Bóng đêm dần sâu.
Diệp Tĩnh Hồng bị Chu Tư Kỳ chiếm đoạt giường ngủ, tự nhiên cũng không tiện nằm ở trên đó, chần chờ một lúc, thổi tắt nến, chậm rãi dựa vào thành giường mà ngồi xuống, cúi đầu chăm chú quan sát dung nhan của người đang say ngủ kia.
Từ ba năm trước, hắn đã biết tâm tư trong lòng của người này.
Chỉ là khi đó luân lý cương thường, chính tà phân chia, tình nguyện tránh không gặp mặt, cũng không muốn cùng y dính líu bất kì quan hệ nào. Mãi đến tận ngày ấy ở trong ngôi miếu, mắt thấy Chu Tư Kỳ vì hắn mà bị thương, nhưng vẫn cứ cất tiếng cười to, hắn mới biết...... bản thân hắn không cách nào có thể trốn tránh đoạn nghiệt duyên này.
Đã như vậy, chẳng bằng thẳng thắn thừa nhận, miễn cho hai người đều bị dằn vặt.
Ngẫm nghĩ, đưa tay chạm vào gò má Chu Tư Kỳ, nhẹ giọng nói: “Ngươi thật đúng là giảo hoạt. Mối tình của ngươi thắm thiết như vậy, ta tuy là tâm địa sắt đá, cũng tuyệt không thể không động tâm.”
“A......” Chu Tư Kỳ nhíu nhíu mày, tựa hồ ngủ không được an ổn.
Diệp Tĩnh Hồng vội vã hướng mi tâm của y xoa nhẹ, chạm vào mới thấy một mảng lạnh lẽo. Hắn lấy làm kinh hãi, lại đi bắt tay Chu Tư Kỳ, không ngờ đồng dạng càng lạnh đến đáng sợ.
Kỳ quái.
Hiện tại cũng không phải là vào ngày đông hàn, làm sao có thể lạnh thành như vậy?
Diệp Tĩnh Hồng trong lòng nghi hoặc, đã thấy Chu Tư Kỳ cắn răng, cơ thể hơi run rẩy, cả người cuộn thành một khối, hệt như lạnh đến cực hạn.
Hắn thấy tình hình có chút quái lạ, nhất thời cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lúc này trở mình nằm lên giường, liền mang người kia ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng gọi: “Chu Tư Kỳ.”
Chu Tư Kỳ không có dấu hiệu tỉnh táo, chỉ run rẩy rẩy hướng về trong lồng ngực của hắn.
Thời điểm da thịt chạm nhau vào nhau, tất cả trước sau đều là lạnh lẽo.
Diệp Tĩnh Hồng chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy, thật sự không biết phải làm gì, lòng bàn tay đặt ở sau lưng Chu Tư Kỳ, muốn đưa chút chân khí cho y, nhưng là thử mấy lần, đều không có một chút nội lực nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đem người ôm càng thêm chặt, vững vàng nắm chặt tay y.
Chu Tư Kỳ được hắn ôm như vậy, lông mày mới giãn ra, nhưng thân thể vẫn cứ lạnh đến mức lợi hại, trên trán chảy ra dày đặc mồ hôi lạnh, cả môi cũng đều trắng bệch, mơ mơ hồ hồ gọi: “Đại ca......”
Diệp Tĩnh Hồng trong lòng một hồi liền dịu xuống, chậm rãi cúi thấp đầu, kề sát gò má lạnh lẽo của y.
Bận rộn như vậy đến nửa đêm, mãi đến khi sắc trời bên ngoài ngày một sáng dần, khuôn mặt Chu Tư Kỳ mới dần dần khôi phục huyết sắc, chậm rãi tỉnh lại. Y nhìn thấy Diệp Tĩnh Hồng, không khỏi ngơ ngác, kinh ngạc hỏi: “Đại ca?”
“Ừ, là ta.”
Chu Tư Kỳ triệt để tỉnh lại, cười nói: “Ta không cẩn thận ngủ trên giường ngươi? Đêm hôm qua......”
Vừa nói vừa nháy mắt một cái, ánh mắt ở trên người Diệp Tĩnh Hồng lượn một vòng, thần thái vô cùng không nghiêm túc.
Diệp Tĩnh Hồng cuống quít buông tay ra, giải thích: “Ban đêm ngươi đột nhiên phát lạnh, vì lẽ đó ta mới phải ôm lấy ngươi.”
Chu Tư Kỳ nhẹ nhàng “A” một tiếng, nhất thời sáng tỏ, nhưng chỉ là cười nói: “Khó trách ta vẫn cảm thấy đau đầu, chắc là nhiễm phải phong hàn.”
Diệp Tĩnh Hồng không nghi ngờ y, gật đầu nói: “Ngươi tựa hồ bệnh cũng không nhẹ, có muốn tìm đại phu xem qua hay không?”
Chu Tư Kỳ nghe được cười lên: “Ta chính là đại phu, còn cần người khác xem giúp sao? Tùy tiện uống vài phương thuốc là được. Có điều......”
“Làm sao?”
“Đại ca nếu như mỗi đêm đều chịu bồi ta, bệnh này hiển nhiên sẽ càng hết nhanh hơn.”
Nói chuyện được một lúc, y lười biếng dựa vào đầu giường, tóc dài đen nhánh tung ra, trong mắt mang theo một điểm ánh sáng nho nhỏ, một loại thần thái phong lưu, thực sự khó có thể miêu tả.
