DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu
Chương 64: Bị Chính Người Yêu Lừa

Phùng Kiến Vũ trừng mắt bày ra bộ dạng ngây ngốc, xoay người tìm điếu thuốc, cậu hút đến nửa điếu mới lấy lại được tỉnh táo. Trong lòng thầm nghĩ không biết phải giải thích thế nào: "Tam ca, cậu thế nào lại rút ra kết luận như vậy?".

Từ Khoát vỗ đùi: "Anh nghĩ xem!. Lúc đầu là anh ấy nhặt được di động rồi trả lại cho tôi, nhớ không?. Sau đó vì sao ngày nào cũng tìm tôi đi ăn, mua cái này cái kia cho tôi, đến mùa đông thì lấy nước nóng, mùa hè cho tôi kem...".

Phùng Kiến Vũ thực sự không đành lòng tạt cho Từ Khoát một gáo nước lạnh. Vương Thanh tới tìm cậu đi ăn là vì muốn cùng ăn cơm với tôi, anh ta mua đồ cho cậu đơn giản là để che giấu tặng cho tôi cái khác, mùa đông đi lấy nước nóng cũng là lấy vào bình của tôi, còn về cái kem kia... là mua cho tôi đấy hiểu không?!. Tiểu tử nhà cậu thế nào lại tạo thành cái suy nghĩ Vương Thanh mang cái gì cũng là cho cậu vậy hả?!.

"Anh nói, nếu anh ấy thổ lộ với tôi, tôi có nên chấp nhận không?" Từ khoát vẻ mặt suy tư nghiêm túc, quay lại thấy sắc mặt Phùng Kiến Vũ không được tốt lắm: "Nhị ca, anh sao vậy?".

"Không có gì, tôi đau dạ dày..." Phùng Kiến Vũ leo lên giường nằm. Từ Khoát vẫn kiên nhẫn bám theo: "Nhị ca, anh nghĩ cách cho tôi đi, phải làm sao bây giờ?".

"Cút đi".

Từ Khoát không hiểu sao tự dưng lại bị nhị ca quát, chỉ có thể im lặng quay về ngồi ủ rũ cạnh bàn học. Phùng Kiến Vũ sinh hờn dỗi, điện thoại báo hiệu tin nhắn của Vương Thanh gửi đến, cậu nhìn thoáng qua cũng không muốn trả lời.

Tiểu Thanh liên tục nhắn tin qua, Phùng Kiến Vũ đành thở dài, mở điện thoại nhắn trả.

Uchiha đệ nhị: [Anh sau này ít đến phòng ngủ của em một chút, cũng không được mang đồ cho Từ Khoát!]

Tiểu Thanh: [???]

Tiểu Thanh: [Em đánh nhau với tam ca?]

Uchiha đệ nhị: [Đồ ngốc đấy nghĩ anh có ý với cậu ta!]

Tiểu Thanh: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!]

Uchiha đệ chị: [Cấm cười!]

Tiểu Thanh: [Anh không cười, anh không cười]

Phùng Kiến Vũ càng nghĩ càng thấy giận. Giả thiết của Từ Khoát hoàn toàn không có khả năng xảy ra, nhưng nhỡ đâu Từ Khoát quay sang để ý lại Vương Thanh thật thì phải làm sao đây????. Mà anh ta có chỗ nào tốt chứ???. Giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt!!!!!. Không phải chỉ đẹp trai một chút, miệng dẻo một chút, làm việc chu đáo một chút, đối với người khác quan tâm một chút sao?. Còn có ưu điểm nào nữa đâu, làm gì còn nữa!!!.

Vương Thanh đợi nửa ngày vẫn không thấy Phùng Kiến Vũ trả lời, trong lòng suy nghĩ cẩn thận lại tình huống. Thôi xong, em ấy khẳng định là ghen rồi, thế nên mới tức giận như vậy.

Sắp tới giờ bạn gái tan làm, Bạch Nham có ý muốn đi đón cô nàng, trước khi ra cửa còn nhìn thoáng qua Vương Thanh đang nhìn chằm chằm di động cười đến mắc ói, hắn hề hề bát quái đến gần chỗ Vương Thanh: "Thế nào a, có phải có cảm giác muốn bên nhau trọn đời không?".

