Trên không trung xuất hiện một vết rách lớn như vậy, đừng nói riêng Tác Phi mà toàn bộ Jalands, tất cả chủng tộc đều muốn há hốc mồm.
Những người không hiểu đều cho rằng đây là vận xui ông trời trừng phạt, tận thế gần tới, vậy nên nhanh chóng ăn uống cho thoả mãn, ai chưa thổ lộ thì mau thổ lộ, ai chưa động phòng thì mau động phòng, động phòng rồi thì đến mấy phát… Đợi cho trời sụp đất nứt, xuống mồ rồi thì không uổng một đời…
Mà những người hiểu chuyện liền lật bàn, đập chén, đá giường, thổi râu mép, trừng mắt giận dữ. Mẹ nó, ai tới nói cho hắn biết, thần tích vốn phải mở ra một ngàn năm sau tại sao đùng một cái xuất hiện rồi!
Người cần được bồi dưỡng còn chưa ra cơm cháo gì, người cần trưởng thành còn chưa lớn lên, một đám lão nhân sắp xuống mồ mang theo một bầy con cháu mới sinh ra, yếu như gà bệnh thì chinh phục thần tích thế đ*o nào? Đùa cái gì vậy?
Như vậy liền mặc kệ ư? Kính nhờ, chờ đến khi thần tích đóng cửa, chủng tộc của bọn họ coi chừng bị chủng tộc khác thâu tóm cmn luôn!
Kệ bà nó. Dù sao tình trạng của tất cả chủng tộc đều không sai biệt lắm, dù gì cũng không thể bỏ qua cơ hội này. Vì vậy, tinh anh của chín đại chủng tộc đều rục rịch.
Thú con, a, giờ đã không gọi là thú con được rồi. Nó hiện tại đã là thần thú.
Bạn nhỏ thần thú vẫn đang khóc oa oa ~, khiến gân xanh trên trán Tác Phi nổi lên cồm cộm.
Samuel nắm chặt tay Tác Phi trấn an một chút, lại nhìn về thần thú nước mắt ướt đẫm: “Có thể đóng lại không?”
Thần thú: “Không ai dạy ta…”
Samuel: “Có thể đưa chúng ta lên đó xem xét không?”
So sánh với Tác Phi nóng nảy gào thét thì ngữ khí của Samuel lại vô cùng bình tĩnh, giúp thần thú thoải mái hơn rất nhiều. Nó liên tục gật đầu trước lời đề nghị của Samuel, sảng khoái đáp ứng.
Nó hơi hơi cúi đầu, Samuel ôm lấy Tác Phi còn đang sinh khí, nhảy lên lưng thần thú.
Đôi cánh lớn mở ra, nó phi lên không trung, tốc độ cực nhanh lại phi thường vững vàng. Tác Phi tựa vào ngực Samuel, lúc này cũng nguôi giận, cẩn thận ngẫm nghĩ lại. Quả thật thằng nhóc thần thú này chưa bao giờ thử bay lên nhỉ? Ai…
Khe rách trên trời nhìn rất gần nhưng kỳ thật rất xa, chẳng qua kích cỡ nó quá lớn nên có cảm giác ngay trước mắt.
Tiểu thần thú bay hơn mười phút mới tới gần cái khe.
Khoảng cách gần như vậy khiến cái khe đánh sâu vào thị giác Tác Phi, làm sống lưng cậu lạnh ngắt. May mắn Samuel vẫn luôn nắm tay cậu, nếu không sẽ bị doạ sợ tới đờ người rồi.
Thật sự rất cao, vả lại hết sức dài hẹp, lốc xoáy bên trong giống như hố đen có thể nuốt người ta vào, nhìn thực quá mức kinh người.
Thật sự cần phải vào trong sao? Đi vào rồi còn có thể ra sao?
“Không phải sợ.” Samuel nhẹ giọng an ủi cậu.
Tác Phi quay đầu nhìn về phía hắn. Đích xác cậu đang sợ hãi.
Samuel cười khẽ với cậu một chút: “Có ta ở đây, không có việc gì.” Lời này như một dòng nước ấm tràn vào tim Tác Phi.
