Hai tay Thẩm Diệc Thanh ôm rất chặt, xúc cảm cứng rắn ở ngực cùng với nhiệt độ xuyên thấu qua hai lớp vải truyền tới, Thẩm Diệu bị cái ôm bất thình lình khiến cho chân đều mềm nhũn, đang hoảng hốt, Thẩm Diệc Thanh lại cầm bàn tay Thẩm Diệu đang rũ ở bên người đặt lên trên lưng mình, dùng giọng điệu hơi oán giận nói: “Ôm đàng hoàng, ôm chặt.”
Thẩm Diệu hệt như mộng du ôm thắt lưng Thẩm Diệc Thanh, đầu óc kêu loạn, tùy ý Thẩm Diệc Thanh giống như mèo dùng chóp mũi cọ đến cọ đi giữa hai má với bả vai với hõm cổ mình. Thẩm Diệc Thanh thật vất vả dùng hình người chấm mút một hồi, thích đến linh hồn thăng thiên, tốc độ tim đập thẳng tắp vượt lên 300 lần mỗi giây, cực kỳ phi nhân loại, vì thế Thẩm Diệc Thanh vội vàng mở chốt thế giới khác trong cơ thể, vứt trái tim đang kinh hoàng không thôi vào trong thế giới khác.
Nhịp tim đột nhiên ngừng lại, giống như đột tử!
May mắn Thẩm Diệu cũng không có chú ý đến nhịp tim của Thẩm Diệc Thanh, bởi vì trái tim của chính cậu cũng đã nhảy lung tung beng rồi.
Hai người ôm chặt nhau hơn một phút, Thẩm Diệu đỏ mặt đến bốc ra khói nhẹ, thử thăm dò hỏi: “Còn sợ không?”
Thẩm Diệc Thanh ngậm cười ừ một tiếng, cực kỳ hư hỏng.
Thẩm Diệu nhỏ giọng hỏi: “Vậy phải ôm bao lâu anh mới không sợ?”
Thẩm Diệc Thanh nhộn nhạo nói: “Cả đêm.
Thẩm Diệu nghe ra hàm ý ám chỉ trong lời này, lỗ tai phút chốc đỏ bừng, đẩy Thẩm Diệc Thanh nói: “Đừng làm rộn.”
“Không làm rộn với em, nói thật mà.” Thẩm Diệc Thanh hạ mắt, thấy dáng vẻ Thẩm Diệu đỏ bừng mềm mụp sắp bị nấu chín nhừ, đầu óc nóng lên, ôm eo Thẩm Diệu lui vài bước ngồi ở trên mép giường, Thẩm Diệu cũng lảo đảo ngã ngồi trên đùi hắn. Cảm nhận được hai gò đảo co giãn xúc cảm cực tốt trên đùi, trong lòng Thẩm Diệc Thanh lén lút xoa xoa xúc tu, tính toán đêm nay phải làm chút gì đó với Thẩm Diệu mới bù nổi tổn thương mình phải chịu, nhưng Thẩm Diệu lại nhấc đầu, ánh mắt quét về phía cái giường tròn đường kính ba mét đặt làm riêng siêu đắt kia.
Thẩm Diệu hơi hơi kéo khóe miệng, nói: “Mới vừa phát hiện… giường anh thật lớn.”
Bình thường ở một mình có tất yếu phải làm giường lớn như vậy không?
Thẩm Diệc Thanh loáng thoáng bắt giữ được một chút tín hiệu nguy hiểm từ trong những lời này, vội nói: “Tôi thích ngủ rộng rãi một chút.”
Thẩm Diệu bình tĩnh nói: “Cái này phải ba mét nhỉ.” Quả thực một hơi ngủ bốn năm người cũng không thành vấn đề!
Bởi vì đường kính đầu tôi chính là ba mét đó cục cưng à! Thẩm Diệc Thanh nghĩ, nhanh chóng biện giải: “Tôi đều ở một mình, do tôi ngủ không ngoan thôi.”
Thẩm Diệu nhỏ giọng than thở: “Còn là giường tròn…” Thoạt nhìn đã thấy có cảm giác thực dâm đãng, giống như khách sạn tình thú vậy!
