Mặc dù Tiết Thừa Viễn và Công Lương Phi Tuân không thân thiết với nhau, thời gian tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng chưa bao giờ Tiết Thừa Viễn nhìn thấy dáng vẻ bất lực, yếu đuối này của hắn.
Thân là đại phu, vốn thấu hiểu và cảm thông với bệnh nhân nhiều hơn người khác một phần, tình cảnh này Tiết Thừa Viễn đã nghĩ đến, cũng hết sức vỗ về cảm xúc của Công Lương Phi Tuân.
Tiết Thừa Viễn khẽ chạm vào bàn tay run run của Công Lương Phi Tuân, nhẹ giọng nói: “Công Lương Phi Tuân, khi một người không có niềm tin vào bản thân thì cần phải học cách tin tưởng người khác.”
Mười ngón chạm nhau, hơi ấm nơi da thịt tiếp xúc mang tới một cảm xúc phức tạp khó nói thành lời.
Công Lương Phi Tuân hiểu ý của Tiết Thừa Viễn là hy vọng hắn có thể tin tưởng y. Cũng đúng, chẳng lẽ đến lúc này hắn còn lựa chọn nào khác sao? Công Lương Phi Tuân nghĩ, liền quay mặt qua chỗ khác.
Thật vô dụng! Chuyện hắn không chịu đựng được nhất chính là để người khác thấy được dáng vẻ này của mình!
Chợt, một chiếc khăn lụa sạch sẽ đưa đến trước mặt hắn.
Rồi tiếng Tiết Thừa Viễn cười trêu chọc: “Ngươi biết không? Lúc ngươi khóc nhìn còn đẹp hơn cả khi cười đấy.”
Công Lương Phi Tuân thật muốn vung nắm đấm đánh cho tên khốn không biết trời cao đất dày này nhừ tử, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn đều phải dựa vào người này để níu lấy tia hy vọng mong manh.
“Này!” Khăn lụa kia lại được đưa tới gần hơn.
Nước mắt một tý là khô. Nhưng nước mũi… thì không giống vậy.
“Tiết Thừa Viễn, ngươi hoa mắt rồi.” Công Lương Phi Tuân nhận lấy khăn, lau nước mũi, thản nhiên nói.
Tiết Thừa Viễn thấy hắn đã thế này cũng không quên thói ngang bướng, trong lòng chợt cảm thấy thú vị. Nói thật, Tiết Thừa Viễn chưa từng nghĩ mình và Công Lương Phi Tuân lại có thể trở nên gần gũi như thế. Không phải khoảng cách thân thể, mà là khoảng cách giữa hai trái tim.
Một khi những khúc mắc trong lòng dần tiêu tán, một khi những đau khổ cùng yếu đuối nơi đáy lòng lộ ra một cách chân thật nhất, đó chính là giờ khắc nhận được sự cảm thông cùng chạm tới trái tim một người.
“Ngươi không còn gì vướng bận trên đời này nữa thật sao?”
Nhớ lại lúc Công Lương Phi Tuân quyết tuyệt muốn chết, Tiết Thừa Viễn đột nhiên có chút tò mò. Theo lý mà nói, có thể trở thành một võ tướng kiệt xuất như vậy, Công Lương Phi Tuân nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện, trong lòng cũng sẽ chất chứa nhiều điều, hắn thật sự có thể thoải mái buông bỏ tất cả được sao?
Công Lương Phi Tuân lạnh giọng khinh thường nói: “Ngươi cho rằng ai cũng yếu đuối như ngươi sao?”
Khăn lụa kia cũng bị vô tình mà bị tiện tay ném xuống dưới giường.
Lại nổi tính rồi! Tiết Thừa Viễn thầm thở dài. Hành động này cùng khuôn mặt tuấn lãng nhưng không chút cảm xúc quả đúng là sự phối hợp tuyệt hảo.
Tiết Thừa Viễn lắc đầu cười, đứng lên, tối nay Công Lương Phi Tuân đã đồng ý phối hợp điều trị, y cũng nên cáo từ rồi.
“Ta là cô nhi, không có gia đình.” Chẳng hiểu tại sao, ngay lúc Tiết Thừa Viễn dọn dẹp chén thuốc, Công Lương Phi Tuân đột nhiên mở miệng.
Bởi vì ngày trước luôn có thành kiến với Công Lương Phi Tuân, Tiết Thừa Viễn có thể nói là chưa bao giờ thực sự tìm hiểu kỹ về người này, mà đội quân Giám Vu Túc của Càn Huy vô cùng thần bí, cho nên phần lớn mọi người biết rất ít về thân thế của Công Lương Phi Tuân.