Vương Thanh cho hắn một cái liếc mắt: "Cút thật xa cho tôi".

Lúc Phùng Kiến Vũ mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ thì nhận được tin nhắn của Vương Thanh.

Tiểu Thanh: [Ngày mai anh không đến tìm em nữa nhé?]

Muốn đến hay không thì tùy.

Phùng Kiến Vũ tắt điện thoại đi ngủ.

Miệng thì cứng như vậy, thế nhưng Phùng Kiến Vũ nghĩ đến ngày hôm nay có thể không được gặp Vương Thanh liền thấy buồn lòng. Cho tới khi hết giờ học bất ngờ thấy Vương Thanh đứng ở cửa đợi, Phùng Kiến Vũ hớn hở cười đến khóe mắt đều cong lên.

Từ Khoát nghĩ hắn và Vương Thanh nên giữ một khoảng cách thích hợp, nhìn thấy Vương Thanh đến liền nói bản thân có việc phải đi trước. Phùng Kiến Vũ thực tâm tình vô cùng vui vẻ, Vương Thanh thấy cậu cười ngây ngô không nhịn được mỉm cười: "Đi ăn cơm".

Hai người cứ như vậy trải qua vài ngày không có Từ khoát, cũng không thấy có gì khác với mọi khi. Ăn xong rồi đến thư viện ôn bài, dần dần Phùng Kiến Vũ bắt đầu nhận ra có gì đó không bình thường lắm.

Mặc dù hai người vẫn ở nơi tối trời không có người hôn nhẹ mấy cái, thế nhưng Vương Thanh tuyệt đối không đề cập đến việc ngủ ở bên ngoài. Cậu cố tình ám chỉ hai lần, thế nhưng Vương Thanh lại thản nhiên đáp, gần đây trường học kiểm tra kí túc buổi tối rất nghiêm nên không ra ngoài được.

Phùng Kiến Vũ lúc đầu quả thực tin lời hắn, nhưng qua vài ngày nhắc lại chuyện đấy Vương Thanh cũng không tỏ thái độ gì, Phùng Kiến Vũ trong lòng buồn bực. Chẳng lẽ do lần trước cậu triệt để cự tuyệt nên Vương Thanh tức giận?.

Vương Thanh đương nhiên biết trong mấy lời Phùng Kiến Vũ nói có ý. Nhìn Phùng Kiến Vũ cứ muốn nói rồi lại thôi, cọ cọ vai hắn nửa ngày mới mở miệng: "Anh gần đây không cần vẽ bài à?".

Hắn thế nào lại không muốn đi vẽ?. Thế nhưng nhớ tới lần trước Phùng Kiến Vũ ấp úng nói đau hắn liền không nỡ xuống tay, mặc dù Cố Ninh đã chỉ cho hắn đủ các điểm cần chú ý, thế nhưng hắn vẫn là không dám đem cậu ra thực hành.

Thế nào lúc trẻ muốn cái gì cũng có gan làm thử, nhưng lớn lên rồi lại dè dặt như vậy?!?!?.

Quen biết nhau đã lâu, Phùng Kiến Vũ rõ ràng Vương Thanh tám phần mười là giận rồi. Công khai ám chỉ cũng không được, chỉ có thể dùng một chiêu cuối cùng.

"Số điện thoại khách sạn nhỏ kia anh còn giữ không?" Lúc ăn cơm tối Phùng Kiến Vũ đột nhiên hỏi.

Vương Thanh sửng sốt: "Em cần số điện thoại làm gì?".

"Đặt phòng" Cậu trả lời ngắn gọn hai chữ, liền không giải thích gì thêm.

"Em đặt phòng làm gì?" Vương Thanh trong lòng nghĩ đây phỏng chừng là Phùng Kiến Vũ đang ám chỉ với hắn.

"Ngày mai có môn học cần nộp luận văn cuối kì, em còn chưa viết, dự định thức đêm để viết" Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt vạn phần thành thật đáp.

Vương Thanh nhất thời không phân biệt được đây là hố hay là thật, cũng không thể để cậu một mình đi khách sạn mướn phòng.

"Không sao, không sao. Em lớn rồi, anh không cần theo em, không cần lo lắng".

