“Thích cái gì?” Tiết Thừa Viễn giả ngốc, nhìn Công Lương Phi Tuân cười hỏi lại. “Ta đã nói ngươi khóc nhìn còn đẹp hơn cười mà.”
“Ngươi!” Mặt Công Lương Phi Tuân đỏ lên, đột nhiên bật người dậy, tóm lấy cổ áo Tiết Thừa Viễn.
Có điều, hôm nay, khi hai khuôn mặt gần sát nhau, lại có một thứ gì đó mờ ám chảy quanh.
Hàng mi Tiết Thừa Viễn khẽ chớp chớp, không nói gì chỉ nhìn hắn, đôi mắt trong sáng lấp lánh, bên môi hiện lên nụ cười tao nhã.
Người này thật sự rất đẹp. Bất kể khi mặc quần áo tầm thường hay khi mặc triều phục sang trọng đều khiến người này mang một phong thái hoàn toàn khác biệt với người khác.
Chăm chú nhìn y, Công Lương Phi Tuân cảm thấy hô hấp của mình càng lúc càng gấp gáp và nóng rực.
“Ngươi…” Công Lương Phi Tuân nhỏ giọng hô một tiếng, chợt nhận ra mình gần như đã ôm Tiết Thừa Viễn vào trong lòng.
“Ngươi đang làm gì vậy…?” Tiết Thừa Viễn còn chưa kịp nói xong đã thấy môi mình bị chặn lại. “Ưm…”
Tiết Thừa Viễn trợn lớn hai mắt, không sao ngờ được Công Lương Phi Tuân đã bệnh thế rồi mà lại dùng chiêu này.
Công Lương Phi Tuân bá đạo ghì chặt Tiết Thừa Viễn trong lòng mình, không cho y có cơ hội phản kháng.
Chưa bao giờ hôn người khác, cũng chưa bao giờ trải qua cảm xúc này.
Nụ hôn từ mạnh bạo, ngang ngược dần trở nên nóng bỏng, dạt dào tình cảm, Công Lương Phi Tuân đang tìm kiếm sự tiếp nhận cùng khẳng định từ nơi tiếp xúc của hai người.
Hơi thở xa lạ xâm nhập cơ thể Tiết Thừa Viễn, trộn lẫn với sự nhiệt tình cùng ngang ngược chiếm lấy của Công Lương Phi Tuân.
Phản ứng đầu tiên của Tiết Thừa Viễn là muốn phản kháng. Cho nên y cố hết sức đẩy cánh tay của Công Lương Phi Tuân ra.
Nhưng người nọ tuy thời gian này gầy đi nhiều, hai tay vẫn vô cùng cường tráng, sức lực mạnh hơn Tiết Thừa Viễn tưởng rất nhiều.
Công Lương Phi Tuân không hỏi cảm nhận của Tiết Thừa Viễn thế nào, suy nghĩ của hắn rất đơn giản: Nếu y yêu hắn, y sẽ tiếp nhận hắn. Nếu giờ y chưa yêu hắn, hắn nhất định sẽ là khiến y yêu hắn.
Nếu như ông trời đã định trước kiếp này hai người có duyên, hắn sẽ không để duyên phận này theo gió rời đi.
Kẻ mạnh chân chính sẽ có đủ lòng gan dạ, sự tỉnh táo, cũng có thể làm chủ được số phận của chính mình. Công Lương Phi Tuân chưa từng nghi ngờ hắn chính là một người như vậy.
“Phi Tuân!” Tiết Thừa Viễn thử gỡ cánh tay người nọ ra, nào ngờ Công Lương Phi Tuân lại đột nhiên quay người, đè y ngã xuống giường.
Sự kiên quyết hiện rõ trong thân thể gầy gò của Công Lương Phi Tuân, đôi mắt dài lóe lên tia sáng mê hoặc lòng người, giống như một con mãnh thú đang chực vồ con mồi của mình, nhìn chằm chằm người đàn ông trong ngực.
“Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân một tay ôm hắn, một tay vén lọn tóc dài bên tai Tiết Thừa Viễn lên, nheo mắt lại.
Giọng nói lười biếng mà đầy dịu dàng kết hợp với khuôn mặt anh lệ thật… đầy gợi cảm.
