DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm
Chương 17: Cậu sau này đổi sang bán mông đi, được giá hơn

Edit + Beta: Vịt

Lư Ninh đầy mặt biểu tình "Sao có thể như vậy", "Loại trùng hợp này quả thực giống như tình tiết tiểu thuyết" toàn bộ rơi vào trong mắt Thích Thiên Bách, hắn nheo mắt lại, hỏi: "Tin này là cậu gửi?"

"Không phải......"

Lư Ninh theo bản năng phủ nhận, một giây sau người ngồi bàn đối diện liền đứng lên đi về phía cậu, Lư Ninh muốn chạy trốn, lại bị Thích Thiên Bách tay nhanh mắt lẹ tóm được.

Đối phương thuần thục mà nắm hai cánh tay cậu, vặn một cái ra sau lưng, sau đó đem cả người cậu mặt hướng xuống ngã ở trên bàn. Lư Ninh giãy mấy cái mà không được, ngược lại thiếu chút nữa bị Thích Thiên Bách vặn phế đi.

Cậu cảm giác được tay người phía sau sờ trên người mình, sờ khắp túi cậu, sau đó cầm đi điện thoại di động. Lư Ninh khẩn trương một cái, giãy giụa tới lực độ càng lớn. Nhưng cậu càng phản kháng càng làm cho Thích Thiên Bách bất mãn, hắn dứt khoát nắm hai tay Lư Ninh hung hăng giơ lên, áp thẳng tới giữa xương bả vai, Lư Ninh cảm giác khớp xương hai bên bả vai mình khả năng đã bị vặn trật khớp.

Cậu đau tới đầy đầu mồ hôi, nhưng không thể động đậy chút nào.

"Anh......! Buông tôi ra! Anh là cường đạo sao! Trả điện thoại cho tôi!"

Thanh âm Lư Ninh hoàn toàn không rơi vào trong lỗ tai Thích Thiên Bách, bởi vì Thích Thiên Bách đang ngẩn người, xác thực mà nói, hắn đang nhìn một đoạn nhỏ eo sau lộ ra của Lư Ninh ngẩn người.

Thân thể này của Ninh Kinh Hồng không giống với thanh niên cường tráng, eo thân dẻo dai mà hơi gầy, quần áo cậu lúc giãy dụa vén lên một đoạn, lộ ra một đoạn eo sau kia vừa gầy lại hữu lực, da cậu lại đặc biệt trắng, hình xăm totem (*) xanh hồng giống như thêu hoa văn ở phía trên lan ra, đuôi rồng mảnh khảnh thay đổi thuận theo đuôi cột sống tiến thẳng vào dưới quần...... Thích Thiên Bách bị chói tới quáng mắt, hắn muốn sờ sờ eo cậu, muốn cởi xuống cho cậu để xem chút, thứ bên dưới rốt cuộc vẽ như nào.

((*) là những hình xăm vật thể tự nhiên, nhiều nhất làđộng vật. Các thím có thể ra gg để rõ hơn)

"Ê...... Ê!! Thích thiếu gia! Phiền ngài đại giá!"

Thích Thiên Bách bị tiếng thét hổn hển của Lư Nnh gọi lại thần trí, hắn kịp phản ứng mình nghĩ cái gì trong đầu, giống như bị nóng tới, "Vèo" một cái thu tay lại, hai cánh tay Lư Ninh bởi vì lực phản ứng giãy dụa hung hăng bắn ở trên mặt bàn, phát ra một tiếng "Rầm" thật lớn.

"Sss —!!!"

Lư Ninh hít một ngụm khí lạnh, bưng cùi chỏ dùng sức xoa. Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm mặt Lư Ninh ngẩn người chốc lát, cúi đầu lật điện thoại của cậu, Lư Ninh chẳng quan tâm giảm bớt đau đớn trên cùi trỏ, nghiêng người nhảy tới trên mặt đất, nhào qua đoạt điện thoại trong tay hắn. Thích Thiên Bách lập tức giơ cao cánh tay, ấn đầu Lư Ninh nhanh chóng mở mục tin nhắn ra.