Vương Thanh quan sát Phùng Kiến Vũ nửa ngày, cuối cùng lấy tay xoa nhẹ đầu cậu: "Anh cmn nếu không dạy dỗ em thì em nhất định bắt nạt anh cả đời đúng không!. Buổi tối đến nhà anh đi, nhà không có ai. Mang theo tài liệu làm luận văn của em, máy vi tính không cần mang!".

Phùng Kiến Vũ thực hiện được âm mưu cười đến đắc ý: "Ôi chao, ôi chao. Hỏng tóc, hỏng tóc!".

Đưa cậu trở về phòng ngủ lấy đồ, Vương Thanh cảm nhận được rõ ràng Phùng Kiến Vũ trong lòng đang vui vẻ, mỗi bước đều nhảy nhót tung tăng, hắn âm thầm than thở. Xong rồi, âm mưu, là âm mưu có phải không?. Nhưng nhỡ đâu em ấy thực sự muốn viết luận văn thì sao?. Hắn đâu thể nào để mèo con như em ấy một mình ở khách sạn.

Tình nguyện bị lừa một lần vậy!.

Vừa bước qua cửa nhà, Phùng Kiến Vũ đầu tiên là chạy tới cùng Tháp Tháp ôm ấp vuốt ve, còn Vương Thanh đem mấy gói đồ ăn sẵn vào bếp hâm nóng. Sau đó hai người một chó vừa ăn khuya vừa coi tin tức trên TV, thảo luận một chút vấn đề Đài Loan Trung Quốc.

"Được rồi, đi tắm. Tắm xong còn phải viết luận văn của em nữa. Mấy giờ rồi?".

Phùng Kiến Vũ lười biếng đứng lên, vươn vai một cái rồi hướng phía phòng ngủ của hắn đi vào. Vương Thanh tắm ở phòng khác, lúc hắn trở lại Phùng Kiến Vũ vẫn chưa có đi ra, cửa phòng tắm vẫn đóng chặt, bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào.

Tháp Tháp ngoan ngoãn đứng canh ở cửa bị Vương Thanh đá cho mấy cái vào mông: "Ra ngoài ngủ".

Hắn áp tai lên cửa lắng nghe động tĩnh, gõ cửa một cái: "Đại Vũ".

"A?. Em em em sắp xong rồi".

"Đừng ngất trong đấy đấy".

"Biết rồi".

Vương Thanh mở sẵn máy tính cho Phùng Kiến Vũ, nhìn thoáng qua balo để trên ghế. Phần dây kéo không hết để lộ ra một góc nhọn nho nhỏ, hắn thò tay vào, thứ lấy ra là một gói nhỏ hình vuông hết sức quen thuộc.

Cái gì mà viết luận văn?. Âm mưu!. Đều là âm mưu!. Là cạm bẫy!. Là âm mưu!!!.

Vương Thanh đem cái gói nhỏ nhỏ kia trả lại vào balo như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn nằm dài trên giường lấy điện thoại chơi bảo vệ củ cải. Cửa phòng tắm cạch một tiếng rồi mở ra, lòng Vương Thanh cũng theo đó mà kêu lộp bộp.

Phùng Kiến Vũ cả người chỉ mặt một chiếc quần lót chữ T nhỏ, làn da mật ong ánh lên vệt nước. Cậu đi thẳng tới cạnh bàn lấy cốc nước uống, nghiêng đầu quay qua Vương Thanh, một chân thẳng tắp, một chân khẽ gập, nước trên tóc chảy xuống gáy, dọc theo xương sống một đường chảy xuống lưng, cuối cùng biến mất ở thắt lưng...

Vương Thanh nuốt một ngụm nước bọt, làm bộ cái gì cũng không thấy. Phùng Kiến Vũ xoa xoa tóc: "Anh giúp em mở máy rồi à, em phải xem tài liệu trước...".

Phùng Kiến Vũ nói, tay cầm hai tờ giấy ngồi xuống cạnh Vương Thanh. Mùi hương cơ thể vừa tắm xong như có như không thoảng qua mũi hắn, Vương Thanh nhẹ nhàng dịch vào gần Phùng Kiến Vũ, còn làm bộ đem chăn đắp lên người cậu: "Cẩn thận cảm lạnh".

Phùng Kiến Vũ liếc mắt, trong miệng thầm thì mấy tiếng, làm bộ như đang đọc tài liệu.