Nhận ra thái độ của hắn đã có chút mềm mỏng, Tiết Thừa Viễn cũng muốn nhân cơ hội này hiểu rõ hơn về Công Lương Phi Tuân.
“Thật sao?” Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, nhẹ mỉm cười.
Công Lương Phi Tuân cũng thả lỏng, dựa người ra gối kê sau lưng nói: “Năm đó, Tiên đế trong lúc vi hành phương Bắc đã cứu ta, rồi đưa ta về Huyền Nhân, từ đó trở đi, ta lớn lên ở Huyền Nhân. Hoàng thượng đối đãi với ta tình như thủ túc, phần nhân tình này khiến ta nguyện trung thành với Người.”
“Nói vậy tức là, ngươi là hậu duệ duy nhất của Bố Tháp Nạp Bắc Cương?”
Rất nhiều năm trước đây, các Thị tộc lớn ở Bắc Cương vì tranh giành lãnh địa mà giết chóc lẫn nhau, chuyện này Tiết Thừa Viễn từng nghe kể. Thị tộc Công Lương sống rải rác khắp nơi, tương truyền chỉ có hậu duệ sống ở Bố Tháp Nạp Bắc Cương là dũng mãnh, cơ trí nhất.
“Đúng vậy.” Công Lương Phi Tuân có chút cô đơn khẽ gật đầu.
Chả trách hắn lại xuất chúng như thế, thì ra vốn xuất thân từ con nhà dòng dõi.
Tục truyền hậu duệ Bố Tháp Nạp này từ xưa đã qua lại thân thiết với Mộ Dung thị. Nếu đúng là như vậy, Tiên đế Càn Huy mang cô nhi này về Huyền Nhân nuôi dưỡng cũng là hợp tình lý. Có điều, phải có địa vị tôn quý thế nào trong Thị tộc mới có thể khiến Mộ Dung Thụy Hạo rủ lòng thương xót?
Tiết Thừa Viễn ho nhẹ một tiếng, cười thở dài: “Khó trách ngươi khó hầu hạ như thế.”
“Là do ngươi quá xảo trá thì có!” Công Lương Phi Tuân nhìn kẻ vừa cứu mình lại vừa không ngừng châm chọc mình, lên tiếng phản bác.
“Xảo trá…?” Tiết Thừa Viễn nhân tiện lại đang ngồi xuống cạnh hắn nói, “Từ này không được hay cho lắm đâu, Công Lương tướng quân.”
Chỉ là một câu đáp hết sức bình thường, lại khiến thái độ của Công Lương Phi Tuân thay đổi rất lớn. “Nhưng từ này lại rất đúng với ngươi.”
“Thật thế sao?”
Tiết Thừa Viễn sờ lên mặt mình, nhớ lại chuyện đã qua. So với những bệnh nhân khác rối rít cảm ơn y, Công Lương Phi Tuân là người đầu tiên nói y xảo trá.
Ai ngờ người nọ lại đáp một câu: “Ta nói là chắc chắn đúng.”
Quả quyết làm sao, lạnh nhạt làm sao! Mình vất vả dồn hết tâm trí chữa bệnh cho hắn, người tâm tính bất thường này lại không một chút cảm kích.
Trời chẳng mấy chốc đã gần sáng, thấy suy nghĩ của Công Lương Phi Tuân đã hoàn toàn thông suốt, sẽ không còn hành động quá khích nào nữa, Tiết Thừa Viễn cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Nhanh chóng dọn xong hòm thuốc, Tiết Thừa Viễn khẽ thở dài một hơi nói: “Ngủ một giấc đi. Từ ngày mai, ngày nào ngươi cũng sẽ phải thấy mặt đại phu xảo trá này đấy, nhất định phải nhẫn nại.”
“Chỉ cần có thể một lần nữa đứng dậy, đau đớn thế nào ta cũng có thể chịu đựng được.” Công Lương Phi Tuân chạm tay lên cẳng chân không thể di động được của mình rầu rĩ nói. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Tiết Thừa Viễn, trong mắt thoáng hiện lên sát khí, “Nhưng nếu ngươi không thể cứu chữa được cho ta, ta sẽ bắt ngươi chôn cùng! Ta nói được sẽ làm được!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyệt Hoa Như Sí
Chương 42
Chương 42