Tịch Viêm nghĩ rằng, hắn đã chuẩn bị xong việc Lâm Mặc sẽ rời xa mình. Nhưng khi việc đấy ập đến, vô luận hắn dựng nên bao nhiêu bức tường tâm lý, thì trái tim vẫn không khỏi bị tổn thương.
Thì ra, tình yêu lại là loại độc dược khiến con người ta hao gầy đến như vậy. Hắn nhìn khoảng không trống rỗng trước mắt mình, nắm tay xiết chặt đặt bên dưới bàn, ánh mắt dần tối tăm. Nếu như hắn tìm thấy cậu trước đó, đem cậu về bảo vệ bên trong cánh chim của chính mình...
Suy nghĩ này không phải lần đầu tiên nảy sinh trong đầu Tịch Viêm, thế nhưng lần này khi hắn vừa mới nhảy lên ý nghĩ đó, trước mắt bỗng nhiên trời đất quay cuồng. Tịch Viêm còn cho rằng chính mình hoa mắt, hắn nhắm mắt lại rồi mở ra, khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn khác biệt!
Tích, tích, tích...
Tiếng kim đồng hồ trên tường không ngừng kêu rì rì từng chút một, lặng lẽ âm thầm làm bổn phận thông báo thời gian của chính mình. Đối diện mắt hắn là trần nhà trắng nhàm chán, mà bên dưới thân hắn lại truyền đến cảm giác mềm mại của nệm gối. Hai bên giường ngoại trừ các loại tủ chứa ra thì chẳng có lấy một vật trang trí nào khác, ngay cả trên tường cũng chỉ có giấy dán tường màu xám buồn tẻ. Khung cảnh quá đỗi quen thuộc khiến Tịch Viêm trong nháy mắt nhận ra mình đang ở trong phòng bản thân.
Chuyện gì vừa xảy ra? Rõ ràng khi nãy hắn còn đang ở Mộ Dung gia trang!
Tiếng chuông điện thoại đặt ở tủ cạnh giường ting một tiếng, báo hiệu có tin nhắn gửi đến. Tịch Viêm theo thói quen cầm lấy, liền nhìn thấy trợ lý của mình thông báo ngày hôm nay có một cuộc họp lúc chín giờ sáng tại trụ sở chính của Vạn Kim.
Ánh mắt Tịch Viêm không khỏi mê man, trong đầu quay cuồng không ngừng những câu hỏi. Vạn Kim? Sau khi Lâm Mặc biến mất không bao lâu, Vạn Kim dính phải một bê bối lớn, tin tức hàng hóa Vạn Kim có chứa hóa chất độc hại khiến cho tập đoàn rơi vào trạng thái chao đảo, các đối tác liên tục ngừng hợp tác. Tất nhiên các tập đoàn lớn thì không thể nào tránh khỏi thỉnh thoảng có một vài vụ bê bối, chỉ cần ban quản trị đưa ra phương án kịp thời thì vẫn vực dậy được, mà cho dù không khởi sắc nổi thì còn có thể bảo tồn thực lực. Nhưng Tịch Viêm đã cố tình gây khó dễ, đời nào để bọn họ có cơ hội thoát khỏi phong ba lần này? Cho nên chưa tới ba tháng, Vạn Kim liền rơi đài, còn bị một tập đoàn khác thu mua lại, Tịch Ly xem như trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Sau sự việc đó, Tịch Viêm cũng coi như chấm dứt hoàn toàn dây mơ rễ má với Vạn Kim. Cho nên hắn không tài nào hiểu nổi cuộc họp này là gì, tại sao hắn đột nhiên lại xuất hiện trong phòng mình...
Trong đầu Tịch Viêm chợt lóe lên một suy nghĩ. Hắn vội vã kéo màn hình điện thoại xuống, mà thời gian trên điện thoại cũng khiến cho hắn sửng sốt tột độ.
Hôm nay là ngày 14/8 năm 20xx...
Tuy rằng Lâm Mặc chưa bao giờ kể cho Tịch Viêm nghe chính xác mình chết vào ngày nào, nhưng dựa trên thời gian bọn họ gặp nhau, lại dựa trên số ngày mà Lâm Mặc đã quanh quẩn trước đó tại nhà kho kia, Tịch Viêm có thể nhẩm tính ra.
Cho nên, hôm nay chính là ngày mà Lâm Mặc gặp tai nạn!
Lúc này đây Tịch Viêm không còn đủ lý trí để suy nghĩ đến bất kỳ thứ gì khác, hắn phóng ra khỏi phòng với tốc độ tên lửa, ngay cả lái xe cũng không gọi một tiếng, trực tiếp leo lên xe mà lao như bay ra khỏi nhà, để lại quản gia cùng một đám người hầu ngơ ngác phía sau lưng!
Hắn đã hứa với Lâm Mặc hắn sẽ tìm đến cậu sớm hơn! Lần này cậu tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ điều gì!