Đêm tối tĩnh mịch, hai người ai lại im lặng không mở lời, trái tim trong lòng ngực Vương Thanh đập đến lợi hại. Hắn thực sự không rõ Phùng Kiến Vũ tiếp theo định làm cái gì, kì quái là, ngồi trên giường đã nửa ngày rồi, Phùng Kiến Vũ cái gì cũng không làm, chỉ nhất mực nhìn hai tờ giấy trong tay.

Chẳng lẽ không phải là âm mưu?. Không phải là âm mưu?. Cũng không phải là cạm bẫy?.

Vương Thanh tự ép mình chuyên chú vào trò chơi điện tử, mới chơi được chốc lát, Phùng Kiến Vũ bên cạnh lên tiếng.

"Thanh nhi?".

"Ừ?".

"Bụng ngứa, gãi cho em?".

Vương Thanh theo thói quen đưa tay gãi cho cậu hai cái.

"Xuống dưới... Xuống chút nữa... xuống chút nữa...".

Ngón tay đụng đến viền quần lót, Vương Thanh mới phản ứng được. Người này lại bắt đầu giở trò rồi, nhẹ nhàng đánh một cái vào bụng cậu: "Lại nháo!".

Phùng Kiến Vũ cười đến gian manh, tiến đến cạnh hắn gãi gãi phần bụng: "Anh ngứa không?. Vũ ca gãi cho anh?".

Vương Thanh sợ buồn, vừa cười vừa tránh: "Anh cảnh cáo em, đừng rộn!".

Hắn hơi nghiêng người, Phùng Kiến Vũ thuận thế áp lên người Vương Thanh: "Lại còn tỏ ra e ngại. Lại đây lại đây, Vũ ca hôn một cái".

Vương Thanh không dám để Phùng Kiến Vũ hôn, nên ra sức giãy dụa: "Cmn Phùng Kiến Vũ!. Có phải em vừa cắn thuốc không?!".

Phùng Kiến Vũ hung hăng vỗ lên mông hắn: "Phản!. Nhanh chút, cho em hôn một cái!".

Vương Thanh ôm lấy mặt cậu thở hổn hển nghiêm túc hỏi: "Em vừa ăn cái gì rồi?".

Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt to: "Anh vừa cho em chocolate, em đã ăn hai cái".

MONCHERI, chocolate nhân rượu anh đào.

Vương Thanh trong lòng nói xong rồi. Đây là màn mượn rượu làm càn quen thuộc đầy mà.

Phùng Kiến Vũ kéo tay hắn xuống, leo lên người hắn, vững vàng giữ chặt lấy Vương Thanh. Ngón tay cậu sờ nhẹ từ lông mi xuống môi, chậm rãi cúi đầu hôn xuống.

Vương Thanh nhắm mắt lại khẽ thở dài. Hắn đối với cậu luôn luôn không có biện pháo chống đỡ, trong miệng Phùng Kiến Vũ có vị chocolate hòa với hương thơm của rượu, còn trộn lẫn với hương vị đặc biệt của cậu. Phùng Kiến Vũ hôn rất chậm, cực kì chậm, làm thế nào khiêu khích, làm thế nào thỏa mãn đều là từ những bài học Vương Thanh dạy cậu.

Bàn tay bắt đầu không thành thật từ ngực mò xuống dưới, vói vào trong quần đùi mà vuốt ve. Vương Thanh nhịn không được hừ một tiếng, tay bóp lấy mông cậu, mơ hồ nói: "Cũng tàm tạm, đừng làm rộn...".

Phùng Kiến Vũ không để ý đến hắn, đầu lưới dò vào miệng hắn đem những lời Vương Thanh sắp nói nuốt xuống bụng. Mấy ngày nay một mực nhẫn nhịn, từ lúc cậu tắm xong đi ra Vương Thanh đã không nhịn được, lúc này vừa bị cậu hôn vừa bị cậu sờ, trong chốc lát thứ kia đã dựng thẳng đứng.

Vương Thanh âm thầm đưa tay vào trong quần lót, xoa xoa trên dưới. Phùng Kiến Vũ hừ hai tiếng, từ ngực hôn xuống dưới, hôn đến cơ bụng rắn chắc mới cười hắc hắc hai tiếng.

"Cười gì vậy?" Vương Thanh vỗ vào mặt cậu một cái.

