Chú chó nhỏ ở trong tay Phùng Kiến Vũ khẽ cựa quậy, mẹ Vương nhìn thấy liền nhanh chóng lên tiếng: "Ôi!! Còn sống à?. Đợi một chút".
Vương Thanh liếc mắt đã nhận ra: "Đây không phải là con chó fox sóc ở dưới nhà cậu sao?. Sao lại ôm đến đây?".
Phùng Kiến Vũ cẩn thận nâng niu chú chó nhỏ trong tay, thở dài: "Lúc tôi về đến nhà đi ngang qua siêu thị, nghe người ta nói mẹ nó bị xe đụng chết, tôi liền vội đi tìm con chó con. Lúc đó mấy người kia không ai phát hiện ra còn sót lại con chó nhỏ này, tôi không biết phải làm sao đành phải đem đi. Nhưng nhớ lại mẹ tôi bị dị ứng với lông chó mèo, nên nghĩ mang nó đến nhà anh".
Đây là con chó hoang ở dưới lầu nhà Phùng Kiến Vũ, đôi khi hai người trên đường về đi ngang qua thường mua chút gì đó cho chúng ăn. Vương Thanh cẩn thận nhận lấy chú chó nhỏ, sờ sờ đầu rồi sờ tới cái mông, con chó nhỏ liền ghé vào tay hắn gầm gừ.
"Lại đây lại đây" mẹ Vương giơ hộp giày và một cái áo phông đã cũ lên: "Đây, cái áo lúc trước Vương Thanh mặc không vừa này".
Mẹ Vương đến bế chú chó nhỏ đặt gọn vào trong thùng, ngẩng đầu thấy hai đứa con trai vẫn đang đứng nhìn chăm chăm con chó nhỏ: "Còn đứng đây làm gì?. Vương Thanh!! Con đưa Đại Vũ đi tắm, đừng để bị cảm".
"A, con không cần..".
Phùng Kiến Vũ còn chưa nói dứt lời đã bị Vương Thanh tha đi. Cả người cậu ướt dầm dề, đứng trước cửa phòng ngủ của Vương Thanh có chút ngại ngùng: "Lúc đó tôi không có nghĩ nhiều... đã đến tìm anh luôn. Sẽ không làm phiền dì chứ?".
Vương Thanh tìm cho cậu một bộ quần áo, nghĩ đến mẹ liền có chút đau lòng: "Mẹ tôi không phiền, bà ấy thích nhất là động vật nhỏ, thế nhưng thường không nuôi được lâu. Ba tôi hay nói động vật duy nhất bà ấy nuôi sống được là tôi".
"Nuôi anh quả thật không dễ dàng. Dì đã cực khổ rồi!!".
"Muốn bị đánh không?".
Vương Thanh đem quần áo đưa cho cậu, còn đi theo vào phòng tắm giúp cậu chỉnh nhiệt độ nước, chỉnh xong hắn quay đầu lại hỏi: "Có cần tắm hộ luôn không?".
Mấy ngày rồi không thân thiết với nhau, hôm nay tự nhiên bị hắn trêu chọc như thế, Phùng Kiến Vũ liền có chút đỏ mặt: "Vậy phiền anh giúp tôi a~~~".
Không nghe thấy câu "Anh đi chết đi, đồ không biết xấu hổ" quen thuộc, Vương Thanh cảm giác có chút không quen: "Cậu.. cậu.. cậu tắm đi. Tôi ra xem mẹ tôi có làm con chó con chết không".
Phùng Kiến Vũ nhớ bên ngoài còn có chú chó nhỏ, vào phòng tắm nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra. Trong phòng khách mẹ Vương đang nựng nựng mặt chó nhỏ: "Ai da, con xem đáng yêu quá đi. Cái mông nhỏ mà nhiều thịt chưa kìa, giống hệt con hồi bé".
"Mẹ...".
"Đã biết đã biết. Ai!!! Thế nào lại nuôi lớn con, không nghe lời tẹo nào...".
"....".
Mẹ Vương quay đâu lại thấy Phùng Kiến Vũ liền cười híp mắt nói: "Dì gọi điện thoại cho mẹ của con rồi, nói con ở lại đây tối nay, ngày mai dì đưa hai đứa đi học. À!! Con chưa thấy ảnh hồi bé của Vương Thanh phải không?. Dì lấy cho con xem a~".
Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp trả lời đã bị Vương Thanh ôm lấy cổ tha đi: "Nhìn cái gì mà nhìn. Cậu chưa ăn tối phải không?". Nghe hắn nhắc tới, Phùng Kiến Vũ mới nhớ ra bụng cậu đang đói cồn cào lên hết cả.
"Chờ ca, ca trổ tài cho cậu xem".
Mẹ Vương không mua nhiều đồ, trong tủ lạnh không có gì để ăn, chỉ còn lại nửa tô cơm. Vương Thanh làm cho cậu một nửa nồi trứng chưng, còn mở thêm cả cơm hộp buổi trưa ra. Phùng Kiến Vũ ăn liên thoắng, miệng cũng không nói lời nào, mẹ Vương thấy thật ngại nhanh chóng lên tiếng: "Lần tới dì nhất định cho con ăn ngon a~".
Vương Thanh ngồi bên cạnh nhìn Phùng Kiến Vũ ăn. Mỗi lần nhìn cậu ăn hắn đều cảm thấy cuộc sống thật hạnh phúc, cảm thấy ăn cái gì cũng ngon, lúc nào ăn cũng như sắp chết đói. Vương Thanh càng nhìn càng muốn cười, Phùng Kiến Vũ liếc mắt thấy Vương Thanh nhìn chăm chú liền lấy tay che bát, kéo cả bát lớn lui về phía mình.
"Kháo, ai mà giống cậu ăn giờ này nữa chứ?" Vương Thanh vỗ đầu Phùng Kiến Vũ một cái: "Ăn từ từ, không ai giành với cậu".
Phùng Kiến Vũ bỏ dép ra đạp hắn một cái, Vương Thanh vừa kêu đau vừa xoa xoa bắp đùi: "Cậu cũng quá ác độc rồi. Không nhớ ai làm cơm cho cậu ăn sao?".
Ăn cơm xong đi rửa bát, vừa trở lại phòng khách đã thấy mẹ Vương chuyển sang ngồi nói chuyện với chú chó nhỏ. Vương Thanh thở dài: "Mẹ tôi ngày hôm nay nhất định sẽ làm ra mấy chuyện điên rồ. Đừng để ý, đi.. đi ngủ".
"Làm xong bài tập hẵng ngủ a~".
Phùng Kiến Vũ lấy vở và tờ bài tập ra cho Vương Thanh chép, cậu chỉ cho hắn biết hôm nay lão sư giảng những chỗ nào là quan trọng, sau đó tùy tiện lấy trên giá sách của Vương Thanh ra một quyển sách đi tới giường từ từ ngồi xem.
Ngoài cửa sổ trời vẫn đang mưa, từ khe cửa hắt vào một vài giọt nước mưa mát lạnh. Vương Thanh chép xong bài, chuyển sang đến tờ bài tập hắn lại không hề có hứng thú để làm. Quay đầu thấy Phùng Kiến Vũ đang im lặng đọc sách...
Cậu đang mặc quần áo của hắn, cổ áo có chút rộng lúc cúi người xuống còn lộ cả xương quai xanh và một phần ngực. Gần đây không biết tại sao Vương Thanh luôn cảm thấy Phùng Kiến Vũ dường như cố tình xa lánh hắn, khiến hắn cũng theo đó mà không dám đến gần cậu.
Phùng Kiến Vũ cảm giác được Vương Thanh ngồi xuống bên cạnh mình, lòng ngực có chút căng thẳng, một chữ cũng không đọc vào đầu. Vương Thanh đụng nhẹ vào cánh tay Phùng Kiến Vũ: "Cậu dạo này... không để ý tới tôi a~?".
Phùng Kiến Vũ lấy tay đẩy đẩy kính mắt: "Tôi lúc nào không để ý tới anh?. Rõ ràng là anh không để ý tới tôi mà?".
Vương Thanh lắp bắp: "Ai.. ai.. ai không để ý đến cậu?. Đến gần cậu một chút cậu liền né đi, tôi nghĩ cậu không thích chơi với tôi nữa, nên tôi cũng tránh...".
Hử? Thế nào mà cả hai người đều cùng chung một suy nghĩ như vậy?.
Phùng Kiến Vũ cười rộ lên, Vương Thanh huýt vào vai cậu: "Cười gì vậy?. Không cho cười!!. Cậu nói có phải cậu không để ý tới tôi trước không?".
