DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 96: Phiên ngoại: Bạch tuộc vương x Mực ống

Sau khi đại chiến giữa thủy quái cùng long tộc kết thúc, thủy quái không những không giết được tiểu kim long lại còn thiệt hại nặng nề, buộc lòng rút quân ra về.

Bạch tuộc vương thân là kẻ cầm đầu đồng thời cũng là người chịu nhiều tổn hại nhất, tám cái xúc tu kiêu hãnh của nó đã bị đám rồng chết tiệt cùng nhân loại xấu xí chặt đứt hết bảy! May mà nó thông minh cơ trí đã giấu cái tua giao cấu đi, bằng không từ này về sau chẳng phải trở thành một con bạch tuộc không có tính phúc rồi sao!

Nhưng mà lần này bạch tuộc vương thật sự thảm, trên người nó đều là thương tích cả, chống cự bơi được về lên tảng đá liền nằm bẹp xuống không cử động nổi. Hai mắt còn đang mở to chưa kịp ngắm, liền thấy đám thủy quái xúm lấy đứng vòng quanh mình.

"Các ngươi... làm gì vậy? Pu?" Bạch tuộc vương cảm thấy khó hiểu, thật muốn gãi đầu, nhưng mà dùng tua giao cấu gãi đầu, ây...

"Đại vương u u, ngài xem u u..." Một con cua khổng lồ bị đẩy lên phía trước, hai cái càng lớn cọ cọ nhau, "Khi nãy ngài bảo ai theo ngài sẽ được chọn một con thuyền cổ u..."

Đám thủy quái xung quanh đồng loạt gật đầu, ánh mắt tỏa sáng giống như muốn hỏi khi nào chúng ta có thể lãnh tiền lương đây.

Bạch tuộc vương trợn tròn mắt, sực nhớ ra khi nãy nó đúng là có nói như vậy. Nhưng... nhưng mà...

"Mực ống, pu, ngươi lại đây. Ta có chuyện riêng cần nói, pu." Bạch tuộc vương dùng xúc tu cuốn lấy mực ống, sau đó chớp mắt một cái liền chui vào sâu trong hang động.

Bình thường tua giao cấu vẫn dùng để trưng là chính, đột nhiên mất hết bảy tua kia, bạch tuộc vương đành phải dùng nó thay tay, có điều thật sự không quen cảm thấy rất thẹn thùng.

Mực ống còn đang mơ màng chưa biết gì đã bị đại vương nhà mình lôi vào sâu trong hang tối. Nhưng thể chất nó kỳ dị có thể phát quang, cho nên vẫn nhìn thấy rõ được mặt cả hai.

"Piu? Đại vương?"

"Mực ống, ta phải nói thật với ngươi một chuyện, pu." Bạch tuộc vương âm sắc mặt, giọng nói hạ xuống đến cực điểm.

Mực ống cố gắng dỏng lỗ tai lên nghe, tim đập thình thịch kích động không thôi! Nhìn bộ dáng đại vương, dường như sắp tiết lộ cho nó một chuyện động trời!

Rốt cuộc đại vương cũng đã nhìn ra sự ưu tú xuất sắc của nó, cho nên quyết định giao lại toàn bộ thuyền cổ đánh đắm cho nó?!

"Chuyện này... pu... có lẽ ngươi sẽ rất khó chấp nhận... pu..."

Không không không ta nhận được mà! Hai mắt mực ống tỏa sáng, xúc tu xoắn xuýt vào nhau: "Không sao đại vương piu! Ngài cứ nói đi, piu!"

"Thuyền cổ của ta mất hết rồi pu..."

...

Piu?

"Pu, cách đây hai trăm năm trước, dưới đáy biển xảy ra một trận rung động do núi lửa, vô tình nơi xảy ra chấn động lại là vị trí ta cất giữ đám thuyền cổ pu..." Hai mắt bạch tuộc vương ầng ậng nước mắt, nhưng khó mà nói được có thật là nước mắt hay không, dù sao xung quanh nó đều là nước biển, "Toàn bộ thuyền cổ của ta đều bị hủy, pu..."

Mực ống vẫn còn chưa tỉnh táo trở lại, nghe thấy đại vương kể ra chuyện xưa, vẻ mặt sững sờ không tin được: "Nói... piu, nói như vậy là..."

"Đúng vậy! Pu! Là ta lừa các ngươi pu pu pu..." Bạch tuộc vương òa lên khóc nức nở, muốn lấy xúc tu gạt lệ nhưng thật không tiện, cho nên quay mặt đi chùi vô tường đá bên cạnh.

"Piu, đại vương..."

"Pu pu pu ta quả nhiên là một đại vương không ra gì pu pu pu! Giờ đây ta không còn gì cả pu pu pu... Các ngươi nhất định bỏ mặc ta pu pu pu..."

"Không có, piu, chúng ta không có..."