Phùng Kiến Vũ vươn đầu lười liếm liếm mồ hôi trên da hắn: "Anh thận yếu...".

"Thao!" Vương Thanh vừa mắng một tiếng, hạ thân đã bị người ngậm vào.

Cũng không biết Phùng Kiến Vũ có phải có ý định trả thù hay không. Cậu liếm rất chậm, kích thích cũng rất mạnh, tiếng mút cũng trong phòng cũng nghe rất rõ ràng. Âm thanh khiêu khích giống như muốn hỏa thiêu hắn, Vương Thanh thở hổn hển gian nan nói: “Mẹ em không dạy em lúc đang ăn không được phát ra tiếng à?".

Phùng Kiến Vũ ngẩng mặt lên trừng hắn một cái sau đó lại ngậm vào thật sâu. Vương Thanh không kịp chuẩn bị ngửa đầu kêu một tiếng, thở hổn hển xoa tóc Phùng Kiến Vũ: "Được rồi được rồi".

Phùng Kiến Vũ từ trong miệng phun ra cái gì đó, lại ở đỉnh tỉ mỉ liếm mút, cố ý tạo ra âm thanh thật lớn, sau đó leo lên hôn môi hắn: "Em a. Em thích anh thoả mãn không chịu được, thở gấp cũng thật dễ nghe".

Cho nên đau cũng có thể nhịn...

Vương Thanh cười cười hôn trả: "Tiếng của em nghe cũng rất êm tai...".

Phùng Kiến Vũ cười cười cắn cằm và yết hầu hắn, hạ thân cách lớp vải liên tục cọ xát vào bụng hắn. Vương Thanh đang muốn lấy tay cởi cái quần lót của Phùng Kiến Vũ ra, bỗng nhiên Phùng Kiến Vũ chuyển động, dùng khe mông cọ cọ hạ thân hắn!.

"Thao.." Vương Thanh da đầu cũng muốn nổ tung rồi, hung hăng mút lấy đầu lưỡi non mềm kia, tay nắm chặt lấy gáy cậu: "Đừng đùa nữa?. Anh giúp em?".

Phùng Kiến Vũ liếc liếc hắn: "Cái quần lót này có chút chật, cởi giúp em...".

Nói xong câu này Phùng Kiến Vũ cũng cảm thấy đỏ mặt, nhìn ánh mắt Vương Thanh chuyển từ kinh ngạc sang vui vẻ, cậu thật hận bản thân không bắt đầu việc này sớm hơn.

Vương Thanh xoay người áp Phùng Kiến Vũ xuống dưới thân, nhịn không được ý cười: "Em nói xem em học mấy thứ lộn xộn này ở đâu?".

Phùng Kiến Vũ lúng túng che mặt: "Đều mẹ nó do anh, nếu không phải để câu dẫn anh thì em học làm gì?. Anh cả ngày giả vờ đứng đắn nghiêm chỉnh!".

Vương Thanh cười cười kéo tay cậu xuống, hôn lên khóe mắt cùng sống mũi cao cao: "Là anh sai, là anh giả vờ. Em muốn hôm nay thế nào thì thế ấy, được chưa?".

Phùng Kiến Vũ mím môi liếc mắt nhìn Vương Thanh, ngón tay vẽ vòng vòng lên ngực hắn: "Thật ra, không có đau như vậy. Lần trước là vì hôm sau có buổi tập nhảy, anh biết không, không đau đến vậy đâu...".

Vương Thanh đã hiểu, người này nghĩ là mình vì chuyện lần trước mà tức giận không muốn thân mật. Hắn cúi đầu hôn, từng chút gặm nhấm đôi môi của Phùng Kiến Vũ, tay hắn với xuống dưới cởi quần lót của cậu ra: "Sau này có giận cũng không được mặc nữa!".

Phùng Kiến Vũ ôm lấy cổ hắn cười rộ lên: "Thực khó chịu, nếu không phải câu dẫn anh, còn lâu em mới mặc!".

Vương Thanh cọ cọ trán cậu cười vui vẻ: "Thỉnh thoảng mặc cũng được".

