Ma tộc tóc đen, đồng tử tím từ trên cao nhìn xuống, mặc dù thấy không rõ dung mạo, nhưng khí thế sắc bén này giống như thanh thánh khí trong tay hắn, vừa lợi hại lại vô cùng uy lực.
Samuel tới đây!
Sự vui sướng trong lòng Tác Phi cơ hồ muốn trào ra ngoài, nhưng tiếp theo cậu đột ngột tỉnh táo lại.
Samuel chạy đến, cậu cũng không ngoài ý muốn, thậm chí có thể nói, từ sau khi tỉnh lại cậu vẫn luôn chờ đợi thời khắc này.
Trong khe núi Bou hai năm, cậu thu hoạch được hai ngàn tấm da thú cùng đút no thú con, đồng thời cũng nghiên cứu được vô số thú đan của mãnh thú.
Tuy rằng đại đa số thú đan đều dành cho thú con ăn – để cho nó khỏe mạnh trưởng thành.
Nhưng mà có một ít thú đan với công năng đặc biệt cậu cũng cố ý giữ lại.
Hơn nữa, trước đó lúc gặp qua cặp tâm châu kỳ diệu của Manzi, Tác Phi dù trả lại Manzi nhưng bản thân cậu cũng phi thường muốn một đôi.
Vì thế, thời điểm ở trong khe núi Bou cậu mới cố tình lưu ý, cuối cùng quả thật tìm được hai quả tâm châu. Nhưng mà sau khi có được tâm châu, cậu mới phát hiện sự hạn chế của nó.
Đầu tiên, tâm châu phi thường mỏng manh, đặt trong lòng bàn tay dùng lực một chút liền dễ dàng bị bóp nát, hơn nữa tâm châu còn phải cầm trong tay mới có khả năng câu thông. Mà chức năng định vị thì càng lừa đảo hơn nữa, chỉ khi khoảng cách giữa hai người rất gần mới có thể bắt đầu lóe lên. Nếu là cách xa, căn bản không có hiệu quả. Nếu chỉ có thể cảm giác được là người kia có tới hay không thì hơi bị vô dụng rồi.
Tác dụng của tâm châu khiến Tác Phi tương đối thất vọng, nhưng mà bởi vì sự gợi ý của chúng nên cậu mới thêm để bụng loại thú đan này.
Mà cuối cùng điều này còn thật sự giúp cậu phát hiện ra một thú đan càng thêm đặc sắc.
Thú đan này phi thường đặc biệt, một viên thú đan có hai màu, xanh lam cùng đỏ. Hai người mỗi người dùng một nửa sẽ sinh ra tác dụng vô cùng kỳ diệu.
Tuy rằng không có cách nào để câu thông, nhưng mà có thể thông qua thú đan cảm giác được vị trí đối phương, cực kỳ chuẩn xác mà dẫn tới một địa điểm nhất định.
Mà vỏ của thú đan lớn như một cái vỏ trứng gà, bóng loáng trong suốt, không có bất kì ma lực nào, người thường thoạt nhìn hoàn toàn chính là một món rác rưởi có thể tùy tay ném xuống. Dùng thuật giám định để giám định, thông tin hiện ra cũng là một vỏ thú đan bị vứt đi.
Bởi vậy, nó là một món đồ vô cùng không thu hút, sẽ có rất ít người chú ý tới nó.
Tác Phi cùng Samuel phân biệt dùng thú đan, mỗi người giữ một nửa của nó. Thú đan kia chỉ khi nằm trong tay họ mới có thể phát huy ra công dụng tìm kiếm.
Túi không gian Tác Phi bị mất, bởi vậy cậu không biết Samuel đang ở đâu.
Nhưng Samuel tất nhiên biết cậu ở đâu.
Cho nên, việc Samuel sẽ tìm đến đây, cậu một chút cũng không ngoài ý muốn. Từ bảo khố đi ra, lại đến Ma Vực, phỏng chừng cũng là thời gian vài ngày.
