Thiếu niên à, ngươi không đi giành giải Oscar quả thật là quá uổng phí nhân tài đó!
Samuel diễn xuất còn xuất sắc hơn cả ảnh đế, vẻ mặt tràn ngập sự ôn nhu, sủng nịch cùng tình yêu, dắt Tác Phi đi vào sâu trong hang động.
Tác Phi ngẩng đầu nhìn nhìn, lại cúi đầu nghĩ nghĩ. Nếu cậu không biết trước kịch tình, nhất định sẽ nghĩ rằng thiếu niên Ma tộc này đối với mình nhất kiến chung tình.
Nhưng ái tình lãng mạn chỉ phát sinh trong tiểu thuyết ngôn tình, còn ở chỗ cậu chính là game boylove cao H mà thôi!
Nhất kiến chung tình? Đó là gì?
Ái tình? Có thể ăn sao?
Tác Phi: QAQ.
Cứ như vậy, một thiếu niên Ma tộc cùng một thiếu niên Tinh Linh tộc, tay trong tay đầy ấm áp đi đến sào huyệt của mãnh thú cấp chín – Thập Sắc Cự Văn Thú.
Thập Sắc Cự Văn Thú, vẻ ngoài như tên gọi. Da lông của nó mang mười loại màu sắc khác nhau không ngừng luân phiên lưu chuyển, giống như đèn neon lóng lánh loá mắt.
Thập Sắc Thú nếu không bị quấy nhiễu sẽ dị thường đáng yêu, chỉ lớn bằng bàn tay người trưởng thành, lông xù sáng rọi hoa lệ, dễ thương đến mức khiến các thiếu nữ tâm can loạn thành đàn.
Tác Phi không phải là thiếu nữ, nhưng cậu là một bạn da lông khống!
Da lông rực rỡ lưu chuyển thế này đả động cậu thật sâu. Đẹp quá nha! Cho dù biết con thú này sau khi biến thân sẽ trở nên phi thường hung tàn, nhưng, đẹp quá nhaa!
Sự yêu thích này rơi vào mắt Samuel. Hắn bất động thanh sắc rời tầm mắt, nhẹ nhàng nói: “Thích thì liền thu dưỡng đi.”
Tác Phi ngẩng đầu nhìn hắn. Nghe ngữ khí này, nhìn vẻ mặt này, nếu cậu là một thiếu nữ ngu ngơ, tám phần sẽ thần tình đỏ bừng, xấu hổ chạy tới đòi thu dưỡng.
Chính là, cậu không phải là thiếu nữ, cậu nội tâm là một đại thúc hai mươi bảy tuổi!
Tác Phi nghiêm mặt, gian nan mở miệng: “Ta không thích lông xù.”
“A?” Samuel hé mắt nhìn Tác Phi, như ám chỉ gì nhìn vào túi không gian hồng nhạt trước ngược cậu.
Tác Phi nhảy dựng.
“Da lông Hàn Băng Viêm Thú chỉ có hai màu sắc biến hoá, còn con này chính là mười loại đấy, thật sự không thích?”
ĐM ĐM ĐM, hắn biết, hắn biết, hắn biết mình độc chiếm nuốt hết thi thể Hàn Băng Viêm Thú.
Tác Phi cắn răng kiên trì nói: “Nhiều màu sắc quá, không thích.” Không thích cái muội ngươi, chính là cậu thích muốn chết luôn đó!
“Thật sự không thích?” Samuel nhìn về phía Tác Phi, cặp mắt tím âm u, ôn nhu sủng nịch nãy giờ đều đi gặp quỷ mất rồi! Sát khí rõ rành rành đến không thể ẩn giấu kia kìa!
Biết hắn nghĩ mềm mỏng dụ dỗ không được liền chuẩn bị ra tay mạnh bạo, Tác Phi thoả hiệp: “Thích, thích, rất thích.”
Tại thế lực đại ác trước mặt, một tên gà què như cậu bất đắc dĩ đến cỡ nào!