Xin em, em nhất định phải bình an vô sự!
*****
Lâm Mặc hắt xì một cái, dùng ngón tay gãi gãi mũi. Kỳ quái, chẳng lẽ có ai vừa nhắc đến cậu sao? Nhưng mà ba má họ hàng gì của cậu cũng chết ráo rồi, bạn bè... Ờm, nói ra thì hơi nhục mặt, có điều các mối quan hệ xung quanh của Lâm Mặc không có bao nhiêu, xã giao vẫn có nhưng đủ để gọi là bạn thì hình như không.
Tất cả chung quy cũng vì căn bệnh tim. Khi Lâm Mặc còn nhỏ, con nít không hiểu chuyện, thấy mọi người chơi đùa cũng nhập bọn, kết quả vận động quá sức ngất ngay tại trường học, khiến nhà trường lo sốt vó mà đem cậu đưa thẳng vào bệnh viện, Kể từ lần ấy, nhà trường miễn cho cậu không học thể dục, mà những phụ huynh khác không muốn con mình dính vào rắc rối, nên dặn chúng cách xa cậu ra, cứ thế cậu dần dần không còn thân thuộc với ai nữa.
Càng trưởng thành, bệnh tình cậu ngày càng tệ, bác sĩ yêu cầu rất nghiêm ngặt, cậu gần như phải cách xa tất cả các loại thực phẩm độc hại cùng hoạt động không lành mạnh. Lâm Mặc sợ mọi người biết đến bệnh tình của mình sẽ càng thêm xa lánh, cho nên cứ như vậy mà giấu giếm. Khổ nỗi thay cậu gần như không thể tham gia bất kỳ hoạt động nào của lớp, ngay cả đi chơi tiệc tùng cũng không, vì vậy mọi người đều nghĩ cậu mắt cao hơn đầu, không ai nguyện ý gần gũi cậu nữa.
Lúc này Lâm Mặc mới nhận ra, dù cậu có cố gắng thế nào, thì căn bệnh tim này vĩnh viễn vẫn sẽ luôn là một trở ngại lớn. Mà cũng trong giai đoạn đó, cha mẹ Lâm Mặc gặp tai nạn qua đời, cậu gần như phong bế chính mình hoàn toàn, nếu không ai hỏi chuyện thì cả ngày cũng không mở miệng nói một câu.
Lúc đấy, cậu chỉ có thể lấy việc đọc tiểu thuyết mạng làm thú vui. Ở trên mạng, không ai biết cậu bệnh tật, cũng không có thứ gì cản trở cậu, cho nên cậu có thể tùy ý muốn sống như thế nào cũng được.
Lâm Mặc cũng không phải quá tha thiết với việc học đại học. Nhưng số tiền cha mẹ cậu để lại cùng tiền bảo hiểm dù có nhiều bao nhiêu cũng sẽ có lúc cạn kiệt, nhất là với căn bệnh oái ăm này của cậu. Mà lấy cái thân thể tàn tạ này, cậu đi làm việc tay chân được chắc? Cho nên Lâm Mặc chỉ có thể cố gắng thi vào một ngành bình thường tại một trường đại học gần nhà, hy vọng sau này ra trường kiếm được công việc văn phòng nào đó đủ nuôi bản thân là được.
Thời tiết mùa hè nóng đến đòi mạng, đứng giữa đường phố đông đúc thế này càng ngột ngạt hơn. Lâm Mặc phe phẩy một tờ rơi ai đó dúi vào tay cậu trước đó quạt vài cái cho mát, cố gắng che đi ánh mặt trời chói lọi, đợi tín hiệu đèn xanh cho người đi bộ sáng lên.
Kỳ thực từng có một khoảng thời gian Lâm Mặc không thiết sống nữa, cậu cảm thấy tất cả người thân yêu của mình đều không còn, cậu cũng không có ước mơ hay nguyện vọng gì, thay vì tiêu tiền chữa bệnh chẳng phải nên sống một đời tiêu sái đến từng phút giây cuối cùng sao. May thay sau đó được đả thông tư tưởng, Lâm Mặc bắt đầu lấy lại niềm tin vào cuộc sống. Sinh mạng của cậu còn tồn tại được đến ngày hôm nay là nhờ cha mẹ đánh đổi, tại sao cậu có thể ôm lấy suy nghĩ chán nản như vậy. Coi như không sống vì mình, thì cậu cũng phải sống vì bọn họ.
Vì thế cho dù trước đó không lâu bác sĩ bảo nếu không thay tim cậu không sống nổi quá ba mươi tuổi, Lâm Mặc cũng chẳng hề thoái chí chút nào.
Đèn tín hiệu sáng lên, Lâm Mặc vừa bước chân xuống đường, lập tức trực giác cảm thấy không ổn. Cậu nghe có tiếng la hét xung quanh, dường như bọn họ đang bảo cậu tránh ra, nhưng ánh mắt mờ mịt của cậu chỉ kịp xoay đầu lại nhìn.
