DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
Chương 142: Đức Âm bị dụng hình tra khảo

Đức Âm bị dụng hình tra khảo

Tiểu Đức Âm đang ở trong ngự hoa viên cùng nhóm tiểu hoàng tử hoàng tôn chơi đùa. Các hoàng tử cơ bản đều nằm trong độ dưới mười tuổi, một đám bộ dạng trắng trẻo mập mạp đáng yêu, nhưng mà tiểu Đức Âm đứng giữa đám, nhất thời khiến cho mọi người mất đi ánh sáng chói rọi.

“Mọi người chuẩn bị chơi cái gì?” Mộ Dung Đức Âm ôm mèo hỏi.

Chúng hoàng tử vây quanh Mộ Dung Đức Âm làm thành một đoàn, chỉ vào hắn bàn tán xôn xao, có một đứa bé nói: “Ngươi không phải là người trong hoàng tộc! Ngươi là nam sủng của Cực Ngọc hoàng thúc!”

“Tiểu nam sủng! Tiểu nam sủng!” Một đám nhóc đồng loạt chỉ vào Mộ Dung Đức Âm cùng mèo con chế giễu, tuy rằng Đức Âm đẹp thì đẹp cực kì, nhưng mà đối với nhóm con cháu hoàng gia từ nhỏ trong lòng đã mang theo tâm tính ghen tị mãnh liệt mà nói, càng là người xinh đẹp, mới càng cần phải khi dễ.

Đức Âm mới không thèm để ý tới cái loại này chỉ trích nhàm chán này, mà vẫn cứ thế hỏi mọi người: “Muốn chơi đấu thủ quyền hay không?” mình cũng đã từng chơi trò này, nhưng quên tên mất tiêu rồi. Cả đám ngồi thành vòng tròn, hoặc chơi trong lớp cũng được đạo cụ cần phải có là cái khăn quàng đỏ (^^ hay khăn khác, 1 tấm vải sẫm màu sạch sẽ chẳng hạn). Cùng nhau đồng ca một bài hát, ngừng hát cái khăn nằm chỗ người nào là người đó bị phạt đó ^^

“Chơi đấu vật!” Một đám hoàng tử lớn đầu hơn một chút đề nghị, “Tiểu nam sủng, ngươi dám so với đấu vật với ta không?”

“Nếu không chơi cưỡi ngựa đi! Để tiểu nam sủng làm ngựa cho chúng ta cưỡi!” Lại có một cậu nhóc hoàng tử đề nghị.

Mộ Dung Đức Âm nháy mắt to vô số tội nhìn nhìn bọn hắn nói: “Người ta muốn chơi đấu thủ quyên!” Vì thế, một khắc đồng hồ sau, một đám hoàng tử mặt mũi bầm dập ngoan ngoãn ngồi thành một vòng, buồn bực vỗ tay hát nói: “Ném nha ném nha khăn tay nhẹ nhàng mà đặt sau lưng tiểu bằng hữu mọi người đố bắt được hắn ”

Ngay cả con mèo nhỏ được Đức Âm vuốt ve kia cũng ngồi cùng một chỗ với đám hoàng tử, hai chân trước cũng vỗ: “Meo meo meo meo meo meo ”

Hiên Viên Cực Ngọc khó có thể tin khi nghe Ảnh công tử nói ra toàn bộ chân tướng, che miệng thốt: “Không có khả năng! Cục cưng lại chính là Mộ Dung Đức Âm!!?”

“Đúng vậy, hắn trúng phải thuật phản đồng, tâm trí cùng hình dáng đều lui về năm tuổi.” Ảnh công tử nói, “Hiện tại ta đã đã tìm được huynh trưởng của hắn, muốn đem hắn mang trả về.”