Phùng Kiến Vũ chỉ cười cười không nói, Vương Thanh cũng không giải thích được chỉ là theo đó mà cười rộ lên.
"Có ngốc không..." Vương Thanh sờ sờ đầu cậu, ngón trỏ chạm vào kính mắt của cậu: "Tôi không phải đã nói cái kính này rất vướng sao?".
Phùng Kiến Vũ ngẩn người: "Vướng chỗ nào á?".
"Cực kì vướng".
Vương Thanh lấy ngón trỏ kéo mắt kính cậu xuống, tiến tới hôn một cái lên môi Phùng Kiến Vũ. Tim Phùng Kiến Vũ đập loạn lên, hướng mắt nhìn hắn: "Anh khóa cửa chưa?".
Vương Thanh từng chút từng chút một hôn lên đôi môi mềm mại của Phùng Kiến Vũ: "Khóa rồi, vừa vào tôi đã khóa rồi...".
Hắn chưa nói dứt lời đã bị đẩy ngã trên giường, Phùng Kiến Vũ ngồi ngang trên hông hắn, hắc hắc cười gian. Vương Thanh giơ tay lên vỗ nhẹ vào má cậu một cái: "Biết cậu không an phận được mà, ngày nào cũng chỉ nghĩ mấy chuyện xấu xa".
Phùng Kiến Vũ mím môi không nói lời nào, tay gãi gãi xương quai xanh của hắn. Vương Thanh trong lòng thở nhẹ, người này không biết lại nghĩ ra chuyện gì nữa đây. Người này đôi khi lá gan cũng thật lớn, nhưng đôi khi lại trở nên rất dễ xấu hổ.
"Có hôn không?. Không hôn tôi đi ngủ?" Vương Thanh thẳng lưng muốn lăn qua một bên.
Phùng Kiến Vũ do dự một chút rồi cúi người xuống hôn nhẹ lên môi hắn. Động tác giống như là đang thử nghiệm một việc gì đó, ngậm vào một chút, lại vươn lưỡi ra liếm một lần, từ từ chậm rãi đưa lưỡi vào thăm dò bên trong. Miệng Vương Thanh hờ hững đáp lại Phùng Kiến Vũ, nhưng bàn tay đặt trong áo cậu lại theo bản năng mà vuốt tới vuốt lui, hưởng thụ việc Phùng Kiền Vũ chủ động lấy lòng hắn, thỉnh thoảng lại phối hợp mút lấy đầu lưỡi của người bên trên.
Hôn môi đại khái chính là thứ khiến con người ta trở nên mê muội, làm bầu không khí bỗng nhiên nóng ran lên. Không còn muốn dừng lại ở mức nếm thử, mà là càng lúc càng muốn tìm sâu vào nghiên cứu, cùng người kia càng thêm dây dưa.
Phùng Kiến Vũ buông môi của Vương Thanh ra thở hổn hển: "Nghỉ một lát, tôi lấy hơi".
Vương Thanh vừa mân mê lỗ tai Phùng Kiến Vũ vừa cười nhạo: "Đến thở cũng khó khăn vậy sao?".
Phùng Kiến Vũ liếc mắt một cái định đứng dậy bước khỏi người hắn, không nghĩ tới Vương Thanh lại đè hông cậu, xoay người một cái đã đem cậu đặt dưới thân.
"Tôi.. tôi còn chứ thở xong" Phùng Kiến Vũ mĩm cười đẩy bả vai của hắn nhưng mặt lại ngước lên đón chờ nụ hôn tiếp theo.
Tay Vương Thanh thò xuống phía dưới luồn vào quần lót của cậu, sờ sờ nắn nắn ước lượng hai quả trứng: "Cũng lớn há?".
Phùng Kiến Vũ cắn môi Vương Thanh: "Lớn hơn của anh đấy".
Vương Thanh hừ một tiếng: "Lớn hơn tôi?. Không tin!".
Phùng Kiến Vũ bĩu môi, đưa tay tụt quần của Vương Thanh xuống: "Vậy qua đây so, thua đừng khóc a!".
Vương Thanh hung hăng hôn cậu một cái, tay nhanh chóng cởi quần của cả hai người ném sang một bên. Hắn quỳ ngối phía trước Phùng Kiến Vũ, hạ thân hướng về phía hạ thân của cậu: "Đến đây, cho tôi xem thành quả học tập của cậu".
