DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phi Chính Quy Luyến Ái
Chương 69: Đả kích

Lúc này Lục Diêu tiếp tục hạ độ khó cho mình, tới thế giới tu chân, thuận tay nhặt được một đứa nhỏ khoảng bốn tuổi bên ven đường.

Căn cứ thành quả thực nghiệm mấy lần trước, trước mắt ngay cả một người Lục Diêu cũng chưa bồi dưỡng thành công, mà trị số bệnh thần kinh của các thành viên trong hệ thống lại thẳng tắp bay lên, Lục Diêu quyết định chí ít phải dưỡng thành được một người có lối suy nghĩ ăn khớp với bình thường, nếu ngay cả cái này còn thất bại thì hắn cũng chịu thua rồi.

Đại khái bởi vì hiện tại đúng ngày trời đông giá rét, Lục Diêu tiến vào đúng vùng biên cảnh, tóm lại hắn thấy hai bên đường đổ nát, không hề ít người quần áo tả tơi, có trẻ con cũng có người lớn, ngày ấy tuyết rơi rất dày.

Lục Diêu chú ý tới trong đó có một nam hài gần bốn tuổi, bởi vì bộ dạng nó khác với những người khác. Khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu còn bẩn hề hề, vẻ mặt cũng không như người khác biểu hiện thống khổ tuyệt vọng hay khát cầu, mà là bình tĩnh, đạm mạc nhìn không trung dầy đặc mây đen.

Nổi lên hứng thú với nam hài, Lục Diêu liền để cho nam hài thấy được mình, hắn hỏi: “Vì sao lại bình tĩnh như vậy? Không muốn được cứu sao?”

Nam hài thấy được Lục Diêu, vẻ mặt cũng không đổi, “Không có người đến cứu chúng ta. Cho nên có ảo tưởng cỡ nào cũng không có ý nghĩa.”

“Vì sao lại cho là như vậy?” Lục Diêu vốn tưởng rằng nhân loại nhìn thấy bộ dạng chùm sáng của hắn hẳn là rất bất khả tư nghị, nhưng đây đã là lần thứ tư, sao mấy người này lại lãnh tính như vậy nhỉ?

Có lẽ cảm thấy nhìn không trung vô vị thực nhàm chán, nam hài nảy sinh mong muốn nói chuyện, nó còn nghiêm túc trả lời: “Thần tiên nhân từ gì đó đều là gạt người. Trước kia cũng có người nói với ta sẽ có đại tiên thần thông quảng đại tới cứu chúng ta, nhưng bốn ngày sau hắn đã chết đói. Quan phủ cũng không nhàn hạ mà bận tâm tới sống chết của chúng ta, ta không tin có người sẽ cứu trợ một cái kẻ không liên quan.”

Ở trong mắt những người khác, là nam hài tự nhiên lầm bầm, nhưng không ai liếc mắt tới —— khi tính mạng đã bước tới điểm cuối, mặc kệ là xuất hiện ảo giác hay thần chí không rõ thì cũng chẳng có gì để ngạc nhiên.

“Đi theo ta.”

Sau khi nói xong Lục Diêu bay đi một quãng, phát hiện nam hài không nghe lời đi theo. Nghĩ nếu quang minh chính đại kéo người bay theo tựa hồ dễ làm người khác chú ý, vì thế Lục Diêu dứt khoát đoạt lấy quyền khống chế thân thể nam hài, chỉ huy đứa nhỏ rốt cục cũng lộ vẻ kinh ngạc đi theo mình tới vùng hoang vu dã ngoại.

Đi tới một khoảng trống không người, Lục Diêu bắt đầu đánh giá nam hài, để xác định xem mình nên cung cấp cái gì mới không để đối phương chết đói chết rét, dù sao đứa nhỏ nhân loại cũng thực yếu ớt.

Từ thân thể hơi hơi run rẩy của đối phương có thể thấy nó đang rất lạnh, giữa mặt đất trống trơn bỗng xuất hiện một gian phòng nhỏ, còn rộng rãi hơn nhà dân chúng bình thường rất nhiều, Lục Diêu còn sắp đủ bàn ghế giường tủ gì đó. Chỉ huy đứa nhỏ vào nhà, Lục Diêu lại ‘làm ra’ đồ ăn phong phú và xiêm y ấm áp, cảm thấy hẳn là không quên gì nữa.