"Thôi đi, pu!" Bạch tuộc vương hai mắt đẫm lệ trừng lớn, "Ngươi cũng như bọn chúng, pu, chỉ muốn thuyền cổ của ta thôi!"

Thì... thì ngoài thuyền cổ ra ngài có còn cái gì đâu!

Nhưng trong lòng nghĩ như thế, mực ống vẫn không nỡ nói ra. Đại vương khóc thảm đến như vậy, nếu nó còn nói thật, phỏng chừng ngài ấy liền đòi nhảy biển tự tử mất.

"Ta không còn thuyền cổ, pu, không ai cần ta nữa pu pu pu..." Bạch tuộc vương lại khóc lóc, "Ta chính là con bạch tuộc đáng thương nhất mà pu pu pu..."

"Ta... Ta sẽ không không cần đại vương piu..."

"Không phải ngươi chỉ yêu thuyền cổ thôi sao, pu?" Bạch tuộc vương buồn bã nói, một bộ giọng điệu "ngươi không yêu ta ngươi chỉ yêu thuyền cổ của ta thôi".

"Piu? Sao ngài lại nghĩ như vậy?"

"Hồi... hồi trước ta bắt... à không, mang ngươi về... Ngươi bảo ta phải đưa ngươi thuyền cổ, pu, ngươi mới đi theo ta pu..."

Mực ống cố hết sức mà nhớ, piu, này không phải chuyện cách đây mấy ngàn năm trước sao.

Đó cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Mực ống lúc đấy còn non nớt, linh trí chưa mở được bao lâu, bị đồng tộc xua đuổi vì cơ thể ngày càng lớn quá khổ của mình cộng thêm chức năng phát sáng kỳ quái, đành đau khổ lưu lại bên dưới hải vực.

Nó muốn xin ở nhờ, nhưng đáy biển sâu đều là địa bàn của đám thủy quái, bọn chúng có tính lãnh địa cao, khi nghe mực ống nhờ vả, liền kiêu ngạo nói: "U u u, ngươi có thuyền cổ không? Nếu không có thì đừng đến xin ở nhờ."

Mực ống bị đả kích nhiều lần như vậy, tuy rằng không biết thuyền cổ là thứ gì, nhưng trong thân tâm liền nhận định khẳng định đây là vật vô cùng quan trọng! Đám thủy quái tỏ vẻ, làm một con thủy quái không có thuyền cổ, khác nào là điểu ti của thủy quái! Thật mất mặt u u u!

Nó chỉ có thể núp tạm trong đám đá biển rong rêu, nhưng khổ nỗi hình thể của nó ngày càng lớn, chỗ ở theo đó mà chật chội, cuộc sống khốn khổ không thôi.

Cho đến một ngày đẹp trời kia, nó nghe đám cá mập trắng nói chuyện với nhau: "U u u ngươi biết tin gì chưa, đại vương sắp bơi ngang qua đây rồi đó!"

"Thật không u u u?! Trời ơi ta phải đi về sửa soạn thôi u u u!"

Mực ống tò mò ló cái đầu ra, ngượng ngùng hỏi: "Đại vương... là ai vậy, piu?"

Đám cá mập trắng thường ngày hay đi ngang qua đây săn mồi, cho nên biết đến mực ống, khinh bỉ nói: "U, ngươi đúng là thiếu thường thức. Đại vương chính là đại vương của chúng ta, hiểu chưa u?"

Mặc dù vẫn không rõ lắm đại vương này là thứ gì, mực ống xấu hổ không muốn mọi người nghĩ mình là một con thủy quái thiếu văn hóa, ngượng ngùng gật đầu: "Hiểu rồi, piu."

Cá mập trắng hài lòng gật đầu, sau đó lại nói thêm: "Đại vương chính là thủy quái mạnh mẽ nhất, to lớn nhất, nhiều thuyền cổ nhất biển này!"

Hai cái trước, mực ống không quan tâm lắm, nhưng nhắc tới "nhiều thuyền cổ nhất", mực ống luôn trong tình trạng đói nghèo không biết mặt mũi thuyền cổ trông ra sao, ngưỡng mộ hỏi: "Nhiều thuyền cổ nhất piu?"

"Đúng vậy đúng vậy! U u u, thuyền cổ của đại vương xếp đầy dưới đáy biển, cho dù mỗi ngày đổi một chiếc để chơi cũng không biết ngày tháng năm nào mới chơi xong nha u u!" Đám cá mập trắng phấn khích nói, bơi vòng vòng, "Ngươi không biết lúc đại vương đánh đắm tàu, tư thế ấy oai hùng biết bao nhiêu đâu u u."

"Ngươi tận mắt nhìn thấy rồi, piu?" Mực ống ngạc nhiên ngưỡng một vô cùng.

"Chưa, nhưng mà những người nhìn thấy đều bảo đại vương anh dũng u u u."

