Cố Ninh ở lại hai ngày, Bạch Nham không có tới thăm, trái lại Cố thúc thúc lại tìm tới cửa.
Lúc Phùng Kiến Vũ mở cửa có chút hoảng sợ, vội vàng để ba Cố vào nhà.
"Cố Ninh ở trong phòng này, chú cũng đừng quá lo lắng, con với Vương Thanh sẽ từ từ khuyên bảo cô ấy" Phùng Kiến Vũ vẫn lo lắng Cố Ninh vì chuyện này mà cãi nhau với ba thêm lần nữa.
"Cảm ơn" ba Cố cười ôn hòa: "Ninh Ninh có các cậu bên cạnh tôi rất yên tâm".
"Chú khách khí rồi".
Điều Phùng Kiến Vũ lo lắng không có phát sinh, chỉ là hai cha con cô nàng kia lúc từ thư phòng bước ra khóe mắt mắt đều đã đỏ hoe. Phùng Kiến Vũ thấy tò mò, Vương Thanh đã khuyên bảo gì cô ấy mà lại thành ra thế này.
Cố Ninh được ba Cố đón đi, Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh gọi cho Bạch Nham, ba nam nhân bị cha mẹ buộc chia tay người yêu ngồi xúm lại ăn lẩu.
Bạch Nham không biết phải nói thế nào để thuyết phục cha mẹ, hắn chưa từng nghĩ tình huống này sẽ xảy ra, đến bây giờ dù cho hắn nói thế nào cha mẹ cũng không thông suốt.
"Nếu không để tôi mang người yêu đến gặp mẹ cậu?" Vương Thanh vừa nói vừa gắp thịt cho Phùng Kiến Vũ.
Bạch Nham liếc mắt: "Cậu có tin mẹ tôi hôm nay không cho tôi lấy vợ, đến ngày mai thì không cho tôi có bạn bè luôn không?".
"Cậu đừng nghe anh ấy nói mò" Phùng Kiến Vũ cho Vương Thanh một cái tát: "Cậu muốn làm gì cứ làm, còn mẹ nói gì cứ nói, cậu không phải là ngoài Cố Ninh thì không cưới ai sao?. Cha mẹ cũng vì con cái cả thôi, chú Cố hôm trước có đến, còn nói với Cố Ninh sau này ông sẽ cùng với chú Ninh ra nước ngoài ở, sẽ không quấy rầy cuộc sống hai người".
"Đừng nói không chỉ Cố Ninh không đồng ý mà tôi cũng không đồng ý" Bạch Nham thở dài: "Ba vợ cùng với vợ tôi cãi nhau hơn hai mươi năm rồi, hai năm gần đây mới bình thường được, ra nước ngoài thì phải làm sao?. Hai người già rồi không ai chăm sóc, cô ấy không lo nhưng tôi lo".
"Chuyện này không làm căng được, biết đâu ngày nào đó ba mẹ cậu lại buông tay" Vương Thanh nói: "Tin tôi đi, tôi từng có kinh nghiệm rồi".
Bạch Nham nhìn hắn gắp thức ăn: "Chuyện cậu có kinh nghiệm hay không tôi không biết. Nhưng mà, cmn cậu găp hết thịt trong nồi rồi".
Ăn cơm xong ba người cùng nhau tới xem nhà mới đang sửa chữa. Nhà cũng làm gần xong, sàn nhà lát tạm ổn, nhà Bạch Nham bên kia tiến độ cũng gần như bên này, còn liên tục nhắc nhở Phùng Kiến Vũ lúc mua đồ nhớ mang theo hắn đi cùng để trả giá".
"Được rồi, nhà hai người cũng tạm ổn rồi, mẹ biết chưa?" Bạch Nham ghé vào cửa sổ nhìn hàng cây phía dưới: "Sao lại có cảm giác hướng nhà của hai cậu lại đẹp hơn nhà tôi nhỉ?".
Phùng Kiến Vũ xoa xoa tường nói: "Không dám nói, sợ hai người họ sốt ruột lại làm ra việc gì đó".
Vương Thanh đứng bên cạnh nở nụ cười: "Đừng để đến lúc đó ép hai chúng tôi đem nhà bán đi là được".
Phùng Kiến Vũ cũng cười: "Tôi sợ nhất là làm mẹ tức rồi bà ấy liền chạy đi mua nhà khác, bắt hai đứa về lấy vợ".
Cậu chỉ thuận miệng nói một câu, không nghĩ tới một lời thành sấm.
Tiễn Bạch Nham về, hai người đang suy nghĩ miên man thì nhận được điện thoại của mẹ Phùng, đầu tiên là nói muốn đến thăm cậu, sau đó lại gửi tới một cái địa chỉ.
Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh bốn mắt nhìn nhau, đây là chuyện gì?.