Triền miên hôn môi cuối cùng cũng gợi lại thói quen và cảm giác. Vương Thanh nhấc một chân cậu lên vòng quanh hông hắn, lúc lấy dầu bôi trơn không cẩn thận thấy được tài liệu mà Phùng Kiến Vũ nghiên cứu cả đêm. Rõ ràng là bài diễn văn của người chủ trì tiệc cuối năm ở học viện!!!!!.

Mẹ nó, bị chính người yêu đào hố!.

Vương Thanh hung bạo hôn, cắn lên cổ Phùng Kiến Vũ. Cậu vừa cười vừa uốn éo né tránh, hai chân vẫn khoác trên lưng hắn: "Thanh ca Thanh ca, lần sau hứa nhất định không lừa anh nữa!. Ha ha ha...".

"Thao!" Vương Thanh cố sức vỗ một cái vào mông cậu, không thèm để ý người dưới thân kêu gào thảm thiết, tay đem theo bôi trơn tìm được động nhỏ phía dưới.

Rất kì lạ. Lúc trước mỗi lần tiến vào đều có chút khó khăn, mà hôm nay Phùng Kiến Vũ chỗ đó... rất mềm. Nghĩ đến lúc trước cậu ở trong phòng tắm lâu như vậy, Vương Thanh có chút thông suốt: "Em vừa tự mình mở rộng?".

"A... gì... em nghĩ có thể là lần trước chưa đủ, cho nên mới thử một chút. Rửa qua..." Phùng Kiến Vũ rũ mắt không dám nhìn Vương Thanh, cuối cùng nói xong còn cho hắn một cái tát: "Nói nhảm nhiều như vậy?".

"Ừ, anh câm miệng!" Vương Thanh hôn cậu, ngón tay chậm rãi mò vào trong cơ thể Phùng Kiến Vũ mở rộng. Đại khái người nào đó đã làm tốt lắm rồi, hắn lần này ra vào rất thuận lợi, trong đầu vẫn ghi nhớ lời Cố Ninh, hắn phải tìm được điểm nhạy cảm bên trong thân thể Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ hai tay vịn trên vai Vương Thanh, căng thẳng đến ngón tay cũng bấu chặt. Cậu có cảm giác hôm nay Vương Thanh không giống mọi khi, hình như đang tìm cái gì đó...

Bỗng nhiên một loại khoái cảm kì dị dâng lên, từ ngón tay của Vương Thanh, cũng có thể là từ trong cơ thể cậu. Mấy lần làm tình trước cũng loáng thoáng cảm thấy, thế nhưng... nó không rõ ràng và trực tiếp như lúc này.

"A!" Cậu cựa Vương Thanh ra, miệng thở hổn hển: "Anh làm gì vậy?".

Vương Thanh hôn xuống bộ ngực đang phập phồng của Phùng Kiến Vũ, ngón tay lần nữa ấn vào vị trí kia: "Là chỗ này sao?".

"Đợi, đợi lát nữa..." Cậu ưỡn eo lên muốn tránh đi liền bị Vương Thanh vững vàng đè lại.

Phùng Kiến Vũ cầm lấy tay hắn, há miệng thở từng ngụm. Thứ khoái cảm này với cậu mà nói quả thật quá lớn: "Anh, anh vào đi...".

"Có thể không?" Vương Thanh cọ dọc mũi cậu: "Liệu có đau không?".

"Không đâu, anh nhanh lên một chút!" Phùng Kiến Vũ thở dốc, từ sâu trong thân thể tràn ra khát vọng không muốn càng thêm thân mật với Vương Thanh.

Cậu đang rất nóng lòng, thế nhưng Vương Thanh lại rất cẩn thận, chậm rãi cắm vào, được một chút lại nghỉ một chút. Phùng Kiến Vũ có phần không hiểu nhỏm dậy nhìn: "Anh làm gì thế?".

Vương Thanh không đáp, chỉ cúi đầu xuống hôn, chậm rãi khởi động thắt lưng đâm sâu vào nội bích. Phùng Kiến Vũ cơ thể căng thẳng sẵn sàng chờ đợi cảm giác đau đớn ập đến, thế nhưng ngoại trừ có chút trướng, cậu thật sự không thấy đau chút nào.

"Anh, anh vào hết đi. Ngày hôm nay không đau".

Thanh âm của Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng êm ái, ánh mắt lóng lánh thủy quang, kém chút nữa khiến Vương Thanh không kìm được thú tính.

"Không vội, từ từ".

