Mộ Viễn Hàng lạnh lùng nói với Mộ Hồng: “Mộ Thần đã giao bản đồ mà chúng ta kẹp trong sách cho Mộ Viễn Phong rồi, hiện tại Mộ Viễn Phong đã có phòng bị với chúng ta.”
Mộ Hồng trừng lớn mắt không dám tin, “Sao có thể?”
Mộ Viễn Hàng hít sâu một hơi, “Chuyện Phá Linh Đan, Mộ Viễn Phong đã có phòng bị, nếu muốn xuống tay lần nữa thì chỉ sợ rất khó khăn.”
Mộ Hồng cắn răng, “Điều đó không có khả năng!” Tên Mộ Thần kia luôn không có đầu óc mà, lần này sao lại đột nhiên thông minh?
“Mộ Thần đã thăng cấp lên võ đồ chín sao.” Mộ Viễn Hàng bỗng nhiên nói.
Sắc mặt Mộ Hồng biến đổi, không tin tưởng hét lên: “Sao có thể?!!!” Mộ Thần chỉ mới vừa thăng cấp võ đồ tám sao, giờ mới qua vài ngày liền lên chín sao?
Mộ Viễn Hàng đỡ trán, nói: “Mộ Thần từ sau khi bị Trang Du cự tuyệt thì tâm tính liền biến lớn, hiện tại không thể khinh thường hắn được!”
Mộ Hồng cắn chặt răng, “Bị Trang Du cự tuyệt thì kích thích Mộ Thần lớn vậy sao?”
Mộ Viễn Hàng nhún vai, “Ai biết được, nhưng tên Trang Du kia đích thật là một nhân tài, người bị hắn mê muội có không ít đâu.”
… …
“Thạch Đầu, tiền thính có vài vị khách nhân đặc biệt vừa đến, ngươi mau chân lên nhìn đi.” Gã sai vặt rửa đồ ăn A Mộc đi tới nói.
Diệp Thạch nhìn người tới, nhăn mày hỏi: “Người tới là ai?”
“Trang Du dẫn theo vài người tới đây, đều là thiếu niên nổi tiếng tài giỏi của thành chúng ta. Trang Du thiếu gia cũng thật bản lĩnh, mỗi lần mang người tới đều không giống cũ, nhưng mà điều kiện lại tốt như nhau.” A Mộc ghen tị nói.
Sắc mặt Diệp Thạch hơi đổi, hỏi: “Diện mạo của Trang Du rất xinh đẹp sao?”
A Mộc gật đầu, “Tất nhiên là xinh đẹp rồi, bằng không người bên cạnh hắn cũng không đến mức thay đổi một người lại một người.”
Sắc mặt Trần Đạt cũng hơi đổi, hỏi: “Mộ Thần Mộ thiếu có ở đấy không?”
A Mộc lắc đầu nói: “Hắn không có ở đấy. Mà nói đến cũng kỳ quái, Mộ Thần thiếu gia gần đây vẫn không lộ diện, trước kia hắn thích nhất chính là đùa giỡn người ta, gần đây lại an phận đến mức có chút không giống hắn.”
Trần Đạt nhìn A Mộc, không ngừng cố gắng hỏi: “Hắn gần đây đang làm gì?”
A Mộc lắc đầu nhún vai, “Ai biết được.”
Trần Đạt nhìn Diệp Thạch một cái, hỏi: “Thạch Đầu, con có muốn đi không?”
Diệp Thạch chắc như đinh đóng cột mà lắc đầu, “Không đi!” Lén lút nhìn người trong lòng của Mộ Thần, chuyện ngu xuẩn như thế, y mới mặc kệ!
Trần Đạt bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Diệp Thạch.
“… …” jv2412
Trang Du ngồi cạnh bàn, chung quanh vây quanh một vòng thiếu niên.
“Trần huynh, gần đây không thấy Mộ huynh, hắn đang làm gì vậy?” Tôn Vũ tò mò hỏi.
Trần Mạc Nhiên cười lạnh, “Người này gần đây học đại cô nương tránh trong nhà, cũng có lẽ là tránh trong nhà sinh hài tử rồi.”
Tôn Vũ cười nói: “Trần huynh thật biết nói đùa.”
“Chuẩn bị tới đấu giá hội rồi, Mộ Thần chắc sẽ xuất hiện thôi.” Tôn Vũ nói.
Trần Mạc Nhiên gật đầu, “Chắc vậy đi.”
“Không biết trên người Mộ Thần có bao nhiêu nguyên thạch, vài người chúng ta gom lại, nói không chừng có thể mua được Băng Liên Thủy.” Tôn Vũ nghĩ nghĩ.
Trang Du muốn Băng Liên Thủy, nhưng mà thật sự là quá mắc, bọn họ muốn làm mỹ nhân vui vẻ, nhưng đại giới lại quá lớn, chịu không nổi!
Trang Du xấu hổ cười, “Làm phiền mọi người vì Trang Du hao tâm tổn trí, Băng Liên Thủy quá mắc, mọi người không cần tiêu pha đâu.”
Tôn Vũ không cho là đúng, nói: “A Du, ngươi đừng nói như vậy, có cơ hội thì mọi người liền tranh thủ một chút.”
Trang Du cúi đầu cười ngại ngùng.
“Kỳ thật, Mộ Viễn Phong là luyện đan sư, Mộ Thần chỉ cần tùy tiện bán hai viên đan dược của phụ thân hắn là có thể gom đủ nguyên thạch rồi, chỉ là người này gần đây quá keo kiệt!” Trần Mạc Nhiên tức giận nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 15: Trang Du
Chương 15: Trang Du