Hai người không dám chậm trễ, nhanh chóng đứng dậy lái xe đến địa chỉ mẹ Phùng gửi, lúc đầu còn cho là họ đến đây thăm bạn bè, đến tận nơi rồi mới thấy choáng váng.
"Con trai con trai mau tới xem!. Mẹ mới mua nhà!" Mẹ Phùng vẻ mặt mừng rỡ đứng ở cửa: "Mau vào xem".
Phùng Kiến Vũ vô thức nhìn thoáng qua Vương Thanh. Thanh ca! Cứu em!.
Vương Thanh bảo cậu an tâm một chút đừng sốt ruột, tiến lên chào hỏi chú và dì: "Chú với dì đến từ lúc nào, tại sao không gọi Đại Vũ đi đón. Ai u, căn này không tồi, chú với dì qua đây từ bao giờ thế?".
Mẹ Phùng không để ý tới hắn nhưng ba Phùng lại cười ha hả: "Mẹ nó nói cho Đại Vũ kinh hỉ, kinh hỉ gì chứ, chính là mua một căn nhà".
Vương Thanh nhìn thoáng qua Phùng Kiến Vũ, ánh mắt mang hàm ý. Phải trả!!!.
Phùng Kiến Vũ ho khan hai tiếng: "Ba, mẹ, mua phòng ở làm gì?. Hai người cũng không đến ở".
Mẹ Phùng cao giọng nói: "Mua cho con lấy vợ a!. Mẹ với ba con nộp tiền cọc rồi, trả không được đâu. Con đó, mau tìm con dâu về cho mẹ".
"Mẹ, con..." Phùng Kiến Vũ biết ngay mục đích của mẹ cậu là thế mà, vừa mở miệng định nói tiếp đã bị Vương Thanh kéo lại.
"Dì à phòng này thật tốt, ánh sáng không tồi, dì với bên kia thương lượng lúc nào kí hợp đồng ạ, con quen một người bạn bên ngân hàng...".
Vương Thanh thân thiện theo sát ba mẹ Phùng trò chuyện, góp ý phòng này nên lắp đặt trang thiết bị như thế nào. Phùng Kiến Vũ giận đến tái mặt, cậu cảm giác được Vương Thanh đối với việc mẹ cậu mua nhà ở bắt cậu kết hôn hoàn toàn tán thành.
Thừa dịp ba mẹ Phùng ở trên sân thượng xem cảnh vật, Vương Thanh len lén nhéo tay cậu, bảo cậu đừng giận.
Phùng Kiến Vũ hất tay hắn ra, trong ngực đè nén một hơi, hận không thể ngay lúc này thẳng thắn nói hết mọi chuyện cho ba Phùng biết.
Vương Thanh biết tính cậu, hai người giấu giấu giếm giếm đã nhiều năm, phòng mới thiết bị lắp đặt cũng gần xong, nếu chỉ vì một phút nông nổi mà khiến cho ba ba của hai nhà biết chân tướng thì sau này càng khó có được sự ủng hộ.
Cha mẹ Phùng nhìn ngắm căn hộ xong được hai người đưa đi ăn cơm, Vương Thanh nói sở nghiên cứu có việc nên đi trước, nhưng thật ra là chạy về nhà tạo hiện trường giả.
Lúc Phùng Kiến Vũ về đến nhà, Vương Thanh đã mang đồ đạc của mình dọn sang thư phòng. Mấy năm nay mỗi lần ba mẹ đến thăm Phùng Kiến Vũ, hai người đều nằm ngủ riêng, biểu hiện cực kỳ giả dối.
Buổi tối cha mẹ đi nghỉ ngơi, Phùng Kiến Vũ nằm trên salon trằn trọc, Vương Thanh ở thư phòng nhắn tin cho cậu.
Bỗng nhiên tiếng mở cửa phòng vang lên, ba Phùng mở cửa bước ra.
"Ba?" Phùng Kiến Vũ ngồi dậy: "Sao lại chưa ngủ ạ?".
"Bị mẹ con rì rầm cả đêm" Ba Phùng ngồi vào bên cạnh cậu: "Đi ra đỡ nhức đầu".
Phùng Kiến Vũ đứng dậy lấy cho ông một cốc nước ấm: "Lão Phùng à, ba đừng lúc nào cũng chê mẹ nói nhiều, người bên cạnh có thể khiến cho bà nói nhiều một chút cũng chỉ có ba".
Ba Phùng cười rộ lên: "Thế nhưng bà ấy nói suốt ngày, ai mà chịu nổi. Ba đoán đến lúc về hưu chắc còn nói nhiều hơn nữa, ba nói với con rồi, mẹ con đang thời kỳ tiền mãn kinh!".