Diệp Tĩnh Hồng nhớ tới chuyện ôm y cả đêm, trên mặt nhất thời nóng lên, trừng mắt, xoay người đi ra cửa.
Chu Tư Kỳ ngồi ở trên giường cười đến không ngậm miệng lại được: “Đại ca, ngoài cửa có trồng cây đấy, ngươi cẩn thận không thôi lại va vào.”
Mãi đến tận lúc Diệp Tĩnh Hồng đã đi khá xa, y mới cảm giác được cơ thể không còn chút sức lực nào, liền nằm xuống giường mà thở dốc. Mấy đêm này hàn độc trên người y thường xuyên phát tác, thân thể quả thật có chút mệt mỏi, bây giờ nhân lúc Diệp Tĩnh Hồng hiểu lầm, liền dứt khoát đóng giả sinh bệnh, quang minh chính đại ăn vạ trong phòng hắn.
Tuy rằng như vậy, mỗi ngày vẫn như cũ không có cơ hội gặp mặt, ngược lại vị Bạch cô nương kia lại vô cùng chăm chỉ, động một chút là đưa tới nước trà với vài món điểm tâm, kết quả đều chui vào miệng của Chu Tư Kỳ.
Tính tình Bạch Hà cùng Bạch Húc rất khác nhau, không những ôn nhu hiền thục, hơn nữa lại cực dễ thẹn thùng, lúc nói chuyện thường xuyên cúi đầu, thanh âm nhỏ nhẹ nhuyễn mềm, khiến người ta không khỏi yêu thích.
Chu Tư Kỳ thấy nàng như vậy, càng không nhịn được trêu chọc nàng nói chuyện.
Chỉ là nói tới nói lui, đều là không thể không nhắc đến ba chữ “Diệp đại ca”.
Chu Tư Kỳ biết nàng cũng là một khối tình si, đáy lòng không nói ra được là tư vị gì, ngược lại nhàn rỗi buồn chán, liền thường xuyên cùng nàng đi dạo hoa viên, nói chút chuyện cười bồi nàng.
Như vậy ở chung được mấy ngày, lại bị Diệp Tĩnh Hồng nhìn thấy.
Diệp Tĩnh Hồng trước mặt tuy không nói gì, nhưng dù sao sắc mặt cũng có chút không được tự nhiên.
Chu Tư Kỳ lúc trước xác thực đã từng câu dẫn vợ chưa cưới của hắn, lúc này sợ hắn đa tâm, ngày thứ hai liền thu liễm thái độ, tận lực cùng Bạch Hà giữ khoảng cách, cũng không nói những lời khôi hài kia nữa.
Ngược lại là Bạch Hà cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Chu thần y hôm nay sao lại im lặng như vậy?”
Chu Tư Kỳ đang đứng ven hồ ngắm cá, liền mang tầm mắt nhìn về phía sâu bên trong hồ, nửa thật nửa giả đáp: “Thanh danh của ta quá kém, nếu như ở cạnh Bạch cô nương quá gần, e sợ sẽ liên lụy ngươi.”
Bạch Hà sắc mặt ửng hồng, lẩm bẩm nói: “Ta nghe qua không ít tin đồn về Chu thần y, bọn họ đều nói ngươi là dâm, dâm......”
“Bọn họ nói ta là dâm tặc, có đúng hay không?” Chu Tư Kỳ chỉ cười cười, hỏi, “Bạch cô nương nhìn ta không giống như vậy?”
Bạch Hà yên tĩnh trong chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu.”Ta với ngươi quen biết lâu như vậy, cũng không thấy ngươi có vượt qua quy củ phép tắc. Huống hồ ngươi nếu thật là loại người như vậy, ta cũng không thể không...... muốn ngươi.”
Chu Tư Kỳ giật nảy cả mình, không ngờ được nàng sẽ nói như vậy, nói: “Bạch cô nương, ngươi......”
“Diệp đại hiệp đã cứu tính mạng toàn gia ta, trong lòng ta vô cùng cảm kích, chỉ là cha mẹ ta mặc dù đem ta gả cho hắn, hắn nhưng từ lâu đã cự tuyệt.” Bạch Hà vốn cũng đang nhìn xuống mặt nước, lúc này lại ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Chu Tư Kỳ, ngực hơi chập trùng, “Chu thần y, bất luận người bên ngoài nói về ngươi như thế nào, ta, ta cuối cùng tự biết rõ ràng.”
Nàng rõ ràng cái gì?
Vốn là mười phần sai!
Chu Tư Kỳ thầm trách chính mình phong lưu tật xấu thường gây rắc rối, mắt thấy Bạch Hà đánh bạo hướng tới gần y, đương nhiên không thể tùy tiện xằng bậy, chỉ có thể nghiêng sang bên cạnh trốn tránh.
Nhưng ngoài dự đoán, lại hại Bạch Hà bước nhầm một bước, cả người rơi xuống hồ.
Chu Tư Kỳ tay mắt lanh lẹ, vội vã đưa tay dìu nàng.
Thời điểm tay hai người chạm vào nhau, chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Diệp Tĩnh Hồng từ hành lang quay đầu nhìn lại.
“Rầm!”
Chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, Bạch Hà sợ hãi kêu lên rơi vào trong hồ nước, bọt nước cũng văng lên tung toé.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tương Tư Hữu Hại
Chương 13
Chương 13