DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Toán (Thiên Tính)
Quyển 1 - Chương 4

Trong võ lâm có một nơi rất đặc biệt, gọi là Như Ý lâu.

Như Ý lâu chưa bao giờ tham dự vào ân oán võ lâm, nhưng lại nắm giữ rất nhiều tin tức và là nơi chuyên đánh giá, giám định hầu hết chuyện trong giang hồ.

Ưu khuyết điểm của các loại binh khí trong thiên hạ, lai lịch sâu xa của các môn phái, ưu thế cùng nhược điểm của các loại võ công, nếu như ngươi đồng ý giá cả, tuyệt đối có thể từ trong Như Ý lâu nhận được kinh hỉ bất ngờ.

Nhưng nếu như cho rằng Như Ý lâu chỉ thu thập tin tức để duy trì sinh kế, vậy thì sai rồi. Sinh ý của Như Ý lâu trải rộng khắp đại giang nam bắc, trong đó hiệu cầm đồ là nhiều nhất, bởi vì có người nói Như Ý lâu lâu chủ đầu tiên là một thương nhân dựa vào kinh doanh khách điếm làm giàu. Nói tóm lại, Như Ý lâu là một cái mỏ tiền mà nhiều kẻ trên giang hồ đều thèm muốn, bởi vì Như Ý lâu không có bí pháp cũng không có võ công của riêng mình. Nhưng nếu ngươi cho rằng Như Ý lâu không hề có sức lực phòng bị nên muốn chiếm đoạt, thì kết cục đều rất thảm. Giang hồ nhân sĩ Mạc Vấn Thùy đã từng nói, phòng vệ của Như Ý lâu cực kỳ nghiêm ngặt, chưa hẳn kém hơn hoàng cung đại nội, mà cao thủ ẩn giấu trong Như Ý lâu, e rằng so với hoàng cung còn nhiều hơn.

*Sinh kế: kiếm sống.

*Sinh ý: buôn bán.

Như Ý lâu lâu chủ được xem là một người cực kỳ thần bí, rất ít xuất hiện trên giang hồ, thông thường mà nói, càng khó hiểu lại càng khiến lòng người hiếu kỳ, Như Ý lâu đã được lưu truyền thành nơi tiên cảnh trần thế, đến nỗi mà, Như Ý lâu lâu chủ rốt cuộc bị thổi phồng thành người dị tộc ba đầu sáu tay, hổ bối lang yêu.

“Như Ý lâu lâu chủ đến —“

Tiếng xướng vang lên, khiến cho người người đều chú ý, Lâm gia hạ nhân dẫn nhóm người Trầm Dung Dương đi vào, lúc này Tô Cần ngạc nhiên đến mức đã quên mất mình là thay mặt phụ thân đến đây. Mọi người còn chưa vào tới sảnh đường, chủ nhân Lâm gia Lâm Lạc Anh đã bước ra ngoài đón, hắn cũng không ngờ chính mình gặp vận may như vậy, lúc trước phát thiếp mời không nghĩ tới sẽ mời được lâu chủ của Như Ý lâu, khiến đại hội thưởng kiếm lần này càng thêm thuận lợi, ngay cả Như Ý lâu lâu chủ cực kỳ ít lộ diện cũng tự mình đến đây, ai dám nghi ngờ địa vị trên giang hồ của Lâm gia?

Đến khi thấy mấy người bọn họ đi vào, Lâm Lạc Anh nhất thời sửng sốt, người duy nhất có thân phận phù hợp lại ngồi trên luân ỷ, mấy người còn lại, hoặc là khoanh tay đứng phía sau y, hoặc là vẻ mặt trẻ con giống như chim non mới ra đời.

May mà hắn cũng không phải không có mắt nhìn người, ngạc nhiên ban đầu rất nhanh chuyển thành vẻ mặt tươi cười: “Lâm mỗ thật là vinh hạnh, có thể mời được lâu chủ, xin mời vào trong!”

“Trầm mỗ thân phận nhỏ bé, không dám làm phiền Lâm đại hiệp nghênh đón, mời.” Trầm Dung Dương mỉm cười, không ra vẻ, cũng không xu nịnh.

Tô Cần đang đứng bên cạnh đột nhiên cảm thấy chính mình tuy đã quen biết người bằng hữu này vài ngày, nhưng thực ra chẳng hề biết gì về y.