Một chiếc xe tải cỡ lớn đang lao thẳng đến nơi cậu đang đứng. Trong khoảng khắc ấy, dòng suy nghĩ trong đầu Lâm Mặc bỗng dưng nhanh hơn bao giờ hết, tạo ra loại ảo giác thời gian như ngừng lại.
Vậy là, kết thúc thật sao. Hai mắt cậu nhắm lại, hệt như chấp nhận số phận của mình.
Đau đớn đến tận xương tủy không xuất hiện như cậu dự liệu. Lâm Mặc mờ mịt mở mắt ra, phát hiện trước mắt là một gương mặt nam nhân anh tuấn vô cùng. Đối phương vẫn còn đang thở hồng hộc, tựa như vừa rồi mới chạy nước rút, trong ánh mắt mang theo vô số cảm xúc bùng cháy khiến Lâm Mặc phải ngơ ngác.
"Suýt chút nữa..." Hắn khẽ thì thầm gì đó, nhưng Lâm Mặc cảm nhận được cánh tay đang giữ lấy cậu của hắn thật sự run rẩy.
Đáng sợ đến vậy sao? Người gặp tai nạn cũng không phải hắn. Lâm Mặc có hơi bất ngờ, may mà đầu óc hoạt động lại bình thường, vội vàng cúi đầu: "Cảm ơn anh rất nhiều! Nếu không có anh e rằng..."
"Không được nói gở!" Người nam nhân kia chẳng hiểu sao trừng mắt nhìn cậu, còn lấy tay bịt miệng cậu lại.
Lâm Mặc không hiểu mô tê ra sao, trong đầu chỉ toàn chấm hỏi. Tuy rằng hắn vừa mới cứu cậu, nhưng mà hành động này không phải quá thân mật đi? Bọn họ còn chưa từng gặp mặt trước đó nữa là...
Nhận ra hành vi của mình có chút hù dọa Lâm Mặc, Tịch Viêm nới lỏng cơ bắp ra để cậu dễ thở hơn. Thế nhưng khoảng khắc ấy khi chiếc xe lao tới, trái tim hắn tưởng chừng như đã ngừng đập. Hắn cho rằng mình lại một lần nữa đánh mất cậu.
Thật may... Thật may mắn, bảo bối của hắn vẫn còn.
Dù cho Lâm Mặc đã thoát nạn, tâm trạng của Tịch Viêm hiện tại vẫn tràn ngập bất an cùng lo âu. Hắn e sợ cứ tiếp tục đứng đây thì mình sẽ phát cuồng mất, cho nên túm lấy cậu âm trầm nói: "Chúng ta đi nơi khác nói chuyện."
Lâm Mặc còn chưa kịp phản kháng đã bị người kéo đi. Cậu cố vùng vẫy ra, nhưng cái cánh tay vừa nhìn đã thấy quanh năm không luyện tập kia của cậu thì đấu lại được một Tịch Viêm cơ bắp sáu múi sao?
"Anh... chúng ta đi đâu vậy? Không được! Tôi còn phải đến trường!" Lâm Mặc không dùng sức được chỉ có thể la lên để thu hút sự chú ý của hắn.
"Lúc này rồi mà em còn muốn đến trường?!" Tịch Viêm suýt nữa không kiềm được phẫn nộ mà đè cậu ra ngay lập tức.
Hắn kéo cậu lên chiếc xe của mình, không nói hai lời nhét người vào, sau đó leo lên ghế lái xe phía trước, trực tiếp khóa kín cửa rồi dùng tốc độ không tưởng mà phóng đi.
Suốt cả quá trình Lâm Mặc còn chưa kịp ú ớ phát biểu thêm câu nào, cứ như vậy bị Tịch Viêm "bắt cóc" trắng trợn giữa thanh thiên bạch nhật.
Cậu nhìn cái ót của người đàn ông kia, sau đó lại nhìn nội thất trong xe, nhất thời nuốt nước bọt. Tuy rằng kiến thức về xe của cậu thật nông cạn, hoàn toàn không nhìn ra nổi đây là loại xe gì, có điều cậu vẫn đoán được nó rất đắt.
Vì sao ư? Vì trong xe có một loại mùi đặc trưng của người giàu - mùi tiền.
Giàu như vậy, chắc không đem cậu đi bán nội tạng đâu nhỉ?
Hoặc cũng có thể, hắn giàu như vậy là nhờ bán nội tạng...
A, mà sao cậu vẫn chưa phát bệnh nhỉ? Tình huống vừa nãy đủ để tim cậu đập lọt ra ngoài luôn rồi ấy.