Còn về phần những người nhìn thấy đó là ai, đại khái khắp cái biển này cũng không ai biết. Bất quá mực ống chỉ là một bé mực ống mới mở linh trí chưa đến trăm năm, nghe cá mập trắng miêu tả liền lập tức sùng bái vô cùng, tự mình tưởng tượng ra hình tượng oai hùng kia.

Có điều nó vẫn chưa biết đại vương bộ dáng ra sao, thật khó tưởng tượng a!

"Nghe nói đại vương vẫn còn độc thân, nếu như có thể gả cho ngài ta chết cũng không hối tiếc u u u."

"Hứ! Chu!"

Một con nhện biển toàn thân xanh biếc bò ra từ trong động, ánh mắt liếc nhìn đám cá mập trắng đầy khinh thường: "Chỉ bằng vào các ngươi? Chu! Đừng có mơ!"

Cá mập trắng bị nói như vậy, thẹn quá thành giận: "Ta không được, ngươi được chắc u!"

"Đại vương có tám chân, ta cũng có tám chân, chẳng phải chúng ta sinh ra đã là tuyệt phối sao chu!" Nhện biển xanh tự tin phát biểu.

Nó là một con nhện biển xinh đẹp, ngày thường cũng được rất nhiều thủy quái chạy tới lấy lòng, cho nên cảm thấy bản thân kiêu hãnh vô cùng.

Mực ống vẫn chưa hiểu lắm, tò mò hỏi: "Tại sao các ngươi muốn gả cho đại vương, piu?"

Nhện biển dùng ánh mắt tiếc hận rèn sắt không thành thép nhìn mực ống: "Chu! Ngươi ngốc lắm! Nếu ngươi lấy đại vương rồi, thuyền cổ của hắn không phải cũng là của ngươi sao, chu!"

Đúng đó nha! Mực ống tỉnh ngộ ra, tưởng tượng đến viễn cảnh mình có thiệt nhiều thuyền cổ, sẽ không bị các thủy quái khác khinh thường đuổi đi nữa. Nhưng sau đó nó nhanh chóng xụ mặt xuống đếm đếm tay cùng xúc tu của mình.

Nó có tới tám tay cùng hai xúc tu, cộng lại là những mười cái! Nó không đến được với đại vương rồi!

Mực ống cảm thấy bị đả kích sâu nặng, ủ rũ bơi về bãi đá của mình.

Mà bạch tuộc vương lúc bấy giờ không hề hay biết suy nghĩ của mực ống, đang một đường bơi tới.

Dưới đáy biển quá mức tối tăm, khiến cho bạch tuộc vương chán ghét không thôi. Chỉ cần sơ sảy một chút, liền quên béng mất đang đếm tới con thuyền nào. Vừa đúng lúc nghe được tin phía hải vực bên này có một con mực ống có thể tỏa sáng, bạch tuộc vương liền dùng thái độ thổ phỉ tỏ vẻ: cướp về!

Có ánh sáng rồi, nó sẽ không cần lo lắng đếm nhầm số thuyền cổ nữa pu!

Cơ thể của mực ống biến dị có khả năng phát quang kỳ quái, nếu như nó là một sinh vật biển nhỏ nhoi, phỏng chừng đã bị cơ năng này làm hại mà chui vào bụng những kẻ đi săn khác rồi. May mắn thay mực ống là một thủy quái, đám thủy quái dạo gần đây muốn chứng tỏ với đám thằn lằn trên bờ rằng chúng nó đều là những thủy quái có văn hóa, cho nên nói không với việc ăn thịt đồng loại.

Mực ống không thích ánh sáng này chút nào, nếu không phải vì cái thể chất này, đồng tộc của nó cũng sẽ không xua đuổi nó. Hơn nữa ánh sáng quá chói mắt, dù nó dùng đá cùng rong rêu che kín cả người cũng không ngăn lại được, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhận ra vị trí của mực ống thông qua ánh sáng lập lòe kia.

Vài ngày sau đó, khi mực ống đã quên béng mất câu chuyện về vị đại vương "nhiều thuyền cổ" kia, còn đang lúi húi kiếm đồ ăn thì bị tập kích.

Đại khái chính là nó mải mê bơi bơi, chưa hiểu chuyện gì xảy ra trên đầu đã xuất hiện bóng đen, một cái xúc tuu to lớn quấn chặt lấy nó từ phía sau! Mực ống cố giãy giụa lại không thoát ra được, từ sau lưng lại truyền đến tiếng cười trầm thấp: "Pu pu pu bắt được rồi!"

Mực ống tuy rằng cũng là mực ống khổng lồ, nhưng khi ấy nó mới mở linh trí chưa bao lâu, cơ thể chưa phát triển hết, cho nên xoay đầu lại nhìn chỉ thấy hai con mắt to lồ lộ như đèn pha! Nó sợ hãi đến run rẩy cả người lên, lắp ba lắp bắp: "Piu piu... Ngươi... piu... định làm... gì piu...?"