“Thừa Viễn…” Công Lương Phi Tuân lại nhẹ gọi một tiếng, ôm lấy Tiết Thừa Viễn, vuốt ve trán y.
Có lẽ từ sâu thẳm trong lòng, hắn đã muốn ôm y thế này từ lâu rồi. Chưa bao giờ hắn ngờ được, ôm người này lại khiến hắn cảm thấy bình yên, an lòng như vậy.
Hơi thở nóng ấm bên môi còn chưa tan đi, Tiết Thừa Viễn dần lấy lại lí trí, cũng sực hiểu ra Công Lương Phi Tuân vừa thổ lộ với y điều gì.
“Ngươi yêu ta?” Tiết Thừa Viễn đưa tay vuốt ve lưng hắn, thấp giọng hỏi.
“Ta yêu ngươi.” Công Lương Phi Tuân nghe Tiết Thừa Viễn hỏi vậy lại ôm y càng chặt, cái ôm vốn thô bạo không hiểu sao lúc này lại có vẻ dịu dàng khó diễn tả thành lời.
Tiết Thừa Viễn khẽ cười một tiếng, so với Công Lương Phi Tuân thẳng thắn chân thành, trong lòng của y dường như lại có chướng ngại. Phải chăng là lý trí của y?
Mấy ngày này, nhìn Công Lương Phi Tuân bị đau đớn hành hạ, vốn chỉ là sự đồng cảm ban đầu, bây giờ đã trở thành lo lắng, nhớ thương.
Tiết Thừa Viễn hiểu rõ, trong lòng mình, vị trí của người này đã không còn giống với trước kia nữa.
Có điều, nếu cứ thế đón nhận tình cảm của hắn, Tiết Thừa Viễn lại có chút băn khoăn…
“Ngươi cũng yêu ta, đúng không?” Công Lương Phi Tuân tìm kiếm đáp án, là người nhất định phải đi đến cùng, hắn tuyệt đối sẽ không cho Tiết Thừa Viễn cơ hội từ chối tình cảm của mình. “Nếu không yêu ta, tại sao ngươi lại dốc lòng chăm sóc ta như vậy, lúc nào cũng nghĩ cho ta như vậy? Ta không phải kẻ ngu, theo ta thấy…”
Tiết Thừa Viễn ôm hắn, hỏi: “Ngươi thấy gì?”
“Thấy ngươi cũng yêu ta.” Công Lương Phi Tuân nói xong liền quay đầu, nhìn thẳng vào hai mắt Tiết Thừa Viễn, dường như muốn xuyên qua đôi mắt ấy, nhìn thấu trái tim của y.
“Thật sao?”
“Ừ…” Công Lương Phi Tuân gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy Tiết Thừa Viễn giống như đang ôm lấy trân bảo.
Tiết Thừa Viễn ra vẻ tự nhiên hỏi: “Phi Tuân, ngươi chắc đó đúng là yêu chứ?”
Thời gian gần đây, cả thân thể lẫn tinh thần Công Lương Phi Tuân đều phải chịu đau đớn giày vò, dưới tình huống như vậy, một người rất khó đưa ra một quyết định sáng suốt, nhất là đối với chuyện tình cảm.
“Ta chưa từng hoài nghi cảm nhận của chính mình.” Công Lương Phi Tuân khẳng định.
Tình cảm là thứ phức tạp nhất trên thế gian này, đó không phải là thứ dùng lí lẽ thông thường có thể giải thích được.
Giờ khắc này, bị Công Lương Phi Tuân ôm chặt, ngửi mùi hương trên người hắn, nghe lời hắn nói, cảm nhận hơi ấm trên người hắn, Tiết Thừa Viễn chợt nhận ra, sự tồn tại của thứ tình cảm này, dường như vốn là chuyện đương nhiên.
Chỉ có điều, tình yêu này trú ngụ ở một góc thật sâu, y tìm không thấy, đoán không được.
“Bộc Dương Thừa Viễn, ngươi cũng yêu ta…”
Từng hình ảnh bao nhiêu năm phiêu bạt đột nhiên lướt nhanh trước mắt Tiết Thừa Viễn, mà cùng lúc đó, giọng nói của Công Lương Phi Tuân lại vang lên bên tai.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyệt Hoa Như Sí
Chương 46
Chương 46