Cậu cũng chẳng rõ nữa, chỉ biết sau khi nhìn thấy gương mặt người kia xong, toàn thân như vừa được giội rửa bằng linh tuyền, cả người nhẹ bẫng, tim cũng không phát tác gì nữa. Trực giác khiến cậu cảm thấy hắn là một người đáng tin, chỉ cần ỏ bên cạnh hắn cậu không cần lo lắng bất kỳ điều gì.
Nhưng nếu như đối phương thực tế lại là người xấu...
Một điểm không tốt của việc xem quá nhiều tiểu thuyết mạng đó chính là rất dễ não bổ. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Lâm Mặc đã không ngừng lật tới lật lui loại khả năng mình vừa thoát một mạng khỏi bị xe đụng lại xui xẻo gặp trúng tên buôn người nào đó hay không.
Cuối cùng, cậu vẫn không nhịn được lí nhí lên tiếng: "... Anh có thể chở tôi đến trường được không?"
Tịch Viêm vẫn im lặng. Lâm Mặc cho rằng đối phương không hiểu nên cố gắng giải thích: "Ngày hôm nay có lớp Triết, giáo viên lớp tôi rất khó, chỉ cho phép sinh viên nghỉ tối đa ba lần trong một kỳ. Tôi đã nghỉ cả ba lần rồi, nếu còn cúp bữa nay thì thực sự là phải đi học lại môn này đó..."
Nào ngờ người kia nghe cậu nói xong không xót thương phận sinh viên thì thôi, trái lại còn đấm thật mạnh vào vô-lăng, quát một tiếng: "Chết tiệt!"
Để nói ra được câu kia Lâm Mặc gần như gom hết dũng khí bé nhỏ của mình rồi, cho nên sau câu quát của Tịch Viêm thì cậu gần như co rút người lại, chỉ hận không hóa thành một hạt bụi vô hình.
Tịch Viêm thấy mình dọa cậu sợ như vậy thì vô cùng ảo não, nhưng hắn lúc này thật sự rất khó kiềm chế tâm tình. Ngỡ rằng mất đi người yêu vĩnh viễn lại phát hiện bản thân có cơ hội sửa chữa mọi thứ, sau đó lại ôm tâm tình chỉ kém một bước liền đánh mất tất cả, hắn chưa phát điên đã là kỳ tích rồi.
"Vừa gặp tai nạn như vậy, em còn không lo đi đến bệnh viện kiểm tra." Hắn hít một hơi thật sâu cố làm mình bình tĩnh, "Học lại thì lúc nào chẳng được, nhưng mạng chỉ có một thôi."
Lâm Mặc cũng ảo não lắm chứ. Đâu phải cậu yêu thích cái môn Tư tưởng này gì cho cam, chẳng qua nếu học lại thì phải đóng rất nhiều tiền. Hơn nữa cậu đã rớt môn này hai lần rồi, cho nên lần này vô cùng quyết tâm học tập, nếu lần này lại tiếp tục trượt thì quả thật sẽ uổng phí bao nhiêu công sức và thời gian cậu bỏ ra suốt quãng thời gian vừa qua.
Nếu như bị trầy xước gì đó còn có thể đem ra làm cớ để giảng viên tin, nhưng cả người cậu hoàn hảo không bị gì thế này, cũng không có giấy của bác sĩ, làm sao chứng minh cậu thật sự gặp tai nạn chứ.
Dù sao cái tỉ lệ đi bộ qua đường lại bị xe tải tông quả thực rất thấp, haiz...
Tịch Viêm trông thấy vẻ mặt Lâm Mặc vẫn còn phản kháng nhưng thân thể lại chẳng dám làm gì thì hài lòng hơn nhiều. Hắn trực tiếp đưa cậu đến bệnh viện tư nhân hàng đầu trong thành phố, còn vô cùng khoa trương làm kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới.
Mặc dù chuyện trước kia của Lâm Mặc phần lớn vẫn còn là một bí ẩn đối với Tịch Viêm, nhưng hắn biết cậu có bị bệnh tim. Chẳng qua sau khi thành quỷ lại không hiểu sao khỏe mạnh như thường. Vì vậy Tịch Viêm càng thêm khẩn trương, hắn sợ hãi bản thân một lần nữa phải tao ngộ cảnh ly biệt.
Lần đầu tiên trong đời Lâm Mặc gặp phải chuyện quái dị như vậy. Cậu gặp tai nạn lại được một nam nhân xa lạ cứu, còn chưa biết gì về nhau đối phương lại đột nhiên ném cậu lên xe như bắt cóc, sau đó chở cậu đến cái bệnh viện đắt đỏ này kiểm tra từ trên xuống dưới một lần. Coi như là người có lòng thương người đi, thì làm như vậy cũng hơi quá rồi?
Kết quả kiểm tra hoàn toàn bình thường, ngoại trừ việc cậu bị bệnh tim ra thì không có di chứng gì từ vụ tai nạn kia cả, ngay cả chút chấn động nho nhỏ cũng không. Vậy mà thời điểm nhìn thấy hóa đơn, Lâm Mặc đã muốn lên cơn đau tim ngay lập tức.
