Ánh sáng cũng không yếu ớt, nhưng hết sức âm trầm khủng bố.
Núi vàng lúc đầu bây giờ đã là một mảnh phế tích tản ra mùi máu nồng đậm. Tác Phi đứng khá xa, thấy không rõ lắm, nhưng mùi máu gay mũi này thật khiến người khác buồn nôn.
Mà những người đang vây quanh núi vàng đều là vẻ mặt mê man, tiếp theo một tiếng hét bén nhọn vang lên, Tác Phi vội nhìn qua, nhất thời toàn thân cứng đờ.
Một cự thú cao chừng mười thước xuất hiện phía trên mảnh phế tích, đôi con ngươi đỏ tươi thị huyết đầy điên cuồng, miệng dính đầy máu đen đặc quánh – một Nhân tộc đã bị nó cắn đứt làm đôi.
Nó gắt gao nhìn chằm chằm những người trên phế tích, đói khát nuốt nước miếng.
Tập kích này quá đột ngột, khiến vài người nhanh chóng chết dưới móng vuốt của nó. Nhưng những người có thể vào bảo khố này cũng không phải là hạng ăn không ngồi rồi, bọn họ lẹ làng phản ứng, cung thủ lùi ra sau bảo hộ, chiến sĩ cùng pháp sư sôi nổi hành động, vô số công kích nện lên người mãnh thủ, khói lửa bùng lên.
Đáng tiếc, khi ánh lửa thối lui, nó vẫn lù lù bất động. Công kích cường đại có thể san bằng cả một ngọn núi lại như đánh vào bông, cơ bản không hề tạo ra bất cứ thương tổn gì trên người nó.
Điều này khiến mọi người sợ hãi.
Đây tuyệt đối là mãnh thú cấp chín, à không, có lẽ chính là mãnh thú cấp mười vô cùng hi hữu!
Nếu nói mọi người vừa mới cảm nhận được khí tức tử vong thì khi nhận ra điều trên lại khiến họ tê tâm liệt phế, hoàn toàn tuyệt vọng.
Nơi này không chỉ có một con mãnh thú!
Không gian hắc ám đột nhiên sáng lên, bầu trời sáng sủa như ban ngày. Mà cảnh tượng trước mắt cũng rõ ràng hiển lộ ra.
Không chỉ một, mà chung quanh bọn họ là vô số mãnh thú. Bọn chúng hình dạng khác nhau, nhưng hai mắt đều đỏ đậm, miệng ngập nước dãi, hình thể cao lớn hơn mười thước, nhìn như vũ khí di động có khả năng cắn nuốt hết thảy.
Những người đứng trên núi vàng như một khối điểm tâm ngọt ngào, tập trung lại một chỗ không thể trốn. Mãnh thú thong thả tụ tập, mỗi lần há mồm lại cướp đi một mạng người.
Cảnh tượng huyết tinh này vô cùng khủng bố, đối lập hoàn toàn với sự an tĩnh lúc trước.
Tác Phi nhìn mà sắc mặt trắng bệch. Cậu cũng không sợ máu; trên thực tế, cậu lột da nhiều mãnh thú như vậy, khả năng tiếp nhận máu me này nọ cao hơn so với người bình thường rất nhiều. Nhưng lúc này, cậu lại cảm thấy lạnh cả người, toàn thân không thể động đậy.
Cậu dựa lưng vào Samuel, nhưng cảm giác cả người vẫn rét run. Đột ngột, bên tai cậu truyền đến thanh âm trầm thấp: “Bọn họ đáng chết, không phải sao?”
Thanh âm này quen thuộc lại xa lạ, Tác Phi đáy lòng một mảnh lạnh lẽo. Cậu không dám quay đầu, thậm chí không biết mình đang sợ điều gì.
Lúc này, một tia thánh quang sáng rọi, lãnh tụ Thiên tộc – Lancelot Hill phóng ra một ma pháp kích khởi trên phạm vi rộng, trấn an những người đang sợ hãi tuyệt vọng.
