Triệu Khiết đợi ta! – Tiếng hét vụt lớn từ phía sau vọng tới. Nam tử điên cuồng tăng tốc moto chạy đuổi lên phía trước. Từ xa xa đã thấy ánh sáng của xe trước mặt. Một hồi sau cả hai đã đứng bên mép vực, nam tử nhìn thiếu niên tâm thần hoảng loạn kia, bất động mà không dám tiến tới, hắn sợ y bất trí mà nhảy xuống vực kia…
_ Triệu Khiết, ta sai rồi! Tha thứ cho ta! Chúng ta cùng nhau trở về! – So với thiếu niên kia, Phàm Mộc tâm trạng còn khẩn trương hơn. Vì sao đến lúc này, hắn mới nhận ra Triệu Khiết đối với hắn lại quan trọng như vậy.
Thiếu niên ánh mắt hoảng loạn, đôi mặt to đỏ ngầu, từng dòng lệ cứ trực tuôn trên khuôn mặt. Quay đầu lại đã không còn đường lui, trước lại là Phàm Mộc, Triệu Khiết không muốn đối diện với hắn nữa. Người nam nhân này trước kia chưa bao giờ yêu thương y, mọi cử chỉ ôn nhu là để lợi dụng y nhầm hạ bệ tập đoàn Triệu thị. Triệu Khiết không nghĩ mình còn tư cách để đối diện với gia tộc của mình.
_ Tại sao? Phàm Mộc! – Triệu Khiết gằng giọng hét lớn lên, đôi chân bất giác mà lùi về phía sau.
Phàm Mộc thất kinh, vội vã nhào tới tiếp lấy dáng thiếu niên. Triệu Khiết cười nhẹ, ngã mình ra phía sau. Phút chốc cả người rơi xuống bóng đen sâu thẩm dưới vực núi, để lại Phạm Mộc cuồng điên tán loạn phía trên…
… Linh hồn trông thấy một loạt hình ảnh xoẹt qua trong tíc tắc, vậy ra kiếp trước của hắn vì thế mà đoạn mệnh a. Linh hồn lại như trước kia, cứ thế mà lại không trôi đi vô định, linh hồn nhìn thấy nam tử tên Phàm Mộc kia thật nhiều ngày vẫn tới lui tại giường bệnh. Lại trông thấy thân xác của mình đang nằm bất động. Cứ nghĩ thượng đế bắt mình hoà nhập lại với thân xác, nhưng hễ linh hồn cứ đến gần thì đều bị cản trở. Vì thế đành bất lực vô phận mà vi tản xung quanh giường bệnh kia.
Phàm Mộc từ khi tìm được thân thể của Triệu Khiết thì y đã như vậy. Trải qua nhiều quá trình điều trị, Triệu Khiết vẫn không tỉnh lại, như vậy đã ngủ đến bảy năm đi. Phạm Mộc say đắm nhìn Triệu Khiết như đang ngủ say, trong lòng hắn biết y chính là người hắn yêu nhất. Mỗi ngày đều dành thời gian bên cạnh y, Phạm Mộc tin tưởng Triệu Khiết sẽ tỉnh dậy, hắn sẽ cầu xin sự tha thứ của y. Người đầu tiên Triệu Khiết thấy phải là Phạm Mộc ( Ex: Em rất thích mấy thằng bá đạo như anh =]])
Quan sát gương mặt nam tử này, linh hồn có chút bất ngờ. Hoá ra Phàm Mộc có gương mặt gần giống với A Mã Trác Hy, lại thêm thâm tình sâu nặng như vậy nên dù mất kí ức, hắn cũng không quên đi nhân ảnh của người này. Ngày đầu tiên gặp A Mã Trác Hy, y đã mang đến cho hắn cái cảm giác thân quen nhưng lại vô cùng không thân thiết, cảm giác mách bảo hắn phải tránh xa người này.
…
Linh hồn thật sự chán nản, hắn không biết hắn rốt cuộc phải đi về đâu. Thân xác không trở về được, mà không gian bây giờ cũng không phải là không gian ở trước kia khi hắn còn là Tiêu Minh Dân.
” Ngươi tại sao lại ở đây?! ” – Một bóng sáng xuất hiện phát ra âm thanh đối với linh hồn. ” Ngươi là ai? ” – Linh hồn nghi hoặc, cư nhiên lại có một linh hồn khác ngoài hắn đang ở đây a. ” Ta là ngươi và ngươi cũng là ta” – Ánh sáng tiến lại gần hắn.
” Tiêu Minh Dân? ” ” Ân, nhưng giờ ta không còn là Tiêu Minh Dân, chẳng phải ngươi là Tiêu Minh Dân sao?! ” ” Ta chỉ sống trên thân xác của ngươi… ” – Linh hồn buồn bã đáp lời… ” Không, ngươi chính là ta! Ta chính là ngươi… ” – Ánh sáng không tiến về phía hắn nữa, chậm rãi hướng về phía nam tử đang mỏi mệt ngồi kia.
