Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm tên wechat, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra là ai. Người này tên Khương Duy Viễn, ngày trước mặt dày không sợ chết theo đuổi cậu, nói lý lẽ cũng không nghe, có một lần đi uống rượu với nhau còn cố tình ôm cậu không buông, bị Cố Ninh cho ăn hai cái bạt tai, tụt quần chụp ảnh lưu lại, ngày hôm sau tỉnh rượu bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt, quyết định ra nước ngoài làm du học sinh trao đổi một năm.
Tuy vậy Phùng Kiến Vũ vẫn không hiểu vì sao một sinh viên luật lại đi làm sinh viên trao đổi để làm cái gì.
Tự hỏi mấy câu, sau đó Phùng Kiến Vũ quyết định coi như không nhận được tin nhắn này.
Nhưng mà sự thật cho thấy cậu quá ngây thơ rồi, ngày hôm sau tan học, vừa ra khỏi cửa Phùng Kiến Vũ đã thấy Khương Duy Viễn đứng chình ình trước mặt.
"Đại Vũ".
Khương Duy Viễn cũng cao ngang Phùng Kiến Vũ, tướng mạo tên này nhã nhặn, sáng sủa, thoạt nhìn có hơi gầy, bộ dạng giống như một tiểu tử hào hoa phong nhã.
"Cậu về rồi?" Phùng Kiến Vũ nhìn hắn chào hỏi, trong lòng bắt đầu tính toán tiếp theo nên làm gì.
"Tôi hôm qua nhắn tin cho cậu, định hôm nay đến trường làm thủ tục, thuận tiện mang quà cho cậu luôn" Khương Duy Viễn cười híp mắt: "Lâu rồi không gặp, cậu cũng thay đổi nhiều a?".
Cốc Nam vỗ vai Phùng Kiến Vũ chào tạm biệt rồi dẫn lão tam đi. Từ Khoát suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: "Lão đại, người kia sao mà nhìn quen mắt quá?".
"Quên rồi sao?. Hồi cậu ta theo đuổi Đại Vũ, cậu cũng được hưởng không ít điểm tâm mà".
Từ Khoát vỗ đầu một cái: "Cmn, là cậu ta sao?. Bảo sao quen mắt vậy. Ai da, không được, tôi phải mật báo với Thanh ca, đây là tình địch của anh ấy a!".
Cốc Nam lay lay đầu hắn: "Cậu có bị gì không vậy?. Chuyện nhà người ta ít dây vào đi".
"Không được, tôi sợ...".
"Vậy cũng phải nín!".
Phùng Kiến Vũ biết Vương Thanh buổi chiều không có lớp học liền hẹn hắn đi ra ngoài ăn gì đó ngon ngon rồi buổi tối đi chơi đâu đó. Mặc dù Khương Duy Viễn luôn miệng mời cậu ăn cơm, nhưng đến cuối Phùng Kiến Vũ chỉ nhận lời đến một quán nhỏ cùng uống một tách cafe.
Gọi một cốc cafe một cốc trà sữa, cái Khương Duy Viễn này vừa ngồi xuống đã nói chuyện không dứt, Phùng Kiến Vũ vừa đói vừa sợ Vương Thanh đang đợi cậu sốt ruột.
"Cố Ninh thế nào rồi?. Trong tay cô ấy vẫn có ảnh nude của tôi!" Khương Duy Viễn bỗng dưng nhắc đến Cố Ninh.
"Chuyện kia cậu đừng lo, điện thoại của cô ấy đã sớm ném đi vì hỏng rồi" Phùng Kiến Vũ nghĩ đến lần ấy liền muốn bật cười.
"Lúc rảnh rỗi gọi cô ấy đi ăn cơm chung, tôi thực ra rất thích tính cách của Cố Ninh. Hai người đang ở bên nhau à?".
Phùng Kiến Vũ nhăn mày: "Người yêu của cô ấy không đồng ý đâu...".
Khương Duy Viễn sặc một ngụm cafe xém nữa là toi mạng: "Cậu thế nào lại để cô ấy ở bên người khác?. Cậu không biết quý trọng sao?".
Phùng Kiến Vũ có chút kinh ngạc: "Nói gì thế?".
"Tôi lúc đó đồng ý rời khỏi là vì nghĩ hai người đặc biệt xứng đôi, vậy mà cậu còn không nắm lấy cơ hội để người khác cướp mất!. Sớm biết thế này tôi đâu cần...".