Lancelot là đại mục sư thần cấp duy nhất trên Jalands. Thuật kích khởi của y có thể nâng cao tinh thần, làm trăm vạn người phấn chấn, khiến nỗi sợ hãi và tuyệt vọng hoàn toàn tan biến.
Y không có năng lực công kích, nhưng pháp thuật phụ trợ của y lại như một vị thần, khiến người người muốn quỳ bái.
Tại tình cảnh khủng hoảng như vậy, điều y làm, âm thanh của y, cả người y như một liều thuốc trấn an tốt nhất, gọi lại lý trí của mọi người, kích khởi ý chí chiến đấu của họ, giúp ngọn lửa hy vọng lần nữa dấy lên giữa tuyệt vọng.
Con trai của Ma vương, Abel Murphy là người đầu tiên hành động. Đôi cánh đen của hắn che trời, mái tóc đen dài như dải ruy-băng phiêu dật. Hắn một tay giơ chiếc lưỡi liềm thật lớn lên cao, một đường đao phong sắc bén chém xuống, thẳng tắp bổ về phía mãnh thú. Dưới lực công kích kinh khủng này, tiếng gào thét thật lớn vang lên. Hắn lại xoay người một cái, lưỡi liềm đã đâm thẳng vào yết hầu mãnh thú.
Mãnh thú ngã ầm ầm xuống đất, toàn bộ quá trình vừa lưu loát lại tràn ngập mỹ cảm, dùng hành động thực tế để triển lộ năng lực siêu phàm.
Chỉ đơn giản như thế đã đánh gục một mãnh thú cấp mười, đây là con trai Ma vương! Thực lực của Abel Murphy!
Người hành động sát sau đó chính là Tinh Linh tộc, vương tử Tinh Linh Manzi Yagudin. Hắn đứng xa xa, mái tóc bạc bay lên, trường bào xanh trắng hai màu triển lộ thân thể thon dài của hắn. Trên tay hắn là cung tên màu lam, tản ra từng trận hàn ý, trong suốt, hoa mỹ cực kì – đó chính là Băng Tiễn nổi tiếng toàn Jalands.
Trên khuôn mặt tinh xảo của Manzi không có chút biểu tình nào. Hắn chậm rãi kéo cung, một âm thanh vun vút vang lên, bảy băng tiễn đồng thời bắn ra, bắn trúng vào mãnh thú. Trong nháy mắt, một lớp băng nổi lên, sau đó hai mãnh thú hoàn toàn bị đông lạnh.
Tuy rằng thời gian đóng băng chỉ ngắn ngủi mấy chục giây, nhưng đã là thời gian giảm xóc cực hiệu quả.
Thú vương Harris Wagger giơ lên búa tạ, mạnh mẽ đập mãnh thú bị đông lạnh thành hai nửa, mà một mãnh thú khác thì bị một nhóm ma đạo sự hợp lực dùng ma pháp dập nát.
Chỉ ngắn ngủi vài phút đồng hồ liền tiêu diệt được ba mãnh thú cấp mười, lực lượng này nếu ở bên ngoài khe rách thì có thể tưởng tượng là mạnh mẽ bao nhiêu.
Nhưng ở nơi đây, ngoài ba con đã chết thì còn có vô số mãnh thú…
Lúc này, Lancelot lần thứ hai phóng ra một thuật kích khởi. Thánh quang bao phủ. Âm thanh được khuếch đại của hắn lãnh tĩnh vang lên: “Thỉnh mọi người mau chóng rời khỏi.”
Một câu kia nói ra khiến đám người còn đang bối rối sợ hãi tỉnh táo lại. Đúng rồi, còn có lối ra!
Mà lúc này, có người nhanh mắt phát hiện: cái khe dài nhỏ đang chậm rãi đóng lại. Tiếp đó, khi tất cả mọi người phát hiện, họ bắt đầu như ong vỡ tổ hướng về phía đó bay đi.