Tuy rằng bé Thẩm Diệu chưa từng đến khách sạn tình thú mướn phòng, nhưng cậu đã từng đến khách sạn tình thú bắt một mị ma lừa tài lừa sắc khắp nơi, chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng gặp heo chạy.
Dùng giường tròn chỉ là vì đầu tôi tròn thôi! Thẩm Diệc Thanh nhìn biểu cảm của Thẩm Diệu liền biết cậu hiểu lầm cái gì, nhất thời hận không thể nhảy vào rãnh biển Mariana rửa sạch oan khuất!
Thẩm Diệu không đợi Thẩm Diệc Thanh đáp lại, ánh mắt lại nhanh chóng nhìn sang phòng tắm, khi nhìn thấy cái bồn tắm lớn đến nỗi chứa được năm người cùng tắm uyên uyên uyên uyên uyên, vẻ mặt Thẩm Diệu lại càng phức tạp hơn, khuôn mặt dần dần suy sụp xuống, buồn bực nói: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bồn tắm lớn vậy đó, một lần có thể tắm bao nhiêu người chứ…”
Lý trí chút, đừng bị tên trăng hoa này thả thính mờ đầu, trong lòng Thẩm Diệu giãy dụa khuyên bảo mình.
Sơ suất! Thẩm Diệc Thanh đau đầu một trận, vội nói: “Tôi thích bồn tắm lớn, ngâm thoải mái, tôi chưa từng dẫn ai về đây, trừ em ra.”
Vẻ mặt Thẩm Diệu không tin: “Không có khả năng.”
“Thật, ” Thẩm Diệc Thanh thành khẩn nói, “Tôi lớn như vậy rồi, ngay cả tay cũng chưa từng nắm với ai hết.”
Nửa chữ Thẩm Diệu cũng không tin hơn nữa còn bị chọc cười: “Đây là lời thoại của tôi mà ok, tôi mới là ngay cả tay cũng chưa từng nắm với ai hết…”
Cậu còn chưa dứt lời, Thẩm Diệc Thanh phút chốc nắm lấy tay cậu, mười ngón đan xen.
Thẩm Diệu ngẩn ra.
“Giờ chúng ta đều nắm tay với người khác rồi nè.” Thẩm Diệc Thanh dịu dàng nói xong, hơi hơi ngẩng mặt nhìn Thẩm Diệu ngồi ở trên đùi mình, ánh mắt dịu dàng, sắc đen lưu động.
Thẩm Diệu hơi hơi mở to mắt, nhiệt độ vừa nãy thật vất vả hạ xuống lại có xu thế sôi trào.
Thẩm Diệc Thanh cong môi: “Tôi còn chưa từng hôn ai, em thì sao? Muốn thử xem là cảm giác gì không?”
Thẩm Diệu lập tức túm áo ngủ dùng con gấu nhỏ in trước ngực che miệng mình lại, vạn phần cảnh giác đồng thời lại hơi mong chờ nói: “Tạm thời không muốn lắm!”
“Được rồi, ” Thẩm Diệc Thanh dùng ánh mắt mờ ám chậm rãi đảo qua tay và áo ngủ che miệng của Thẩm Diệu, nhẹ giọng nói, “Bao giờ muốn thử nhớ nói cho tôi biết, tôi rất hiếu kỳ.”
Thẩm Diệu nhìn chằm chằm Thẩm Diệc Thanh một lúc lâu, vẻ mặt thoạt như bé thỏ trắng nhìn một củ cà rốt mỹ vị đặt trong bẫy thú, bỗng nhiên, Thẩm Diệu vươn hai tay ra xoa chỗ 3cm trên đường mép tóc Thẩm Diệc Thanh, mười ngón trắng nõn len vào mái tóc đen hơi dài của hắn, động tác mềm nhẹ đè đè trên đầu hắn, sau đó căng mặt tỉ mỉ tìm tòi quanh khu vực đó một trận.
“… Em đang làm gì thế?” Thẩm Diệc Thanh bị sờ đến một trận miệng khô lưỡi khô, rất muốn nốc sạch một thùng nước tinh khiết để giải khát, hắn đè lại một bàn tay tác loạn trên đầu mình, không nhẹ không nặng nhéo một cái.