Chi phí khám chữa ở bệnh viện này rất đắt, cậu lại không thể mặt dày bảo ân nhân cứu mạng của mình trả thay được. Trong lòng thầm oán hận vì cái gì phải đến nơi này, kiểm tra toàn diện thì đi bệnh viện nhà nước cũng được mà, chí ít có thể dùng bảo hiểm y tế, nhưng ngoài mặt Lâm Mặc chỉ đành ngượng ngùng đỏ mặt: "Có thể cho tôi xin số tài khoản của anh được không? Tôi sẽ cố gắng trả anh trong hôm nay."
Thái độ xa cách như thế khiến Tịch Viêm khó chịu không thôi. Lâm Mặc của hiện tại từ ngôn từ đến cử chỉ đều cố phân giới hạn với hắn, ngay cả chút tiền khám bệnh này cũng nhất quyết trả cho đủ. Đây là có ý gì, cho rằng chỉ cần trả xong liền phủi sạch quan hệ với hắn sao? Hắn không cho phép!
Nhưng đồng thời Tịch Viêm cũng hiểu thời điểm này trong quá khứ hắn và cậu chưa từng gặp nhau, nói thẳng ra hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, Lâm Mặc có thái độ như thế mới là bình thường. Có điều ai bảo lòng hắn lại bực bội còn đau đến như thế chứ.
Vì vậy, hắn thản nhiên mặc kệ: "Không cần, chỉ là chút tiền nhỏ thôi."
Hắn muốn cho cậu biết số tiền này không đáng gì cả, cậu không cần lo lắng. Thế nhưng Lâm Mặc nghe thế càng sốt ruột. Đối với cậu đây mà là số tiền nhỏ cái gì, bằng tiền sinh hoạt mấy tháng của cậu luôn rồi. Đối phương có thể không cần, nhưng cậu lại không dám chiếm tiện nghi như thế.
"Dù sao... Dù sao anh cũng đã cứu tôi, lại còn phải trả tiền viện phí thay tôi..." Giọng Lâm Mặc lại bắt đầu lí nhí.
Nam nhân này không giống những người xung quanh cậu, trên người hắn từ trên xuống dưới đều tràn ngập một loại áp bức kỳ quái, hệt như một vị thủ lĩnh đứng trên cao bệ nghễ nhìn xuống. Đầu óc cậu có thể không quá thông minh, nhưng trực giác vẫn tương đối đúng. Động vật ăn cỏ như cậu không thể nào có quan hệ nổi đối với loại người như hắn.
"Chi bằng lấy thân báo đáp thì thế nào?" Tịch Viêm tựa tiếu phi tiếu, không ai nghe rõ hắn đang đùa giỡn hay nói thật.
Lâm Mặc đương nhiên nghiêng về vế trước hơn, cậu cũng gượng cười ha hả theo: "Chỉ cần anh không chê... là..."
Mấy từ cuối cùng cậu không tài nào thốt ra được, bởi vì ánh mắt đối phương nhìn cậu cực kỳ nghiêm túc, hệt như bọn họ không phải đang đùa bỡn mà là đứng thề nguyện giữa thánh đường.
Lâm Mặc không rõ cảm giác chột dạ này là gì nữa, vì vậy cậu lúng túng dời chủ đề: "Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên anh là gì."
"Tịch Viêm." Đồng tử đen láy của Tịch Viêm vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lâm Mặc, hệt như ác ma chỉ đợi con mồi của mình ký xuống khế ước bán linh hồn.
"Tịch Viêm, tên rất đẹp." Tuy rằng chẳng hề giống vẻ ngoài lạnh như băng của anh chút nào, những lời này Lâm Mặc chỉ dám phun tào trong lòng thôi, "Tôi tên Lâm Mặc, rất cảm ơn anh đã giúp đỡ... Này!"
Lại một lần nữa, cậu còn chưa kịp biểu đạt xong ý tưởng của mình đã bị Tịch Viêm kéo ra xe. Hắn đẩy cậu vào xe rồi đóng cửa lại, hồi sau đột nhiên mở cửa ra, dọa Lâm Mặc co rúm cả người, cẩn thận gài dây an toàn cho cậu xong mới khóa cửa lần hai, sau đó quay về vị trí lái xe của mình.
Xe lăn bánh, Lâm Mặc lúc này mới run run hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Bệnh viện cũng khám xong rồi, hình như không còn hạng mục nào cần phải hoàn thành nữa đi? Tất nhiên Lâm Mặc sẽ không cho rằng người này chở mình đến trường.
"Đương nhiên về nhà." Tịch Viêm đáp nhẹ như bâng.
Lâm Mặc lặng lẽ nhìn hai bên đường, nhỏ giọng thầm thì: "Đây không phải đường về nhà tôi."