Mà nhóm người vây quanh phế tích rốt cuộc nhớ ra mãnh thú không biết bay, mà bọn họ lại có toạ kỵ phi hành. Vì thế, họ sôi nổi ngồi lên toạ kỵ, rời khỏi.
Nhưng nhân số rất nhiều, cho dù Lancelot không ngừng phóng thuật trấn an tâm linh cũng không cách nào khiến nhiều người như vậy bình tĩnh trở lại. Bọn họ giẫm đạp nhau như thế, liền có không ít người rơi khỏi toạ kỵ, thẳng tắp rơi vào miệng mãnh thú.
Mà sau khi bay một thời gian, những người cho rằng mãnh thú không biết bay lại như bị vả vào mặt: không phải mãnh thú nào cũng bay được, nhưng mãnh thú có cánh lại không thiếu.
Vậy nên trận chiến trên bầu trời bắt đầu diễn ra.
Bất quá, nhờ có Abel Murphy che chở, cùng với Lancelot sắp xếp, phần lớn mọi người đều có thể thuận lợi đến lối ra.
Gần phía Tác Phi, bởi vì đám người vội vàng chạy nên mãnh thú cũng bị kéo tới. Giữa một mảnh hỗn loạn, thân ảnh một tiểu Người Lùn tóc ngắn rơi vào mắt Tác Phi, cũng làm cho cậu tỉnh táo lại.
Là con trai của Tyler, Lannister!
Tộc Người Lùn không am hiểu chiến đấu, nhưng vũ khí của bọn họ rất nhiều. Thực hiển nhiên tiểu Người Lùn đã dùng hết vũ khí, toạ kỵ phi hành của y cũng không nhanh, mãnh thú đã đuổi sát phía sau, nháy mắt đã thấy mãnh thú muốn há miệng nuốt lấy y.
Tác Phi nhanh chóng rút đoản kiếm ra, trực tiếp nhảy lên toạ kỵ tiểu Người Lùn, trực diện đối đầu với mãnh thú đang bay tới. Cậu hít sâu một hơi, nhảy bật lên, đáp xuống trên lưng của mãnh thú. Khi cậu vươn tay chụp lấy mãnh thú, thuật giám định có hiệu lực, thông tin liên tục truyền tới, quả nhiên là mãnh thú cấp mười.
Tác Phi cố không nghĩ nhiều, đoản kiếm đã hướng xuống mấy chỗ nhược điểm của mãnh thú đâm xuống. Mãnh thú kiệt lực rớt xuống; chuyện bất quá chỉ phát sinh trong nháy mắt. Cậu đem thú đan Hàn Băng Viêm Thú vẫn luôn giữ trong túi không gian đưa cho tiểu Người Lùn, sử dụng nó khởi động lá chắn băng, sau đó nói với y: “Không cần quay đầu lại, cứ bay về trước.”
Lúc này thú con bay tới, Samuel vươn tay ôm cậu về.
Tác Phi ngẩng đầu nhìn Samuel. Ma tộc trước mắt cả người tản ra một khí tức xa lạ lại khủng bố khiến người ta khiếp sợ. Tác Phi trong lòng không nhịn được run rẩy. Cậu giữ chặt cổ áo Samuel, cố gắng cùng hắn đối diện, cực lực phát ra âm thanh: “Samuel… Samuel…”
Cậu nói không nên lời, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cặp mắt tím kia, lặp đi lặp lại tên hắn.
Samuel rốt cuộc nhìn về phía cậu, một mảnh tĩnh mịch trong mắt dần nổi lên một chút sức sống. Hắn bình tĩnh nhìn Tác Phi, Tinh Linh trong ngực bộ dáng không quen thuộc, nhưng cảm xúc chứa đựng trong mắt cậu lại phi thường thân quen: lo lắng, khẩn trương, còn có chút sợ hãi…
Samuel nhắm chặt mắt, cúi đầu hạ xuống trên đôi môi tái nhợt của cậu một nụ hôn, thấp giọng nói: “Không phải sợ. Ta ở đây.”