Hiện tại thấy Samuel tới, hoàn toàn là trong dự liệu của cậu.
Nhưng mà giờ này khắc này, cậu lại phi thường không muốn nhìn thấy Samuel…
Linde đang ở gần ngay trước mắt, hơn nữa bây giờ còn đang ở Ma Vực. Đây chính là đại bản doanh của Linde. Samuel đến đây, hai người họ có thể toàn thân trở ra hay không còn là một vấn đề lớn.
Vạn nhất lại rơi vào hoàn cảnh như trước đây trong bảo khố, đây chẳng phải là càng thêm phá hư sao!
Suy nghĩ này lướt qua chỉ là việc trong giây lát. Tại khoảnh khắc Samuel xuất hiện, trừ bỏ Samuel, tất cả mọi người đều bắt đầu chuyển động.
Grambli lập tức khởi động Dời Ảnh triệu tập quân đội, Linde mục tiêu nhắm thẳng Tác Phi, Tu La nhận mang theo khí thế bàng bạc nhắm phía Linde.
Tác Phi cũng nháy mắt kịp phản ứng. Linde muốn khống chế cậu, mà cậu không phải là thằng ngốc. Tuy rằng thân thủ của cậu không thể sánh bằng đám người kia, nhưng giờ khắc này, thế công của Samuel đã muốn áp tới Linde, cậu nhân cơ hội này, nhất định có thể tránh thoát được sự bắt giữ của Linde!
Tốc độ, năng lực phản ứng cùng với sự phán đoán tinh chuẩn mới là mấu chốt của mấu chốt!
Hơi có chút sơ xuất hoặc hoảng thần, thắng bại sẽ hoàn toàn điên đảo.
Cho nên, hết thảy chỉ phát sinh trong vài giây đồng hồ, mà sau trận giao tranh ngắn ngủi này, thế cục đã sáng tỏ.
Tu La nhận thẳng tắp đâm vào sau lưng Linde, máu tươi chảy ra như một dòng nước dâng trào. Áo gã mặc màu đen, máu chảy chẳng phải rất rõ ràng, nhưng đã thấm ướt đẫm tới bóng loáng, tích táp rơi trên mặt đất.
Gã cũng không tránh né, dùng thân thể mình thừa nhận đòn công kích này. Gã lựa chọn Tác Phi. Lúc này, gã đang ôm Tác Phi vào ngực.
Tác Phi không nghĩ tới Linde sẽ chơi ác như vậy, không muốn sống nữa cũng phải bắt cho bằng được cậu. Bị Linde ôm lấy như thế, cả người cậu không được tự nhiên, mùi huyết tinh nồng mũi quanh quẩn trong không gian hô hấp của cậu.
Mà lúc này, Grambli cũng thuận lợi triệu hồi được rất nhiều hắc y nhân.
Thân thể Tác Phi cứng ngắc. Cậu nghe được một tiếng cười thong thả trầm thấp bên tai, trong lòng lộp bộp một chút, cũng đã hiểu được.
Linde điên cuồng xuất hiện.
Linde là một tên bệnh nhân tâm thần phân liệt, nhưng gã không phải là hai con người tách biệt. Cụ thể thì Tác Phi cũng không rõ ràng, nhưng mà cậu biết, vô luận là dưới hình thức lý trí hay điên cuồng, ký ức bọn gã vẫn thống nhất, là một người hoàn chỉnh, chỉ là cách hành xử hoàn toàn bất đồng.
Tại thời điểm yêu cầu Linde điên cuồng xuất hiện, Linde lý trí sẽ tự động kích hoạt.
Nếu hình dung càng thêm hình tượng một chút chính là hai loại hình thái khác nhau, một loại đem tất cả năng lực tập trung vào trí tuệ, một loại đem tất cả năng lực tập trung lên lực lượng.
Như vậy có thể phóng đại cực độ mỗi một ưu điểm.
