Thẩm Diệc Thanh sợ ngây người, hắn không biết sự cảm động trong lòng Thẩm Diệu là chậm rãi tích lũy tới đỉnh điểm, cho nên sau khi bị từ chối khéo nhiều lần lại đột ngột thành công khiến Thẩm Diệc Thanh có chút không dám tin tưởng. Hắn thoáng thối lui một chút, hai tay giữ vai Thẩm Diệu, dùng ánh mắt nghiên cứu một đề toán học hại não để tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Thẩm Diệu, sợ mình nghe lầm hoặc là hiểu sai ý.
Mặt Thẩm Diệu thiêu đốt nóng bỏng, da cậu trắng, cho nên khi đỏ mặt hai má nổi lên màu hồng nhàn nhạt, không có kiểu đỏ mặt tía tai quẫn bách, trái lại mặt mày còn đẹp hơn bình thường một chút, giống như miếng bánh hoa đào nhỏ, Thẩm Diệc Thanh nhìn mà thỏa mãn một phen, nhất thời cũng quên mình muốn nói gì.
“Ây, anh đừng nhìn.” Thẩm Diệu cảm thấy mình cũng sắp bị ánh mắt nóng rực của Thẩm Diệc Thanh nhìn đến lủng lỗ rồi, thừa dịp xúc tu lỏng ra chút, vội vươn một bàn tay che mắt Thẩm Diệc Thanh.
Thẩm Diệc Thanh bắt lấy cái tay kia hôn hôn, bất an xác nhận lại: “Em thật sự đồng ý hả?”
Thẩm Diệu gật đầu một cái: “Đồng ý.”
Thẩm Diệc Thanh không nói hai lời ôm chặt miếng bánh nhỏ trước mặt một lần nữa, dịu dàng lại không cho kháng cự hôn xuống.
Tuy rằng tối hôm qua chuyện thân mật hơn nữa cũng từng làm rồi, nhưng khi miệng lưỡi chạm nhau Thẩm Diệu vẫn mềm nhũn tê dại cả tứ chi, khó có thể kiềm chế, đáy lòng cậu giống như một hồ nước xuân, bị Thẩm Diệc Thanh không ngừng đảo loạn, trêu chọc, từng gợn sóng tinh tế gần như sắp hội tụ thành sóng to gió lớn, Thẩm Diệu thả bay bản thân hưởng thụ ngọt ngào lưu luyến giờ khắc này, thả lỏng đầu óc, cái gì cũng không nghĩ. Vì thế khi lấy lại tinh thần, Thẩm Diệu phát hiện mình đã bất tri bất giác bị Thẩm Diệc Thanh đè lên ngọn núi vàng, sau lưng cậu nằm trên một loạt xúc tu mềm dẻo đảm đương tấm nệm tạm thời, nằm trên tiền vàng không hề bị cấn, mà xúc tu của Thẩm Diệc Thanh lại không thành thật một lần nữa, từ tất cả những nơi có thể thông qua như cổ áo, vạt áo, vạt quần, lưng quần, cổ áo, không thể chờ đợi được chui vào trong quần áo Thẩm Diệu, sau khi xúc tu ấm áp trắng mịn xâm nhập, liền tham lam dùng giác hút hút lấy làn da che giấu dưới lớp quần áo của Thẩm Diệu.
Thân thể quả thực như là bị vô số đầu lưỡi liếm qua, Thẩm Diệu không biết là thích hay là kinh hoảng, trong đầu nổ tung một tiếng ầm vang, vội vàng nói: “Hôm nay không được, còn hơi đau.”
Tuy rằng chất lỏng nào đó kraken phân bố ra dùng rất tốt, trong cả quá trình hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, nhưng sau đó chỗ bị sử dụng quá độ vẫn ít nhiều có chút khó chịu.
Thẩm Diệc Thanh nghe vậy, lập tức nghe lời thu hồi một cái xúc tu mấu chốt, hôn hôn lỗ tai đỏ ửng toàn bộ của Thẩm Diệu nói: “Vậy không làm đến cuối cùng.”
“Cái đó, từ từ, nếu không thì chúng ta đi ăn cơm chiều chúc mừng hôm nay ở bên nhau trước đã…” Thẩm Diệu có chút sụp đổ, bình thường cậu xem manga 18+ cũng không xem kiểu xúc tu, bởi vì cậu cảm thấy cái kiểu này không khỏi quá giới hạn chịu đựng, trăm triệu lần không ngờ có một ngày lại phải tự mình diễn!