“Tôi chỉ…” Thẩm Diệu ngại ngùng rút tay ra khỏi tay Thẩm Diệc Thanh đồng thời nhanh chóng giấu ra sau, hàm hồ nói, “Sờ xem anh có phải ma vật không.”
Thẩm Diệc Thanh khẽ nhướn mày: “Em hoài nghi tôi là cái gì?”
Thẩm Diệu quay đầu nhìn nơi khác, giọng mơ hồ: “Cảm giác anh giống mị ma.”
—— Dù ngoại hình có giống nhân loại hơn nữa, thì trên đầu tộc mị ma đều có hai cái sừng ác ma rất rất nhỏ, bình thường giấu ở trong tóc rất khó bị người ta phát hiện, phải sờ mới biết được.
“Tôi là mị ma sao, hửm?” Thẩm Diệc Thanh nắm cằm Thẩm Diệu xoay mặt cậu lại.
Thẩm Diệu không được tự nhiên nói: “Không phải, không có sừng.”
“Vì sao lại hoài nghi tôi là mị ma?” Thẩm Diệc Thanh dây dưa không bỏ truy vấn, “Em cảm thấy mình bị tôi mê hoặc ư?”
Đúng vậy đó… có điều nói không chừng anh là một loại mị ma không sừng quý hiếm tạm thời chưa bị phát hiện, hừ. Trong lòng Thẩm Diệu căm giận nghĩ, ngoài miệng lại không thừa nhận: “Không, chỉ là mắc bệnh nghề nghiệp, hoài nghi lung tung.”
“Nhưng tôi thì lại bị em mê hoặc.” Thẩm Diệc Thanh nói xong, vươn tay sờ soạng trên đầu Thẩm Diệu, giả vờ nghiêm túc nói, “Tôi cũng phải kiểm tra xem, tôi hoài nghi em là mị ma nằm vùng do giới ma vật phái đến tổ chức thợ săn ma… ể, sao sờ có hơi nhòn nhọn vậy? Trách không được hại tôi mỗi ngày thần hồn điên đảo.”
“Tôi mới không có sừng đâu.” Thẩm Diệu cười đẩy tay Thẩm Diệc Thanh ra, không có một chút biện pháp với tên công tử trăng hoa hở ra là thả thính này!
Thẩm Diệc Thanh cười theo một chốc, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Không náo loạn nữa, thời gian không còn sớm.”
Lúc này Thẩm Diệu mới nhớ ra mình còn đang ngồi trên đùi Thẩm Diệc Thanh, vội vàng muốn đi xuống.
Thẩm Diệc Thanh không biết xấu hổ ôm Thẩm Diệu không cho cậu nhúc nhích, nói: “Sửa soạn rồi lên giường ngủ nào.”
Thẩm Diệu: “…”
Thẩm Diệc Thanh: “Lên giường tôi nằm với tôi đi, tôi sợ.”
“Anh còn như vậy là tôi về nhà đó, sau đó lại bắt một người sói ném vào, hù chết anh.” Thẩm Diệu hung hăng uy hiếp.
Người sói ship tận nhà? Không ăn cũng uổng, Thẩm Diệc Thanh nghĩ, ngoài miệng lại xin khoan dung: “Đừng, tôi sai rồi.”
Thấy Thẩm Diệc Thanh chết nhát, Thẩm Diệu đắc ý hừ một tiếng, thoát khỏi lồng ngực hắn, mông nhỏ mềm mại không cẩn thận cọ hai cái trên đùi Thẩm Diệc Thanh, Thẩm Diệc Thanh cảm thấy mỹ mãn, cảm thấy hôm nay cực kỳ đáng giá.
Nắm tay nhau, gãi đầu nhau, còn cọ mông lên chân, bốn làm tròn thành năm chính là vợ chồng già đó!