Cậu cùng Samuel mười ngón tay đan nhau, nỗi sợ hãi gần như không còn, bởi vì cậu không cô độc.
Samuel đem tầm mắt dời tới khe sâu tối tăm, đôi mắt tím phản chiếu màu đen của nó, có cảm giác hết sức thâm thuý.
Hắn chậm rãi vươn tay, đụng tới cái khe. Tác Phi trợn to mắt. Không bị hút vào như cậu tưởng tượng, ngược lại như đụng vào mặt kính, vô pháp vượt qua.
Không thể tiến vào?
Tác Phi cũng vươn tay chạm lên. Một cỗ mát mẻ truyền vào lòng bàn tay, thân thể Tác Phi không nhịn được run rẩy một chút, từ đáy lòng dâng lên hàn ý, vừa lạnh như băng vừa âm trầm.
Mà lúc chạm tay vào, trong đầu không hiểu sao vang lên một âm thanh: Thần tích sẽ mở ra sau ba ngày.
Tác Phi: … Có cần phải thông minh vậy không? Lão tử vẫn đang chơi game hả?! Trước khi mở ra phó bản còn cần thời gian bổ sung năng lượng hả?
Yên lặng phun tào một câu, cậu lại không cảm thấy khe rách này đáng sợ như cũ nữa.
Hiện tại không lập tức mở ra cũng tốt, bọn họ vừa lúc có thời gian đi tới chỗ lão Eugene mang Tu La nhận về, còn có thể dạo quanh thành Bennis một vòng, bổ sung vật liệu.
Bất quá, với ba ngày này cũng đủ cho toàn bộ nhân dân Jalands tiến đến vây xem. Vốn là bảo khố riêng của bọn họ lại phải chia sẻ cho toàn thế giới, thực lừa đảo quá đi! Ưu thế cũng bị mất hết!
Tác Phi trong lòng có cảm giác là lạ. Thân là một tử trạch suốt ngày ở nhà cày game, Tác Phi trừ bỏ chơi game boylove cũng có chơi RPG* trên internet. Trong kiểu game này luôn có phó bản đoàn đội với thiết lập bối cảnh vô cùng hoành tráng. Trong đó, việc đẩy ngã boss khó khăn đến mức nào trước chưa cần đề cập tới, mà mấu chốt là tác chiến đoàn đội, quy mô cơ bản là một nhóm hai mươi lăm người. Một đám người vây đánh một boss, cuối cùng boss bị dập cho về với đất trời, hết sức đáng thương.
*Role-playing game: trò chơi nhập vai
Phó bản kiểu này được tạo ra để cho người chơi có cơ hội xoát trang bị cực phẩm, nhưng một mục đích khác là để hãm hại người ta. Phô trương thanh thế mở phó bản như vậy để kêu gọi mọi người tổ chức thành đoàn đội tiến vào, vào chung chết chung. Thi thể có thể trải đầy bản đồ phó bản luôn.
Hiện tại, khe rách giữa bầu trời cho cậu cảm giác giống vậy. Đm nha, hoành tráng xuất hiện như thế quả thực là đang chiêu cáo thiên hạ: Phàm nhân à, lão tử mở rồi nè, đến đây đi đến đây đi, mau mau đem xác đến đây đi!
Khẩn cấp khiến người dân toàn thế giới biết cửa vào bảo khố ở đây có vẻ rất đại trượng phu phải không? Thật sự không phải là mở cửa hấp dẫn người ta đi vào chịu chết hả?
Tác Phi chìm đắm trong suy nghĩ sâu xa, nhưng mà mặc dù cậu biết trong này vạn phần nguy hiểm thì cậu cũng không thể buông tha. Vất vả suốt hai năm mới cho thằng nhóc tham ăn này ăn no, chẳng lẽ còn có thể lâm trận bỏ chạy?
Huống chi, đây là cơ hội duy nhất để khiến Veeshan sống lại, cậu làm sao có thể lùi bước.