Lâm Lạc Anh lại nhìn hai vị đường chủ Bắc Minh giáo phía sau, hiển nhiên cũng khách khí một phen, danh tiếng của Bắc Minh giáo trong võ lâm ngày càng vang xa, hành sự nửa chính nửa tà, đại hội thưởng kiếm lần này có hai vị đường chủ đến dự, cũng đã cấp cho hắn thật nhiều thể diện, bên này Lâm Lạc Anh âm thầm tự đắc, không biết Tiết ngũ nương cùng Ân Lôi hai người cũng đang có dự định khác.

Mọi người ân cần chào hỏi một phen, liền được mời vào đại sảnh, trước mặt đều là võ lâm nhân sĩ, hơn nữa tiếng tăm cũng không thấp, có lẽ những kẻ bừa bãi, vô danh Lâm gia cũng không có hứng thú mời.

Vừa vào đại môn, liền nghe một tiếng cười sang sảng: “Tử tàn phế, ta đợi vừa đúng ba ngày rồi, còn tưởng ngươi không tới!”

Mọi người kinh hãi, nhìn sang Trầm Dung Dương, nhưng thấy y tựa hồ không có một chút hờn giận.

Trầm Dung Dương khóe miệng khẽ cười: “Nếu ta không đến, ngươi cũng không tới sao?”

“Nơi này có rượu tốt thịt ngon miễn phí, ta sao lại không đến, chỉ là nếu như ngươi không đến, ở đây bớt náo nhiệt không ít.”

Người nọ từ phía sau lưng người khác tiến tới gần, Lâm Lạc Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng cười rộ lên: “Hóa ra Mạc đại hiệp cùng Như Ý lâu lâu chủ là người quen cũ, thật trùng hợp a.”

Mạc Vấn Thùy sờ sờ đuôi lông mày, dáng tươi cười không đổi: “Bằng hữu này của ta một năm cũng không ra khỏi cửa được mấy lần, nếu không nhờ Lâm trang chủ, ta sao có cơ hội gặp được y a.”

Đang nói, ngoài cửa lại truyền đến tiếng xướng: “Thiếu Lâm tự Mộc Ngư đại sư, Vấn Kiếm sơn trang trang chủ đến —“

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hôm nay là ngày nào, đại hội thưởng kiếm ngay cả hai người đó đều có thể mời tới, nghĩ lại, ngay cả Như Ý lâu lâu chủ cũng tới, xem ra cũng không có gì ngạc nhiên. Mọi người đều hướng mắt về phía gia chủ chúc mừng, Lâm Lạc Anh tuy ngoài miệng còn chưa nói gì, nhưng trên mặt không khỏi biểu lộ một chút đắc ý.

“A di đà phật, quấy rầy Lâm trang chủ, lão nạp trên đường gặp gỡ Khuynh trang chủ, liền cùng nhau đi chung.”

“Đại sư cùng Khuynh trang chủ có thể quá bộ đến đây, Lâm mỗ thật sự vinh hạnh không nói nên lời, thật đúng lúc, Trầm lâu chủ cùng Mạc đại hiệp cũng vừa tới, còn có mấy vị Võ Đang, Nga Mi đều đã tới trước rồi, chư vị mời vào trong dùng trà a.”

Mọi người được đón vào chính sảnh, phân bố chỗ ngồi, sau khi chào hỏi vài câu, Mộc Ngư đại sư chắp hai tay trước ngực niệm “a di đà phật” rồi nói: “Tệ tự nghe nói Lâm trang chủ năm đó thu được một mảnh áo cà sa kim cang phục ma do Huyền Không trưởng lão làm thất lạc bên ngoài, nên ngay lập tức phái lão nạp ngày đêm đến đây, nếu như trang chủ thật sự đoạt được vật ấy, thực sự là ân huệ lớn lao đối với tệ tự.”

*Tệ tự: đại loại là ‘tự của ta’ (tự là chùa –> chùa của ta); tệ là thấp, kém; Tệ tự là 1 cách nói khiêm tốn.

“Đại sư quá khách khí, áo cà sa kim cang phục ma đối với quý tự mà nói có ý nghĩa trọng đại, Lâm mỗ cũng là tình cờ có được, nếu như có thể vật hoàn cố chủ, đương nhiên là rất tốt, thế nhưng Lâm mỗ đối với cửa phật cũng là người ngoài, không thể giám định áo cà sa kia là thật hay giả, cho nên mới viết thư thỉnh đại sư tự mình đến đây thẩm định.”

