*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới chân thiên tử, hoàng thành làm gốc.
Trên đường kinh thành tựa hồ vĩnh viễn luôn là tình cảnh náo nhiệt nhốn nháo, vì thế tự nhiên cũng tránh không được trường hợp xuất hiện chuyện náo loạn khắc khẩu.
Ví dụ như lần này trình diễn tiết mục đệ tử hoàn khố đùa giỡn thiếu nữ bán mình táng phụ.
* đệ tử hoàn khố: con cháu của các gia tộc giàu có
* bán mình táng phụ: bán mình để lấy tiền chôn cất cho cha
—– Chẳng qua, vị ‘đệ tử hoàn khố’ này lớn lên tựa hồ… có chút quá mức xinh đẹp.
Đứng ở trước mặt thiếu nữ thanh tú điềm đạm đáng yêu mặc đồ tang là một vị công tử y phục rực rỡ, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, mi mục như họa, dáng người thanh nhã. Hắn cầm trong tay quạt xếp, trường bào đỏ thẫm hoa lệ dưới ánh mặt trời bao phủ một tầng vầng sáng, càng thêm diễm lệ, mị hoặc phong lưu. Nhìn khuôn mặt, một đôi phượng mâu đa tình sáng lấp lánh, môi đỏ mọng hơi cong lên mềm mại kiều diễm. Lãnh đạm như băng lại kiêu ngạo như lửa, dung mạo thanh lịch tao nhã lại không mất đi tôn quý, mang theo xinh đẹp mê hoặc lòng người, quả nhiên là một vị quý công tử phong lưu văn nhã phong thần dục tú.
* mặt như quan ngọc: mặt như ngọc trên mũ, mô tả nam nhân mặt trắng đẹp như ngọc, thường để chỉ công tử bột chỉ có vẻ ngoài hoặc chỉ nam nhân có khuôn mặt xinh đẹp
* phong thần dục tú: ý nói bao nhiêu cái đẹp, cái xuất sắc đều quy tụ trên người một người
Chỉ thấy công tử dùng quạt xếp nhẹ nhàng nâng lên cằm thiếu nữ, thanh âm như ngậm ở đầu lưỡi, ôn nhu lại ái muội, khiến thiếu nữ không khỏi có chút đỏ mặt, “Cô nương nhìn đáng yêu động lòng người thế này, nhất là khi khóc lại càng có một phen phong tình khác, chẳng qua…”
Hắn lại nhẹ nhàng nở nụ cười, phong lưu tuấn nhã đến cực điểm, “Ai lại nỡ làm cho một vị mỹ nhân đáng yêu giống ngươi thương tâm cơ chứ? Cô nương không bằng đi cùng bản công tử, sẽ không để ngươi vì vài chuyện không thoải mái kia mà thương tâm khổ sở, như thế nào?”
Thiếu nữ cắn cắn môi, trên mặt xẹt qua một tia mừng thầm, rồi sau đó lê hoa đái vũ khóc lóc kể lể một phen thân thể đau khổ của mình, nhìn công tử phong lưu tôn quý tuấn nhã trước mắt, trong con ngươi dần dần tăng thêm cảm kích cùng ái mộ, có chút nghẹn ngào nói, “Nếu công tử có thể giúp đỡ dân nữ đem phụ thân an táng êm đẹp, cho dù là làm cái gì, dân nữ đều cam tâm tình nguyện…”
“Như vậy cũng được coi là mỹ nhân?” Thanh âm trầm thấp lười biếng mang theo rõ ràng cười nhạo vang lên. Thanh niên một thân mãng bào mặc sắc được làm từ lụa Thiên Hương, khí thế bức người từ trong đám người chậm rãi đi ra, như cười như không nhìn về phía công tử đang quay đầu lại nhìn mình, “So với mỹ mạo của công tử một phần vạn cũng không sánh bằng, cũng dám được gọi là mỹ nhân?”
* mãng bào: y phục quan lại thời nhà Thanh
* lụa Thiên Hương: là một loại lụa được dệt từ tơ tằm
* mặc sắc: màu đen của mực nước
Thiếu nữ sắc mặt nhất thời lúc đỏ lúc trắng, thân thể lung lay sắp đổ hiển nhiên nổi giận đến cực điểm.
Mà vị công tử rõ ràng bị đùa giỡn kia thần sắc lại tự nhiên mỉm cười, đuôi lông mày mang theo một tia ôn nhã phong lưu, “Trăm triệu không sánh được bằng dung mạo chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn của vị công tử này, nếu luận tuyệt sắc, ta thật sự mặc cảm.”