“Nhưng mà anh cảm thấy chúc mừng như vậy càng sát với chủ đề yêu đương hơn.” Thẩm Diệc Thanh nghiêm trang chững chạc nói.
Thẩm Diệu đúng là hết đường phản bác.
“Hơn nữa anh uống thuốc rồi, hiệu quả còn hơn hai tiếng, thuốc này một rương tiền vàng một ống, lãng phí rất đáng tiếc.” Thẩm Diệc Thanh chọt trúng điểm đau của bé Thẩm tham tiền.
“Đây là thuốc có thể làm cho anh giữ nguyên hình người sao?” Thẩm Diệu hỏi.
Thẩm Diệc Thanh gật đầu: “Lúc cảm xúc của anh cực độ hưng phấn sẽ không duy trì nổi ngụy trang, cho nên phải uống thuốc tăng cường ma lực, loại thuốc này có thể làm cho ma lực của anh tăng cường trong vòng ba tiếng, đủ cho anh duy trì ngụy trang dưới các loại tình huống, có điều khuyết điểm là ba tiếng sau hiệu quả thuốc biến mất ma lực sẽ cực thấp, cho nên…”
Thẩm Diệu càng nghe mắt càng trừng to, không đợi Thẩm Diệc Thanh nói xong liền nhịn không được ngắt lời: “Thuốc tăng cường ma lực? Em biết loại thuốc này.”
Thẩm Diệc Thanh vô tội chớp mắt mấy cái.
Thẩm Diệu nắm áo Thẩm Diệc Thanh lắc lắc, vô cùng đau đớn nói: “Em còn tưởng là thuốc gì, thuốc tăng cường ma lực chợ đêm bán đầy! Một đồng vàng em có thể mua cho anh một rương! Thế mà anh lại dùng một rương tiền vàng đổi một ống?”
Kraken bảo bảo đơn thuần sợ ngây người: “Rẻ vậy sao?”
Thẩm Diệu trợn trắng mắt: “Không thì sao? Thứ này đổi đến xã hội nhân loại tương đương một lon red bull thôi.”
Thẩm Diệc Thanh: “…”
Hou hou hou hou hou ——! Lần sau gặp Giang Mộc Khê mình nhất định phải vắt hắn! Trong lòng kraken bảo bảo bị bạn xấu lừa thảm phẫn nộ gào thét.
Vắt khô cột lên cây vẩy thêm chút muối dùng ánh mặt trời phơi một ngày! Trước mặt để mười thùng nước lọc!
Đối với bộ tộc sứa mà nói đây mới thật là cực hình động trời…
“Thôi, ” Thẩm Diệu thấy Thẩm Diệc Thanh giống như bị đả kích trọng đại, vội gãi đầu trấn an, “Anh không biết chợ đêm ở đâu nhỉ? Lần sau em dắt anh đi, mấy tháng trước em còn từng đến kiểm tra đột kích.”
Chợ đêm ma vật tuy rằng gọi là chợ đêm, nhưng theo điều lệ quản lý ma vật từ từ hoàn thiện, hiện giờ có một ít thương phẩm rất không hài hòa —— ví dụ như nô lệ ma vật linh tinh —— đã không cho bán, thợ săn ma thường thường đến kiểm tra đột kích, nếu tra ra có vấn đề liền xử phạt mấy ma vật rắn độc quản lý chợ đêm, cho nên những năm gần đây chợ đêm đã không quá đen tối hơn nữa còn có khuynh hướng quy phạm hoá.
Thẩm Diệc Thanh cúi thấp đầu cho Thẩm Diệu sờ, buồn bực nói: “Anh đây bị lừa thảm, nhưng mà anh đã mua đắt như vậy rồi, nhất định phải lợi dụng nó cho được giá trị của một rương tiền vàng, trong tiếng Hán có một câu là đêm xuân đáng giá ngàn vàng, vậy ống thuốc này dùng cho đêm xuân thì dù đổi bằng một rương tiền vàng cũng không thiệt, Diệu Diệu em nói xem có phải đạo lý này hay không?” Nói xong, Thẩm Diệc Thanh hết sức tâm cơ chui xúc tu vào trong quần áo Thẩm Diệu.