Phùng Kiến Vũ liếc mắt. tay chậm rãi cầm lấy hạ thân của hai người nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, lửa nóng từ thứ kia bỗng toát ra hừng hực, hai vật nhỏ trong tay dần dần lớn lên, mặt cậu cũng từ từ phát nhiệt. Lúc trước đều là tắt đèn cảnh vật mơ mơ hồ hồ, đây là lần đầu tiên ở dưới ánh đèn sáng nhìn thấy vật kia từ từ cứng lên.
Vương Thanh mắt thấy Phùng Kiến Vũ cười cười, bỗng nhiên có chút xấu hổ cúi cuống cắn mũi cậu: "Cười cái gì mà cười?".
Phùng Kiến Vũ mím môi rũ mắt, nửa ngày mới phun ra một câu: "Cái kia của anh... thật đáng yêu".
(AiđóđemtiểuVũmiêungây thơ trongsángtrảlạichotuiđi(TT_TT))
Vương Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua thấy cậu nói cái của hắn đáng yêu, liền thằng lưng dùng hạ thân của mình đâm đâm hạ thân của cậu: "Không cho nói đáng yêu!. Phải nói là dũng mãnh!".
"Ha ha ha ha ha ha ha" Phùng Kiến Vũ thực sự nhịn không được bật cười ra tiếng, Vương Thanh liền nhanh chóng đè cậu xuống hung hăng hôn lên, nuốt hết tiếng cười của Phùng Kiến Vũ vào trong. Hạ thân hai người trần trụi dính sát vào nhau, cọ tới cọ lui, tiếng thở dốc cũng trở nên dồn dập.
Vương Thanh hôn xuống cằm rồi gặm cắn lên cổ Phùng Kiến Vũ, bàn tay tiến vào trong áo phông sờ mó ngực cậu. Phùng Kiến Vũ thở hổn hển đẩy tay hắn ra: "Anh sờ đi đâu đấy?".
Vương Thanh hôn một cái lên xương quai xanh: "Tôi thấy mỗi lần cậu sờ tôi đều sờ thật hăng hái. Lần này tôi cũng muốn sờ thử”.
Phùng Kiến Vũ cười hắc hắc hai tiếng, tay cũng bấu vào ngực Vương Thanh: "Anh bị tôi sờ cũng thấy thoải mái sao?".
Vương Thanh không nói gì, kéo áo phông Phùng Kiến Vũ lên quá ngực, cúi đầu hôn lên ngực cậu, đầu lưỡi vươn ra chậm rãi liếm liếm đầu ngực Phùng Kiến Vũ.
"Cmn... ưm~~~...".
Phùng Kiến Vũ không ý thức được mà rên lên, tay theo bản năng đẩy đẩy hắn. Vương Thanh đưa tay lên giữ chặt hai tay Phùng Kiến Vũ, há mồm muốn ngậm một điểm vào trong miệng nhưng thử vài lần đều không được, hắn không thể làm gì khác đành dùng môi và răng dằn vặt đóa hồng anh đáng thương kia.
Phùng Kiến Vũ ngửa đầu thở dốc, cái cảm giác vạn phần kì quái này khiến người cậu nhũn ra, vừa tê dại lại vừa ngứa ngáy... rất thoải mái.
Vương Thanh ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ, khóe miệng cười cười: "Thoải mái?".
Phùng Kiến Vũ ngơ ngác gật đầu: "Sao anh biết?".
Vương Thanh cười xấu xa hướng mắt xuống phía dưới: "Lại cứng thêm một chút".
Con trai bị người ta liếm liếm ngực lại sinh ra khoái cảm, Phùng Kiến Vũ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, giơ tay lên cho hắn một cái tát: "Nói nhảm nhiều vậy làm gì?. Nhanh lên một chút còn đi ngủ".
Vương Thanh cầm lấy tay cậu, hướng lòng bàn tay hôn một cái: "Ừm.. sao lại nhanh vậy được?. Cậu.. có tin tôi không?".
Phùng Kiến Vũ mắt chớp chớp gật đầu.
"Vậy chúng ta chơi một chút... không giống như mọi khi".
------------------
Đoánthửxemcóhaykhôngchap sau sẽcóH????.
Sunóimộtchút, hìnhnhư... là... cóá!!!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu
Chương 27: Cậu Tin Tôi Không?
Chương 27: Cậu Tin Tôi Không?