Tác Phi nghĩ thông suốt. Không đi áp chế mãnh thú, Samuel khẳng định sẽ uống sạch máu của cậu để bổ sung thể lực; còn nếu tiến lên áp chế nó, chỉ cần thủ pháp Samuel nhanh một chút, hai người bọn họ phối hợp ăn ý thì vẫn còn có đường sống.
Nghĩ như vậy, Tác Phi bắt đầu lục lọi trong túi không gian. Cậu muốn trang bị cho bản thân một chút.
Nếu Samuel đã biết việc cậu thu thập thi thể Hàn Băng Viêm Thú, với lại còn muốn dùng cậu làm con mồi, Tác Phi nhất thời không còn chút sợ hãi đứng lên, lá gan phì lớn lấy ra phân nửa da lông Hàn Băng Viêm Thú.
Sau đó còn ra vẻ đại gia nói với Samuel: “Cho mượn chuỷ thủ.”
Samuel nhướng mày. Tình Linh trước mắt từ nhát gan khiếp nhược trở nên hiên ngang lẫm liệt, chuyển biến này có hơi nhanh quá nha.
Tu La nhận là thánh khí nghe theo huyết khế, không sợ trộm cướp, hơn nữa ngoại trừ hắn ra không ai có thể kích hoạt Tu La nhận, cho nên hắn hào phóng đưa chuỷ thủ cho Tác Phi.
Tác Phi nhận chuỷ thủ, quen thuộc bắt đầu cắt. Thanh chuỷ thủ này thật sự là càng dùng càng thuận tay, sắc bén lại không hao tổn sức lực, thật sự là chuyên dùng để lột da.
Hàn Băng Viêm Thú da khá dày, vả lại sạch sẽ chỉnh tề. Tác Phi hết tước rồi lột, không bao lâu liền cắt ra một mảnh lớn. Cậu đem da thú bày trên mặt đất, lại tới tới lui lui cắt cắt xén xén, rốt cuộc làm ra được một tấm da hình dạng con người.
Vất vả nửa ngày cuối cùng cũng xong. Cậu đem Tu La nhận trả lại cho Samuel, tiếp theo đem da thú để lên người, phí một phen sức lực bao bản thân mình lại cẩn thận, chỉ lộ ra đôi mắt.
Bộ dáng này nhìn buồn cười muốn chết.
Nhưng Samuel một chút đều không cười nổi.
Da của Hàn Băng Viêm Thú lực phòng ngự cao, Tinh Linh này rõ ràng là đang tự bảo vệ mình. Vì sao lại muốn bảo vệ mình? Tất nhiên là biết phía trước có nguy hiểm.
Bề ngoài đáng yêu vô hại của Thập Sắc Thú là phương thức nó hấp dẫn con mồi. Người không biết thực dễ dàng mắc mưu, nhưng thực hiển nhiên, Tinh Linh trước mắt biết đây là bẫy rập.
Nhưng nếu đã biết đó là bẫy thì tại sao lại chịu đâm đầu vào? Samuel mắt lạnh nhìn cậu.
Tác Phi đem mình bao thành như vậy hành động cũng bất tiện. Hơn nữa sâu trong nội tâm cậu vẫn rất sợ, cho nên di chuyển cũng không nhanh. Đi đến nửa đường, cậu bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Samuel.
Samuel vẻ mặt tối sầm. Quả nhiên là có mưu đồ.
Tác Phi do dự một chút mở miệng nói: “Ngươi muốn mặc một bộ không?”
Samuel: …
Tác Phi nói xong mới nhận ra mình ngốc đến bao nhiêu. Cậu đây là làm khiên chắn, bọc như vậy thì không sao, chứ Samuel là người tấn công, bọc kín mít thế này sao mà hoạt động được, vạn nhất chậm một bước thì tỉ lệ đi đời nhà ma càng lớn đi!
Bất quá cũng phải bảo vệ vài bộ phận trọng yếu. Tác Phi lấy một tấm da thú không lớn lắm ném cho Samuel nói: “Che ngực.”
Samuel nhìn khối da thú, vẻ mặt bất định. Một lát sau hắn mới cầm lên, cột vào trên ngực.
Tác Phi thở sâu, tiếp tục hướng mãnh thú đi đến.