“Còn cần cái gì nữa không?”

Chú ý tới nam hài đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, Lục Diêu lại vắt óc suy nghĩ, căn cứ theo sách nói suy nghĩ của đứa nhỏ này trước kia hẳn là liều mạng nghĩ cách sinh tồn, thế nhưng ngẫm lại ba người trước cũng không giống tâm lý nhân loại được viết trong sách, có lẽ là sách này cũng không đủ chuẩn xác.

Dù sao ban đầu ai lại nghĩ về nó chứ, là mình vận khí không tốt liên tiếp lựa chọn bốn bản lỗi của tạo hóa đi.

Đối mặt với lực hấp dẫn thật lớn của đồ ăn và xiêm y, nam hài không lập tức nhào tới, mà dò hỏi trước, “Cái này cho ta, muốn hồi báo cái gì?”

“Không cần.”

Nam hài không nói gì, yên lặng nhìn chằm chằm Lục Diêu, tựa hồ nếu hắn không nói ra yêu cầu của bản thân thì sẽ ăn đồ ăn trên bàn.

“Nếu ngươi kiên trì như vậy, vậy lấy thân báo đáp đi.” Từ này là lúc trước Lục Dật Văn đã nói với Lục Diêu, trước kia tuy rằng cũng nghe người khác nói một hai lần, nhưng Lục Diêu cũng không để ý nghiên cứu hàm nghĩa của nó, thẳng cho đến thời gian trước, Lục Dật Văn nói ý của câu này cũng giống như y gia nhập hệ thống, song phương thành lập khế ước vậy.

Hiển nhiên, nam hài cũng không bị người ta dạy sai như Lục Diêu, chỉ thấy nó lộ ra vẻ mặt vô cùng hoang mang, “Chỉ như vậy? Ta là nam nhi, hơn nữa cũng không có mấy gì đáng giá.” Thanh âm nghe hẳn là nam giới, không nghĩ tới chùm sáng nhìn qua thực thần bí này lại có long dương chi hảo. Nam hài cũng không cảm thấy khuất nhục mà do dự, chỉ là thật sự cảm thấy mình không đáng giá.

Cũng không phải tự ti, bộ dạng hiện tại của nam hài thật sự thấy thế nào cũng không thể làm người khác hứng trí, vừa gầy lại vừa nhỏ, hơn nữa còn bẩn hề hề, hoàn toàn che lấp khuôn mặt thanh tú, huống chi chỉ mới bốn tuổi, cho dù là quỷ háo sắc sợ cũng sẽ không liếc nó lấy một cái.

“Giá trị do ta đánh giá, mau ăn đi, nếu chết ta lại phải cố sức tìm người khác.”

Nếu lúc này Lục Diêu có thể lý giải chính xác hàm nghĩa từ ‘lấy thân báo đáp’, có lẽ hắn có thể phát hiện đứa nhỏ tựa hồ vô cùng không bình thường.

Rất nhanh đã lấp đầy bụng, nam hài lại nhìn về phía Lục Diêu, đặt câu hỏi, “Ngươi là thần tiên?”

“Không tính……” Lục Diêu tạm dừng một lát, lập tức không kiên nhẫn bỏ lại một câu “Chờ ở đây” liền biến mất.

Nguyên nhân đột nhiên rời đi, là do Thường Dục trước bị hắn tạm thời xử lý, đối phương không đã quấy rầy Lục Diêu khoảng ba tiếng rồi, cho dù không được một câu hồi âm cũng không thấy đình chỉ, ngược lại càng lúc càng hứng thú.

“Có việc?” Hiện thân trước mặt Thường Dục, ngữ khí của Lục Diêu rất không tốt.

“Đương nhiên.” Thường Dục giống như vô cùng thân thiết thành thạo ôm Lục Diêu vào lòng vuốt ve, “Ta muốn hỏi một chút, ngài tính khi nào thì giới thiệu những người khác nhận biết nhau một chút? Hai người kia hẳn là cũng giống ta có thể trực tiếp trao đổi với ngài thông qua ý thức đi, nghĩ vậy lại cảm thấy cực kỳ khó chịu a.”