“Lâm trang chủ khách khí, nghe nói phần thưởng của đại hội thưởng kiếm đều là danh kiếm, lão nạp có thể tới đây đã là rất may mắn, cũng là chuyện tốt.” Việc chính đã nói xong, lão cũng không cần đem trọng tâm câu chuyện dây dưa xung quanh áo cà sa nữa, dù sao hắn cũng đã nói sẽ vật hoàn cố chủ, nếu cứ tiếp tục dây dưa có phần hơi hẹp hòi. Đừng tưởng rằng hòa thượng cùng đạo sĩ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, Mộc Ngư hòa thượng quanh năm du ngoạn bên ngoài, kinh nghiệm từng trải không ít, cũng vì thế Thiếu Lâm tự mới phái lão đến đây.

Một vài người có địa vị không quan trọng, đã bị Lâm Lạc Anh mời đến thiên sảnh (phòng ngoài) chiêu đãi, hiện tại còn ở lại trong chính sảnh đều là những người có tiếng tăm lẫy lừng trong chốn võ lâm, Trầm Dung Dương có một nửa là người buôn bán, xem như ngoại lệ. Tào Bang bang chủ không có đến, người đến là ái tử của hắn – Đinh Vũ Sơn, Đinh thiếu bang chủ hiện tại đang rất không bình tĩnh dùng bàn tay đập lên mặt bàn, muốn cắt lời lại không tiện. Võ Đang chưởng giáo đại đệ tử Vu Tố Thu vừa vuốt ve chuôi kiếm của mình, vừa nhìn sắc trời bên ngoài đến ngẩn người. Sư muội của chưởng môn phái Nga Mi Tương Ngọc Dung cùng ái đồ của Nga Mi chưởng môn Chung Anh Lạc đang rủ rỉ nói thầm. Trầm Dung Dương bưng trà, rất kiên nhẫn chú ý lắng nghe Mộc Ngư đại sư cùng Lâm Lạc Anh lảm nhảm ngươi một lời ta một câu, Tiết ngũ nương có chút đăm chiêu nhìn Trầm Dung Dương, Ân Lôi sớm đã không kiên nhẫn mà đi ra ngoài. Còn Vấn Kiếm sơn trang trang chủ Khuynh Huyền thì sao, hắn hình như rất nghiêm túc lắng nghe, thế nhưng nhãn thần của hắn có chút mệt mỏi, có thể hắn đang ân hận chính mình vì sao không đem theo tiểu thiếp xinh đẹp đến đây.

Mạc Vấn Thùy sờ sờ đuôi lông mày, được rồi, nếu các thế gia vọng tộc đều được tu dưỡng tốt như vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là đóng vai kẻ xấu đi ngắt lời: “Lâm trang chủ, đại hội thưởng kiếm khi nào thì bắt đầu, trước lúc mở màn, có đại hội thưởng rượu hay không?”

Lời do Mạc Vấn Thùy nói ra, rất thẳng thắn hùng hồn, điểm này rất ít người trên giang hồ có thể làm được.

Lúc này có một nô bộc tiến đến, hướng Lâm Lạc Anh thì thầm vài câu, Lâm Lạc Anh gật đầu, khẽ đằng hắng một tiếng: “Chư vị, tiếp đón chậm trễ, tiệc rượu đã chuẩn bị tốt, mời đi theo ta a.”

Mạc Vấn Thùy cùng Trầm Dung Dương đều được an bài ở hàng ghế đầu, Mạc Vấn Thùy cứ chạy tới chạy lui giữa Mộc Ngư đại sư và Vu Tố Thu, không giống như Trầm Dung Dương chỉ ngồi yên một chỗ, hơn nữa hắn còn không có chút ý tứ xấu hổ nào.

“Nơi này sẽ có chuyện thú vị phát sinh hả? Nếu không, với tính tình của ngươi, sao lại đến cái đại hội thưởng kiếm vứt đi này.” Bên tai truyền đến thanh âm hào hứng bừng bừng của Mạc Vấn Thùy, là truyền âm nhập mật.

Trầm Dung Dương giơ chén rượu lên uống một ngụm, cười mà không nói, rượu là Lâm gia tự mình chưng cất, cũng không tệ lắm.