Bạch tuộc vương nhìn vật nhỏ trong xúc tu đang run lẩy bẩy, cảm thấy thỏa mãn cực kỳ, liền lộ ra bộ mặt thổ phỉ của mình: "Bắt ngươi về, pu!"

Thôi xong rồi! Mực ống đau khổ thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là ngày chết của nó sao? Tuy nói rằng thủy quái bây giờ đều là thủy quái có văn hóa, sẽ không ăn thịt đồng loại, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn nghe đám cá mập trắng tán gẫu có vài tên thủy quái biến thái đến đồng loại cũng không tha!

"Bắt... bắt ta về làm gì... piu?"

"Treo lên làm lồng đèn pu!" Bạch tuộc vương không chút ngại ngùng nói thẳng mục đích của mình.

Trời ơi, thế nhưng nó còn gặp được loại thủy quái biến thái trong biến thái, trước khi ăn thịt đồng loại còn treo đối phương lên hành hạ! Mực ống cảm nhận thủy quái sinh của nó thật quá thê thảm, hai con mắt rưng rưng trào nước mắt, giọng nói theo đó run rẩy: "Ngươi đừng ăn thịt ta... Piu piu piu..."

Căn bản nói chưa được bao nhiêu lâu, liền nhịn không được ủy khuất khóc to!

Bạch tuộc vương đột nhiên gặp phải tình cảnh này, lúng túng không biết ra sao. Con mực ống kia bé như thế, miệng lại khóc to như vậy, nếu để những thủy quái khác bơi lại phát hiện nó đang cường đoạt bắt ngươi về làm lồng đèn chẳng phải quá mất mặt sao!

"Nín ngay, pu! Ta... ta không ăn thịt ngươi... pu..."

"Nói láo, piu! Vậy ngươi bắt ta về làm gì, piu?" Mực ống vẫn còn thút thít đỏ cả mắt.

"Ta chỉ cần ngươi làm lồng đèn chiếu sáng thôi, pu." Bạch tuộc vương cảm thấy bản thân thật oan ức, liền giải thích, "Đi theo ta, ngươi liền không cần lo ăn lo mặc nha, pu."

Mực ống ngây thơ tạm thời tin tưởng, xúc tu xoa xoa mắt, nghẹn giọng hỏi: "Ngươi có thuyền cổ không, piu?"

Đúng vậy, trong mắt mực ống, nếu như ngươi không có thuyền cổ, như vậy ngươi không phải một thủy quái cường đại.

Nhắc tới thuyền cổ, hai mắt bạch tuộc vương tỏa sáng. Nó kiêu ngạo ưỡn ngực tuyên bố: "Thuyền cổ của ta nhiều nhất biển này, pu!"

"Ngươi nói dối, piu!" Mực ống phản bác.

"Cái gì, pu! Ngươi... ngươi thế nhưng nghi ngờ ta, pu?!" Bạch tuộc vương lần đầu tiên bị người khác không tin có thuyền cổ, cảm thấy đả kích sâu sắc.

"Người nhiều thuyền cổ nhất biển này là đại vương, piu!"

Bạch tuộc vương nghe mực ống ngưỡng mộ trịnh trọng tuyên bố như vậy, tức giận vô cùng! Biển này hắn mới là đại vương, con thủy quái nào dám nhận bừa như vậy!

"Đại vương của ngươi là ai, pu?!" Nó nhất định phải tìm đối phương quyết đấu, sau đó cướp hết thuyền cổ, khiến đối phương mất hết mặt mũi!

"Đại vương chính là đại vương đó, piu!" Bị chê là thiếu thường thức, giờ đây mực ống rốt cuộc đã có cơ hội lên mặt với kẻ khác, "Ai cũng biết mà ngươi không biết sao, piu."

Không ngờ có kẻ sau lưng nó dám xưng vương! Bạch tuộc vương giận dữ, bạch tuộc vương phẫn nộ rồi!

"Đại vương của ngươi có to như ta không, pu?! Có mạnh như ta không, pu?! Có nhiều thuyền cổ bằng ta không, pu?!"

Mực ống bị hỏi liên tiếp đến choáng váng, liền vô ý thành thật khai báo: "Piu... Thật ra, ta... ta chưa bao giờ trông thấy đại vương cả..."

Bạch tuộc vương nghe vậy liền vênh váo mặt. Pu, khẳng định là đối phương quá xấu xí, cho nên không dám ló mặt gặp đời. Nhưng truyền được tin đồn như vậy, tâm cơ cũng thật sâu nặng, pu!

"Nghe rõ đây, pu! Từ giờ về sau ta mới là người to nhất, mạnh nhất, nhiều thuyền cổ nhất hải vực này hiểu chưa, pu?"

"Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết, pu!" Bạch tuộc vương dùng uy nghiêm của mình trấn áp, "Cái tên đại vương kia khẳng định là hàng giả, ta mới là đại vương, pu!"