Tin nhắn cuối cùng Lư Ninh dùng cái điện thoại này gửi đi chính là cái tin cầu cứu kia, Thích Thiên Bách túm Lư Ninh kéo cậu tới, cơ hồ dán điện thoại lên mắt cậu: "Nhìn rõ ràng chưa? Đây là cái gì?"

Lư Ninh há miệng, nói không ra lời.

"Cậu nói tin nhắn không phải cậu gửi, vậy cậu giải thích chút, đây là cái gì?"

Thích Thiên Bách thu chặt tay, trong lòng bàn tay một cái thuận mái tóc trơn trượt mềm mại làm cho hắn tâm viên ý mãn — hắn biết mình không nên ngay tại lúc này thất thần, lại càng không nên đối với đồng tính sinh ra ý nghĩ kỳ quái...... Nhưng mà hắn khắc chế không được.

Thích Thiên Bách còn nhớ rõ mình trước kia không phải như thế, này tất cả đều trách cậu ta......

"Ba!"

Hắn đang thất thần, điện thoại di động bị Lư Ninh ôm ở trong tay, Thích Thiên Bách phản ứng vẫn là nhanh hơn một bước, ngay sau đó giơ cao tay, tránh né cậu.

Thích Thiên Bách buông tay ra, Lư Ninh sợ lại bị hắn nắm được tóc, lui về phía sau mấy bước, người trước liền cười tiến tới gần cậu: "Tôi tạm thời tin cậu lúc ấy là bị bắt cóc tới đó, nhưng sao cậu có số của tôi?"

— Cái vấn đề này Lư Ninh cũng muốn biết!

Cậu lúc ấy dưới tình thế cấp bách lung tung gửi một cái tin nhắn cầu cứu, làm sao sẽ gửi tới điện thoại của hắn? Quan trọng nhất chính là, Ninh Kinh Hồng sao lưu được số của vị đại lão này? Bọn họ rất quen? Nhưng Thích Thiên Bách rõ ràng không nhận ra bộ dạng Ninh Kinh Hồng.

Nhưng tại sao hắn muốn thì phải giải thích cho hắn nghe? Lúc này không phải tán gẫu sao?

Lư Ninh cảnh giác mà lui về sau hai bước: "Tôi không biết, có lẽ anh lần đó tới Ánh trăng phát danh thiếp bị tôi tiện tay ghi lại? Tin nhắn cũng là gửi tùy tiện, tôi ngay cả có gửi hay không cũng không xác định......"

"Phải không?"

Thích Thiên Bách cắt đứt giải thích của Lư Ninh, tiến theo mấy bước, đem di động dán tới trước mắt cậu: "Không biết, ghi chú là "Thích ví tiền lớn" ư, đừng nói với tôi ghi chú là cậu viết lúc nằm mơ"

"......"

Lư Ninh lần này là triệt để bế tắc, ai con mẹ nó biết Ninh Kinh Hồng bị bệnh gì a! Ghi chú người ta là ví tiền còn bị bắn tại chỗ, cho dù cậu da mặt dày cũng không cãi lại được chứ?!

Lư Ninh bị hắn làm cho một mực thối lui đến dưới chân tường, nghĩ thầm không biết có phải ban đầu lúc cùng mẹ Thích Thiên Bách hắn có một chân lấy được số này hay không, nhưng để cho con trai làm ví tiền của tiểu bạch kiểm mình bao dưỡng, tốt như vậy sao?

Phi phi phi! Cậu mới không có bị bao dưỡng!

Thích Thiên Bách đột nhiên vươn tay, chắn trước mặt Lư Ninh, cánh tay hắn vừa vặn chống tường, vây Lư Ninh ở chính giữa: "Cậu nói cậu là bị bắt cóc, nhưng tôi bây giờ hoài nghi cả vụ này đều có dự mưu, cậu cố ý gọi tôi, làm cho chúng tôi khó xử."