“Này này, thiếu nghĩa khí a, có chuyện vui để chơi cũng không nói cho ta, nếu ta không dự cảm trước, thì lần này đã bị tiểu tử nhà ngươi cho rơi rồi.”

“Lại giả thần giả quỷ, tiểu tử nhà ngươi có thể đừng đeo cái mặt nạ nho nhã, thanh lịch đó được không?”

Trầm Dung Dương rốt cuộc buông chén rượu, môi khẽ nhếch lên: “Ta lúc nào không nho nhã, thanh lịch?”

“Đại hội thưởng kiếm này, tất có huyền cơ a, ngay cả Khuynh Huyền cũng tới, không biết còn có kinh hỉ gì đây.” Mạc Vấn Thùy nháy mắt mấy cái.

“Nói không chừng Bắc Minh giáo giáo chủ cũng tới.”

“Ngươi đừng nói giỡn a.” Mạc Vấn Thùy vuốt ve cằm: “Cái tên thần bí y chang ngươi cũng sẽ tới sao?”

Hai người nói nửa ngày, tiệc rượu cũng vừa vặn bắt đầu, qua ba tuần rượu, mọi người cũng đã quen mặt nhau, vài người trước đây không quen biết cũng cùng nhau trò chuyện, ăn uống linh đình, rất náo nhiệt.

Tô Cần ngồi ở hàng ghế thứ ba, nhìn Trầm Dung Dương ở phía xa, trong lòng bách vị tạp trần. Thân phận của y, lai lịch của y, còn có cái gì bản thân hắn không biết, xem ra chính mình rất nông cạn đúng như lão cha đã nói, người khác thì ghen tị vì hắn được đi chung với Trầm Dung Dương, nhưng hắn lại cảm thấy khoảng cách giữa hắn và y càng ngày càng xa, người này không phải Trầm thư sinh hắn quen biết, mà là Như Ý lâu lâu chủ thần bí khó lường.

*Bách vị tạp trần: Trăm loại mùi vị lẫn lộn.

Đêm đến.

Sắc trời lạnh như nước.

Trầm Dung Dương khoác áo bông màu trắng, ngồi ngay ngắn bên bàn cờ, suy tư, uống trà, tay áo thêu tơ vàng bởi vì cổ tay chủ nhân di chuyển mà có hơi lay động, ngón tay thon dài trắng nõn đặt quân cờ màu đen xuống bàn.

“Khuynh mỗ chịu thua.” Vấn Kiếm sơn trang trang chủ lắc đầu, đem quân cờ màu trắng đang nắm trong tay thả lại vào chén: “Xem ra Trầm huynh chính là cao thủ chơi cờ.”

“Cờ cũng là một đạo lý, dùng để tĩnh tâm mà thôi, Trầm mỗ thuở nhỏ khiếm khuyết, tự nhiên so với người khác có nhiều thời gian nghiên cứu những thứ bàng môn tả đạo này, khiến Khuynh trang chủ chê cười.” Trầm Dung Dương mỉm cười: “Nghe nói trong trang của Khuynh trang chủ có một loại ca trúc, mỗi khi đến đêm trăng thanh gió mát, phát ra âm thanh tựa như tiếng ca của nữ tử, Trầm mỗ nghe nói đã lâu, cũng cảm thấy rất hiếu kỳ.”

“Này, vừa đúng lúc.” Khuynh Huyền sang sảng cười: “Khuynh mỗ đang muốn mời Trầm huynh rỗi rãi ghé tệ trang một lần.”

*Ca trúc: Cây trúc mà khi gió thổi qua phát ra âm thanh như tiếng ca.

*Tệ trang: (sơn) trang của ta, giống tệ tự là một cách nói khiêm tốn. Tệ = hèn, thấp, kém.

“Chắc chắn rồi.”

“Các ngươi đừng có hủ lậu như vậy, trăng sáng đẹp thế này, nên nằm trong lòng mỹ nhân, uống mấy chén, không say không về, thế mới gọi là vui vẻ.” Mạc Vấn Thùy đẩy cửa vào, vừa nói vừa đẩy luân ỷ của Trầm Dung Dương đi ra ngoài, Thị Cầm Thị Kiếm không có ngăn cản, bọn họ biết rõ Mạc Vấn Thùy là bằng hữu tốt của công tử nhà mình.