Cái đệch, những lời này thật sự là rất độc a!
Đám người vây ở xung quanh xem kịch nhất thời ồ lên, đều đem ánh mắt sợ hãi dừng ở trên người vị công tử độc mồm.
Thanh niên tuấn mỹ trái lại cũng không tức giận, thu lại khí thế lãnh liệt bá đạo, hoàn toàn không chút nào xấu hổ tiếp nhận lời ca ngợi kia, “Cảm ơn khích lệ, ta cũng biết mình lớn lên so với nữ nhân kia đẹp hơn.”
Công tử: “…”
Thiếu nữ: “…”
Mọi người: “…”
Thiếu nữ một lần nữa bị trào phúng rốt cuộc nhịn không được bật khóc, lê hoa đái vũ đau khổ chỉ trích nói, “Dân nữ cũng không biết khi nào thì đắc tội với vị công tử này, khiến công tử nhục nhã, nhục nhã dân nữ như vậy!”
Thanh niên tuấn mỹ khinh thường liếc nàng một cái, biếng nhác không chút khách khí nói, “Xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ.”
* xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ: chỉ những người hay tự đề cao bản thân
Thiếu nữ sắc mặt một trận trắng lại một trận xanh, không khỏi đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ hướng về phía công tử bên cạnh.
Nhưng mà không đợi công tử kia mở miệng, thanh niên tuấn mỹ lại tà khí mỉm cười, “Cho nên nếu mua nàng còn không bằng mua ta, ít nhất ta so với nàng đẹp hơn, không phải sao?”
Công tử: “…” Này.
Mọi người: “…” Chờ một chút, có phải hay không cách thức xem kịch của bọn họ không đúng!!
Công tử trầm mặc trong phút chốc, thanh niên đối diện này da mặt quả thực dày khó ai sánh bằng. Vì thế hắn vung quạt xếp, động tác tiêu sái giắt ở trên đai lưng, liền giống như không có việc gì xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ôi chào, công tử chớ đi a, ngươi còn chưa nói có muốn mua ta hay không nha.” Thanh âm trêu đùa ái muội xa xa truyền tới, thanh niên tuấn mỹ ngữ khí hấp dẫn nói, “Thật sự không hỏi xem ta bán bao nhiêu tiền sao, rất rẻ nha ~”
Công tử cước bộ có chút lảo đảo, tốc độ rời đi không khỏi nhanh hơn.
Xa xa truyền đến tiếng cười to của thanh niên.
“Tên hỗn đản kia, đều là lỗi của tên hỗn đản kia!” Lăng Mộ Ngôn đen mặt khó thở kêu lên, sau đó nâng mắt trừng thị vệ Lăng Uyên không biết từ khi nào đã yên lặng đi theo phía sau, “Chủ tử nhà ngươi không phải thứ gì tốt, biểu muội của chủ tử nhà ngươi cũng đồng dạng không phải thứ gì tốt!”
* biểu muội: em gái họ bên ngoại
Lăng Uyên: “…”
Gã trầm mặt trong chốc lát, có chút do dự thử hỏi, “Chuyện này… liên quan gì tới biểu muội của chủ tử?”
Lăng Mộ Ngôn kinh ngạc nhìn lại, “Ngươi không thấy người vừa mới đi ra kia là ai sao?”
Lăng Uyên yên lặng lắc đầu, sau đó cổ đột nhiên cứng ngắc, kinh hách trừng lớn mắt, “Công, công tử, người là nói —–”
“Hừ, bức họa lần trước tên hỗn đản Uất Trì Lạc kia cho ta xem chính là bộ dạng nữ phẫn nam trang của biểu muội hắn, ta làm sao có thể không nhận ra?” Lăng Mộ Ngôn hổn hển nói, “Không chỉ yêu thích nam trang, cư, cư nhiên còn lỗ mãng, lỗ mãng như thế, thật sự là không còn thể thống gì!”
Lăng Uyên: “…” Nói cứ như công tử người rất tuân theo khuôn phép cũ vậy.
“Nếu không phải bởi vì tên hỗn đản kia làm ta tức giận, ta cũng sẽ không gặp phải biểu muội của hắn, lại càng sẽ không…” Lăng Mộ Ngôn nói xong hai má nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, như hỏa diễm trên đỉnh tuyết sơn, rực rỡ kinh người, “Tóm lại đều là lỗi của tên hỗn đản Uất Trì Lạc!”