Phùng Kiến Vũ càng nghe càng loạn: "Được được được, tôi hiểu tôi, hiểu rồi. Tại sao mấy người ai cũng nghĩ tôi với Cố Ninh là quan hệ người yêu vậy?".
Khương Duy Viễn tiếp tục: "Nếu không... tôi lại theo đuổi cậu?".
"Cậu dừng ngay!".
Phùng Kiến Vũ nhanh chóng ngăn lại. Hồi đó cậu và Khương Duy Viễn quen biết nhau nhờ mấy hoạt động chung của trường, trò chuyện mấy câu rồi trở thành bạn bè, sau đó Khương Duy Viễn đột nhiên tỏ tình với cậu làm cậu sợ hãi vô cùng. Về sau có một khoảng thời gian Phùng Kiến Vũ hoài nghi có khi nào cứ cùng cậu trò chuyện thành bạn thân thì lại phát sinh tình cảm?.
Nhưng cái cậu lo lắng bây giờ chính là. Nếu như để bình giấm chua Vương Thanh biết được liệu hắn có lật tung cả trường học lên không?????.
Phùng Kiến Vũ đang nghĩ ngợi, thì nhận được điện thoại của Vương Thanh.
"Vũ ca, em đang làm gì đấy?. Anh đợi em nửa ngày rồi, sắp bị phơi nắng khô quắt rồi".
"Em đang nói chuyện với bạn, anh đến đây được không?".
"Chỗ nào?".
"Tiệm Bát Nguyệt".
Khương Duy Viễn tò mò hỏi: "Cố Ninh sao?".
"không phải, là bạn học của tôi. Chúng tôi hẹn buổi chiều đi ăn, anh ấy chờ lâu nên nóng".
Khương Duy Viễn gật đầu hỏi tiếp: "Nam nữ?".
"Nam, cậu thế nào lại bát quái vậy?".
"Không phải là vì quan tâm cậu sao?".
Phùng Kiến Vũ gọi thêm một cốc sữa chua, lúc bưng lên thì Vương Thanh vừa vặn đến. Hắn thấy người ngồi đối diện Phùng Kiến Vũ là nam liền thở phào nhẹ nhõm.
"Đây là Vương Thanh, bạn học tôi. Đây là Khương Duy Viễn, sinh viên khoa luật, vừa về nước".
Vương Thanh và Khương Duy Viễn chào hỏi mấy câu, vừa ngồi xuống đã lấy cốc trà sữa của Phùng Kiến Vũ uống một ngụm: "Cốc của em nhạt quá".
"Tan hết đá rồi còn có thể không nhạt?. Sữa chua của anh kia, uống của em làm gì?".
"Trước hết uống cái này cho đỡ khát đã!. Á, sữa chua quán này không tồi a, độ chua vừa phải".
"Vậy sao?. Cho em một miếng".
Vương Thanh xúc một thìa sữa chua đút vào miệng cậu, Phùng Kiến Vũ gật đầu: "Quả thật không tệ, sau này đến đây mua đi, cũng không xa lắm".
"Được ạ".
Khương Duy Viễn đột nhiên cảm giác được bản thân bị người ta biến thành không khí, có chút lúng túng lên tiếng xen vào giữa hai người: "Vương Thanh, anh học trường nào vậy?".
"Tôi à, tôi học Kiến trúc" Vương Thanh thoải mái trò chuyện cùng Khương Duy Viễn, còn tay hắn để dưới gầm bàn thì đặt lên đùi Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc hắn, Vương Thanh không hề hay biết vẫn nói chuyện với người trước mặt.
"Hai người lát nữa đi ăn cơm đúng không?. Tôi biết có một nhà hàng đặc biệt ngon, cùng đi đi" Khương Duy Viễn nhiệt tình mới khiến Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh đều có chút xấu hổ.
Nếu là bạn của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh cũng không thể trực tiếp từ chối, thế nhưng khi hắn quay sang thấy Phùng Kiến Vũ vẻ mặt đăm chiêu liền biết cậu muốn từ chối nhưng lại ngại không dám nói ra.
"Để lần sau nhé, hai chúng tôi có chút bận".
"Cũng được".