“Kỳ thật ý gốc của đêm xuân chỉ là ban đêm mùa xuân thôi, không bằng chúng ta đi ra ngoài tản bộ hóng gió đêm đi…” Thẩm Diệu khẩn trương đến thân thể căng thẳng, nhất thời lại không phán đoán ra được là Thẩm Diệc Thanh khờ thật, hay là giả heo ăn thịt hổ.
“Diệu Diệu, em ghét bỏ xúc tu của anh sao?” Thẩm Diệc Thanh không tiếp lời Thẩm Diệu, giống như động vật nhỏ chân bị tàn tật nâng chân lên cho chủ nhân nhìn, cũng giơ xúc tu của mình lên nhìn về phía Thẩm Diệu, trong mắt tràn ngập cảm xúc khát cầu quan tâm rồi lại tự ti.
Trái tim Thẩm Diệu bị hắn nhìn cho tan chảy, lắc đầu liên tục: “Không chê, chỉ là quá kích thích…”
Kraken bảo bảo dưới lớp ngụy trang lộ ra nụ cười xấu xa thực hiện được âm mưu!
“Anh… thôi.” Thẩm Diệu vừa mới thoát ế cũng đang lúc cảm xúc mênh mông, cố thuyết phục mình không rối rắm việc xúc tu nữa, nằm ngửa trên núi vàng mặc Thẩm Diệc Thanh làm, cố gắng thích ứng loại cảm giác kỳ diệu hỗn hợp giữa quái dị, kích thích và mất mặt này.
…
Thời gian trôi qua như bay trong lúc triền miên, bởi vì không có làm đến cuối cùng cho nên chấm dứt tương đối nhanh, lúc xong việc hiệu quả thuốc còn dư một tiếng, Thẩm Diệc Thanh không có biến về nguyên hình ngay tại chỗ.
Cái chuyện xúc tu play với ma vật trong đống tiền vàng tuyệt đối có thể lọt vào “top 3 trải nghiệm kỳ diệu” trong cuộc đời Thẩm Diệu, Thẩm Diệu đứng dậy mặc áo ngủ, che khuất vết đỏ do bị giác hút hút ra trên người, có loại ảo giác bị giác hơi toàn thân một lần!
Hai người mặc quần áo tử tế, Thẩm Diệc Thanh từ phía sau ôm eo Thẩm Diệu, ôm cậu vào lòng, tiến hành tán tỉnh sau cuộc yêu, thấp giọng nói: “Tua giao phối của ông xã lớn không?”
Tua giao phối của Thẩm Diệc Thanh mặc dù dài hai mét, nhưng hắn không muốn khiến cho Thẩm Diệu nhận ra cả người cậu còn chưa dài bằng tua giao phối của mình nhanh như vậy, vì thế liền nén lại thành mười tám cm.
Nghe thấy ba chữ tua giao phối, cơ mặt Thẩm Diệu hơi hơi run rẩy, giống như đang nén cười.
Thẩm Diệc Thanh xoa bóp eo cậu, kéo dài giọng thực gợi cảm: “Hửm?”
Thẩm Diệu phá công, phụt một tiếng bật cười: “Phụt ha ha ha ha ha cái gì mà tua giao phối chứ…”
Còn có thể để cho người ta thẹn thùng một chút được không? Vì sao mới vừa tuốt nhau xong lại muốn chọc cho em cười!
“…” Thẩm Diệc Thanh yên lặng nhìn bạn trai sau cuộc yêu không chỉ không thẹn thùng ngược lại còn ở trước mặt mình ầm ĩ cười điên.
Thẩm Diệc Thanh u oán nói: “Anh đi nấu cơm, canh xương hầm hẳn là đã được rồi, anh lại xào thêm vài món nữa.”
“Em đi giúp anh.” Thẩm Diệu hoạt bát giơ tay lên.
“Không cần em, ” Thẩm Diệc Thanh mị lực mười phần nháy mắt với Thẩm Diệu, “Ông xã nhiều tay, làm được hết.”
Thẩm Diệu thật vất vả ngừng cười lại một lần nữa ngồi xổm xuống cười thành một cái nấm nhỏ! Không khí kiều diễm một giây trước biến mất không còn một mống.
Tán tỉnh thất bại sau đó lại làm màu thất bại, Thẩm Diệc Thanh u buồn đến phát xanh, mím thật chặt môi đi ở phía trước, không nói gì.