Mực ống cảm thấy chuyện này thật rắc rối, cá mập trắng không giống như nói dối a. Nhưng kẻ này cũng tự nhận là đại vương, nó chẳng hiểu ra sao cả, liền mơ mơ hồ hồ hỏi: "Ngươi có tám chân không, piu?"

Bạch tuộc vương hãnh diện xoay tròn xúc tu của mình: "Đương nhiên, pu!"

Hơn nữa xúc tu của nó vừa to vừa khỏe, cuốn cả một con tàu chiến cũng không thành vấn đề!

Mực ống nghe vậy hâm mộ vô cùng, nhất định là đại vương thật rồi! Nó liền sùng bái hô to: "Đại vương, piu~"

Bạch tuộc vương cảm thấy tiếng đại vương này thật dễ nghe, tâm tình khoan khoái vô cùng: "Như vậy có thể theo ta trở về được chưa, pu?"

Thuyền cổ của nó vẫn còn đang đợi nó đếm sắp xếp lại đây. Ai, có nhiều thuyền cổ quá cũng là một nỗi khổ...

"Làm... làm đèn lồng cho ngươi, piu, có cần... thuyền cổ không...?" Mực ống ngại ngùng hỏi.

Ý nó muốn hỏi, bạch tuộc vương có bắt nó phải giao ra thuyền cổ như những con thủy quái khác hay không.

Bất quá lời này rơi vào tai bạch tuộc vương, chính là mực ống nhỏ đang đòi trả công.

"Pu! Mặt mũi ngươi cũng thật lớn!" Bạch tuộc vương hừ lạnh.

Mực ống mê man, đâu có, nó nhỏ xíu mà? Còn nhỏ hơn cả một cái xúc tu của đối phương nữa.

"Có điều bổn đại vương tâm tình tốt, liền không so đo với ngươi, pu!" Bạch tuộc vương giơ lên một cái xúc tu, "Mỗi năm cho ngươi một con thuyền cổ, thế nào, pu?"

Một năm được một thuyền cổ! Mực ống nghe mà choáng váng cả người! Không những không phải giao ra thuyền cổ, lại còn được thêm vào!

Nó lập tức gật đầu như trống bỏi, chỉ hận không thể dán lên người bạch tuộc vương bơi trở về: "Ta đồng ý! Piu! Đồng ý!"

Bạch tuộc vương đắc ý hừ hừ, cứ như thế thành công lừa mực ống về làm đèn lồng cho mình.

Thời gian cứ thế trôi qua, mực ống ngày càng trưởng thành, đầu óc cũng mở man hiểu được nhiều chuyện hơn, liền từ chức vụ đèn lồng kiêm luôn thuộc hạ thân tín của bạch tuộc vương.

Quay trở về hiện tại.

Nghe bạch tuộc vương nói như vậy, mực ống lâm vào trầm tư một hồi, sau đó thở dài: "Đại vương, piu, thật ra... Từ trước đến giờ ngài vẫn chưa từng trả tiền công cho ta, piu..."

Nói là mỗi năm một con thuyền cổ, nó đã ở cùng đại vương hơn ba ngàn năm rồi, cũng chưa từng nhận được một con thuyền nào.

"Quả nhiên ngươi chỉ yêu thuyền cổ của ta mà thôi, pu!"

Mực ống: "..."

Kỳ thực nếu không phải bach tuộc vương chủ động nhắc tới, nó đã sớm quên béng chuyện thuyền cổ này rồi.

"Ta chính là con thủy quái số khổ nhất mà, pu pu pu..."

Thấy đại vương khóc lóc thảm thiết như vậy, thân là thuộc hạ đắc lực, mực ống không thể không tiến lên vỗ về: "Ngài... ngài đừng khóc, piu... Ta sẽ nghĩ cách mà..."

Nếu như nó có thuyền cổ, thì có thể đem đưa cho đám thủy quái kia làm thù lao rồi. Nhưng từ trước đến giờ đại vương không những không cho nó thuyền cổ, lại còn tịch thu mọi thuyền cổ nó kiếm được, cho nên mực ống chính là một con thủy quái nghèo rớt mồng tơi.

"Không, pu, ngươi cứ đi đi pu pu pu... Để tất cả cho ta gánh chịu pu pu pu... Dù ngươi có thật sự rời bỏ ta ta cũng sẽ không oán trách pu pu pu..." Miệng thì nói như thế, nhưng vẻ mặt của bạch tuộc vương rõ ràng chính là "ngươi cứ thử rời đi xem, ta khóc cho ngươi coi".

"Ta không đi, piu!" Mực ống dùng xúc tu bé nhỏ so với thân hình quá khổ của bạch tuộc vương mà vỗ về nó, "Ta sẽ luôn ở bên vương, piu!"

"Cho dù ta không còn thuyền cổ, pu?"

"Đúng vậy, piu." Mực ống kiên định gật đầu.