Đi thêm một chút, Samuel lại bỗng nhiên mở miệng: “Nói cho ta biết tên của ngươi.”
Tác Phi dừng một chút mới nói: “Tác Phi (Stefan) Evans.”
“Samuel Lionel.”
Đến lúc này Tác Phi mới phát hiện hai người nhận thức nửa ngày mới trao đổi danh tính. Cậu đã sớm biết người trước mắt là ai, nhưng Samuel lại không. Tác Phi bi ai ý thức được có lẽ Samuel cũng không muốn biết đi, dù sao cậu cũng sắp chết, ai sẽ có tâm tình nhớ tên một thi thể chứ.
Tác Phi tiếp tục khổ bức hướng về phía mãnh thú. Nhìn bạn nhỏ nhuyễn manh trước mặt, Tác Phi trong lòng là ngũ vị tạp trần.
Giống như tráng sĩ tự đoạn cổ tay, Tác Phi phát động đặc tính của Tinh Linh tộc, đột ngột phóng xuất.
Cú này vừa tinh, chuẩn, lại ngoan độc, khiến ngay cả Samuel cũng kinh ngạc. Quả nhiên Tinh Linh này có hiểu biết về Thập Sắc Cự Văn thú.
Tô Mậu nháy mắt kích hoạt Tu La nhận, điện quang hoả lực phóng ra, đánh ập về phía mãnh thú.
Ngay từ đầu Tác Phi chỉ dùng tay để nắm lấy đám lông trên trán của mãnh thú, nhưng trên thực tế đây là một thao tác rất khó. Mãnh thú chỉ khi ở hình dạng sơ cấp mới để lộ đám lông đó ra, mà nếu có người tiếp cận sẽ lập tức biến thân, che giấu chúng.
Mà điều Tác Phi phải làm là hung hăng giữ lấy đám lông này, để cho nó cho dù có biến thân cũng không có cách nào đem chúng ẩn đi.
Đó chính là lý do mà Samuel không thể thực hiện điều này một mình.
Chỉ cần lông không lui vào, lực phòng ngự của mãnh thú chỉ còn một phần ba. Chỉ cần thừa dịp nó chưa kịp phát động công kích mà chém nó thành hai nửa thì trong nháy mắt đã giải quyết vấn đề. Bất quá, nếu như vậy Tác Phi sẽ chết.
Trong giây phút mãnh thú tử vong, lông của nó sẽ phát nổ. Nguyên bản nếu không có Tác Phi ức chế, lông của nó giấu trong cơ thể, khi chết lông nổ sẽ khiến toàn bộ thân thể nó nổ tung. Từ da lông đến máu thịt hay thú đan đều bị oanh tạc đến không còn một mảnh.
Nhưng mà, có Tác Phi áp chế, cho dù lông như cũ vẫn sẽ nổ, nhưng sẽ không khiến toàn thân trở thành kíp nổ, giúp Samuel có khả năng đạt được thú đan. Nhưng đổi lại, mạng sống của Tác Phi bù đắp vào, cùng đám lông kia đồng quy vu tận…
Tại thời điểm nhìn thấy Tu La nhận rời vỏ, Tác Phi trong lòng yên lặng cầu nguyện, chỉ mong một thân da lông Hàn Băng Viêm Thú có thể trụ vững mạng nhỏ của cậu qua cú nổ này. Trọng thương cũng không sao, miễn giữ mạng là được!
Nghĩ như vậy, cậu lại khiếp sợ phát hiện. Tu La nhận không bổ về phía mãnh thú, mà lại thẳng tắp hướng về phía cậu!
Này này, đây là tình huống gì đây? Thiếu niên à, ngươi muốn giết người diệt khẩu cũng đừng chọn lúc này a! Đều nói qua sông đoạn cầu, ngươi còn chưa qua sông, làm gì mà hăng hái đoạn cầu đến thế?!
Tác Phi còn chưa kịp khiếp sợ, Tu La nhận đã không chút lưu tình vọt tới trước, tiếp theo cậu đã bị kiếm khí mạnh mẽ đánh văng ra ngoài.
Không chết?