Một cánh tay của Linde vắt ngang trên cổ Tác Phi, dùng sức mạnh đảo điên của mình mà thoải mái khóa cậu lại. Gã xoay người, đối mặt với Tác Phi, ánh mắt sâu thẳm, khóe miệng tà tà gợi lên, trương dương* lại kiêu ngạo: “Vật nhỏ, ngươi muốn đi đâu?”
*trương dương nghĩa là hành động một cách công khai
Tên Ma vương tà mị cuồng quyến trước mặt khiến Tác Phi trợn tròn mắt. Đệt mịe, ai muốn để ý tới một kẻ điên!
Miệng vết thương sau lưng gã thật lớn, Tác Phi không cần nhìn, chỉ cần ngửi thấy mùi máu tươi cũng cảm thấy đau muốn chết, nhưng Ma vương trước mắt như là không có việc gì, lực cánh tay lớn vô cùng, giống như một thanh sắt!
Tác Phi không thể cử động được.
Linde nói xong câu đó cũng không mong Tác Phi đáp lời mình, tay kia của gã chế trụ cằm Tác Phi, cười nói: “Lại đây, để ta nhìn xem năng lực của ngươi.”
Tác Phi lập tức hiểu được, cậu lần này ngay cả thời gian để chửi thề cũng không có, liều mạng mà muốn vùng thoát ra, nhưng mà căn bản là làm không được.
Linde cường ngạnh đè đầu Tác Phi lại, thực sự ấn cậu xuống miệng vết thương đang đổ máu.
Môi Tác Phi vừa đụng tới miệng vết thương, cảm giác mê muội trong nháy mắt đã đánh úp lại. Cậu cảm thấy tất cả lực lượng trong cơ thể đang không ngừng bị xói mòn, từ môi tuôn ra ngoài. Cảm giác không khống chế được này khiến cậu hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Miệng vết thương trí mạng như vậy, cơ hồ tương đương với lần trước trị liệu cho lão Eugene! Vậy mà cậu cư nhiên phải chữa trị cho cái tên điên này!
Đcm, cái kỹ năng lừa đảo, địch-ta bất phân của lão tử!!
Gã coi Tác Phi như vải băng bó, còn là lá chắn, thật sự là lợi dụng đến triệt để luôn. Ai nói tên điên Linde chỉ số thông minh không đủ dùng, Tác Phi hiện tại chỉ muốn chém chết tổ sản xuất game.
Sau vài giây đồng hồ ngắn ngủi, miệng vết thương Linde đã khỏi hẳn. Gã ôm Tác Phi, tầm mắt dừng trên mặt cậu, lời nói ra có nội dung ngọt như mật, nhưng thanh âm lại phi thường bá đạo: “Thật là một bảo bối.”
Samuel theo dõi gã, đôi mắt tím thâm thúy tới gần tiếp cận màu đen. Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh: “Ta sẽ giết ngươi.” Hoàn toàn là một câu khẳng định, như đang trần thuật lại một sự thật đã định sẵn.
Linde nhìn về phía hắn, lần thứ hai chống lại tên Ma tộc này, Linde hơi híp mắt. Dưới trạng thái điên cuồng, bản năng của gã đặc biệt sắc bén, có thể rõ ràng cảm giác được thực lực của Ma tộc. Hắn thực trẻ tuổi nhưng cực kì cường đại. Sự tồn tại như vậy, nhất định phải bóp chết từ trong nôi.
Thời điểm Grambli nhìn thấy Samuel, hắn không hề coi thường, trực tiếp điều động quân lính tinh nhuệ của tổ chức, lập thành trận hình cường đại đến mức có thể giết một con rồng.
Tác Phi toàn thân chột dạ nhưng trong lòng phi thường lo lắng. Tình thế này rất bất lợi, quả thực so với lúc trong bảo khố còn bất lợi hơn.
Khi đó, dù là Linde dưới trạng thái lý trí cũng đủ làm cho Samuel bị thương nặng; mà hiện tại, có nhiều hắc y nhân như vậy, mà Linde lại là hình thái điên cuồng, vả lại mới vừa rồi gã còn uống lam dược phục hồi đầy máu, sức chiến đấu quả thực là gấp mấy lần lúc trước.