Phùng Kiến Vũ nhìn ba cậu nhỏ giọng nói chuyện liền phì cười: "May mà con không ở nhà, lão Phùng, ngài cực khổ rồi!".
Ba Phùng lắc đầu: "Con trai, mẹ con sốt ruột mua nhà cho con lấy vợ, cũng là vì muốn tốt cho con, con cũng đừng làm mẹ con tức giận".
"Con biết rồi" Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ vai ba cậu: "Ba, ba chăm sóc mẹ, không cần quan tâm con".
"Con trai à" Ba Phùng bưng cốc nước lên uống một hớp, chậm rãi nói: "Mẹ con sốt ruột, thế nhưng con lấy vợ hay không lấy vợ, lúc nào lấy vợ đều là chuyện của con. Con chọn sống cuộc sống thế nào là quyền tự do của con, không cần phải nghe mẹ con sắp đặt".
"Ba..." Phùng Kiến Vũ viền mắt nóng rực, cậu thực sự có chút hổ thẹn, quả thật ba cậu chưa biết gì.
"Được rồi, con ngủ sớm một chút đi" Ba Phùng đứng dậy: "Người già rồi, làm việc nghỉ ngơi phải điều độ".
Nghe trong phòng không còn giọng nói nữa, Phùng Kiến Vũ mới lặng lẽ chạy vào thư phòng nhảy lên giường của Vương Thanh.
Vương Thanh vươn tay kéo cậu vào lòng, hôn một cái xuống trán: "Làm gì vậy, không sợ ba thấy sao?".
Phùng Kiến Vũ ôm chặt hông hắn: "Sợ gì, hai ta từ nhỏ đã ngủ chung một chỗ, bây giờ không ngủ cùng nhau mới bị nghi ngờ đấy!".
"Đúng đúng đúng, em nói đúng" Vương Thanh xoa đầu cậu: "A, anh nói thật, em đừng giận, cái nhà kia quả thật không tồi, sau này chú với dì có thể dọn đến ở, như vậy em cũng không cần hàng ngày nhớ nhung hai người".
"Hắc hắc, hóa ra anh nghĩ như vậy sao" Phùng Kiến Vũ cọ cọ vai hắn: "Bảo sao thấy anh cứ một mực nói với mẹ là căn nhà kia tốt!".
"Em thực sự nghĩ là anh muốn cho em mua nhà lấy vợ?, đừng có nằm mơ!" Vương Thanh nghiêng người đè cậu xuống dưới thân, xoa xoa lỗ tai cậu rồi cúi đầu xuống hôn: "Chỉ có thể lấy anh, nghe chưa!".
"Được được được, nể mặt anh" Phùng Kiến Vũ ôm cổ đón nhận nụ hôn của hắn.
Ba Phùng mẹ Phùng ở lại một ngày liền trở về, việc mẹ Phùng mua nhà thúc ép Phùng Kiến Vũ lấy vợ tạm thời không thực hiện được.
Cố Ninh về nhà một thời gian lúc quay lại gương mặt đã mang theo mùa xuân phơi phới, mang theo quà ba cô đưa đến tận cửa tặng cho Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, không những sắc mặt không có giống như lần trước, lần này đến đây còn dẫn Bạch Nham theo cùng.
"Cô nhìn thẩm mĩ của cô bây giờ đi, vòng cổ vàng, vòng tay vàng, hoa tai vàng" Phùng Kiến Vũ cất xong đồ chú Cố tặng liền nhìn trang phục của Cố Ninh, cảm thấy thật kì quái: "Quá thô tục".
Cố Ninh khoe khoang: "Cậu thì biết cái gì!. Đây là mẹ chồng tôi mua cho, ghen tỵ không?, ghen tỵ thì bảo mẹ chồng cậu mua cho cậu đi!".
Phùng Kiến Vũ thật là có chút ghen tỵ, dù sao thì điều này cũng có nghĩa là mẹ Bạch Nham đã đồng ý tiếp nhận gia đình Cố Ninh cùng với Cố Ninh.
"Ai ghen tỵ với cô?, Đại Vũ nhà chúng tôi muốn cái gì mà không có, cô thật quá thô tục" Vương Thanh lấy đĩa dưa hấu đã cắt sẵn trong tủ lạnh ra.
"Đúng thế, quá thô tục" Phùng Kiến Vũ uất hận cắn một miếng dưa hấu.
Cố Ninh chìa ngón áp út khoe nhẫn cưới lấp lánh ra: "Tôi thích thô tục đấy, thì làm sao!".
Phùng Kiến Vũ bĩu môi. Ai da, quà của mẹ chồng, nhẫn cưới lấp lánh, cậu một chút cũng không ghen tỵ, thật sự không ghen tỵ đâu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu
Chương 96: Ngoại Truyện: Không Ghen Tỵ
Chương 96: Ngoại Truyện: Không Ghen Tỵ