Trong lòng Hiên Viên Cực Ngọc cực kỳ phức tạp, vật lộn một hồi lâu, hắn cắn cắn môi, nói: “Kỳ thật, trước cứ để Đức Âm ở chỗ này của ta, để Mộ Dung Long Sách tìm được phương pháp cởi bỏ cái loại chú thuật này, rồi lại hãy đến tìm hắn chẳng phải là rất tốt sao?”

Ảnh công tử nói: “Vậy cũng tốt, ta đi báo cho Mộ Dung Long Sách biết, để hắn tự mình qua đây đi.”

Hiên Viên Cực Ngọc nắm chặt nắm tay —— cố gắng kéo ra một nụ cười mỉm nói: “Yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt Đức Âm! Bởi vì… Hắn là người… ta • yêu • nhất!”

Mà giờ khắc này, nội tâm của hắn thì cười như điên: Mộ Dung Đức Âm! Cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta! Bởi vì chịu đựng biết bao oan khuất nhục nhã mà ta sớm đã hóa thân thành Tu La! Ta chỉ mới mười lăm tuổi, tâm linh đã bị ngươi nhuộm đen! Thân thể bị ngươi làm nhục ( giả)! Ta muốn dành cho ngươi một sự trả thù đáng sợ nhất! Thật sự là trời xanh có mắt a! Ha ha ha ha!

Sau khi tiễn Ảnh công tử thần bí khó lường rời đi, Hiên Viên Cực Ngọc liền vội vàng đi tìm Mộ Dung Đức Âm, rốt cục ở trong một góc ngự hoa viên tìm được Âm cục cưng cặn bã đang cùng một đám hoàng tử chơi đấu thủ quyên.

“Mộ Dung Đức Âm! Ngươi lại đây cho ta!” Cực Ngọc tay chống nạnh, đứng ở bên cạnh hoa viên rống to một tiếng, trong không khí vang dội mười phần.

“Tiểu Ngọc gọi ta làm gì?” Đức Âm ném khăn tay, chạy tới.

Hiên Viên Cực Ngọc từ trên cao nhìn xuống Đức Âm cục cưng —— hiện tại hắn cuối cùng cũng rõ rành rành rồi, vì sao cục cưng này luôn miệng gọi mình là Tiểu Ngọc, vì sao hắn nói chuyện giống y xì Mộ Dung Đức Âm! Bởi vì hắn chính là Mộ Dung Đức Âm!

Hiên Viên Cực Ngọc nghĩ đến cuộc sống chịu nỗi tra tấn đằng đẳng suốt mấy tháng trời của mình, tay vung lên, chuẩn bị tát Mộ Dung Đức Âm một bạt tai thật mạnh, nhưng mà bàn tay còn chưa kịp buông, Đức Âm liền ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Tiểu Ngọc, cùng nhau đi ăn cơm đi?”

Hiên Viên Cực Ngọc bẹp một tiếng liền mềm lòng —— dù nói thế nào đi nữa thì đang đứng ở nơi này, cũng không phải cái tên Mộ Dung Đức Âm toàn vẹn, tà mị cường đại kia, mà chỉ là một đứa bé năm tuổi nhỏ xíu, cho dù mình có đê tiện ra sao đi nữa, cũng không có thể động thủ với đứa trẻ a!

Vì thế bàn tay đang giơ cao biến thành vuốt ve, sờ sờ đầu nhỏ Đức Âm.

“Có lẽ, cái người thần bí kia là gạt ta, làm sao có thể có người sẽ từ ngưởi trưởng thành cao lớn lập tức biến thành đứa bé con chứ?” Hiên Viên Cực Ngọc ôm Đức Âm nghĩ.

Lại nói, cơ hồ cùng lúc đó, ở ngoài vùng núi tuyết phủ biên cảnh ngàn dặm, đám người Phượng Vũ, Thượng Hi và Long Sách cùng nhau tụ họp quanh đống lửa trại, nướng món ăn thôn quê. Ảnh công tử dùng truyền âm ngàn dặm, gửi tin tức tới chỗ Phượng Vũ.