Loại tư thế bị hoàn toàn kinh sợ này làm cho người ta rất không thoải mái, logic của hắn càng làm cho người khó chịu, Lư Ninh không thể nhịn được nữa mà mắng: "Anh có bệnh ư."

Lời của cậu còn chưa nói xong, lại bị nhéo hai má, Lư Ninh bị nhéo nhiều lần như vậy không thể tính tình tốt hơn nữa mặc hắn muốn làm gì thì làm, phản xạ có điều kiện nhấc chân đạp về phía giữa hai chân Thích Thiên Bách, vậy mà tên kia sớm có chuẩn bị, khom gối hung hăng áp ở trên đùi Lư Ninh, hai cánh tay cậu cũng bị nắm cùng một chỗ kéo cao đặt ở đỉnh đầu.

Thích Thiên Bách dường như rất hưởng thụ quá trình này, hắn sau khi đem tất cả lực hành động của Lư Ninh hoàn toàn trói buộc, mới một lần nữa chậm rãi nhéo mặt cậu, hai ngón tay nhẹ nhàng sờ, nặn mặt Lư Ninh ra hình dáng rất buồn cười: "Thẹn quá hóa giận à? Cậu biết tôi, không phải không biết người vừa nãy có quan hệ gì với tôi, là giá tiền mẹ tôi cho cậu chưa thích hợp cậu mới muốn nhục nhã chúng tôi sao? A?!"

Lư Ninh nhìn chằm chằm hắn, cậu nhìn thấy trong mắt Thích Thiên Bách đều là ý vị điên cuồng — sóng não người này mặc dù có hơi lệch, nhưng cũng không thể nói hắn như vậy cho rằng có bệnh gì, bởi vì nếu như bản thân cậu hiện tại đứng ở vị trí Thích Thiên Bách, cậu cũng có thể cho rằng như vậy.

Để con trai người ta tới nhìn trò cười của cha mẹ, quả thật ác độc.

Nhưng cậu lại không có làm như vậy!

Người này ngay cả chuyện Lâm Tố Chi là mẹ hắn đều nói ra rồi, sẽ không định giết người diệt khẩu đi? Mặc dù hắn đã nói sẽ không làm chuyện phạm tội trái pháp luật......

Lư Ninh gấp gáp mà thở hổn hển mấy tiếng, dùng sức hất tóc sang hai bên, muốn rời khỏi hô hấp của Thích Thiên Bách: "Tôi không có! Cái này hoàn toàn là trùng hợp, tôi cũng không biết hắn là...... ưm!"

Thích Thiên Bách không để cho Lư Ninh nói xong lời, hắn siết chặt mặt Lư Ninh, tới lúc tiếng cậu nức nở dừng lại, mới nhìn chằm chằm cậu: "Cậu câm miệng cho tôi, miệng đầy nói dối, lừa gạt trẻ con hả?"

"Ưm!!"

Thích Thiên Bách nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, hung hăng nhéo mặt Lư Ninh một cái: "Khuôn mặt này ngược lại có thể nhìn."

Lư Ninh hiện tại cơ hồ tin chắc người trước mặt này có tật bệnh phương diện tinh thần nào đó, hắn quá táo bạo, giống như pháo châm một cái liền cháy, hơn nữa căn bản sẽ không hảo hảo nghe người khác nói chuyện.

Chờ chút, nếu như cậu bị bệnh tâm thần giết, đối phương có phải không cần chịu trách nhiệm pháp luật a?!

"Nói chuyện a, không thừa nhận đúng không? Hay là nói cậu thật sự muốn làm cha kế của tôi?"

"......"

Thích Thiên Bách không biết nghĩ đến cái gì, một tay nâng Lư Ninh lên, ném tới trên giường phòng ngủ mình. Lư Ninh ngọ ngoạy muốn bò dậy, nhưng giường hắn rất kỳ quái, người giẫm lên liền giống như muốn vùi lấp xuống vậy — Đệt! Cái tên biến thái này cư nhiên ngủ giường nước!

