Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ta có thể trả lời rằng ngươi đang có thai được sao?
Tiết Thừa Viễn nhìn Công Lương Phi Tuân, thầm cười khổ. Từ khoảnh khắc biết đến sự tồn tại của đứa bé, trong lòng Tiết Thừa Viễn đột nhiên có một loại ấm áp mong đợi đặc biệt. Cảm giác này rất khó nói thành lời, nó khiến Tiết Thừa Viễn hiểu được tình yêu của Phụ vương dành cho mình, cũng cảm nhận được nỗi đau mất con năm đó của Hoàng thượng tàn nhẫn đến thế nào.
Trên thế gian này, bất luận là theo đuổi thứ gì đều phải trả giá rất nhiều, trò chơi càng lớn, đánh cược cũng càng lớn, lợi thu được cũng càng nhiều, đánh cờ nhiều, dù trình độ của y có thê thảm thế nào cũng có thể hiểu được điều này.
Đời này Tiết Thừa Viễn không muốn sống cuộc đời như vậy nữa, y chỉ muốn làm một người bình thường, cùng người mình yêu sớm chiều bên nhau, hành y cứu người, không bon chen không màng danh lợi, như thế là đủ. Đây cũng là mong đợi của Phụ vương.
“Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên đường.” Tiết Thừa Viễn đỡ Công Lương Phi Tuân đứng lên, chu đáo hầu hạ hắn nằm xuống giường.
Hai ngày nay được Tiết Thừa Viễn chăm sóc chu đáo, Công Lương Phi Tuân đã có chút ngây ngất, tại sao Tiết Thừa Viễn lại chu đáo với hắn như vậy? Phải chăng y cũng yêu hắn, chỉ là không biết biểu đạt thế nào thôi?
“Thừa Viễn, sao ngươi lại đối xử với ta tốt như vậy?” Công Lương Phi Tuân nằm trên giường, hỏi Tiết Thừa Viễn đang đắp chăn cho mình. Nghĩ đến trong núi y ôm mình rất chặt, trắng đêm không ngủ canh chừng mình, trong lòng Công Lương Phi Tuân tự nhiên dâng lên cảm giác chinh phục.
“Bởi vì ngươi không phải người xấu.” Tiết Thừa Viễn hờ hững đáp.
“Ngươi yêu ta, đúng không?” Công Lương Phi Tuân kéo tay y, mỉm cười, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng y.
Câu hỏi thẳng thắn này lại rất giống một thiếu niên mới biết yêu.
“Sao lại hỏi chuyện này?” Tiết Thừa Viễn có chút ngượng ngùng, với tính tình của y thật sự rất khó mở miệng thổ lộ tình cảm của mình.
Công Lương Phi Tuân vẫn giữ tay y, nhất quyết không chịu bỏ qua hỏi tiếp: “Nếu ngươi không yêu ta sao lại quan tâm đến ta như vậy?”
“Công Lương đại nhân, tại hạ là đại phu, mà ngài là bệnh nhân.” Tiết Thừa Viễn thấy hắn có suy nghĩ kỳ quái như vậy, trêu chọc đáp, “Rốt cuộc ngươi có ngủ không? Sao nói nhiều thế?”
Người ngoài đều chỉ thấy Công Lương Phi Tuân thường ngày dáng vẻ lầm lì, nói năng thận trọng, nào ngờ hắn còn có vẻ bám riết không tha bắt người khác bày tỏ tình cảm với mình thế này?
Tiết Thừa Viễn có yêu mình hay không, trong lòng Công Lương Phi Tuân đương nhiên hiểu rõ. Nhưng hắn muốn nghe chính miệng y nói ra, chuyện này với tự mình suy đoán là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Tiết Thừa Viễn lúc nào cũng là một người kín tiếng, có chút theo khuôn phép, bớt chút tình cảm, lại thêm vài phần lý trí. Có thể vì là bao lâu nay hành y, đã trông thấy nhiều sinh lão bệnh tử, đối với chuyện tình cảm y đã nhìn thấu, lại rất chân thành.
“Về đêm gió lớn, nhớ đắp kín chăn.” Tiết Thừa Viễn dịch góc chăn cho Công Lương Phi Tuân, dặn dò.
Trước kia nhìn Công Lương Phi Tuân, y mặc hắn thích sao làm vậy, hiện tại… thật sự không giống với lúc trước, nhìn thấy hắn liền muốn chăm sóc hắn, bảo vệ hắn, đối xử thật tốt với hắn. Sự khác biệt này, đối với người có chủ ý, trước sau như một, luôn làm theo ý mình như Tiết Thừa Viễn thật sự có chút khó giải thích.
Trên đường đến Nguyên Tây, y tuyệt đối không ngờ được rằng, mấy tháng sau, chẳng những mình có một đoạn tình cảm, lại còn sắp trở thành cha, càng không ngờ được là, người kia lại là Công Lương Phi Tuân!
“Đừng đi, ở lại với ta.” Ngay khi Tiết Thừa Viễn chuẩn bị đứng dậy, Công Lương Phi Tuân kéo mạnh y vào trong ngực.
“Phi Tuân, đừng làm loạn nữa, ngươi cần nghỉ ngơi!” Tiết Thừa Viễn buồn bực nói.
Nhớ tới đêm trên núi, y ôm hắn khiến hắn ngủ vô cùng an ổn, Công Lương Phi Tuân thật sự rất thèm cảm giác đó.