“Các ngươi cần gì phải gặp mặt chứ?” Thoải mái giãy khỏi trói buộc của Thường Dục, Lục Diêu bây giờ vẫn có chút khó chịu, liền không khách khí mà quăng ngã đối phương xuống đất lần thứ không biết bao nhiêu.

Không chút phản kháng nằm dưới đất, Thường Dục cười cười, “Ngay cả bộ dạng tình địch thế nào cũng không biết, vậy rất đau xót nha? Hơn nữa ta nhận được một nhiệm vụ là tàn sát hàng loạt dân trong thành, nếu nhiệm vụ sau này có cái giống vậy, có thể sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy, đối phương hẳn là cũng không đơn giản đi?”

Lục Diêu nhận được thỉnh cầu như vậy cũng không phải lần đầu tiên, mặc kệ là Lục Dật Văn hay An Duy Tư, cũng không biết làm thế nào biết được có những người khác cùng “chơi trò chơi” này, cũng đều nhiều lần tỏ vẻ muốn ‘trao đổi tình cảm’ với những người khác một chút.

Tuy rằng không rõ vì cái gì bọn họ lại có ý tưởng này, nhưng Lục Diêu ngẫm lại cảm thấy cũng chẳng có vấn đề gì, chờ lần dưỡng thành này kết thúc liền cho mấy người gặp nhau đi, dù sao là bọn họ tự yêu cầu.

“Ta sẽ suy nghĩ. Chào.”

Lục Diêu sau khi trở về, nhìn thấy nam hài quả thật ngoan ngoãn im lặng ngồi trên ghế chờ hắn trở về.

“Tên của ngươi?”

“Không có. Ngươi thì sao?”

“Cũng vậy.” Hai kẻ không có tên muốn giới thiệu thật đúng là có điểm xấu hổ, nghĩ đến nhân loại không giống như mình, tựa hồ phải có tên, Lục Diêu nhân tiện nói, “Về sau ngươi gọi là Thanh Sơ.”

Thanh Sơ thuận theo gật gật đầu, giờ nó cũng có cái tên thuộc về mình. Nghĩ vậy, Thanh Sơ cảm thấy được bản thân nhiều ít cũng cảm nhận được cái gọi là ấm áp, liền ngẩng đầu hướng về phía chùm sáng, lộ ra một cái mỉm cười nho nhỏ lại trúc trắc, “Cám ơn.”

“Ngươi tạm thời ở lại đây.” Tạm dừng chốc lát, Lục Diêu lại bổ sung, “Ta cũng sẽ ở đây.”

“Vâng, ta sẽ cố gắng.” Suy nghĩ trong nội tâm Thanh Sơ chính là, sau này phải chú ý vẻ ngoài của mình hơn, cũng phải hiểu biết việc giữa nam với nam…… Khi đó Thanh Sơ cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ cảm thấy là để báo đáp Lục Diêu, hơn nữa nghĩ tới sẽ phát sinh quan hệ thân mật với đối phương, thấy có điểm vui vẻ.

Tóm lại loại ý tưởng này không phải một tiểu hài tử năm tuổi nên có.

Về phần Lục Diêu phát giác Thanh Sơ có lối suy nghĩ không quá bình thường, thì đã bảy năm sau rồi.

Bởi vì Thanh Sơ không thích thành trấn, cho nên bọn họ ở một nơi sâu trong rừng tương đối xa xôi, gần một thôn trang nhỏ, nhân số không nhiều lắm, nhưng cư dân thuần phác nhiệt tình.

Thanh Sơ tính tình thiên hướng lạnh lùng, tuy rằng vẫn là một thiếu niên, nhưng những năm gần đây tướng mạo lẫn khí chất đều đã phát triển không tầm thường, khuôn mặt nhỏ nhắn mặc dù cả ngày căng chặt, một bộ bất cẩu ngôn tiếu, nhưng đã có thể nhìn ra vẻ tuấn tú sau này, hơn nữa ngôn từ đều có vẻ thập phần thành thục, luôn bị lầm tưởng là công tử phú quý nào đó. Nhưng cũng phải thanh minh một câu, cho dù thoạt nhìn thực thành thục, nhưng Thanh Sơ là do Lục Diêu nuôi lớn, cho nên thành thục cũng chỉ là nhìn có vẻ vậy thôi.