Đem suy nghĩ miên man trong đầu loại bỏ, cậu biết mình không có biện pháp. Làm việc tốt thường gian nan, càng muốn thứ gì sẽ càng gặp trở ngại. Nghĩ nhiều cũng vô dụng, chuẩn bị tâm lý tốt mới là điều cần thiết.
Chỗ tiện lợi duy nhất khi tiểu thần thú tiến hoá thành bản thể là có thể làm phương tiện di chuyển, hơn nữa còn biết bay. Tốc độ phi hành là nhất đẳng luôn.
Không tốn nhiều thời gian, họ đã tới lãnh địa Người Lùn. Bọn họ bây giờ là khách quen của Người Lùn, mấy nhóm Người Lùn nhìn thấy Samuel cùng Tác Phi đều cười khanh khách chào hỏi, lúc thấy thú con trở thành bộ dáng này, một đám liền hai mắt toả sáng chạy tới sờ đông sờ tây.
Thú con chưa bao giờ trải nghiệm qua sự sùng bái này, nhất thời ngẩng đầu ưỡn ngực, giang rộng đôi cánh, bày ra một tư thế boss siêu oai hùng ngạo khí cho bọn Người Lùn thoải mái ngắm. Người Lùn chân thành khen ngợi không dứt, khiến thú con càng đắc ý, cười không thấy mắt luôn rồi.
Tác Phi: “Nhìn tiền đồ của nhóc kìa!” Miệng tuy rằng nói vậy nhưng cậu vẫn để cho thú con ở đó chơi đủ, còn cậu với Samuel đến chỗ lão Eugene.
Lão Eugene dời nhà, đức vua Người Lùn Tyler đặc biệt tu sửa cho ông một toà nhà thực tinh xảo quy mô, có thể xem là quy mô khá lớn trong lãnh địa Người Lùn, nhưng lão Eugene xin từ chối. Ông vẫn thích điều đơn giản, miễn có thể cho ông cùng hai đứa cháu ở là được rồi.
Bất quá, lần này bọn họ cố ý xây thêm một phòng ngủ, bên trong bố trí cũng đơn giản, chỉ có một chiếc giường đôi dành cho người thường, dành riêng cho Samuel cùng Tác Phi.
Tác Phi trong lòng kháng nghị: tại sao lại là giường đôi ~ tại sao lại là giường đôi ~? Được rồi, kỳ thật là để bớt chiếm diện tích, nhất định là vì vậy đi.
Sau khi phòng ngủ hoàn thành, Samuel nhìn thấy tuy biểu tình không biến hoá lớn nhưng lại cố ý đi tìm một mãnh thú cấp mười ẩn sâu trong khe núi Bou, tự mình xử lý xương cốt rồi toàn bộ tặng lão Eugene.
Lão Eugene vuốt râu mép, cười đến thấy răng không thấy mắt, mấy ngày sau đó trên chiếc giường đôi lại có thêm một bộ chăn gối mềm mại thoải mái làm từ lông thiên nga. Trọng điểm là… chỉ có một chiếc chăn!
Tác Phi: Ta cái gì cũng chưa thấy.
Bất quá, thẳng tới bây giờ, hai người cũng không có cơ hội ngủ lại nhà lão Eugene.
Nhìn thấy Tác Phi, Jonah chạy ra đón: “Tinh Linh, ngươi có trông thấy trên trời bị rạch ra một cái động kìa! Tất cả mọi người đều nói từ trong đó sẽ có rất nhiều quái vật nhảy ra, thật là khủng khiếp ~”
Tác Phi trầm mặc, rốt cuộc cũng không nói ra chân tướng, chỉ nhu nhu cái đầu xù của tiểu Người Lùn.
Trong phòng truyền đến tiếng cười vang dội, lão Engene đi ra.
Tác Phi ngó sang… ôi mẹ ơi lão đầu này dơ thấy ớn luôn!
Tóc tai, ria mép loạn thành một đoàn, quần áo cũng đầy vết bẩn, trên người còn tản ra hương vị là lạ, cả người đều lôi thôi không ra thể thống gì. Dẫu vậy, ánh mắt của Tác Phi rất nhanh đã bị đồ vật trên tay ông đoạt đi mất.