“Thế nào là làm loạn? Hả?” Lực tay Công Lương Phi Tuân đương nhiên lớn hơn Tiết Thừa Viễn rất nhiều, tuy trong người hắn bây giờ không được thoải mái, nhưng chế ngự Tiết Thừa Viễn vẫn chỉ là chuyện nhỏ.
Nói xong, kéo Tiết Thừa Viễn vào trong chăn của mình, rồi đưa tay hạ mành xuống.
“Để binh sĩ phía ngoài thấy được còn ra thể thống gì nữa?” Tiết Thừa Viễn đánh Công Lương Phi Tuân một cái, mặt đỏ lên.
Y thật sự không muốn làm chuyện hoang đường trong quân doanh để người lấy cớ bàn tán. Tương lai của y và Công Lương Phi Tuân còn chưa rõ thế nào, quan hệ mờ ám này một khi bị đồn ra ngoài, sẽ gây ảnh hưởng vô cùng lớn cho uy danh của Công Lương Phi Tuân.
“Ta rất khó chịu, ở lại với ta…” Công Lương Phi Tuân tựa đầu lên vai Tiết Thừa Viễn, nhẹ giọng nói.
Vấn đề thể thống hay không thể thống, Công Lương Phi Tuân chẳng coi ra gì. Những chuyện xảy ra trong thời gian này khiến hắn sâu sắc cảm nhận được thứ gọi là nhân sinh như mộng, hắn không muốn người mình yêu xa mình nửa bước.
Quả thật thân thể biến đổi, cảm xúc cũng tự nhiên thay đổi theo.
Tiết Thừa Viễn nắm mạch đập của hắn, thân nhiệt của Công Lương Phi Tuân không ổn định, hiện tại áp lực tinh thần đã không còn, nhưng sức khỏe chuyển biến tốt hay xấu còn chưa nói trước được. Vậy thì ở lại với hắn một đêm đi, coi như vì đứa nhỏ trong bụng hắn mà nhượng bộ một lần. Trái tim Tiết Thừa Viễn lập tức mềm nhũn.
Không biết thế nào, tay Tiết Thừa Viễn đã đặt lên bụng Công Lương Phi Tuân, cách lớp áo lót mỏng vuốt ve nơi mềm mại ấm áp.
Đã được mấy tháng rồi, hạt giống nhỏ bé đã mọc rễ nảy mầm trong này, sinh mạng thật sự là kỳ tích.
Nên nói với hắn thế nào đây? Tiết Thừa Viễn trái lo phải nghĩ đắn đo suy tính.
Công Lương Phi Tuân cảm nhận được bàn tay của y vuốt ve cơ thể mình, hai tay liền thân mật ôm Tiết Thừa Viễn chặt hơn.
“Ta thích mùi hương trên người ngươi…” Công Lương Phi Tuân nhắm mắt, mơ màng nói.
“Ngươi còn thích gì nữa?” Tiết Thừa Viễn vuốt mái tóc dài của hắn, trong đầu tưởng tượng mấy tháng sau dáng vẻ Công Lương Phi Tuân sẽ như thế nào.
“Ta thích ngươi thật lòng chân thành đối xử với ta.”
Tiết Thừa Viễn không phủ nhận, chỉ lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
“Ta thích ngươi mở rộng lòng với ta, không chút che giấu…” Công Lương Phi Tuân nói xong nghiêng người, chống đầu nhìn Tiết Thừa Viễn.
Xem ra Công Lương Phi Tuân chưa buồn ngủ, chỉ muốn vòng vo dò hỏi tâm sự trong lòng mình mới bày ra kế này. Tiết Thừa Viễn nhíu mày nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nằm trên giường cũng có thể thẩm vấn sao?”
“Sao không thể? Binh vô thường thế.” Công Lương Phi Tuân nhìn y cười. Tối nay nhất định hắn phải biết được rốt cuộc vì sao Tiết Thừa Viễn lại lo lắng như thế. Nếu đã yêu hắn, có chuyện gì không thể chia sẻ?
Tiết Thừa Viễn cũng hiểu được suy nghĩ của Công Lương Phi Tuân. Người trước mặt này liều mạng xông lên núi cũng là vì y, giờ hắn không tìm được nguyên do tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Hơn nữa, chuyện này sớm muộn cũng phải cho hắn biết.
“Ngươi…” Tiết Thừa Viễn lướt tay phần ngực áo hở ra của Công Lương Phi Tuân, đánh hắn một cái.
“Sao vậy?”
Bàn tay kia đánh xong liền lướt xuống phần bụng bằng phẳng của Công Lương Phi Tuân rồi dừng lại ở đó.
“Ta… bị bệnh sao?” Công Lương Phi Tuân ngẩn người, với y thuật của Tiết Thừa Viễn hẳn y đã khám ra được mình bị làm sao.
Tiết Thừa Viễn lắc lắc đầu, cuối cùng ghé vào tai hắn nói nhỏ một câu.
Ngay sau đó, vẻ mặt của Công Lương Phi Tuân trở nên sửng sốt, bàng hoàng vô cùng!
Trong đêm khuya yên tĩnh, từ trong trướng của Tướng quân chợt truyền ra tiếng rống giận cực lớn.
“Tiết Thừa Viễn!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyệt Hoa Như Sí
Chương 84
Chương 84