Bạch tuộc vương càng dùng xúc tu quấn chặt nó ôm ấp, cọ cọ vào nhau: "Ngươi tốt với ta nhất, pu!"

An ủi khóc lóc một hồi, cả hai cuối cùng bơi ngược ra bên ngoài.

Mực ống còn đang lo lắng không biết nên thuyết phục đám thủy quái như thế nào, nào ngờ vừa mới ló đầu ra, đã thấy hàng trăm đôi mắt nhìn chòng chọc hang động của bọn họ.

"U u u hóa ra tiểu mực với đại vương chính là chân ái u u u."

"U u u ta lại tin tưởng vào tình yêu rồi."

"U u đại vương ngài đừng buồn, cho dù ngài không còn thuyền cổ chúng ta vẫn sẽ ủng hộ ngài u u u!"

Trách móc cùng oán hận trong dự kiến không hề xuất hiện, trái lại từ bốn phương tám hướng đều là những lời an ủi cùng chúc tụng cho đại vương cùng mực ống thành đôi.

"Cảm ơn các ngươi, pu." Bạch tuộc vương cảm động rơi lệ, vẫy tay chào thần dân của nó.

Mọi chuyện cứ thế êm xuôi, ai lại về nhà nấy. Mực ống cũng tưởng rằng. này là kết thúc, không ngờ ba ngày sau đó, bạch tuộc vương lại lén lút mang nó đi một nơi khác.

"Piu, này..."

"Suỵt, pu!" Bạch tuộc vương nghiêm giọng nhắc nhở, "Đừng khiến kẻ khác chú ý tới, pu!"

Mực ống ngốc hồ hồ cứ thế bị bạch tuộc vương mang đi, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cho đến khi bạch tuộc vương mang nó lặn xuống một khe vực sâu thẳm, nó liền trợn tròn hai mắt không tin nổi!

Bên dưới đều là thuyền cổ!

Chỉ cần liếc sơ, liền đếm được nơi này có ít nhất cũng phải trên năm ngàn chiếc!

"Đại vương, piu, chẳng phải ngài bảo thuyền cổ của ngài..." Mực ống không hiểu ra sao run rẩy hỏi.

Bạch tuộc vương phun bong bóng một cái, trông nó giống kẻ ngu lắm sao, không biết dời đống thuyền cổ quý báu này đi nơi khác trước khi động đất xảy ra. Nhưng vì đối phương là mực ống, nó vẫn rất kiên nhẫn nói ra cái chuyện mà ai nhìn vào cũng biết: "Vẫn còn nguyên, pu."

"Như vậy tại sao ngài, piu..." Đầu óc mực ống loạn cả lên, chẳng hiểu vì sao đại vương lại phải nói dối.

"Ngu ngốc, pu! Đưa bọn họ rồi thì làm gì còn để đưa ngươi, pu!" Bạch tuộc vương cảm thấy mực ống thật ngốc quá đi.

"Đưa... đưa ta để làm gì, piu?"

Thấy mực ống càng ngày càng mê man không hiểu chuyện, bạch tuộc vương tức giận vô cùng. Nhưng nó chính là không nổi giận được với mực ống, đành phải giải thích: "Mỗi năm trả ngươi một thuyền cổ, tính đến nay đã là ba ngàn hai trăm năm mươi sáu chiếc pu."

"Cho nên đây là của ta, piu?" Mực ống không thể tin nổi mở to hai mắt.

"Đúng... đúng vậy, pu."

Đột nhiên một đêm liền phát tài, mực ống cho dù có trưởng thành thế nào cũng không tin tưởng được vận may này. Nó cẩn thận đếm đếm, sau đó vẫn rất xoắn xuýt: "Nhiều... nhiều thuyền cổ quá, piu... Tại sao ngài không trả công cho bọn họ vài chiếc, piu..."

Đến lúc này thì bạch tuộc vương giận dữ không chịu nổi rồi! Nó không đếm xỉa hình tượng, cả người đỏ bừng quát to: "Ở đây có tổng cộng mười ngàn chín trăm ba mươi hai chiếc thuyền cổ, pu! Trừ đi ba ngàn hai trăm năm mươi sáu chiếc trước đó trả công cho ngươi thì còn bảy ngàn sáu trăm bảy mươi sáu chiếc, pu!"

Đại vương đây là đang khoe khoang bản thân rất giỏi toán sao? Nhưng nó cũng có thể tính được mà.

"Cho nên... pu, cho nên... ngươi phải ở cùng ta thêm bảy ngàn sáu trăm bảy mươi sáu năm nữa, pu!"

Piu?

"Đám thủy quái kia nhiều ít gì cũng hơn trăm tên, pu, nếu đưa mỗi tên một chiếc, chẳng phải thời gian ta ở với ngươi bị rút ngắn bớt vài trăm năm sao..." Giọng bạch tuộc vương càng nói càng nhỏ dần.