Nói đi thì cũng phải nói lại Ảnh công tử cũng thật sự là phong nhã, chỉ thấy một con chim nhỏ sẫm màu đuôi dài mang theo đoàn sáng màu tím lưu quang xuyên tường lọt vào, ở giữa không trung xoay quanh hai vòng mới dừng ở đầu vai Phượng Vũ, ở bên tai Phượng Vũ thì thầm vài câu, lập tức trong nháy mắt tan biến, hóa thành một mảng ráng màu.

Phượng Vũ biết tin, vội vàng nói với hai người: ” Tìm được Đức Âm rồi, rời khỏi Nguyệt Cung, đang ở chỗ của Hiên Viên Cực Ngọc.”

“Vậy ta đây lên đường đi tìm hắn!” Long Sách lập tức muốn khởi hành, lại bị Phượng Vũ giữ chặt: “Thành chủ Long Sách đừng vội, chuyện ngươi đáp ứng chúng ta còn chưa có làm xong đâu!”

“Hừ, được rồi.” Long Sách nghĩ thầm dù sao mình chỉ là một người đứng đầu võ lâm, không tội gì phải đắc tội với thần tiên, vì thế lấy ra giấy bút, bắt đầu suy nghĩ tình tiết chuyện khổ.

Thượng Hi nói với Phượng Vũ: “Chim ú, hiện tại có cần đi trước đem Mộ Dung Đức Âm biến trở về hay không?”

Chim ú tự tin nói: “Không cần, pháp thuật của ta có thể điều khiển. Hãy xem thuật hoàn nguyên ngàn dặm của ta này.”

Dứt lời, liền tiêu sái búng tay cái tách.

Piu

Vừa vặn Tiểu Đức Âm đang bị Cực Ngọc ôm vào trong lòng, chỉ có thể ‘xoẹt’ một tiếng, quần áo bị xé rách, thân hình Tiểu Đức Âm thoáng cái cấp tốc lớn dần, chỉ một lát, cả người trần truồng, so với Cực Ngọc còn cao hơn rất nhiều Đức Âm cả người trần trụi mờ mịt mà đem Cực Ngọc đè ngã xuống đất.

“A a a a a a!!! Mộ Dung Đức Âm ngươi cái tên khốn kiếp này!!!” Một tia hi vọng cuối cùng của Cực Ngọc rốt cục cũng tan biến.

Trên người Mộ Dung Đức Âm một thân quần áo rách nát, mờ mịt nhìn nhìn Cực Ngọc, đột nhiên mắt nhắm lại, té xỉu.

Huynh trưởng là người thông tỏ mọi việc đã từng dạy —— gặp phải tình huống xấu hổ thân là mỹ nhân thì ngươi cứ trực tiếp té xỉu đi! Mỹ nhân té xỉu luôn sẽ có người tiếp được, yên tâm đi.

Hiên Viên Cực Ngọc hạ triều, đi thẳng tới tẩm cung bên cạnh phòng ngủ của mình, hỏi thái y đang nơm nớp lo sợ:

“Tình huống của hắn như thế nào?”

“Khởi bẩm bệ hạ, hết thảy tựa hồ bình thường, chính là không biết nguyên nhân gì, người còn chưa có tỉnh lại. Có lẽ là cái loại thuật hoàn đồng trong truyền thuyết này quá mức bá đạo, bị thương nguyên khí…” Thái y bịa chuyện nói, dù sao cũng chưa đoán ra nguyên nhân phát bệnh, cứ dứt khoát soạn một cái cớ tốt lắm.

“Rõ rồi, đi xuống đi, dùng linh chi cửu khúc ngàn năm trong kho ra làm thuốc.” Hiên Viên Cực Ngọc bình tĩnh nói.

“Bệ hạ! Linh chi Cửu khúc chính là vật vô giá a!”

“Sai ngươi đi thì ngươi phải đi! Bằng không chém đầu của ngươi!” Hiên Viên Cực Ngọc khí phách nói.