Hắn vẫn từ từ đẩy vào, không để cho Phùng Kiến Vũ có cảm giác đau đớn. Chỉ là đột nhiên lúc Vương Thanh động vào điểm kia, khoái cảm từ sâu bên trong dâng lên, kích thích đầu óc cậu lâng lâng như ở trên mây, tay chân cũng mềm nhũn.

Người dưới thân bỗng nhiên rên rỉ ngọt ngào, cầm lấy tay hắn mà bấu chặt. Vương Thanh biết mình tím đúng điểm rồi: "Là chỗ này đúng không?".

Phùng Kiến Vũ bây giờ mới hiểu ý của Vương Thanh. Cậu nhớ mang máng Cố Ninh từng nói đến vị trí này, thế nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới lại có thể mãnh liệt như vậy, giống như ngọn lửa từ trong cơ thể bùng lên thiêu đốt, sức lực toàn thân đều bị rút đi.

Vương Thanh đè hông cậu xuống, dốc sức đâm vào một điểm, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh mẽ. Phùng Kiến Vũ dán chặt vào người hắn rên rỉ, giống như viên kẹo đường dưới ánh nắng chói chang, vừa ngọt lại vừa mềm.

Hạ thân không ai động vào cũng cứng rắn rỉ ra chất dịch, Phùng Kiến Vũ đã sớm quên mất cảm giác đau đớn là thế nào, lúc này cả tâm và thân đều đã đắm chìm trong khoái cảm mà Vương Thanh đem lại.

Mồ hôi trên trán Vương Thanh nhỏ xuống ngực cậu, Phùng Kiến Vũ trong lúc mê loạn ôm lấy mặt hắn không gọi tên. Vương Thanh có chút nhịn không nổi, dừng lại động tác: "Làm sao vậy?".

"Dừng một chút... sắp bị em kẹp chết rồi".

Phùng Kiến Vũ cười hắc hắc ôm lấy vai hắn, Vương Thanh thoáng nhìn qua tờ giấy bị cậu ném qua một bên, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ xấu xa.

"Muốn anh động sao?".

Phùng Kiến Vũ gật đầu, Vương Thanh chậm rãi động thắt lưng, nói ra điều kiện: "Vậy đọc bài diễn văn cả đêm em xem cho anh nghe đi".

"Gì?" Phùng Kiến Vũ trừng lớn hai mắt nhìn hắn:" Anh biến thái”.

Vương Thanh nhếch miệng cười cười, hung hăng thúc vào trong thân thể cậu: “Đọc hay không?".

Thứ đó vừa hung hăng vừa mạnh mẽ đỉnh vào trong cơ thể, Phùng Kiến Vũ vừa đau vừa thoải mái vịn vào vai Vương Thanh, từng ngụm từng ngụm thở dốc: "Kính thưa... các vị trong học viện tuyên truyền thông tin... tốt nghiệp... ưm...".

Những câu diễn văn trang nghiêm lúc này lại trộn lẫn với tiếng rên rỉ cùng thở dốc, gián đoạn không đầu không đuôi, đầu óc Phùng Kiến Vũ cũng loạn thành một đoàn, chỉ biết thưởng thụ cái khoảnh khắc sung sướng kì lạ lúc này. Cậu trước nay chưa từng trải qua cái cảm giác thống khoái như vậy lúc làm tình.

"Thanh ca, Thanh ca..." Hai mắt Phùng Kiến Vũ mờ mịt không còn tiêu cự: " Sờ phía dưới, phía dưới..".

Lời nói thoát ra từ miệng Phùng Kiến Vũ mang theo vị ngọt ngào thấm đến tận xương tủy, Vương Thanh có chút không khống chế được. Bên trong thân thể cậu rất nóng, mềm mại lại trơn ướt, hết lần này tới lần khác chặt chẽ vây lấy hắn, mỗi lần tiến vào hận không thể tiến sâu hơn. Mấy cái Cố Ninh nhắc nhở Vương Thanh vào lúc này đều biến mất không còn một chữ, hắn chỉ có theo bản năng mà không ngừng ra vào.

Hai người một trước một sau gần như cùng lúc đạt được cao trào, cảm giác mãnh liệt vô cùng thống khoái ấy bao lấy hai người, cái dư vị đó không có một từ nào để diễn tả hết.