Bất đồng với bộ dáng chuỷ thủ phổ thông, chiếc đao này có ba lưỡi. Thân đao dài nhỏ lại sắc bén, đường cong tinh xảo vừa vặn, có thể tưởng tượng dùng nó để cắt yết hầu người khác thì dễ dàng thế nào.
Hai mắt lão Eugene loé sáng. Ông đem Tu La nhận giao cho Samuel nói: “Tiểu tử, tới thử xem.”
Samuel tiến tới tiếp nhận. Đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua, máu đỏ nhỏ trên lưỡi đao thuần đen, bỗng nhiên một ngọn lửa bùng lên. Sau một trận lách tách điên cuồng, Tu La nhận hoàn toàn hiện nguyên hình.
Tác Phi trợn tròn mắt. Thật đẹp! Đây là Tu La nhận, một trong tam đại thánh khí của Jalands!
Từ thân kiếm tới chuôi kiếm đều được làm từ cùng một chất liệu. Chất liệu này thuần đen, sâu không thấy đáy, lại như có thể hấp thu hết ánh sáng chung quanh, không chói mắt nhưng lại khiến người ta không tài nào rời mắt được. Trên thân không có trang trí gì, bởi vì ngay cả bảo thạch hoa mỹ cũng vô pháp phụ trợ cho khí thế độc đáo của thánh khí này.
Samuel nhẹ nhàng vung lên, kiếm khí sắc bén hướng thẳng phía chân trời như một đạo sấm rền vang.
Thật sự là lực lượng khiến người ta cảm thấy khủng bố.
Lão Eugene biết rằng Samuel cùng Tác Phi muốn vào thần tích nên trịnh trọng vì họ chuẩn bị trang bị phòng ngự cực cao, hơn nữa phụ trọng siêu thấp, lại hết sức dễ nhìn.
“Không cần cảm tạ ta. Hai năm nay, xương thú các ngươi đưa đến đã đủ cho lão nhân ta dùng cả đời. Đây là thứ đáp lễ các ngươi.”
Tác Phi cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng thu nhận.
Bọn họ lưu lại lãnh địa Người Lùn một ngày rồi đi thành Bennis, cất hết máu thú Anil chuẩn bị vào túi không gian. Hai năm nay, kinh tế của Anil vô cùng dư dả. Y một lòng nghiên cứu cách tạo thuốc, đạt được một chút thành tựu. Tuy rằng vẫn còn là gà mờ, nhưng phải biết chức nghiệp bào chế thuốc rất khó tu luyện, y chỉ mất hai năm để lên trung cấp – cho dù phần lớn thảo dược là Tác Phi cung cấp cho y tôi luyện, nhưng bản thân y cũng cực kì chăm chỉ khắc khổ – đã là rất có tiềm lực rồi.
Y đem một ít dược tề mình tự chế tạo giao cho Tác Phi, tuy sẽ không quá hữu dụng với bọn họ nhưng là một phần tâm ý.
Tác Phi đứng lên nhận, còn nói thêm với y rằng lần này không cần thu thập máu thú nữa.
Nghĩ nghĩ một chút, Tác Phi lại xuất ra năm vạn kim tệ đưa cho Anil: “Ngươi nhận lấy, trước đóng cửa quầy hàng này đi, dốc lòng tu luyện thuật chế dược.”
Anil ngẩn người, nửa ngày mới nghẹn ngào nói: “Tinh Linh, ngươi đã giúp ta rất nhiều. Hai năm nay ngươi đưa tới rất nhiều thảo dược đã là ân huệ lớn lao, ta làm sao có mặt mũi nhận kim tệ của ngươi.”
Tác Phi không am hiểu nhất chính là điều này. Cậu cau mày, mặt mày ủ ê không biết nên nói thế nào.
Samuel nói tiếp: “Coi như là dự chi tiền dược tề. Ngươi cố gắng mà tu luyện.”
Đã nói như vậy, Anil không có biện pháp từ chối nữa, chỉ tràn ngập cảm kích nhận lấy kim tệ.