Bạn trai mình thật sự là soái ngốc ngốc soái, Thẩm Diệu theo ở phía sau yên lặng nghĩ, cũng tự động bị hai chữ bạn trai ướp ngọt một chút.
Thẩm Diệu theo Thẩm Diệc Thanh lên phòng bếp lầu một, ngồi ở trên sofa vuốt Quất ca thưởng thức Thẩm Diệc Thanh nấu cơm. Thẩm Diệc Thanh biến mười ngón thành mười cái xúc tu, đứng ở chính giữa phòng bếp chỉ huy đám xúc tu làm việc, có xúc tu rửa rau, có xúc tu cắt thịt, có xúc tu cầm chảo nấu nướng, còn có một cái xúc tu tranh thủ lúc rảnh rỗi tìm đến bên cạnh Thẩm Diệu, dùng giác hút hôn bụp một phát lên mặt Thẩm Diệu.
“Anh đang hôn em hả?” Thẩm Diệu xoa xoa chỗ bị hút trên mặt.
Thẩm Diệc Thanh ngậm cười: “Đúng.”
Thẩm Diệu bắt được cái xúc tu kia, xây dựng tâm lý một giây, xong cũng hôn lại xúc tu một chút.
Xúc tu nhỏ hạnh phúc đến hồng rực xoạt một phát lủi về bên cạnh tấm thớt quấn lấy con dao xắt rau, bởi vì được hôn thật là vui, dây thần kinh khống chế cái xúc tu này hơi có chút thác loạn, xắt rau trên thớt thành một đống lung tung beng.
Thẩm Diệc Thanh chưởng quản toàn cục quay đầu thoáng nhìn cái xúc tu tâm viên ý mã ấy, uy nghiêm ra lệnh: “Chuyên tâm chút.”
Xúc tu nhỏ hồng hồng nhanh chóng biến trở về màu xám bình tĩnh như nước, một lòng một dạ xắt rau.
Thẩm Diệu nhướn mày, tò mò hỏi: “Em nghe nói trong xúc tu của bạch tuộc có hệ thần kinh phong phú, trên trình độ nhất định có thể hành động độc lập với đại não, anh cũng là thế phải không?”
“Phải.” Thẩm Diệc Thanh giải thích, “Chúng nó có thể độc lập hoàn thành một ít mệnh lệnh đơn giản.”
“Thú vị.” Thẩm Diệu cúi đầu nhìn tay mình, tưởng tượng thấy dáng vẻ chúng nó tự chủ làm việc.
“Diệu Diệu.” Thẩm Diệc Thanh đi đến trước mặt Thẩm Diệu, cúi người dùng môi chạm vào trán cậu, dịu dàng nói, “Anh và mỗi một xúc tu của anh đều yêu em.”
Lời tâm tình này mặc dù vô cùng quỷ dị, nhưng tim Thẩm Diệu lại cực kỳ cực kỳ rung động.
“Aiz Thẩm Diệc Thanh sao anh lại như vậy…” Thẩm Diệu nói cũng nói không lưu loát, mặt đỏ tai hồng ôm Quất ca lăn lộn trên sofa, Quất ca meo meo thở dài, trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ như ông bố già nhìn thấy con gái nhà mình bị tên côn đồ chỉ biết lời ngon tiếng ngọt lừa đi.
“Diệu Diệu muốn ăn hải sản không?” Thẩm Diệc Thanh sung sướng hỏi.
“Thôi.” Thẩm Diệu nói, “Làm nhiều quá ăn không hết.”
“Không nhiều đâu.” Thẩm Diệc Thanh chỉa chỉa bụng mình, dùng giọng điệu khoe khoang nói, “Một bữa cơm anh có thể ăn hết một con bò.”
Tuy rằng hiện giờ còn cách mộng tưởng ăn một đám cá voi thực xa xôi, nhưng kraken bảo bảo vẫn đang tuổi lớn mà.
Thẩm Diệu: “… Vậy cứ làm đi.”
“Diệu Diệu nhìn này.” Thẩm Diệc Thanh ngầu lòi búng tay một cái, đồng thời phóng thích uy áp kraken.
Hết chương 46
Xúc ca: anh yêu em, mỗi cái xúc tu của anh đều yêu em, tua giao phối của anh cũng yêu em.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Xúc
Chương 46: Anh và mỗi một xúc tu của anh đều yêu em
Chương 46: Anh và mỗi một xúc tu của anh đều yêu em