Mực ống cảm thấy bản thân dường như hiểu ra chút ít, có điều vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết lắm. Nhưng tóm lại thuyền cổ đây là cho nó, như vậy đủ rồi.

"Vậy tại sao trước kia ngài không nói cho ta biết, piu..."

"Thủy quái cầm nhiều thuyền cổ sẽ dễ hư hỏng, sa ngã, pu." Bạch tuộc vương nghĩa chính ngôn từ mà nói, "Đám thủy quái tâm cơ kia thấy ngươi nhiều thuyền cổ như vậy, sẽ dụ dỗ ngươi, kỳ thực bọn chúng chẳng qua nhìn trúng thuyền cổ của ngươi mà thôi pu. Đừng tưởng bở chúng là yêu thích bản thân ngươi, pu."

Mực ống gật gật đầu phụ họa, mặc dù không rõ việc nhiều thuyền cổ cùng sa ngã thì liên quan gì. Bất quá trước giờ đại vương nói gì cũng đúng, khẳng định không sai.

"Ngươi... ngươi có thích không, pu?" Bạch tuộc vương ngại ngùng hỏi.

"Thích, rất thích a piu~"

Toàn thân bạch tuộc vương đỏ lên như quả cà chín, cảm thấy mình như vậy thật quá mất mặt trước mực ống, liền thẹn thùng xoay đầu đi giấu biểu tình trên mặt: "Hừ! Như vậy ngươi phải bồi ta thêm bảy ngàn bảy trăm sáu mươi bảy năm nữa, pu!"

"Ta bồi ngài mười ngàn năm, trăm ngàn năm cũng được, piu." Mực ống cười dịu dàng, dùng xúc tu mình đan vào xúc tu đối phương.

Cho dù không có thuyền cổ cũng không sao.

Cả ba quả tim đều chất đầy bóng hình đối phương rồi, còn nơi nào cho thuyền cổ.

...

Mười ngàn năm sau đó, khoa học kỹ thuật phát triển, ma pháp ngày xưa ngày càng suy tàn cuối cùng biến mất triệt để.

Một nhóm nhà khoa học trong lúc cho tàu ngầm lặn xuống biển sâu, đã phát hiện một kỳ quan dưới đáy biển.

Bên dưới vực sâu vạn trượng, nơi được xem như là sâu nhất thế giới, bọn họ tìm thấy hai bộ thi thể khổng lồ đang quấn quít lấy nhau. Sau nhiều lần nghiên cứu tìm hiểu, thế nhưng phát hiện ra đây chính là xác của bạch tuộc cùng mực ống khổng lồ!

Trải qua thời gian, hình thể động vật ngày càng nhỏ. Nay lần đầu tiên được chứng kiến một thứ to lớn như thế, các nhà khoa học phấn khích không thôi!

Nhưng càng khiến bọn họ thêm ngạc nhiên, chính là xung quanh hai bộ thi thể này lại chất đống những con thuyền cổ cũ nát, trong đó có nhiều thuyền được chứng nhận có tuổi đời ít nhất phải hai vạn năm!

Việc này chấn động đến cỡ nào!

Các nhà khoa học bắt tay vào nghiên cứu kỹ lưỡng, đếm được tất cả mười ngàn chín trăm ba mươi hai chiếc thuyền cổ. Kỳ quái hơn chính là chúng không chất đống, mà được xếp theo những quy tắc không rõ, tạo thành những hình thù ngoằn nghoèo.

Cuối cùng, bọn họ nhờ đến một nhà nghiên cứu ngôn ngữ học, mới biết được đây chính là cổ ngữ của đại lục cách đây mười ngàn năm trước. Mà nội dung sau khi phiên dịch lại khiến người khó hiểu vô cùng.

"Hẹn gặp lại."

Nhiều cuộc đàm luận tranh cãi liên tiếp diễn ra về vấn đề này. Có người nói đây nhất định là thông điệp cổ nhân muốn gửi đến cho hậu đại, có kẻ theo hướng cực đoan phản đối cho rằng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Nhưng những cuộc tranh cãi đó vĩnh viễn cũng không ảnh hưởng đến hải vực sâu thẳm bình yên này.

Một năm sau khi phát hiện ra di tích thuyền cổ dưới biển sâu, núi lửa ngầm bên dưới vốn dĩ ngủ yên đột nhiên một lần nữa thức tỉnh.

Mức độ chấn động quá mạnh, lại xảy ra quá bất thình lình, các nhà khoa học hoàn toàn không có phương án chuẩn bị trước.

Đến khi tai nạn trôi qua, họ mới phát hiện vực sâu kia dưới ảnh hưởng của rung chấn đã bị đất đá che lấp.

Xét thấy chi phí bỏ ra để một lần nữa khai quật quá tốn kém, lợi ích thì chưa thấy đâu, chính phủ tự động bác bỏ yêu cầu tìm hiểu sâu thêm của nhóm nhà khoa học. Trải qua thêm vài chục năm, dự án này cũng đi vào quên lãng.