Linh hồn cuối cùng đã hiểu. Hắn là Tiêu Minh Dân, Tiêu Minh Dân cũng chính là Triệu Khiết. Mà lòng của Tiêu Minh Dân kia hiện đã hướng về Phàm Mộc, nên y đã chọn lựa ở lại thế giới này. Còn hắn lòng hướng về Dương Vương Vũ, nên thế giới này không thuộc về hắn, thân xác kia cũng không dung nhập hắn.
” Ngươi đã ở đây kể từ khi ta ấn tán ngươi? ” – Cứ nghĩ đã tiêu tan vĩnh viễn, hoá ra lại bị đẩy qua thế giới này. ” Ân… ”
” Ngươi trở về đi, Vũ đang đợi ngươi ” – Ánh sáng tiếp lời
” Ta không biết phải làm sao quay về ” – Linh hồn bối rối.
Ánh sáng lại tiến về phía hắn, đến khi chạm vào hắn thì tất cả hình ảnh xung quanh đột nhiên biến mất. Linh hồn bị rơi vào một trận lốc xoáy không gian dữ dội. Chỉ có tiếng nói phát ra từ bốn phía:” Chỉ Cần Ngươi Nghĩ Đến Hắn”
…
Mấy ngày nay hoàng thượng không thượng triều, mọi việc trên điện đều do Dương Vương Luận chủ trì đại cục. Trong cung liên tục có đại biến không ngừng. Trước là Hiền phi bất ngờ hoá điên, sau là lần lượt vài vị phi tử khác cũng kẻ chết người ngây dại. Hậu cung lúc này vô cùng lạnh lẽo, hoàng hậu lấy cớ vì an toàn của thái tử nên đưa bảo hộ thái tử tiến phủ tướng quân ở tạm. Dương Vương Luận làm sao không đoán được ý đồ của cha con Lý thị kia chứ. Chẳng qua y chưa có chứng cứ để mà giăng một mẻ bắt hết bọn người Lý gia kia.
Lại nói, từ ngày Tiêu Minh Dân đâm kiếm vào mình kia, tuy mạng sống được bảo toàn nhưng đến giờ vẫn chưa hồi tỉnh. Dương Vương Vũ hối hận mà sinh trầm tư không muốn tiếp xúc với ai. Cả ngày chỉ ở trong Hoa Lâm viện mà chăm sóc, tuyệt đối không bước ra khỏi cửa. Dương Vương Luận đành lấy lý do hoàng thượng lâm trọng bệnh mà thay y nhiếp chính.
…
_ Nương nương nói xem, rốt cuộc là hoàng thượng có bệnh thật hay không a? – Lý Ân vuốt vuốt trùm râu hoa lâm, lại nhấp ngụm trà hướng Lý Minh Anh đàm thoại.
_ Hoàng Thượng từ ngày trọng bệnh, ta cũng chưa một lần gặp qua người. Dương Vương cũng tránh không tiếp xúc cùng ta! – Hoàng hậu trong lòng tuy đầy nghi hoặc nhưng vì đang tính kế nên cũng không tiện gặp Dương Vương Luận truy khảo. Nàng chủ quản hậu cung nhưng Dương Vương Luận hiện là nhiếp chính nên không dám lộng quyền. Lý Minh Anh thật sự rất tức giận.
_ Ta nghĩ, hoàng thượng thực sự bệnh rất nặng đi. Chẳng phải trong cung liên tục xảy ra dịch bệnh sao? Nếu chẳng may hoàng thượng băng hà thì… – Lý Ân thẩm cười nham hiểm. Cái gì mà dịch bệnh chứ, chẳng phải là ta bỏ thuốc ra tay hay sao. Hoàng thượng băng hà, chẳng phải thái tử sẽ danh chính ngôn thuận mà lên ngôi? Dương Vương Luận tuy là thân đệ, nhưng y cũng chưa có lập thất cũng như nhi tử.
_ Việc này phụ thân nên cho người đi điều tra thêm thật sự hoàng thượng có lâm trọng bệnh hay không. Chỉ lo đây là quỷ kế của Dương Vương Luận cùng Dương Vương Vũ bày trò nhằm bắt được chúng ta nga. Hay là… Chi bằng chúng ta gây kích động một phen – Lý Minh Ah hoàng hậu tuy là nữ nhi, nhưng sinh ra lớn lên trong nhà Tướng triều, có thể nói nàng là người có tài năng chính trị.
_ Ý nương nương là? – Lý Ân vô cùng hứng thú
_ Ám sát A Mã Trác Hy!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Tâm
Chương 15
Chương 15