Có Vương Thanh đứng ra từ chối, Phùng Kiến Vũ liền vui vẻ đi thanh toán, lúc trở nghe hai người kia đang trò chuyện.
"Cơ thể anh không tồi a".
"Hồi trước cực kì béo, mẹ tôi ném tôi ra phòng tập bắt giảm béo, sau này thành thói quen".
"Nhất định phải chỉ tôi a!".
"Không thành vấn đề".
Phùng Kiến Vũ đột nhiên thấp thỏm, cậu sợ hai người này giao lưu với nhau rồi, Vương Thanh sẽ phát hiện chuyện Khương Duy Viễn ngày trước từng theo đuổi cậu.
Buổi tối lúc về là chuyến xe bus cuối cùng, hai người ăn ý không ai nói câu nào cũng không ai chịu về kí túc. Thừa dịp trăng thanh gió mát, dắt nhau đi tìm chỗ nghỉ ngơi.
Từ Khoát thấy chuông kí túc đã vang lên, mà nhị ca hắn còn chưa có trở lại. Trong lòng lo lắng, đi vòng quanh phòng, cuối cùng nằm úp sấp lên giường lão đại: "Lão đại, anh nói xem, nhị ca có khi nào bị Khương Duy Viễn bắt cóc không?. Đến lúc này rồi có phải nên nói một tiếng với Thanh ca không?".
Cốc Nam đang gọi điện với bạn gái, căn bản không muốn đếm xỉa gì tới tên ngốc này. Từ Khoát liền quay người đến giường Mã Dung: "Tứ ca, tứ ca. Cậu nói xem tôi có nên gọi điện cho Thanh ca không?".
Mã Dung nhìn thoáng qua đồng hồ:"Cậu thử gọi giờ này xem, Thanh ca có đánh chết cậu không?".
Từ Khoát suy nghĩ hồi lâu: "Có ý gì?".
Bên kia Cốc Nam vừa vặn cúp điện thoại: "Tam ca, cậu có phải càng ngày càng ngốc không vậy?".
Từ Khoát bừng tỉnh mọi chuyện: "A~~~, ý mọi người là.. nhị ca và Thanh ca đang ở với nhau?. A, vậy mấy lần trước nhị ca không về đều là ở cùng Thanh ca?".
Hắn tắt đèn bò lên giường, rất có tinh thần nghiên cứu học hỏi thăm dò: "Mọi người nói, hai người họ ai trên ai dưới?".
Xung quanh truyền đến hai tiếng cười nhạo, Cốc Nam nói: "Cậu nghĩ với cái thể lực của nhị ca nhà cậu có thể đánh thắng Vương Thanh sao?".
Từ Khoát trầm tư một hồi: "Vậy các anh nói, Thanh ca nếu như biết Nhị ca hôm nay gặp Khương Duy Viễn như vậy, liệu có bị quất không?".
Mã Dung cười ha ha rộ lên cùng với Từ Khoát cực kì khoát trá.
Khách sạn nhỏ bên cạnh trường học, Phùng Kiến Vũ vừa bị "quất" sức cùng lực kiệt tựa vào giường hút thuốc, cả lưng toàn là mồ hôi. Vương Thanh nằm úp sấp, một tay sờ sờ mông của cậu, một tay cầm điện thoại xem tin tức.
Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh nhịn không được ngó qua, không cẩn thận thấy được một thứ.
"Anh thêm wechat của Khương Duy Viễn à?".
"Ừ, lúc xế chiều cậu ta nói muốn tập thể hình, muốn anh chỉ cho, anh liền add thêm".
Phùng Kiến Vũ có chút hối hận lúc ấy đã gọi Vương Thanh đến đón cậu, vạn nhất Khương Duy Viễn có nói cái gì không nên nói thì, cậu biết giải thích làm sao. Tuy rằng hai người chưa từng phát sinh cái gì, thậm chí lúc Khương Duy Viễn theo đuổi, cậu còn rất hoảng sợ. Thế nhưng ai đảm bảo được với tính tình của Vương Thanh sẽ không giận dỗi chứ!!!!.
"Ai, em buồn ngủ".
"Hút thuốc cũng buồn ngủ được sao?".
"Hút thuốc tại sao lại không thể buồn ngủ?".
"Được được được. Em buồn ngủ, vậy anh ôm em a?".