Vương Thanh ghé vào người cậu thở dốc, Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm trần nhà, hồi lâu mới lấy lại được tinh thần. Vương Thanh nghiêng đầu hôn xuống cổ Phùng Kiến Vũ, quẹt lấy tinh dịch cậu bắn lên bụng hắn đưa lên môi rồi tiến tới đôi môi đang hé mở của Phùn Kiến Vũ.

"Buồn nôn" Tiếng Phùng Kiến Vũ thật nhỏ, còn mang theo chút khàn khàn.

Vương Thanh nở nụ cười: "Của em mà em cũng buồn nôn?".

Phùng Kiến Vũ thưởng cho hắn một cái liếc mắt: "Đứng lên, đi tắm!".

Vương Thanh không nhúc nhích, vuốt ve hông cậu: "Lần này đau không?".

Phùng Kiến Vũ mím chặt môi, hai mắt đảo vài vòng rồi mới chậm rãi đáp: "Đừng nói nữa, đúng là không thấy đau".

Vương Thanh cắn cắn lên mũi cậu: "Chúc mừng em, luyện ra rồi".

"Anh cút đi".

Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào, Vương Thanh ở bên ngoài thay ga giường, Phùng Kiến Vũ vừa tắm vừa nhớ đến chuyện vừa rồi, trong lòng trộm vui vẻ. Tốt, rất hoàn hảo.

Vương Thanh mở cửa đi vào đúng lúc nhìn thấy ai đó đang cười ngây ngô. Hắn tiến tới ôm lấy cậu: "Cười ngốc nghếch cái gì?".

"Ôi chao, ôi chao, ôi chao. Em đang tắm, anh vào làm gì?. Đi ra!" Phùng Kiến Vũ đẩy Vương Thanh hai cái, người kia vẫn không chút xê dịch, ngược lại bản thân cậu lại bị hắn áp lên tường hôn môi.

Vòi hoa sen vẫn đang xả nước, từng giọt từng giọt thấm ướt rồi hòa tan giữa hai cánh môi, Phùng Kiến Vũ hừ một tiếng, cảm giác có gì đó không đúng. Vương Thanh áp sát vào, thứ phía dưới của hắn cọ vào bắp đùi cậu, rồi dần dần cứng lên....

"Thao... Anh ăn cái gì mà phản ứng nhanh vậy?".

"Ăn em!".

Vương Thanh đưa tay tắt vòi nước, nâng một chân Phùng Kiến Vũ lên vòng qua eo hắn, nơi cửa huyệt kia vừa được khai phá vẫn còn rất mềm mại. Hắn dựa vào sự ẩm ướt này chậm rãi cắm vào, một tay đỡ mông cậu, một tay nâng chân còn lại của Phùng Kiến Vũ lên.

Phùng Kiến Vũ ngửa cổ thở gấp: "Không được, không được, Thanh nhi...".

Vương Thanh đỡ người Phùng Kiến Vũ, hôn lên cằm cậu: "Không sao, không sao. Sẽ không để em ngã, em thả lỏng một chút. Kẹp chặt, kháo, anh nói là chân kẹp chặt".

Phùng Kiến Vũ ôm chặt lấy cổ Vương Thanh, hai chân quấn lấy hông hắn, chậm rãi thích ứng với độ sâu của vật kia trong cơ thể. Vương Thanh nhẹ nhàng đỉnh về phía trước: "Thoải mái không?. Đau không?".

"Anh im lặng đi...".

Phùng Kiến Vũ đỏ mặt không chịu thừa nhận, Vương Thanh cũng mặc kệ cậu mạnh miệng. Ngửa đầu cùng cậu hôn môi, bên dưới cũng chậm rãi chuyển động.

Đến lúc hai người triệt để thống khoái, trở về giường đã là nửa đêm. Phùng Kiến Vũ đòi Vương Thanh đang ngáp ngáp hát ru cậu một đoạn, Vương Thanh tùy tiện hát mấy câu dỗ người kia ngủ, sau đó mới rảnh rỗi nhìn đến tin nhắn trên điện thoại.

Cố đại nhân: [Nghe nói hai người đều không ở kí túc xá]

Bạch Nương tử: [Chúc mừng, chúc mừng]

Kháo!. Thật lắm chuyện.

Đọc truyện chữ Full