Dựa theo chiều hướng xe chạy, đây là đang phóng ra khỏi ngoại thành đấy! Cậu dù có mù đường thế nào cũng biết nhà mình vẫn còn ở trong thành phố!
"Về nhà của tôi." Nói tới những lời này, âm thanh Tịch Viêm mềm mại đi hẳn, "Cũng là nhà của chúng ta."
Đệch đệch đệch! Đây là tình huống gì! Lâm Mặc sợ hãi nhìn hắn, nếu như ánh mắt có lực sát thương thì phía sau gáy Tịch Viêm đã thủng vài lỗ rồi.
Người khi nãy cần kiểm tra toàn diện phải là hắn mới đúng!
"Tôi có thể không đi không?" Lâm Mặc yếu ớt hỏi, mặc dù cậu cũng quá rõ câu trả lời.
Quả nhiên, Tịch Viêm ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đã đáp: "Không thể."
Đến lúc này đây thì ngay cả thỏ cũng phải cắn người! Lâm Mặc bùng nổ, không thèm đếm xỉa gì đến bệnh tình nữa: "Nếu anh không thả tôi xuống, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát!"
Tịch Viêm đương nhiên chẳng sợ hãi gì lời đe dọa này. Nhưng thấy tâm tình Lâm Mặc phập phồng lên xuống như vậy, hắn lại nhớ đến bệnh án của cậu, lập tức hối hả không thôi: "Em... em bình tĩnh! Không cần phải giận dữ hại thân!"
Ngữ điệu của hắn mềm mỏng lại mang theo chút ý vị cầu xin, Lâm Mặc rất nhanh lại mềm lòng. Cậu nhỏ giọng nói: "Như vậy có thể để tôi xuống xe được không?"
"Không được."
Lâm Mặc: "..." (┛ಠДಠ)┛彡┻━┻
Tịch Viêm chở cậu về biệt thự trên núi mới mở khóa cửa. Lâm Mặc bước ra khỏi xe nhìn quanh, bốn bề đều là cây cỏ, trong lòng càng thêm sầu.
Những nơi như thế này thông thường đều là địa điểm tuyệt hảo để giết người giấu xác cả.
Tịch Viêm đương nhiên không biết Lâm Mặc đang nghĩ gì, hắn chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu dùng tư thế nửa bức ép nữa dịu dàng đem cậu vào nhà. Tất nhiên đi được nửa đường thì cái tay từ vai đã rớt xuống tới eo rồi, nhưng Lâm Mặc làm gì còn tâm trạng để ý mấy chuyện đó.
Cửa vừa mở, cậu đã bị choáng ngộp với căn biệt thự được trang trí lộng lẫy chẳng khác gì một tòa lâu đài châu Âu cổ xưa. Đã vậy, phía sau cửa còn có một vị quản gia mặc tây trang đen cúi đầu đầy cung kính trước bọn họ, cùng hai hàng người hầu im lặng cúi đầu.
"Ngài Tịch, vị thiếu gia này là..." Quản gia vẫn giữ nét mặt tươi cười nhưng không kém phần trang trọng nhìn sang cậu.
"Từ hôm nay trở đi, cậu ta chính là Tịch phu nhân."
E-X-C-U-S-E M-E?! Σ(゚Д゚)
Trong phút chốc Lâm Mặc không biết liệu mình có xuyên thư vào một quyển tiểu thuyết Mary Sue hay không! À không, trong trường hợp của cậu chắc là Jack Sue!
Bởi vì tâm trạng rối bời như thế, cậu đã bị Tịch Viêm dẫn lên phòng lúc nào không hay. Tịch Viêm nhìn nét mặt bối rối cực độ của cậu, trong lòng như bị cái gì khều nhẹ, không khỏi nảy sinh tâm tư trêu chọc: "Em đang nghĩ cái gì?"
"Tịch... Tịch Viêm!"
Không được, cậu phải xác định cho rõ! Vì thế Lâm Mặc run rẩy nhìn hắn hỏi: "Anh đừng nói rằng anh nhất kiến chung tình với tôi đấy nhé?"
"Tất nhiên." Tịch Viêm không chút ngại ngần gật đầu. Kiếp trước có lẽ hắn cũng đã nhất kiến chung tình với Lâm Mặc, chẳng qua không nhận ra mà thôi.
Thật sự quá Sue rồi! Tới mấy bộ tiểu thuyết mạng ba xu bây giờ cũng không thèm dùng cái loại tình huống cũ rích đó đâu! Lâm Mặc lại tiếp tục "thăm dò": "Anh cảm thấy tôi như thế nào?"
"Em đương nhiên là trân bảo tốt đẹp nhất mà ông trời ban tặng cho anh rồi." Tuy vẫn chưa rõ Lâm Mặc đang bán gì trong hồ lô, nhưng mà Tịch Viêm rất thích một Lâm Mặc đa dạng biểu cảm như vậy, cho nên vẫn tiếp tục phối hợp, "Trong mắt anh em là người duy nhất, cũng là người đẹp nhất."