Phùng Kiến Vũ thuận tay tắt di động của hắn, Vương Thanh vỗ vỗ eo cậu: "Không tắm sao?".
"Ừm. Mệt lắm, không tắm".
Vương Thanh mắng một tiếng, đứng dậy xuống giường, một lát sau cầm một chiếc khăn ẩm quay về, từ trên xuống dưới lau cho cậu một lượt. Phùng Kiến Vũ híp mắt để người hầu hạ, Vương Thanh hôn một cái lên mông cậu: "Em rốt cuộc là lười hay muốn bắt nạt anh?".
Phùng Kiến Vũ cười hắc hắc hai tiếng: "Em bắt nạt anh thì có sao không?".
"Anh đồng ý để em bắt nạt, như vậy được chưa?" Vương Thanh đem khăn mặt treo lên, trở lại giường ôm lấy cậu: "Trời nóng này thế này vẫn phải dán vào nhau mà ngủ...".
"Anh tình nguyện..".
Vương Thanh đối với Khương Duy Viễn không thể không chú ý, dù gì cũng là một người bạn của Phùng Kiến Vũ, có thể giúp được gì thì liền ra tay giúp đỡ. Lúc đầu cũng không có gì, nhưng càng ngày càng thấy Khương Duy Viễn hình như nói hơi nhiều thì phải.
Hắn hàng ngày đều có việc phải làm. Đi học, đi tập, cùng Phùng Kiến Vũ ăn, cùng Phùng Kiến Vũ chơi bóng, cùng Phùng Kiến Vũ nói chuyện, thật đúng là không có thời gian xã giao với người bạn mới này, có khi còn vài ngày không để ý đến Khương Duy Viễn.
Phùng Kiến Vũ vẫn lo lắng đề phòng mấy hôm, phát hiện Vương Thanh không có gì lạ thường, cơ bản xác định được Khương Duy Viễn không có nói gì linh tinh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà, cậu không nghĩ tới chuyện này...
Khương Duy Viễn kết thúc đợt trao đổi sinh viên dự định kì tới sẽ đi học trở lại, gần đây không có việc gì thường đến trường học, lúc về lại đi tìm Phùng Kiến Vũ, miệng thì luôn nhắc đến bữa cơm còn thiếu kia.
Hôm nay, Khương Duy Viễn lại tới, Phùng Kiến Vũ thừa dịp Vương Thanh chưa tan học, hẹn hắn ở canteen ăn cơm.
Mấy chuyện tán gẫu đều là về tình hình gần đây và mấy chuyện lúc Khương Duy Viễn ở nước ngoài. Bỗng dưng bạn học tiểu Khương hỏi sang chuyện khác: "Bạn học của cậu, Vương Thanh, hôm nay không tới tìm cậu sao?".
Phùng Kiến Vũ có chút chột dạ: "Không có a, anh ấy tìm tôi làm gì?".
Khương Duy Viễn gật đầu: "Vậy a, anh ấy có bạn gái không?. Lần trước đi ăn với cậu, bạn gái anh ấy có biết không?".
Phùng Kiến Vũ vẫn chưa bắt được trọng điểm: "Anh ấy không có bạn gái a, nên đâu có chuyện biết hay không?".
"A~" Khương Duy Viễn nở nụ cười.
Trực giác mách bảo Phùng Kiến Vũ có chỗ nào đó không đúng: "Cậu nói thế là sao, rốt cuộc cậu muốn nói gì?".
Khương Duy Viễn có chút xấu hổ cười cười: "Tôi thấy anh ấy không tồi, cậu xem cậu cũng một mực từ chối tôi rồi. Cậu thấy tôi với Vương Thanh có hợp không?. Anh ấy có vừa ý tôi không?. Cậu nghĩ chuyện này anh ấy có chấp nhận không?. Ôi chao, tại sao cậu không nói chuyện a?".
Răng rắc...
Đôi đũa trong tay bị Phùng Kiến Vũ bẻ nát.
Vương Thanh, anh dám trêu hoa ghẹo nguyệt!!!.
****************
P/s: ahihi, hômquathấymọingườiđoánlàngượclãoThanhthìphải???? ╮(╯3╰)╭ ╮(╯3╰)╭ ╮(╯3╰)╭.
Ahihi, làngượclãoThanhthậtsao????
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu
Chương 66: Tình Địch Của Ai?
Chương 66: Tình Địch Của Ai?