Ba ngày sau, bọn họ lần thứ hai bay lên khe rách trên không trung, lần này lại bị cảnh tượng làm cho chấn động.
Tác Phi đã sớm nghĩ sẽ có rất nhiều nhân dân quần chúng đến vây xem, nhưng không nghĩ sẽ có nhiều như vậy, rậm rạp tụ tập.
Bởi vì cái khe là trên bầu trời, cho nên những chủng tộc không bay được chỉ biết ngồi trên mặt đất, thất vọng a. Vì vậy, ngoài mấy quầy hàng bán dược, bán trang bị, bán vũ khí, bán bùa, bây giờ bán ‘phi hành’ hoả tốc mọc lên như nấm.
Có không ít chủng tộc có cánh, giống như Thiên tộc, Ma tộc cùng với Yêu Tinh tộc, đều biết bay.
Nhưng mấy chủng tộc này cư dân rất thưa thớt mà còn tự cao tự đại, tất nhiên sẽ không đến bu xem.
Vì thế, toạ kỵ biết bay liền làm ăn vô cùng phát đạt. Toạ kỵ có cánh tuy rằng hiếm thấy nhưng không tới mức hi hữu, chỉ cần nhiều tiền liền có thể mua.
Hơn nữa, chủng tộc như Địa Tinh thấy tiền là sáng mắt. Bọn họ có không ít toạ kỵ phi hành, vì thế liền mở hãng máy bay, thu phí đắt đến doạ người.
Đáng tiếc chính là đây là ‘công ty’ độc quyền, nơi những kẻ giàu có vung tiền vì muốn tiết kiệm thời gian.
Món lãi kếch sù này khiến Tác Phi có chút đỏ mắt. Đm nha, chỉ bay một chút mà đã được năm trăm kim tệ, cái biển người đông như kiến trước mặt rõ ràng là một bầy dê béo đợi làm thịt!
Nếu không phải cậu muốn làm người đầu tiên tiến vào bảo khố thì thật muốn đưa thú con đi làm kiếm tiền a! Phát tài một cách thoải mái nha.
Địa Tinh thực là thiên tài!
Samuel cùng Tác Phi có ngoại hình chói mắt, nhưng may mà Tác Phi đã sớm tu luyện ma pháp dịch dung cao cấp hơn thuật biến hình bình thường rất nhiều. Ma pháp này rất khó phân biệt, lại không thể cảm nhận ma pháp, vì vậy không thể nhìn xuyên qua lớp dịch dung này. Tác Phi học được phép thuật hữu ích này đều nhờ sách Anil sưu tầm được. Nghĩ vậy, Tác Phi cảm thấy năm vạn kim tệ kia đưa y thật xứng đáng.
Samuel cùng Tác Phi dịch dung thành bộ dáng Tinh Linh cùng Ma tộc bình thường nhất. Tác Phi còn cố ý thay đổi ngoại hình thú con một chút, biến nó thành một con ngựa biết bay bình thường. Thú con hết sức bất mãn với điều này. Dưới phản kháng và yêu cầu mãnh liệt của nó, Tác Phi chỉ đành biến nó thành thứ đẹp đẽ oai hùng hơn một chút – một con báo biết bay…
Lên tới không trung, vây quanh khe nứt là đủ loại người chim cùng nhóm người quyền quý ngồi trên lưng toạ kỵ.
So sánh với họ, bọn Tác Phi hoàn toàn không chút thu hút.
Tác Phi nhìn lướt qua. Ở trên cao nhất, lượng người ít nhất lại toàn những gương mặt thân quen.
Đây không phải là trại tập trung của một bầy tiểu thụ nhà cậu sao!
Trừ bỏ Arian đã chết cùng một tiểu thụ khác sẽ không xuất hiện, bảy người còn lại đều gần ngay trước mắt.
Giờ khắc này, Tác Phi mới nhớ rằng cuối cùng cậu vẫn chưa ăn xong buổi thịnh yến 10P, thật sự là cảnh mất người còn, vật đổi sao dời a…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí
Chương 44
Chương 44