Trời ơi! Đây không phải hào quang nhân vật chính bạch liên hoa đấy ư?! Lâm Mặc tự nhận gương mặt mình cũng coi như thanh tú, nhưng quanh năm bệnh tật cùng không rèn luyện thể dục thể thao nên nom cậu hơi thất sắc, cách xa chứ đẹp nhất này cả vạn dặm!
"Nghề nghiệp của anh là tổng tài?"
"Ừ."
"Nếu tôi bảo trời lạnh rồi, để Vương thị phá sản, anh đồng ý không?"
Tuy không biết Vương thị là công ty nào, nhưng lúc này mọi lời Lâm Mặc nói đều là chân lý đối với Tịch Viêm, cho nên hắn chắc chắn đồng ý tất: "Chỉ cần em muốn."
Bây giờ thì Lâm Mặc chắc chắn chín phần mười rằng mình xuyên rồi, ha ha ha...
"Anh... anh sẽ không muốn đem tôi về chỉ vì sinh người thừa kế đấy chứ?"
"Hả?" Câu hỏi này cua quá gắt, não bộ của Tịch tổng nhất thời chưa xử lý xong.
Nhìn ánh mắt mù mờ của hắn, Lâm Mặc thở phào một hơi. May quá! Thế giới này không phải sinh tử văn!
Xem ra tuy cậu xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tình cảm Mary Sue, còn vớ được một tổng tài não tàn, nhưng may mắn thay không cần sinh bánh bao.
Còn về phần vì sao Lâm · trai thẳng · Mặc chưa chi đã tự não bổ người sinh là mình thì cậu vẫn chưa chú ý tới...
Tịch Viêm vẫn chưa phát hiện ra những suy nghĩ trong đầu Lâm Mặc, hắn chỉ thâm tình nhìn đôi tay nhỏ nhắn của cậu, sau đó không nhịn được mà dùng tay mình phủ lên trên.
Tay Lâm Mặc thật mềm, có điều hơi lạnh, không ấm áp chút nào. Hắn thương tiếc định chạm vào từng ngón tay, lại bị Lâm Mặc rút ra.
"Khụ... Chúng ta, chúng ta cũng chỉ mới quen nhau chưa lâu, anh làm ra những hành động như vậy tôi có hơi..."
Thiệt tình Lâm Mặc cũng chẳng biết phải làm gì trong tình huống này, bởi vì như mọi tên trạch đọc tiểu thuyết mạng khác, cậu thừa biết tranh luận cùng một tổng tài não tàn trong truyện Mary Sue là hoàn toàn vô nghĩa, hắn sẽ bá đạo gạt đi tất cả ý kiến của đối phương, dùng phương thức tàn nhẫn nhất để lưu lại người nọ bên người, sau đó ngược tâm tới lui...
Chẳng phải các đại thần xuyên không đều nên ban tặng cho con dân lương thiện một chút giúp sức nho nhỏ sao? Hệ thống của cậu đâu? Kịch bản của cậu đâu?
Tịch Viêm có chút khó chịu với thái độ xa cách của Lâm Mặc, nhưng hắn biết dục tốc bất đạt, huống hồ Lâm Mặc có thể trở về bên cạnh hắn đã là tốt lắm rồi. Cho dù hiện tại cậu không biết hắn là ai cũng không sao, hắn tự tin mình có thể một lần nữa dùng tình cảm đả động cậu.
"Kể từ bây giờ, em cứ xem nơi này như nhà của mình, nếu có gì cần làm cứ tự nhiên mà nói cho người hầu hoặc quản gia. Hôm nay đã trễ, đợi vài ngày nữa tôi sẽ dắt em đi ngân hàng làm một thẻ tín dụng không hạn mức. Trước đó nếu em cần mua gì cứ dùng thẻ này, nếu hết tiền thì dùng thẻ này,..." Theo lời hắn nói, một đống thẻ rực rỡ đủ sắc màu bị nhét vào tay Lâm Mặc hệt như một đám thẻ bài rẻ tiền của đám trẻ con.
Bàn tay Lâm Mặc run rẩy cả lên, cảm giác trên tay mình đang cầm không phải thẻ ngân hàng mà là hoàng kim ngàn lượng! Tuy rằng nếu quy đổi giá trị thì hai thứ này chắc cũng tương đương nhau!
Tổng tài não tàn chuyên nghiệp như vậy, cậu có nên diễn trọn vai bỏ chạy trốn hay không?
Suy đi nghĩ lại, Lâm Mặc vẫn cảm thấy cái trò chạy trốn khá là ngớ ngẩn, chỉ có mấy quyển tiểu thuyết Sue đó mới có thể tồn tại nổi loại tình tiết như vậy. Nếu như cậu bị xuyên vào trong truyện, như vậy chuyện đầu tiên cần làm là án binh bất động, thu thập thông tin trước đã.