“Chờ chút, ta mới không ăn cái cửu khúc cỏ linh chi gì kia đâu.” Mộ Dung Đức Âm đột nhiên mở to mắt nói.

Lần này Hiên Viên Cực Ngọc quả thật không có lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngược lại lão luyện lạnh lùng cười: “Quả nhiên ngươi giả bộ, cỏ linh chi kia cũng không phải để cho ngươi ăn, là cho ái phi của ta ăn, vì trong bụng của nàng mang long chủng. Mộ Dung Đức Âm, ta nói rồi, ta tuyệt sẽ không tiếp tục niệm tình ngươi mà quan tâm tới ngươi, cho nên chết sống của ngươi, không có quan hệ gì với ta!”

“Thiết.” Mộ Dung Đức Âm ( ⊙ ⊙) “Ngươi mới bao nhiêu chứ, còn nói gì long chủng.”

Cái trán Hiên Viên Cực Ngọc toát ra gân xanh, cố gắng khuyên cáo bản thân mình không nên bị Mộ Dung Đức Âm bắt nạt đi, vì thế tiếp tục dùng giọng điệu núi băng nói: “Đừng có đổi chủ đề với ta! Mộ Dung Đức Âm, ngươi liên tiếp mạo phạm tới nghịch lân của trẫm, luận tội thì phải chém! Người đến, đem hắn giải vào thiên lao!”

Tiểu hoàng đế hoàn toàn bạo phát.

Mộ Dung Đức Âm cứ như vậy bị người đẩy vào thiên lao âm u, ngồi ở trên một đống rơm rạ, tay chân đều bị xiềng xích khóa lại.

Sau khi ăn một bữa cơm thịt gà ti cùng với món xương sườn chiên, Mộ Dung Đức Âm nằm ở trên đệm chăn cỏ, lẳng lặng chờ.

Tự nhiên, ở trong thiên lao này có rất nhiều cơ sở ngầm của Mộ Dung Long Sách, ưu đãi Long Sách dành cho Đức Âm mình thương yêu nhất cũng dốc hết sức.

Nửa đêm, bên ngoài địa lao truyền tới tin tức, nói tiểu hoàng đế đêm tới tới thăm thiên lao, lao đầu vội vàng đem đồ ăn thừa Đức Âm để lại thủ tiêu, thay thế bằng nước thịt luộc nhạt bánh mỳ thiu.

Hiên Viên Cực Ngọc bất ngờ tới cửa, ở dưới sự dẫn dắt của lao đầu đi vào trong địa lao, còn cách lưới sắt nhìn Mộ Dung Đức Âm đang cúi đầu bên trong.

Tay chân của Mộ Dung Đức Âm đều bị khóa lại, chỉ có điều theo như Cực Ngọc biết, công lực của Mộ Dung Đức Âm kinh người, đám khóa sắt này cho dù có phiền toái hơn nữa thì hẳn cũng không khóa được hắn.

Vì thế liền hỏi: “Mộ Dung Đức Âm, ngươi thành thật chờ trẫm dùng hình sao?”

Mộ Dung Đức Âm cũng không ngẩng đầu lên, chính là lạnh lùng nói: “Công lực của ta chưa khôi phục, tự nhiên là mặc cho ngươi xâu xé.”

Hiên Viên Cực Ngọc lập tức lại đau lòng, đè l*ng ngực lại lui về phía sau một bước, sau đó cảnh cáo chính mình: không được thương hại! Mùi vị vạn kiếp bất phục còn chưa niếm đủ sao!

Khóe mắt lơ đãng thoáng nhìn mâm cơm bày biện trên mặt đất.

“Ngươi mấy ngày nay ăn chính là mấy thứ này?” Hiên Viên Cực Ngọc nhìn thấy bánh mỳ đen sẫm kia, trong lòng lại càng bị siết chặt.