Hai năm sau đó, tại thành phố X, một thiếu niên cả người trắng toát, ngay cả tóc một màu bạch kim ngơ ngơ ngác ngác xách vali đi lòng vòng trong công viên.

Cậu vốn dĩ định đi báo danh nhập học, không ngờ xui xẻo lại bị người trộm mất quang não, tiền không còn, ngay cả phương thức liên lạc cũng không.

Thiếu niên chán nản ngay cả đi đường cũng không nhìn rõ, vừa mới ngẩng đầu lên đã đâm phải một lồng ngực cứng rắn.

"Ui da." Cậu xoa xoa cái trán, lùi về sau vài bước, hai mắt mở to.

Đối phương là một thiếu niên tóc đỏ trẻ tuổi, theo phán đoán của cậu thì hẳn tuổi tác không chênh lệch với cậu bao nhiêu. Thế nhưng so sánh chiều cao hai người, cậu lại chỉ đứng tới vai của hắn!

Tóc đỏ nhìn người trước mắt da dẻ trắng quá mức, đến nỗi cái trán hơi đụng một tí đã sưng đỏ lên, hai hàng chân mày nhíu lại, hàm hồ hỏi một câu: "Có sao không?"

"Không sao, ây... piu."

Đột nhiên lỡ kêu một tiếng piu, thiếu niên tóc trắng ban đầu là ngạc nhiên, sau đó chính là ngượng ngùng đến đỏ mặt lên.

Cũng không phải con gái, còn kêu thêm mấy tiếng phía sau đuôi câu nói làm gì!

Thiếu niên tóc đỏ dường như cũng nhận ra, hai mắt mở to, sau đó cười ha hả: "Ha ha ha, cậu có phải nam nhân không vậy, pu!"

Yên tĩnh.

"Khụ, kỳ thực... không phải tôi cố ý đâu." Tóc đỏ giờ đây cũng đã đỏ mặt thẹn thùng không dám nhìn người ta nữa.

"A, tôi cũng vậy." Tóc trắng khóe môi hơi cong lên, sau đó rất nhanh nhịn cười xuống.

Hai người nhìn nhau lúng túng hồi lâu, quyết định ném chuyện mất mặt vừa rồi sang một bên.

"Đúng rồi, cậu tên là gì?"

"Mặc Tiểu Ngư." Thiếu niên hơi lúng túng nói tên mình ra.

Tóc đỏ vô cùng không có lương tâm trợn trắng mắt, sau đó cười òa: "Ha ha ha không ngờ trên đời thật sự có người tên "con mực nhỏ"! Ha ha ha!"

Mặc Tiểu Ngư hiển nhiên cũng cảm thấy rất ngại ngùng cái tên này của mình, hai gò má đỏ bừng không che dấu được tâm tình hiện tại, nhỏ giọng hỏi: "Thế cậu tên gì?"

Tóc đỏ nghe nói thế liền sững người lại, hai tay vò đầu, sau đó một bộ nét mặt cắn răng cắn lợi khai báo: "Chương Ngư Vương."

Lần này đến phiên Mặc Tiểu Ngư ngơ ngác, không nhịn được cười lớn: " "Bạch tuộc vương"? Tên cũng thật ý tứ ha ha!"

"Thôi đi, đừng nói nữa." Tóc đỏ bị chê cười tên mình lâu năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được người xem như đồng chung hoạn nạn, khoát vai đối phương tự nhiên vô cùng, "Kỳ quái, không hiểu sao tôi có cảm giác mới gặp đã thân, giống như quen cậu từ lâu rồi."

"Tôi cũng vậy, hẳn là do tên đi?" Mặc Tiểu Ngư ngượng ngùng sờ mũi.

Chương Ngư Vương không phải loại người hay dùng đầu óc, rất nhanh liền ném cảm xúc mơ hồ trong lòng qua một bên, vui vẻ nói: "Gặp được tức là duyên phận, để tôi mời cậu một bữa."

Mặc Tiểu Ngư tay không một xu, liền không khách khí nhận lời đi theo Chương Ngư Vương.

Hai thiếu niên trẻ tuổi vừa gặp đã thân, trên đường đi ríu rít trò chuyện không thôi, lại khiến người ngoài nhìn vào cảm giác giữa họ có một bầu không khí hài hòa đến kỳ lạ.

Mà câu chuyện của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu.

Tác giả có lời muốn nói: Tuy rằng đây là phiên ngoại của bạch tuộc vương cùng mực ống, nhưng xét thấy thiết lập của mọi thế giới là reset về điểm ban đầu sau khi kịch bản kết thúc, mọi người coi như đây là một thế giới song song cũng được.

Còn ai không hiểu ta đang nói cái gì thì cứ mặc kệ và tận hưởng truyện đi~

Đọc truyện chữ Full