Thẩm Diệu đi ra khỏi phòng ngủ của Thẩm Diệc Thanh, lúc sắp đóng cửa vẫn mềm lòng, dù sao thì số 1 mặt mũi anh tuấn cơ ngực lại rắn chắc như Thẩm Diệc Thanh thì làm gì cũng có thể tha thứ, vì thế Thẩm Diệu nhịn không được lộ ra nửa khuôn mặt từ khe cửa, dặn dò Thẩm Diệc Thanh khóa kỹ cửa sổ, có gì thì lớn tiếng hô lên đừng có sợ, kết quả Thẩm Diệc Thanh chớp chớp mắt, vứt cho cậu một cái hôn gió.
Thẩm Diệu yên lặng đóng cửa lại: “…”
Tên công tử trăng hoa này thật sự ngay cả một giây đứng đắn cũng không có.
Nghe tiếng bước chân Thẩm Diệu đã đi xa, Thẩm Diệc Thanh khóa kỹ cửa phòng ngủ, cởi sạch quần áo biến về nguyên hình.
Hai cái xúc tu của kraken bảo bảo đều bị thương, một cái là vết dao, một cái thì lại rớt một miếng thịt nhỏ. Kraken bảo bảo chớp chớp đôi mắt xanh to như quả bóng rổ, chu mỏ thổi thổi vết thương. Sinh vật dưới biển đều không có thói quen thổi vết thương, dù sao thì trong nước chỉ có thể thổi bong bóng thôi, thói quen của Thẩm Diệc Thanh học được từ chỗ Thẩm Diệu. Khi còn nhỏ hắn ở phòng thí nghiệm bị xem là thể thực nghiệm, mỗi lần bị thương, bé Thẩm Diệu cùng là thể thực nghiệm đều sẽ xáp qua thổi thổi vết thương cho hắn như vậy, còn vừa thổi vừa nói “đau đau bay bay”, Thẩm Diệc Thanh hiểu rõ đây chẳng qua chỉ là tác dụng tâm lý, nhưng sau khi bé Thẩm Diệu thổi xong, hắn luôn cảm thấy thật sự không đau như vậy nữa.
Thật giống như đau đau thật sự bay bay mất.
Thẩm Diệc Thanh nhớ lại thời thơ ấu, miệng rộng dài đến một mét không khỏi khẽ nở nụ cười, hắn và Thẩm Diệu đều đi qua một đoạn đường thơ ấu cực kỳ đen tối, nhưng may mà bọn họ dùng ánh sáng dịu dàng chiếu lên một vùng đất trời nhỏ bé xung quanh, tuy rằng ánh sáng ấy thực mỏng manh, nhưng đã đủ để họ thấy rõ lẫn nhau.
Thẩm Diệu, em đừng hòng quên tôi nữa, Thẩm Diệc Thanh bá đạo quyến cuồng nghĩ, khóe miệng vượt xa 10cm tà mị nhếch lên!
Thật sự có thể nói là cực độ tà mị!
Lập tức, Thẩm Diệc Thanh quơ xúc tu đi đến trước tủ đựng đồ lấy ra một hộp thuốc, mở một chai thuốc chữa thương ra, đem xúc tu dính thuốc bôi loạn trên hai chỗ bị thương.
Đây là vật chất chữa thương do người cá mặt trăng phân bố ra, có con đường phát hành và giá cả ổn định trong liên minh người cá, mỗi lần Thẩm Diệc Thanh về biển thăm ba ba với chú mực, trên đường đều sẽ quẹo một vòng đến chỗ liên minh người cá mua một ít thuốc mỡ loại này, vật chất chữa thương do người cá mặt trăng sản xuất có hiệu quả với thủy sinh vật, tốc độ chữa thương nhanh hơn thuốc cá bình thường rất nhiều.
Bôi thuốc xong, kraken bảo bảo ngoan ngoãn bò lên giường tắt đèn chợp mắt.
Cùng lúc đó, Thẩm Diệu ở trước máy tính trấn an đám đồng đội đột nhiên bị mình bỏ lại, điên cuồng cân hết toàn trường giết đến mỏi tay, còn nốc cả mồm trà đậm nâng cao tinh thần.
Ước chừng đây chính là sự khác nhau giữa người trưởng thành với con nít.
Hết chương 27
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Xúc
Chương 27: Có thể nói là cực độ tà mị
Chương 27: Có thể nói là cực độ tà mị