Trong tay còn nắm đồ vật mềm mềm, Tác Phi vừa thấy, nhất thời kinh ngạc.
Samuel thế nhưng lại cắt đám lông đó trước.
Tác Phi trong một giây đồng hồ sợ run người, sau đó nhanh nhẹn đem đám lông nhét vô túi không gian rồi hướng phía ngược lại chạy như điên. ĐM, là tai nạn chết người đó!
Nguyên bản, Tác Phi giữ đám lông, Samuel chém chết mãnh thú. Đây là chuyện xảy ra trong nháy mắt, lập tức có thể giải quyết vấn đề dù có khả năng Tác Phi sẽ bị nguy hiểm tính mạng.
Nhưng giờ đây Samuel lại trước tiên đem lông chặt bỏ, Tác Phi đúng là không lo sợ sóng xung kích nữa, nhưng cũng đã bỏ lỡ thời cơ giết chết mãnh thú tốt nhất.
Tuy rằng lông bị chặt, lực phòng ngự của nó chỉ còn một phần ba, nhưng lực công kích là không thay đổi! Thậm chí, nó sẽ tiến vào trạng thái cuồng bạo, đừng nói bọn họ, coi chừng có thể làm cả hang động sụp đổ.
Tác Phi không biết nên khóc hay nên cười. Thực hiển nhiên, Samuel muốn bảo hộ tính mạng của cậu, nhưng cứ như vậy lại lôi hết tính mạng của tất cả mãnh thú nơi đây chôn cùng… Đáng giá sao?
Suy nghĩ chợt loé qua, trong lúc cậu chạy như điên, mãnh thú đã muốn khởi động công kích. Sóng xung kích oanh liệt làm cả hang động đếu chấn động.
Tác Phi nhìn lại. Samuel dùng Tu La nhận bảo vệ chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khoé miệng có máu tươi tràn ra. Nhưng cặp mắt tím kia lại dị thường bình tĩnh tàn nhẫn, rõ ràng bị thụ thương nặng như vậy, lại không có chút ý định lùi bước.
Mãnh thú luống cuống gào thét. Samuel một tay giơ Tu La nhận lên đâm vào lồng ngực của chính mình. Máu tươi phun thành tràng, Tu La nhận tham lam hút, phát ra tiếng vang lách tách.
Cùng lúc đó, thân đao nguyên bản màu đen nháy mắt phát ra hồng quang bốn phía, máu của chủ nhân thành công kích hoạt cuồng tính của Tu La nhận.
Samuel đột nhiên đem Tu La nhận rút ra, máu tươi phun trào khiến quần áo ướt đẫm nhưng hắn hồn nhiên không quan tâm. Tóc đen tung bay, đôi mắt tím ám trầm, trong một mảnh quang mang chói mắt, hắn đem Tu La nhận bổ xuống mãnh thú. Hắn một tay dùng sức, mạnh mẽ chém mãnh thú thành hai mảnh.
Thập Sắc Cự Văn Thú ầm ầm ngã xuống, Tác Phi đang nhìn xem đã muốn trợn mắt há mồm.
Samuel một tay chống Tu La nhận. Với tư thế này, sau khi quang mang dập tắt, từ góc độ của Tác Phi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Thon dài tinh tế, nhưng lại lộ ra vẻ quật cường cùng không cam lòng. Vận mệnh tàn nhẫn đón đợi hắn, nhưng hắn lại chưa bao giờ thoả hiệp.
Samuel bị trọng thương. Hắn trong rừng vạn độc bị trúng độc, chịu phải một kích trí mệnh của mãnh thú cấp bảy, rồi sau đó lại dùng máu toàn thân để kích hoạt Tu La nhận.
Tác Phi biết, chỉ cần không quản hắn, Samuel ngay cả sức lực đi nhặt thú đan đều không có, chỉ có thể chờ chết.
Nếu quy tắc của thế giới này là Stefan Evans cùng Samuel Lionel không thể cùng nhau tồn tại, như vậy chỉ cần mắt lạnh nhìn, Samuel sẽ chết ở chỗ này.
ĐM, ở đó mà mắt lạnh!