Trầm Dung Dương cười khổ, lúc trước không biết sao lại cùng cái tên mê rượu, háo sắc này trở thành bạn tốt.

Khuynh Huyền vốn là người phong lưu, vừa nghe có mỹ nhân, đương nhiên cũng đi theo, ba người vừa ra khỏi cửa, lại thấy nô bộc của Lâm gia hốt hoảng chạy tới.

“Trang chủ của chúng ta thỉnh mấy vị đến Mai uyển.”

Mai uyển là một biệt viện bên trong sơn trang, cũng là nơi ở của một vài khách nhân đến đại hội thưởng kiếm lần này.

Càn Khôn kiếm Cam đạo sĩ đã chết.

Càn Khôn kiếm Cam đạo sĩ, là nhà sư xuất thân ở núi Long Hổ, vùng Giang Tây, bình thường đều dựa vào nghề bói quẻ sinh sống, từ năm mười hai tuổi đã sớm nổi danh, thái độ làm người phóng khoáng, trọng nghĩa khí, trên giang hồ kết giao cũng tốt, chưa hề nghe qua có kẻ thù nào, nhưng một người như thế, chết ở trong khách phòng của Lâm gia, một kiếm mất mạng, hung khí lại chính là Càn Khôn kiếm của hắn, nghe có phần hơi quỷ dị.

Sắc mặt Lâm Lạc Anh nhìn không tốt lắm, người mà hắn mời tới lại bỏ mạng oan uổng ngay trong nhà hắn, thể diện của chủ nhân cũng không biết nên giấu đi đâu cho tốt.

Cam đạo sĩ nằm úp sấp trên bàn, kiếm rơi trên mặt đất, trên cổ có một đường máu tươi thật dài. Bầu rượu trên bàn, có tới hai cái chén, rượu trong bình vẫn còn ấm.

“Hai chén rượu trên bàn, nghĩa là vừa nãy còn có người khác ở trong phòng này a?” Mạc Vấn Thùy vuốt cằm, đột nhiên nói.

“Là ta.” Vu Tố Thu lên tiếng, vẻ mặt nặng trĩu: “Vừa rồi ta cùng Cam đạo trưởng ở trong này nói chuyện phiếm vài câu, nhân tiện uống vài chén, sau đó Chung cô nương đến gọi, ta mới rời đi.”

“Nửa canh giờ trước ta muốn tìm Vu đại ca luận bàn vài chiêu, đến phòng hắn tìm thì lại không thấy người.” Chung Anh Lạc gật đầu, khuôn mặt tái nhợt. Nàng vốn xuất chúng hơn người, ở Nga Mi rất được các vị trưởng bối yêu thương, nhưng bất quá chỉ là một tiểu cô nương không hiểu chuyện giang hồ, chưa bao giờ gặp qua loại tình cảnh này? Sư bá Tương Ngọc Dung nắm chặt tay nàng an ủi, nàng dừng lại một chút rồi chậm rãi nói tiếp: “Nô bộc của Lâm gia nói hắn đến đây, tìm Cam đạo trưởng nói chuyện uống trà.”

“Cũng đã qua gần nửa canh giờ rồi, có để ý thấy ai đi vào nơi này không?” Tiết ngũ nương hỏi Lâm gia quản gia đang đứng bên cạnh.

Lâm quản gia hơi khom người: “Hồi Tiết phu nhân, tiểu nhân đã hỏi qua những khách nhân ngụ tại phòng bên cạnh, bọn họ đều không đến chỗ này, mãi cho đến vừa rồi một nô bộc tên gọi A Phúc đem đồ nhắm rượu đến cho Cam đạo trưởng, mới phát hiện ra.”

“A di đà phật, chuyện xảy ra, thật sự chẳng ngờ, để lão nạp vì Cam đạo trưởng tụng một đoạn kinh Bồ Tát.” Mộc Ngư đại sư vẻ mặt thương tiếc, tay vân vê tràng hạt, bắt đầu thấp giọng tụng kinh.