Trong bảo khố, cậu ở ngay bên người Samuel, cấp Samuel lực lượng sống lại một lần; nhưng bây giờ, thân thể cậu vô lực, có lẽ cậu có thể xem nhẹ bản thân để chữa trị cho Samuel, nhưng mà dưới trạng thái này có chữa khỏi được không cũng là một vấn đề.
Cho nên, tình hình này vô cùng không lạc quan đối với bọn cậu!
Linde sẽ không giết cậu, nhưng tuyết đối sẽ không thủ hạ lưu tình với Samuel. Nghĩ đến đây, Tác Phi càng luống cuống.
Tác Phi nghĩ cũng không sai, Linde sẽ không bỏ qua cho Samuel.
Ma tộc là chủng tộc tôn sùng lực lượng nhất. Bọn họ hết sức xem thường những kẻ bạc nhược, vương tọa cũng là dùng thực lực để đàm phán. Linde giết Ma vương tiền nhiệm rồi sau đó kế vị, mà chỉ cần trong Ma tộc xuất hiện người càng cường đại hơn, gã sẽ bị đẩy xuống khỏi vương tọa.
Mà Samuel đối với gã chính là một tồn tại như vậy, thiết thực uy hiếp được gã.
Ngay lúc đôi cánh của hắn còn chưa cứng cáp mà giết chết hắn, là lựa chọn tốt nhất.
Linde đang muốn hạ lệnh bắt đầu vây công Samuel, lại đột nhiên nghênh đón một trận chấn động long trời lở đất.
Toàn bộ mặt đất đều lay động, từng đợt gầm rú không dứt bên tai.
Tác Phi cũng không rõ chuyện gì. Đây là làm sao vậy? Động đất?
Linde tức thì nhìn về phía Samuel, đồng tử màu đỏ âm ngoan mà thô bạo: “Ngươi cũng dám hủy Ma Tháp!”
Samuel không hề lùi bước, nhìn thẳng vào gã: “Đưa em ấy cho ta.”
Ánh mắt Linde lóe lóe.
Tác Phi nghe được hai chữ Ma Tháp này, mới biết được xảy ra chuyện gì.
Ở Jalands, Ma Vực là một khu vực phi thường độc đáo, nó ở trên biển Vô Vọng, mà Ma Tháp chính là cột chống đỡ của cả Ma Vực. Nếu mà Ma Tháp bị tổn hại, toàn bộ Ma Vực sẽ sụp đổ, mọi người sẽ rơi vào biển Vô Vọng.
Biển Vô Vọng vô sinh linh*. (Không có vật sống)
Thanh âm Linde tràn ngập lửa giận: “Ngươi làm như vậy, hắn cũng sẽ chết!”
Samuel bình tĩnh nói: “Không sao cả. Tất cả mọi người chôn cùng em ấy.”
Tác Phi nhìn về phía Samuel. Samuel cũng không nhìn cậu, nhưng không biết vì sao, Tác Phi có một cảm giác rằng hiện tại Samuel so với Linde dưới trạng thái điên cuồng còn điên cuồng hơn.
Nhưng mà Samuel như vậy lại khiến cho cậu thực đau lòng. Tâm cậu chua xót không chịu được, thật muốn đi qua ôm hắn một cái. Cậu thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng rằng dưới gương mặt bình tĩnh đó là tình cảm cố chấp tới tuyệt vọng.
Linde buông lỏng cánh tay đang khống chế Tác Phi ra.
Thân thể vừa đạt được tự do, Tác Phi lập tức đã rơi vào một cái ôm quen thuộc cùng cực. Trên người một chút khí lực cũng không có, nhưng cậu cứng rắn nâng đôi tay lên, dùng phần sức lực cuối cùng siết chặt Samuel.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí
Chương 62
Chương 62