Đây rõ ràng là một mạng người, còn là một thiếu niên tội nghiệp giãy dụa khỏi vận mệnh bi thống mà trưởng thành. Tuy rằng tên không đáng tin kia muốn hại chết lão tử, nhưng trong thời điểm cuối cùng cũng đã tha mạng cho lão tử đấy thôi. Lão tử không phải là thánh mẫu, nhưng không thể mở mắt trừng trừng nhìn mạng người trước mắt biến mất được!
Nội dung kịch tình cái chó má gì! Quy tắc thế giới cái lông gì!
Nghe lời ngươi, lão tử chẳng phải sẽ thực sự trở thành cái tên Stefan Evans nhu nhược kia.
Lão tử là Tác Phi, cái tên tổng thụ kia đi chết moẹ đi.
Tác Phi một đường chạy như điên quay lại, đầu tiên là muốn tiến tới chỗ mãnh thú đã chết, đảo mắt lại nghĩ tới một chuyện.
Cậu nhanh chóng chạy về phía Samuel, từ trong tay hắn đem Tu La nhận đoạt đi.
Không có chống đỡ, Samuel ngửa ra sau ngã xuống đất. Đôi mắt tím nhìn Tác Phi, ánh sáng bên trong dần dần bị dập tắt.
Nhìn ánh mắt của hắn, tám phần là hiểu lầm gì rồi.
Tác Phi không cố tình chạy lại thiếu niên vọng tưởng muốn cùng hắn giải thích, chỉ vội vàng chạy về thi thể mãnh thú, cầm Tu La nhận trong tay, nhanh chóng cắt mở da lông của nó.
Thập Sắc Cự Văn Thú không sạch sẽ như Hàn Băng Viêm Thú. Máu của nó mà màu đỏ, cùng máu người không có gì khác nhau, tản ra mùi sắt nồng đậm.
Cứ như vậy đối với một tử trạch như Tác Phi mà nói, thực sự có hơi khó khăn.
Bất quá mạng người trước mắt quan trọng hơn, Tác Phi chỉ có thể nhịn xuống khát vọng muốn nôn mửa của mình, nhanh nhẹn vạch ngực mảnh thú ra.
Rốt cục đụng đến thú đan, cậu lại kinh ngạc phát hiện, thú đan vỡ tan rồi. Chắc hẳn lúc Samuel xuống tay vừa vặn chém trúng thú đan, bây giờ một phần ba thú đang đang từ từ tan biến vào thi thể mãnh thú.
Tác Phi nóng nảy, trực tiếp động tay đem phần thú đan còn lại lôi ra, vội vàng chạy đến bên người Samuel.
Nhìn cậu quay lại, ánh mắt Samuel loé loé. Vừa muốn nói chuyện, Tác Phi đã đem thú đan dính máu nóng hầm hập mãnh liệt nhét vào miệng hắn.
Hoàn toàn xuất hồ ý liêu*, Samuel bị nghẹn, mở to hai mắt.
*xuất hồ ý liêu: một cách bất ngờ
Tác Phi cuối đầu nhìn. Đôi mắt tím xinh đẹp của thiếu niên Ma tộc trước mắt tràn ngập kinh ngạc cùng không thể tin, khuôn mặt cũng không còn là lạnh lùng hay ôn hoà giả dối, mà giống một thiếu niên bình thường, đem cảm xúc thể hiện ra ngoài.
Samuel trong một giây thất thố khiến tâm can của Tác Phi nảy lên. Quả nhiên, cậu là một tên nhan khống không lẫn vào đâu được…
Thú đan trong miệng chậm rãi hoà tan, cùng với mùi máu tươi tanh tưởi và mùi đất ẩm ướt. Samuel ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt là Tinh Linh tóc ngắn hỗn độn, trên mặt, trên cổ, trên người, trên tay đều là màu máu đỏ tươi, chật vật bất kham.
Hắn chán ghét máu tươi, chán ghét thể chất như quỷ hút máu của mình. Nhưng giờ khắc này, Tinh Linh dính đầy máu tươi lại diễm lệ đến khiến hắn đui mù.
Tác Phi, phải không?
— Hết chương 14 —
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí
Chương 14
Chương 14