Lâm Lạc Anh phân phó hạ nhân chờ Mộc Ngư đại sư tụng kinh xong thì đưa Cam đạo sĩ đi an táng, sau đó quay trở lại chính sảnh. Hắn ngồi xuống ghế, cả người cảm thấy lạnh run. Đám đông dần dần tản ra, có vài người theo hắn đến chính sảnh. Vu Tố Thu liếc thấy vẻ mặt bất an của hắn, liền khuyên nhủ: “Lâm trang chủ chớ nên để trong lòng, cái chết của Cam đạo trưởng không liên quan tới ngươi, ngược lại ta mới phải chịu trách nhiệm, nếu ta vừa rồi có thể lưu lại trong phòng thì…” Hắn lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

“Ai dám đến Lâm gia giết người, hoàn toàn không đem Lâm trang chủ cùng anh hùng hào kiệt nơi này để vào mắt, ác đồ sẽ sớm ngày bị bắt thôi.” Đinh Vũ Sơn vỗ mạnh lên bàn.

“Cam đạo sĩ kết giao không tệ, chưa từng nghe nói hắn có kẻ thù nào, bị giết ở chỗ này, tính đi tính lại cũng đoán được vài khả năng.” Mạc Vấn Thùy không còn dáng dấp cà lơ phất phơ như trước, nghiêm túc đứng lên nói, hắn như vầy ngược lại có chút hơi buồn cười.

“Tính cái gì?” Lâm Lạc Anh miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhìn Mạc Vấn Thùy.

“Thứ nhất, Cam đạo sĩ chọc tức người nọ, đối phương muốn đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng giang hồ báo thù đều giống nhau, sẽ không chọn địa điểm ở nhà kẻ khác, huống chi uy tín của Lâm trang chủ cả giang hồ đều biết, lần này lại tụ tập rất nhiều cao thủ, đối phương sẽ không ngu xuẩn đến như vậy, khả năng này có thể loại trừ. Hai là, hắn phát hiện bí mật của người nọ, bất quá khả năng này cũng không lớn, nếu như hắn phát hiện bí mật gì đó, sao còn ngồi trong phòng cùng Vu huynh nói chuyện phiếm, Vu huynh, lúc Cam đạo trưởng nói chuyện với ngươi, có nhắc đến cái gì không?”

Vu Tố Thu phẩy tay: “Chúng ta quen biết cũng rất qua loa, nhưng kiếm pháp của hắn vốn được xưng là bậc thầy, cùng Võ Đang cũng có chút quan hệ sâu xa, cho nên chúng ta chỉ trò chuyện về kiếm pháp mà thôi.”

“Như vậy cũng chỉ còn khả năng thứ ba.”

“Khả năng thứ ba là gì?”

Chung Anh Lạc nhìn Mạc Vấn Thùy im lặng không nói, không khỏi buộc miệng hỏi.

“Khả năng thứ ba chính là hung thủ muốn giết gà dọa khỉ.” Tiếp lời chính là Trầm Dung Dương, giọng điệu rất ôn hòa, vẻ mặt cũng vô cùng bình tĩnh, Chung Anh Lạc nhìn y, mặt không khỏi ửng đỏ, vội vã dời tầm nhìn.

Lâm Lạc Anh nhướng mày: “Ý của Trầm Lâu chủ là, hung thủ nọ muốn thông qua cái chết của Cam đạo sĩ, để cảnh cáo ai đó?”

Trầm Dung Dương gật đầu: “Trước mắt thì đúng là như thế.”

Chung Anh Lạc nhanh mồm nhanh miệng: “Chưa từng nghe nói qua, Cam đạo trưởng có thân nhân nào khác a!”

“Chuyện này Trầm mỗ không biết rồi.”

“Ngươi không phải là Như Ý lâu lâu chủ sao? Như Ý lâu không phải nắm giữ rất nhiều tin tức trong chốn giang hồ sao, ngươi sao lại không biết?” Chung Anh Lạc hiếu kỳ hỏi.

“Anh Lạc, không được vô lễ!” Tương Ngọc Dung vội vã ngăn nàng.

Trầm Dung Dương mỉm cười không nói. Y không muốn nói, không ai có thể buộc y nói.

Cái chết của Cam đạo sĩ khiến trong lòng mọi người cuộn sóng một trận.

Thứ hạng của hắn trong võ lâm cũng không thấp, người có thể lẻn vào Lâm gia – nơi cao thủ khắp nơi đang tụ tập giết chết hắn, công lực phải cao thâm cỡ nào? Mọi người tuy không có biểu hiện hoảng loạn ra ngoài, nhưng cũng ngấm ngầm bàn tán sôi nổi, lời đồn nổi lên bốn phía.

Đọc truyện chữ Full