Trấn an Tác Phi xong, Tu La nhận rời vỏ, nháy mắt được kích hoạt.
Thân kiếm đen thuần tản ra khí tức nguy hiểm.
Samuel một tay cầm kiếm, trực tiếp nhảy lên người mãnh thú đang bay, kiếm quang bốn phía, vung tay đến chỗ nào mãnh thú đều liên tiếp rơi xuống.
Hắn di động cực kì nhanh, di chuyển giữa không trung đầy mãnh thú cấp mười như chốn không người, Tu La nhận dính vô số máu tươi nhưng vẫn mang màu đen trầm như trước, duy độc kiếm khí sắc bén, phát ra quang mang chói mắt người.
Lẻ loi một mình, lại giống như lựu đạn hạt nhân, trong đám mãnh thú oanh tạc một trận mưa máu.
Cảnh tượng này hết sức doạ người.
Sức chiến đấu so với con trai Ma vương Abel còn khủng bố hơn, tốc độ so với vương tử Tinh Linh Manzi còn nhanh hơn…
Nhưng mà, không ai biết hắn là ai…
Sau giây phút giật mình ngắn ngủi, tiếng hoan hô vang lên rợp trời. Vô luận hắn là ai đi nữa, thực lực như vậy đều đủ cho mọi người vỗ tay tung hô!
Với sức chiến đấu hung tàn này, tình thế rốt cuộc có thể nghịch chuyển.
Nhưng thời gian vẫn gấp gáp như trước. Cái khe từ từ khép lại, mặc dù mãnh thú toàn bộ bị giết chết cũng không có nghĩa là không còn nguy hiểm.
Lancelot chỉ huy mọi người rời đi. Tuy rằng đã tổn thất khoảng một phần ba tộc nhân, nhưng trước mắt càng nhiều người chạy thoát thì càng tốt.
Mấy trăm mãnh thú toàn bộ đều bị chém đứt, rất nhiều tộc nhân cũng thành công rời đi. Những người tham dự chiến đấu hoặc nhiều hoặc ít bị thương, mà trên mặt đất, Ma tộc chấp nhất nắm trường kiếm đen chém giết giống như sống vì máu, cầm kiếm mà đứng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Cái khe đã càng ngày càng nhỏ, may mà người rời khỏi càng ngày càng nhiều.
Tác Phi tuy rằng có thể chiến đấu một mình, nhưng thể lực của cậu không thể chống đỡ rất lâu. Nhờ có thú con ở đây, cậu không những có thể thoải mái tránh khỏi công kích của mãnh thú mà còn có cơ hội xử lý rất nhiều con.
Thú con bay về phía Samuel, Tác Phi tựa lên lưng nó, bởi vì kiệt lực mà có chút mê muội, nhưng lúc này cậu lại chợt phát hiện, phía sau Samuel xuất hiện một cánh cổng ánh sáng.
Cổng vòm đột ngột xuất hiện, nhưng bên trong trừ bỏ ánh sáng chói mắt thì cái gì cũng không nhìn thấy.
Ánh sáng gay gắt khiến cậu không thấy rõ bộ dáng Samuel, nhưng từ đáy lòng lại dần dâng lên từng đợt sợ hãi.
Tác Phi quá lo lắng. Cậu muốn nhắc nhở Samuel, nhưng thanh âm lại bị kẹt trong cổ họng bởi vì Samuel đã biến mất tại cổng ánh sáng. Biến mất ngay trước mặt cậu. Trong lòng Tác Phi một mảnh lạnh lẽo, hơi lạnh thấu xương ngập tràn.
Cậu thất thanh hô to. Thú con phản ứng nhanh nhẹn; nó chở Tác Phi bay thẳng xuống, mà đúng lúc này, phía sau cậu bỗng nhiên truyền đến một lực kéo thật lớn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí
Chương 46
Chương 46