Điều tốt đẹp duy nhất hiện tại cậu nghĩ đến chính là, không cần phải học Triết nữa!
Đáng thương thay cho Tịch Viêm không biết rằng nỗ lực theo đuổi vợ của mình lại không có sức hấp dẫn bằng việc chém rớt được một môn Triết.
"Vậy tôi có thể ra ngoài được không?" Lâm Mặc đánh bạo hỏi.
Sắc mặt Tịch Viêm đen đi một chút, hắn vừa mới tìm về được Lâm Mặc, cảm giác trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực vẫn còn không ngừng tái diễn bên trong đầu hắn, sao hắn cam tâm để cậu ra ngoài được. Nhưng chính hắn cũng biết thái độ ngày hôm nay của mình đã quá mức kỳ quặc rồi, Lâm Mặc còn chưa chửi hắn là tên biến thái coi như đã nhượng bộ rất nhiều, vì vậy không dám khiến cậu bất mãn thêm.
"Tạm thời chưa được. Đợi ngày mai bác sĩ đến khám cho em, nếu bệnh tình ổn định tôi sẽ mang em ra ngoài." Hắn cố gắng dùng biểu cảm dịu dàng nhất của mình, đáng tiếc chỉ bày ra được một bộ mặt than.
Nhìn thấy Lâm Mặc thất vọng ra mặt, hắn có chút không đành lòng, bèn vắt óc nghĩ xem đời trước Lâm Mặc thích gì nhất, đem ra dụ dỗ: "Máy tính của tôi có tài khoản kim cương của trang web xxx, trong lúc ở nhà cậu tùy ý muốn dùng thế nào cũng được."
Nghe đến đây, hai mắt Lâm Mặc không khỏi sáng lên! Mà trái tim cậu cũng theo đó run rẩy không thôi!
Tài... tài khoản kim cương của web xxx?!
Đó chính là tài khoản cao cấp nhất đấy trời ơi! Web xxx là một web nổi tiếng về tiểu thuyết mạng, thể loại đa dạng muốn như thế nào cũng đều có. Lâm Mặc dùng loại tài khoản cấp 0 thấp nhất, chỉ có thể xem quảng cáo để đổi lấy xu mua chương, thỉnh thoảng dư dả chút đỉnh thì nạp tiền để thả ngư lôi cho tác giả.
Mà tài khoản kim cương, lại là một loại tài khoản gói theo tháng, có thể đọc bất kỳ truyện nào trên web, hơn nữa tốc độ cập nhật luôn được ưu tiên thông báo trước tiên. Nếu người có tài khoản kim cương để lại bình luận, thì bình luận của họ luôn được đẩy lên đầu. Có điều chi phí một tháng của tài khoản này rất đắt, thậm chí còn đắt hơn mua lẻ từng chương nếu người đọc không đọc nhiều, cho nên không có quá nhiều người xài.
Cũng như nhiều độc giả khác, tài khoản kim cương chính là ngôi sao sáng trên trời chỉ có thể nhìn không thể với tới đối với Lâm · điểu ty · Mặc.
"Tịch tổng, cảm tạ ngài đã cho tôi tá túc ở lại." Thái độ Lâm Mặc thay đổi quay ngoắt 180 độ, nào còn tránh né như lúc trước, ánh mắt hết sức tôn thờ cùng thành khẩn Tịch Viêm.
Tịch Viêm bị loại ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm thì không khỏi nóng lên, đành xoay mặt đi ngăn chặn hỏa khí đang làm loạn trong người mình: "Ừm, chỉ là chuyện nhỏ."
Xét theo kinh nghiệm đời trước, có lẽ ít nhất ba ngày nữa Lâm Mặc sẽ không bước chân ra khỏi nhà.
Sớm biết hiệu quả như vậy, ngay từ đầu hắn nên nói thẳng với cậu hắn có tài khoản kim cương, còn hơn bày ra nhiều thẻ ngân hàng như vậy lại chẳng thu hút được chút chú ý nào...
Tiểu kịch trường:
Tịch Viêm: "Anh có nhà lầu xe hơi!"
Lâm Mặc: *không quan tâm*
Tịch Viêm: "Anh có rất nhiều thẻ ngân hàng! Trong thẻ có rất nhiều số 0!"
Lâm Mặc: *không quan tâm*
Tịch Viêm: "Anh là tổng tài đẹp trai bá đạo!"
Lâm Mặc: *không quan tâm*
Tịch Viêm: "Anh có tài khoản kim cương của web xxx!"
Lâm Mặc: *mắt long lanh* "Tịch tổng cầu thu lưu!"
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại ngọt ngào hường phấn, không ngược. Đảng drama có thể tạm thời rút quân chờ hết phiên ngoại hứng máu chó tiếp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 146: Phiên ngoại: Tịch Viêm (1)
Chương 146: Phiên ngoại: Tịch Viêm (1)