“Ngươi biết rõ còn cố hỏi sao? Ngươi không phải cố ý xem ta như con chó mà làm nhục nhã hay sao?” Mộ Dung Đức Âm cười lạnh.

Hiên Viên Cực Ngọc thở hổn hển mấy hơi, không nghĩ tới ý nghĩ trả thù đã thành công, đổi lại trong lòng cũng là từng đợt đau như đao cắt. Hắn bướng bỉnh không muốn cúi đầu, cắn răng nói: “Đúng vậy! Ta chính là muốn để cho ngươi thử nếm thử mùi vị heo chó không bằng! Người đến! Đem hắn gác lên cái giá hình!”

Mấy ngục tốt đành phải đem Mộ Dung Đức Âm lôi ra, trói lên trên giá.

“Bệ hạ, là muốn dùng ghế hùm hay là là muốn dùng roi, là muốn dùng cây thăm bằng trúc kẹp ngón tay hay cắt thịt?” Thái giám đằng sau nịnh hót hỏi.

“Roi!” Hiên Viên Cực Ngọc nghe tới mấy hình phạt này sắp sửa hít thở không thông.

Ngục tốt liếc mắt nhìn nhau, lấy roi, giả bộ quất trên người Đức Âm —— bằng kỹ thuật mấy chục năm trong nghề của bọn hắn, hoàn toàn có thể làm được quất roi mà chỉ rách quần áo không tổn thương da thịt, lừa bịp tiểu hoàng đế thì khỏi phải bàn.

“Để cho! Ta tự mình đến!” Hiên Viên Cực Ngọc vẫn là sợ quất làm người nọ bị thương, dù sao hiện tại công lực người nọ hoàn toàn biến mất thân thể suy yếu, lại không được ăn cơm đàng hoàng, vì thế đoạt lấy roi, nắm ở trong tay.

“Này!” Mộ Dung Đức Âm = = hắn cũng không muốn bị tiểu hoàng đế quất.

“Sợ sao!” Hiên Viên Cực Ngọc cầm lấy roi ở trước mặt Mộ Dung Đức Âm quơ quơ, đe doạ nói: “Trẫm muốn khiến cho ngươi sống không bằng chết!”

Vì thế ‘soàn soạt’ một tiếng rút roi, tim vắt ngang trút xuống.

Ba tiếng vùn vụt giòn tan, mấy roi dừng ở trên vai Đức Âm, Mộ Dung Đức Âm bị quất có chút nhức nhói, cơn tức nhất thời xông tới: “Hiên Viên Cực Ngọc!”

“Để trẫm cho ngươi bài học sau này đừng hòng ngỗ nghịch ý trẫm!” Hiên Viên Cực Ngọc trút roi thứ nhất, tay nhịn không được run rẩy.

Mộ Dung Đức Âm quả thực muốn ngay lập tức giãy khỏi xiềng xích đạp bay tên trứng thối tiểu cổ hủ này, nhưng mà nghĩ lại bây giờ dù sao hắn cũng là quân cờ quan trọng giữa Ma giáo và Băng Tiễu Thành, suy tư một phen lời Long Sách dạy bảo, vì thế tiện thể thốt lên: “Hiên Viên Cực Ngọc, ta chết cũng không để cho ngươi vũ nhục! Ta muốn cắn lưỡi tự sát!”

Hiên Viên Cực Ngọc có chút hốt hoảng, hắn giật mình nhớ tới Mộ Dung Đức Âm cũng là loại người kiêu ngạo quật cường, hắn tuyệt đối sẽ làm được cái việc cắn lưỡi tự sát này! Huống hồ vừa rồi chính tay mình giống như là đã vũ nhục hắn!

Vì thế vội vàng quăng ném cái roi, với ngón tay vào trong miệng của hắn, kêu lên: “Không được cắn lưỡi!! Người đến! Người đâu mau tới! Mau truyền thái y! A a a a!!”

Lililicat

Phong

Đọc truyện chữ Full