Lục Diêu với Thanh Sơ đều là dạng không nói nhiều, cho nên hình thức ở chung của hai người phần lớn đều là trầm mặc. Lục Diêu cảm thấy thanh tịnh như vậy rất tốt, Thanh Sơ tự nhiên cũng thích cảm thụ lặng im làm bạn như vậy.

Lục Diêu vẫn nghĩ lần này hẳn là không có vấn đề gì, lại thêm hắn không thích động bất động liền xem xét tâm lý người khác, cho rằng như vậy bớt đi rất nhiều lạc thú, cho tới ngày đó hắn mới nảy sinh hoài nghi thực lớn đối với năng lực bản thân.

Ngày đó, Lục Diêu đi ra ngoài lượn lờ dạo chơi, khi trở về phòng nhỏ thì mặt trời đã lặn.

Trong phòng điểm một ngọn nến mờ nhạt, ánh sáng hôn ám làm không khí trong phòng có phần ái muội. Trong hoàn cảnh như vậy, Lục Diêu thấy đứa nhỏ mình nuôi dưỡng bảy năm đang khoác một lớp áo lót đơn bạc, ngoài ra không còn một mảnh vải, hai chân tạo hình chữ M ngồi trên giường, thấy mình trở về, liền lộ ra nụ cười nhu hòa lại thực khẩn trương.

“……” Trong hiểu biết hữu hạn của Lục Diêu đối với nhân loại, tư thế này hẳn chỉ xuất hiện khi hành phòng, “Ngươi đang làm cái gì?”

“Mười hai tuổi, đã đủ rồi. Ta rửa sạch rồi.” Thản nhiên nói, Thanh Sơ mặc dù ở trước mặt Lục Diêu luôn tùy ý hơn vẻ ngoài rất nhiều, nhưng không phải tùy ý đến như vậy.

Lần này lại là thế nào, cũng không thể do hắn nghĩ sai đi.

Giờ phút này hình tượng nội tâm của Lục Diêu đại khái là như thế này: OTL

Rốt cuộc sao lại xảy ra vấn đề? Mình có từng biểu lộ có ý nghĩ về phương diện đó với Thanh Sơ chứ?

Thông qua giáo huấn thảm khống lần này, Lục Diêu rốt cục cũng hiểu bản thân hoàn toàn không có thiên phú về phương diện giáo dục tiểu hài tử, cho nên ngày hôm sau hắn liền mang Thanh Sơ đi bái một chưởng môn môn phải tu tiên làm thầy, ôm suy nghĩ nếu là sự tồn tại đức cao vọng trọng trong nhân loại, vậy hẳn là còn có tia hi vọng cứu vãn.

Thanh Sơ vô cùng không tình nguyện với điều này, bởi vì về sau không còn cách nào ở riêng hai người vời Lục Diêu nữa. Chính thức bước vào Bạch Huyền phái, Thanh Sơ vốn đã ít biểu tình lại ngày càng nghiêm túc như lão nhân. Có lẽ tu tiên đối với y mà nói có điểm tốt duy nhất, chính là có thêm cơ hội tiếp cận Lục Diêu. Trong lòng Thanh Sơ, Lục Diêu là sự tồn tại không gì không làm được, nghĩ đến có thể sau này mình sẽ trở thành trợ lực cho đối phương mà không phải gánh nặng, tâm tình mới hơi dịu đi.

Nhưng trừ ưu điểm duy nhất ấy, Thanh Sơ chẳng có hảo cảm gì với Tu chân giới, vô luận là tiền bối dối trá hay sư huynh ồn ào kia, hơn nữa lúc mới bái sư, chưởng môn còn muốn đổi tên cho y, này là tuyệt đối không thể, Thanh Sơ vô luận thế nào cũng không nguyện ý bỏ cái tên mà Lục Diêu đã cho mình.

Đọc truyện chữ Full