((*) loại giường màở giữa gối vàđệm có nước, dùng cho mùa hè nằm rất mát, giường nước còn dùng cho phong thủy nữa cóý nghĩa là tiền vào như nước =))

Không đợi Lư Ninh bò dậy, Thích Thiên Bách lại trở lại, hắn đi cầm sợi dây, đem mặt Lư Ninh hướng xuống ấn trên giường, trói hai tay hai chân cậu lại. Cũng không biết hắn dùng phương pháp gì, Lư Ninh hiện tại hai cánh tay bị hoàn toàn kéo ra phía sau, đầu gối bị buộc co quắp, cùng hai cái cổ chân buộc cùng một chỗ.

Thích Thiên Bách trong tay cầm kim loại lạnh lẽo, dán vào trên gáy Lư Ninh trượt xuống, hắn ngữ khí rất kỳ quái, giọng nói cũng rất nhẹ: "Cậu còn trẻ như vậy, sẽ làm bố dượng người ta sao?"

Lư Ninh trong lòng máo mao, cậu hiện tại cảm thấy Thích Thiên Bách là một biến thái, cậu cảm giác mình phải nghĩ cách tự cứu, bằng không nói không chừng sẽ bị giết chết.

Cậu cố gắng khống chế tâm tình của mình, tiếng hít thở khẩn trương đem thanh tuyến của cậu bức bách tới có chút khẽ run: "Anh bình tĩnh chút có được hay không?"

Thích Thiên Bách đột nhiên an tĩnh lại, hắn nắm cằm Lư Ninh nhấc quần áo cậu lên, tiến tới bên tai cậu hỏi: "Cậu nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa."

— Mẹ nó, bệnh thần kinh!

Lư Ninh chuyển mắt lặp lại: "Tôi nói......"

Cậu đột nhiên hướng ra sau hung hăng đụng một cái, đụng vào trên mũi Thích Thiên Bách: "Ai muốn làm cha kế của anh! Có bệnh!"

Thích Thiên Bách bị cậu đụng tới lăn xuống giường, Lư Ninh liền nắm chặt thời gian ngọ ngoạy chạy xuống giường, nhưng cậu mặc dù dốc toàn lực, nhiều lắm là để cho Thích Thiên Bách ăn chút đau khổ, hoàn toàn không đủ lực đạo đụng ngất hắn. Người kia rất nhanh từ trên mặt đất bò dậy, hắn túm Lư Ninh trở lại, lần này trực tiếp từ sau cưỡi trên người cậu: "Cậu thật bản lĩnh."

Hô hấp Thích Thiên Bách đều phun trên cổ Lư Ninh, tóc gáy sau cổ cậu đều dựng đứng lên, người phía sau nắm quần áo cậu sẽ một cái sang hai bên, Lư Ninh ngay sau đó cảm thấy đầu vai hung hăng đau một cái — bệnh thần kinh này đang cắn cậu!

Lư Ninh lần này thật sự bị dọa sợ, cậu ở quán bar Ánh trăng thấm dâm (*) nhiều năm, đương nhiên biết Thích Thiên Bách muốn làm gì, cậu cũng chẳng quan tâm nhiều lắm, lớn tiếng mắng thô tục: "Đcm anh! Buông tôi ra!"

((*) từ này chuẩn là "thấm dâm" nhé nên đừng thím nào nghĩ là lỗi type =)) từ này có nghĩa là lăn lộn lâu nhưng là với nghĩa xấu. Ở bộ Kế hoạch bánh bao cũng có từ này và khá nhiều thím nghi ngờ là lỗi type =))

Tên kia liền dán vào lỗ tai cậu nhẹ giọng cười: "Tôi rất thích, cậu sau này đổi thành bán mông đi, được giá hơn."

Đọc truyện chữ Full