Lăng Uyên: “…” Chủ tử, nếu ngài còn không đến, công tử liền thực sự bị tức tới nói năng lộn xộn.
Lại nói tiếp, vị biểu muội kia của chủ tử cũng thật là lợi hại, khó trách sẽ được chủ tử xem như người thừa kế tương lai để bồi dưỡng. Lăng Uyên mặt than nghiêm túc theo sát phía sau công tử càng chạy càng nhanh, bắt đầu miên man suy nghĩ tựa như đi vào cõi thần tiên.
Thế giới lần này bối cảnh là cổ đại không có trong lịch sử, Tam Hoàng tử Uất Trì Lạc khi còn nhỏ bởi vì mẫu phi bị vu oan thông dâm dâm loạn ban thưởng chết mà kinh hách trở nên ngu dại, thường xuyên bị huynh đệ âm trầm bắt nạt trào phúng, về sau bị tạm thời đưa tới nhà bạn tốt của huynh trưởng mẫu phi – Lăng gia gửi nuôi. Y vẫn luôn chịu nhục giấu tài, cho đến lúc âm thầm có được thế lực có thể tự bảo vệ bản thân, mới sát cha thí huynh, đem hết thảy thành viên hoàng thất giết không còn một mảnh, cuối cùng đoạt vị đăng cơ.
Uất Trì Lạc bạc tình thị huyết tàn nhẫn, tàn bạo lãnh huyết khắc nghiệt, đối với bản thân ngoan độc, đối với người khác càng ác hơn, thậm chí có thể bởi vì nô tài tự tiện tiến vào thư phòng mà sai người kéo ra ngoài vùi vào trong tuyết tươi sống đông chết, là thuộc tính cực kỳ bạo quân.
Nữ chủ Ôn Dục Khanh là biểu muội của Uất Trì Lạc, sau khi Ôn thị – mẫu phi của Uất Trì Lạc bị tru di cửu tộc, nàng là người duy nhất có thể trốn thoát, sau đó được Uất Trì Lạc cứu.
Uất Trì Lạc sớm đã bị cung phi hạ tuyệt dục dược, mà huyết mạch hoàng thất lại bị y giết sạch, cho nên cuối cùng liền đem biểu muội thủ đoạn đồng dạng sắc bén tàn nhẫn nâng lên ngôi vị Hoàng đế, trong khoảng thời gian đó hai người lại ngầm sinh ra tình cảm.
* cung phi: phi tần trong cung
* tuyệt dục dược: thuốc tuyệt dục, làm cho người sử dụng bị vô sinh
Uất Trì Lạc cùng Ôn Dục Khanh đều người ngang ngược bất kham làm trái luân thường đạo lý, luôn muốn làm cái gì liền làm cái đó, vì thế ở sau khi phát hiện có tình cảm liền không để ý tới ánh mắt của thế nhân, thoải mái lập gia đình. Mà kết hôn chưa được ba tháng, Ôn Dục Khanh liền phát hiện bản thân có thai, vẫn tưởng rằng mình sẽ không thể lưu lại hậu đại, Uất Trì Lạc cũng vì thế mà kinh hỉ không thôi.
Vì thế truyền thuyết liên quan tới ‘Nữ hoàng khuynh thế’ đến đây liền viên mãn HE.
Về phần mối tình đầu của nữ chủ Ôn Dục Khanh, thực ra là vị tiểu công tử của Lăng gia Lăng Mộ Ngôn lúc trước được Uất Trì Lạc thu nhận giúp đỡ kia. Ôn Dục Khanh luôn luôn yêu thích nam trang, tại lần đầu tiên cùng Lăng Mộ Ngôn gặp mặt liền đối với hắn thập phần cảm thấy hứng thú, cho nên lên tiếng trêu ghẹo, sau vài lần tiếp xúc không khỏi đối với Lăng Mộ Ngôn vị quý công tử thoạt nhìn phong lưu kỳ thực ngây thơ này dần dần dâng lên hảo cảm. Tuy nhiên sau khi Lăng Mộ Ngôn lập gia đình, nàng cũng sắp đăng cơ trở thành Nữ hoàng, liền đúng lúc chặt đứt tình cảm.
Lăng Mộ Ngôn bị truyền tống đến đây năm bảy tuổi, nam chủ Uất Trì Lạc cũng tại thời gian này vừa mới bị đưa tới gửi nuôi mà thôi.
~ ~ ~ ~ ~
* mãng bào:
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mối Tình Đầu Nghịch Tập Hệ Thống
Chương 123: Mối tình đầu công tử
Chương 123: Mối tình đầu công tử