỉ có mấy con hồ ly muốn thành tiên mới gặp phải, con hồ ly tu luyện không thành công như ta sẽ không có.” Vội vàng ôm quyền hướng về phía vị thần tiên trước mặt, “Đa tạ đại tiên cứu mạng. Có phải là cái vị thần tiên gọi là Linh Quân gì đó hiện không rảnh, nên mới bảo đại tiên đi thay hay không? Ơn cứu mạng. suốt đời khó quên, vô cùng cảm kích!”
Cặp mắt quen thuộc kia vẫn nhìn cậu: “Nhân gian chẳng qua chỉ mới một ngàn năm, thế mà ngươi đã quên ta rồi.” Cẩm bào thần tiên hơi nhếch miệng: “Tuy ngươi chưa từng thấy tiên thân của ta, nhưng ta cho rằng, ngươi hẳn phải nhớ ra giọng nói của ta chứ.”
Trọng Cát ngơ ngác trợn mắt há hốc mồm, sấm chớp trên trời vẫn chưa ngừng, từng đạo từng đạo tiếp tục bổ lên màn hào quang, bóng dáng trước mắt dưới bạch quang của tia chớp mà chập sáng chập tối, Trọng Cát nghe thấy giọng nói lắp ba lắp bắp của mình: “Ngài, ngài là Phượng Tiêu…”
Phượng Tiêu, cư nhiên là Phượng Tiêu.
Chẳng lẽ phượng hoang đã bay đi, cũng có ngày bay về, hay đây chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng?
Tia chớp và tiếng sấm dần dần ngừng, mây đen đột nhiên tản đi, trời đất sáng trở lại, ánh mặt trời ấm áp, bầu trời vẫn như mỹ ngọc màu lam, Phượng Tiêu lại khẽ phất tay áo, màn hào quang bao bọc lấy y và Trọng Cát đã biến mất.
Trọng Cát vẫn đứng ngây tại chỗ, không dám tin vào những chuyện xảy ra trước mắt, cậu đứng đó nhìn Phượng Tiêu mãi. Phượng Tiêu mỉm cười nói: “Ngươi vẫn không dám tin, chẳng lẽ muốn ta biến trở về thành phượng hoàng thì mới chịu tin à?”
Tiếng nói của y vừa dứt, toàn thân bỗng nhiên tiên quang sáng rực, một con phượng hoàng giương cánh mang theo ánh sáng lành vờn quanh, lượn một vòng giữa không trung, ưu nhã đáp xuống trong bụi cỏ, phượng hoàng híp mắt, nhìn Trọng Cát nói: “Thế nào?”
Đích thực là giọng nói của Phượng Tiêu, đích thực là hình dáng của Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu, chẳng lẽ thật sự là Phượng Tiêu đã trở về rồi?
Trọng Cát niệm khẩu quyết, biến trở về thành nguyên hình hồ ly, Phượng Tiêu vẫn ở trước mắt, nó lại giơ chân trước lên dụi dụi mắt, phượng hoàng vẫn ở đó, không biến mất. Đích thực là Phượng Tiêu, là Phượng Tiêu đã trở lại rồi.
Nhưng mà, Phượng Tiêu y là Phượng đế, lần này e rằng y chỉ tiện đường ghé qua thăm mình thôi, phượng hoàng thuộc về Cửu Trùng Thiên, suy cho cùng thì vẫn phải trở về trời.
Trọng Cát ấp úng nói: “Đa tạ Phượng Tiêu…đa tạ Phượng đế bệ hạ cứu ta một mạng, lần này ngài đến đây, ta rất cảm kích, không biết ngài định khi nào thì quay về?”
Phượng Tiêu biến trở lại tiên thân, đứng trong bụi cỏ, nhàn nhạt nói: “Lập tức về ngay.”
Quả nhiên.
Trọng Cát vùi đầu vào trong bụi cỏ, nhỏ giọng nói: “Ờm, thế thì, hẹn gặp lại.”
Hẹn gặp lại, thật sự còn có ngày gặp lại hay sao? Nó không dám mong đợi.
Phượng Tiêu không nói chuyện, Trọng Cát tiếp tục cúi đầu, đột nhiên, lớp da lông sau gáy nó vị túm lấy, cả người bay lên không trung.
Trọng Cát hơi giãy dụa một cái, trong nháy mắt đã rơi vào một cái ôm ấm áp, có một cỗ hương vị rất quen thuộc của phượng hoàng.
Nó kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện đã cách mặt đất ngày càng xa, nó bám lấy cánh tay Phượng Tiêu mà ngơ ngác nói: “Đây…đây là…”
Phượng Tiêu vuốt ve lớp lông trên đỉnh đầu nó: “Ban nãy ngươi đã vượt qua thiên kiếp thứ hai, coi như thành tiên rồi, đương nhiên phải đến thiên đình.”
Tai nhọn của Trọng Cát rung rung: “Thành tiên, không phải chứ, sao ta có thể thành tiên được. Cái loại hồ ly vô dụng như ta thiên đình sẽ chẳng cần đâu. Ta đến thiên đình, có thể làm được gì chứ?”
Phượng Tiêu nói: “Có thể làm được gì thì đợi tới thiên đình rồi suy nghĩ sau đi. Ngươi ngay đến Phượng đế mà cũng từng nuôi, sao có thể là hồ ly vô dụng được.”
Trọng Cát lại bắt đầu lắp bắp: “Thế, thế sau này ta ở đâu?”
Phượng Tiêu mỉm cười: “Ngươi là con hồ ly đã từng nuôi cả Phượng đế, đương nhiên không thể ở nơi bình thường được. Ngươi ở dưới đất đã từng nuôi ta, ta báo đáp ngươi, để ngươi ở trong Phượng cung của ta, ngươi chịu không?”
Trọng Cát nghẹn họng líu lưỡi, không nói nổi câu nào.
Tiên phong dằng dặc, khí mây chuyển động, Nam Thiên Môn cách đó không xa.
Cuối cùng Trọng Cát cũng nhớ ra một câu, hỏi Phượng Tiêu: “Ngài nói xem, trải qua hai lần thiên kiếp mới coi như là thành tiên, nhưng rõ ràng là ta mới chỉ trải qua một lần thiên kiếp lúc nãy kia thôi, tại sao lại tính thêm một lần nữa?
Phượng Tiêu vuốt ve bộ lông của nó dường như rất thuận tay, nhưng không trả lời câu hỏi này của nó.
Xa xa, phương hướng nơi thiên giới. Lại có tiếng sấm nổi lên.
Không biết lại là vùng núi hẻo lánh nào nơi phàm gian, con hồ ly xui xẻo nào đó, đang trải qua thiên kiếp.
~Hết~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phương Pháp Chăn Nuôi Phượng Hoàng
Chương 6: Phượng hoàng trở lại
Chương 6: Phượng hoàng trở lại